Đơn Phi chưa từng nghĩ mình cũng có lúc động lòng như vậy, nhưng hắn lập tức phát hiện mình không phải động lòng, mà là tim đập quá mức bình thường.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Hắn là một nam nhân bình thường, gặp phải nữ nhân xinh đẹp có chút suy nghĩ không nên có thực sự vô cùng bình thường, không nghĩ gì mới là không bình thường! Nữ nhân cứ oán giận nam nhân trăng hoa, nói đến một nữ nhân đi ngang qua bên cạnh mà nam nhân cũng có thể liếc mắt là đo ra số đo ba vòng, nhưng không biết nam nhân thích nữ nhân, có rất nhiều khi chẳng qua là vì hormone thôi thúc mà thôi.

Nhưng Đơn Phi biết mình tuyệt không phải là hormone đột nhiên bùng nổ, nhưng tim đập kịch liệt như thế cho dù là hắn cũng phải vất vả vật lộn mới có thể khiến mình không đến mức lập tức thất thố.

Sự việc xảy ra đột ngột, có lẽ chẳng qua là cảnh tượng vài giây, Như Tiên đến gần bên cạnh của Đơn Phi, sau đó lại nhẹ nhàng lướt qua, lúc này Đơn Phi mới cảm thấy nhịp tim đột nhiên chậm lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa ngực...

Trong khi Đơn Phi ngây người chợt nghe Tào Phức gắt giọng nói: - Như Tiên cô nương, chờ ta một chút.

Tào Phức thấy Như Tiên đến trước cửa, hai thần giữ cửa khom người tránh sang một bên giống như nghênh đón thần tài, lập tức đuổi theo, không ngờ hai tên thần giữ cửa kia lập tức lại chặn Tào Phức ở ngoài cửa.

Mắt thấy Như Tiên sắp lên lầu, Tào Phức quay lại một cước đá về phía Đơn Phi, nói: - Còn đứng ngây đó làm gì, nghĩ cách đi vào!

Đơn Phi lấy lại tinh thần, thầm nghĩ lão tử có nghiên cứu đối với đồ cổ, nhưng nữ nhân thuộc loại sự vật biến hóa mới mẻ, ta vẫn không có nghiên cứu gì, gần đây cũng không có hòn gạch nào, nếu không ta có thể nhặt một hòn hỏi thử có phải là của Như Tiên làm rơi, với lại vào trong làm gì? Trên lầu toàn là con cháu nhà quan nhìn ta không vừa mắt, lão tử không có sở thích tự chuốc phiền phức.

Hắn nói lấy lệ một tiếng, thầm nghĩ đợi sau khi Như Tiên lên lầu rồi nghĩ cách thuyết phục Tào Phức, nhưng không ngờ Như Tiên vừa vào trong lầu, đột nhiên quay người nhìn lại, khi ánh mắt như vô ý hữu ý lướt qua trên người Đơn Phi, Đơn Phi cảm giác tim lại đập mạnh, chỉ thấy Hạ Hầu Hành sớm đã từ trên lầu bước nhanh xuống, chỉnh trang mũ áo, nói:

- Như Tiên cô nương đại giá quang lâm, tại hạ không tiếp đón từ xa, thất kính thất kính. Ồ, Như Tiên cô nương, cô muốn đi đâu?

Gã buộc lại đai mũ, nhưng giũ ra mũi nhọn toàn thân, giống như một con nhím đang muốn thể hiện phong phạm của sứ giả hộ hoa, thấy Như Tiên đột nhiên đi ra ngoài cửa, không khỏi kinh ngạc.

Mắt thấy Như Tiên sắp đến ngoài cửa, hai tên thần giữ cửa kia hiển nhiên cũng không ngờ đến tình huống này, trong lúc nhất thời không biết nên ngăn lại, hay nên nhường lối, chợt nghe Hạ Hầu Hành mắng: - Chó ngoan không cản đường, còn không mở đường cho Như Tiên cô nương?

Hai tên thần giữ cửa kia vừa tránh ra, Hạ Hầu Hành cuối cùng cũng chắn trước mặt Như Tiên, chắp tay thi lễ, nói: - Lẽ nào Như Tiên cô nương giận rồi? Tại hạ không nghênh đón từ xa, chỉ bởi vì thế tử đột nhiên đến... Nói ra, Thế Tử vẫn là nể mặt tại hạ, nếu không thì có tửu lầu nào có thể khiến Thế Tử đăng môn chứ? Liếc nhìn Tào Phức một cái, Hạ Hầu Hành cười nói: - Tửu lầu Tào gia cũng không được.

Ngừng một chút, thấy Như Tiên vẻ mặt thản nhiên, nhìn gã giống như nhìn không khí, Hạ Hầu Hành hụt hẫng nói: - Như Tiên cô nương... Tại hạ vừa nghe có người gọi quý tính của cô nương giống như giết lợn, liền lập tức xuống dưới, nếu cô thật sự giận, không ngại...

- Như Tiên có thể mời Hạ Hầu công tử làm một chuyện không? Cuối cùng Như Tiên cũng mở miệng nói.

Hạ Hầu Hành mừng rỡ, lập tức nói: - Như Tiên cô nương quá khách khí, không phải tại hạ đã nói... chỉ cần Như Tiên cô nương mở miệng, sao trên trời cũng có thể hái xuống cho cô, không giống kẻ nào đó, nói đã thua dược đường, nhưng trì hoãn không chịu thực hiện.

Tào Phức mặt đỏ tía tai, nhưng người ta đánh vào điểm yếu của y, khiến y đến dũng khi cãi lại cũng không có.

Như Tiên che miệng giống như đang mỉm cười: - Hái sao thì không vội, chỉ là... Như Tiên có một chuyện khó xử, không biết Hạ Hầu công tử có thể làm vì Như Tiên hay không?

- Hạ Hầu Hành mạng cũng có thể không cần, cũng nhất định sẽ làm Như Tiên cô nương!

Hạ Hầu Hành lập tức nói.

Đơn Phi thấy bộ dạng thần hồn điên đảo vì Như Tiên của hai công tử ca này, thầm nghĩ cha là anh hùng con đớn hèn, nếu Hạ Hầu Uyên, Tào Hồng biết con trai mình không có tài cán như vậy, không biết có nổi giận hay không?

Như Tiên cười duyên dáng, chỉ một ngón tay vào Đơn Phi nói: - Người này...

- Người này đắc tội Như Tiên cô nương? Như Tiên cô nương quả nhiên tinh mắt biết nhìn người, ta trước nay cũng không vừa mắt tiểu tử này. Hạ Hầu Hành lập tức kêu lên: - Người đâu, lôi Đơn Phi ra cho chó ăn. Đương nhiên gã đã sớm nhìn thấy Tào Phức và Đơn Phi, chỉ là đang vội hộ hoa nên không rảnh để ý đến hai người này.

Đơn Phi giật mình, hai tên thần giữ cửa kia mới tiến lên một bước, chợt nghe Như Tiên nói: - Không phải như thế. Hạ Hầu Hành ngơ ngẩn, lập tức cho hai tên thần giữ cửa kia dừng bước, chợt nghe Như Tiên hạ giọng nói: - Ta cảm giác vị này... rất là quen thuộc, dường như là một vị cố nhân của ta trước đây, muốn tìm hắn hỏi chút chuyện.

Cái gì?

Tròng mắt của Hạ Hầu Hành, Tào Phức suýt nữa đã rơi xuống.

Đơn Phi cũng ngẩn người, thầm nghĩ Như Tiên nói như vậy, lẽ nào là quen biết tên gia nô trước đây? Tên gia nô đó quen biết Chân Nhu, sao còn quen biết Như Tiên, không ngờ rằng hắn bề ngoài thành thực, còn có chút tâm tư của người muộn tao ( chỉ người bề ngoài lạnh lùng, ngoài lạnh trong ấm, trầm mặc nhưng thực tế rất có tư tưởng và nội hàm)

Như Tiên khó xử nói: - Nhưng Thế Tử lại đang đợi ở trên, chuyện ta muốn hỏi hắn lại không chỉ có một chuyện... chỉ sợ chậm trễ thời gian của Hạ Hầu công tử.

- Vậy có gì là khó, dẫn hắn lên lầu là được. Hạ Hầu Hành lập tức nói.

Chẳng lẽ tiểu tử này là đồng hương của Như Tiên cô nương? Hơn phân nửa là như vậy, nhìn diện mạo xấu xí của tiểu tử này, còn không đẹp bằng mũ của bổn công tử, nếu nói Như Tiên có thể thích hắn thì đánh chết quỷ cũng không tin được. Nghe nói Như Tiên cô nương thân thế thê lương, không chỗ nương tựa phiêu bạt đến Hứa Đô, tạm dừng chân ở Như Tiên Lâu, bây giờ cuối cùng cũng gặp được đồng hương, chắc là hỏi thăm tình hình của người thân, Như Tiên cô nương ngươi đep tâm còn đẹp hơn, tài nữ lại hiền huệ.

Hạ Hầu Hành trong chốc lát suýt chút nữa đã bịa ra một Tây Sương Ký, cân nhắc cục diện, rất nhanh đã kéo Đơn Phi lại cười nói: - Kỳ thật ta vẫn luôn rất coi trọng ngươi đấy.

Cái miệng của tiểu tử ngươi dùng để bỡn cợt hả?

Đơn Phi thầm than tiểu tử này sao có thể chớp mắt đã nói ra những lời không biết ngượng như vậy, nghe Hạ Hầu Hành lại nói: - Không ngờ Như Tiên cô nương lại quen biết ngươi, như vậy vừa hay, cùng lên đi.

- Không được. Đơn Phi quả quyết phủ quyết.

Hạ Hầu Hành suýt nữa làm rơi mũ đội trên đầu, có thể là vì nguyên nhân không tin vào tai mình: - Ngươi nói cái gì?

- Ta cùng Tào đại công tử đến, ngài ấy không vào trong, sao ta có thể vào trong? Đơn Phi do dự nói.

Tào Phức có chút nước mắt lưng tròng, thầm nghĩ đây là một người thật tốt a, sao lúc nãy ta lại nhẫn tâm bán hắn như vậy chứ? Phải được giá cao mới được.

Hạ Hầu Hành nhìn về phía Tào Phức, ra vẻ dường như lúc này mới nhìn thấy y, mặt tươi cười nói: - Đây không phải Cập Viễn huynh sao? Sao bây giờ mới đến, ta đợi huynh lâu lắm rồi, mau... mời lên lầu.

- Không được! Tào Phức cự tuyệt.

Hạ Hầu Hành không kìm nổi chỉnh lại mũ ngay ngắn, có vẻ hận không thể ghì chết Tào Phức, kiên trì chịu đựng, nói: - Tại sao không được?

- Hai tôi tớ của Bá Quyền huynh lúc nãy đã nói... Nơi này, tại hạ và cái gì đó không thể vào trong. Tào Phức nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của Hạ Hầu Hành, lập tức nắm bắt tình thế.

Hạ Hầu Hành thấy Như Tiên khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trong yếu đuối có mang theo sự chờ mong, không nói hai lời, phất tay đi ra ngoài...

Bốp bốp!

Hai tiếng lên giòn giã, hắc bạch môn thần bị đánh lui về phía sau hai bước, bụm mặt nói: - Đại công tử, người...

- Ngu ngốc, lại còn giả truyền mệnh lệnh của bổn công tử, còn không lui xuống! Hạ Hầu Hành tin là có thể dùng cái tát giải quyết vấn đề, hết thảy không là vấn đề, xóa bỏ mệnh lệnh mình truyền xuống, quay đầu cười nói: - Là tôi tớ không hiểu chuyện, lần này... Cập Viễn huynh hài lòng rồi chứ?

Trong lòng Tào Phức sung sướng, mỉm cười nhìn hắc bạch môn thần nói: - Hóa ra là cẩu nô tài tự ý làm chủ trương thôi, xem ra bổn công tử có thể vào trong, nhưng con chó này vẫn thật sự không thể vào trong.

Y mắng lại, có sự sảng khoái không sao tả xiết, trong lúc nói, Tào Phức đẩy Đơn Phi một cái, để hắn vào trong trước, lúc này mới chắp tay nói: - Như Tiên cô nương mời.

Hạ Hầu Hành cho rằng Tào Phức có ơn tất báo, mới chịu ôm quyền khách khí, nghe vậy suýt chút nữa một quyền vung vào mặt Tào Phức, nhưng thấy giai nhân cười cười rất hài lòng, tâm tình sung sướng, lập tức cùng Tào Phức hộ tống Như Tiên, áp Đơn Phi lên tửu lầu giống như quần tinh phủng nguyệt.

Hôm nay Hạ Hầu Hành mở tiệc chiêu đãi Thế Tử Tào Phi ở tửu lầu của nhà mình, tất nhiên bao cả lầu, mới lên lầu hai, chợt nghe giọng của Tào Phi truyền tới: - Hạ Hầu Hành, ngươi làm cái quỷ gì thế, lâu như vậy mới lên đến nơi?

Đơn Phi thấy ba người tiến lên, hắn yên lặng đi sau cùng, đưa mắt quét một lượt, sớm nhìn thấy người ngồi trên lầu đều là người quen, người áo xanh rõ ràng cũng ở đó.

Không đợi Hạ Hầu Hành trả lời, Như Tiên đã nói: - Không biết Thế Tử đại giá mà đến, Như Tiên đến muộn, kính xin Thế Tử đừng trách.

Giọng nói của nàng uyển chuyển, bộ dạng dịu dàng yếu ớt thi lễ, Tào Phi hai mắt sáng lên, những lời đã chuẩn bị đều không thể nói ra, đám người Hạ Hầu Mậu bên cạnh y càng là nuốt nước miếng, có người chắp tay đáp lễ, có người làm như không thấy, nhưng không kìm nổi vẫn liếc mắt nhìn trộm, chỉ mong mỹ nhân chiếu cố.

Chợt nghe người áo xanh kia cười nói: - Phương giá của Như Tiên cô nương đích thân đến, Thế Tử tất nhiên cao hứng, sẽ không xử phạt Như Tiên cô nương.

Như Tiên chuyển động đôi mắt đẹp, nhìn người áo xanh khẽ cười nói: - Quân Sư Tế Tửu đại nhân nói lớn như thế, nếu Thế Tử phạt Như Tiên, Tế Tửu đại nhân phải chịu phạt thay Như Tiên mới phải.

Tào Phi cười lớn nói: - Vậy thì nhất định phải phạt rồi.

Mọi người cùng cười vang.

Đơn Phi cũng là khóe mắt giật giật, không phải vì việc liếc mắt đưa tình giữa mấy người này, mà là vì bốn chữ "Quân Sư Tế Tửu" mà Như Tiên nói.

Những người này đều là người bên cạnh Tào Tháo, người áo xanh tất nhiên cũng không ngoại lệ, quân Sư Tế Tửu mà Như Tiên nói tất nhiên là nói chức quan trong Mạc phủ Tào Tháo.

Mưu thần bên cạnh Tào Tháo vô số, người có thể đảm nhận chức Quân Sư Tế Tửu chắc là có danh rất rất lớn, thậm chí có thể nói là lưu danh thiên cổ.

Quân Sư Tế Tửu chính là Quách Gia Quách Phụng Hiếu!

Sách sử ghi lại, người này "Tài sách mưu lược, thế chi kỳ sĩ". Trên thực tế, Quách Gia quả thực cũng không phụ tám chữ đánh giá này, từ khi gã ta vào Mạc phủ Tào Tháo, trước sau giúp Tào Tháo chống Viên Thiệu, bắt Lã Bố, phá Lưu Bị, vì Tào Tháo thống nhất phương bắc, lập hạ công lao hiển hách, có thể nói là kỳ tá quỷ tài đặc biệt nhất bên cạnh Tào Tháo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play