Dịch: KìNgộ
Biên: Phàm Nhân

Sáng sớm, Đan Phi đang trong mộng đẹp thì bỗng nghe tiếng 'ầm' từ cửa phòng truyền đến, chẳng mấy chốc đã nghe giọng nói Đặng Nghĩa oang oang truyền tới:

- Đan Phi, làm sao mà ngươi còn chưa rời giường.

Đan Phi thở dài, buộc phải mở mắt, tỉnh lại từ mộng đẹp. Hắn hiểu được mình không còn là mình trước kia nữa mà chính là người hầu Tào gia, làm việc hay nghỉ ngơi đều do ông chủ quyết định.

Ông trời chắc luôn yêu thích hắn nên ở cái thời đại trước hắn muốn là người hầu mà cầu còn ko được nên rốt cuộc thì hôm nay người cũng thoã mãn nguyện vọng của hắn.

- Tới sớm như vậy làm gì?

Đan Phi ngồi trên giường, mặt nhăn mày nhó, uể oải nói:

- Lão Đặng...

- Phải gọi là tiểu Đặng.

Đặng Nghĩa lập tức phản bác.

Trải qua ngày ngày mài giũa, ít nhiều Đan Phi cũng biết rõ thói quen này của Đặng Nghĩa. Tiểu tử này da mặt già khú đế nhưng lại đặc biệt thích giả bộ làm nai tơ, ngay cả với nữ nhân cũng muốn so đo xưng hô cùng tuổi.

- Ta nói này tiểu Đằng tử.

Đan Phi lập tức sửa lại cách xưng hô, nhìn bản mặt hớn hở của Đặng Nghĩa, cười cười nói:

- Ta không phải đang mang bệnh sao? Ngươi cứ giống như trước kia, cùng bọn họ giải thích một hai, ngươi xem hiện tại bọn họ đã làm ra việc gì này đúng là thất đức thất đức mà.

Ông trời đã ban cho Đan Phi thân phận là một người hầu, nhưng mà đã định trước là hắn phải lười biếng. Những ngày này, thương thế của hắn đã tốt hơn bảy tám phần, nhưng hắn luôn dùng cái cớ này để qua trốn tránh làm việc.

- Nhưng hôm nay không được.

Đặng Nghĩa đến trước mặt hắn giải thích:

- Hôm nay Đổng quản gia đích thân gọi ngươi đến, bảo ngươi lập tức đến gặp y.

- Để làm gì?

Đan Phi có chút bất ngờ.

- Làm sao ta biết được, chắc có lẽ nhìn thấy ngươi không làm việc nên chuẩn bị đuổi ngươi? Vậy ngươi thê thảm rồi, muốn dưỡng lão cũng không có chỗ rồi.

Đặng Nghĩa bi quan nói.

Đan Phi có phần hứng thú, thầm nghĩ tiểu tử này không phải đã bị đầu độc bởi công ty bảo hiểm dưỡng lão rồi? Tuổi còn trẻ đã suy nghĩ đến chuyện hậu sự. Hắn chưa kịp nói lại thì người ngoài cửa đã truyền lời vào:

- Đại tiểu thư, cái tên Đan Phi này rất chịu khó, làm việc rẩt ư là lưu loát...

Người vừa lên tiếng, là một ông chú với dáng người mập úc núp như trái bí đao, với dáng đi khoan thai đang tiến về phía hắn, nhưng khi ông ta nhìn thấy bộ dạng của Đang Phi thì hai mắt không kìm được trợn tròng mém chút nữa lòi luôn ra ngoài.

Lúc này Đan Phi còn chưa buộc lại áo, chân mang giày rách, thân còn chưa lê ra khỏi giường có chút uể oải bất cần quay sang Đặng Nghĩa , thấp giọng hỏi:

- Đặng Nghĩa, đây là...

- Đổng quản gia... Đan phi còn chưa khoẻ hẳn. Hôm nay nghe nói ngài tới đã cố gắng ngồi dậy...

Đặng Nghĩa toát mồ hôi hột, khom lưng nói với quản gia, muốn thay Đan Phi giải thích, bỗng nhiên giật mình, hướng về sau lưng lão quản gia hô to, giọng nói có phần lắp bắp:

- Đại tiểu thư?

Đứng ngoài cửa là một cô gái có dung mạo như hoa như ngọc, hắn khẽ cắn răng, nghiền đầu nhìn về một bên, mới xác nhận người này đúng là đại tiểu thư Tào Ninh Nhi.

Tào Ninh Nhi thấy đám nô tài nhìn sang đây chỉ trỏ thì trong lòng hơi phiền muộn, mắt ngọc liếc sang, đám người kia lập tức hốt hoảng, hành động vừa làm nàng hơi mất hình tượng.

Những năm gần đây, đại tiểu thư không có trách móc nặng nề với hạ nhân nhưng tự mình tìm đến chỗ của họ thì lại là lần đầu.

Đổng quản gia đang rất mất mặt , y là một người khác họ nhưng có thể làm quản gia ở Tào phủ tất nhiên còn có nguyên nhân khác, đã làm đến chức quản gia một tay quản lý mấy chục con người đương nhiên phải có chút tầm nhìn.

Ngày hôm qua Đan Phi được đại tiểu thư triệu kiến, và hắn được tiến vào lầu các nơi ở của Tào Tam gia. Mặc dù trong lòng Đan Phi coi chuyện này là việc bình thường, nhưng ở trong mắt kẻ có chút hiểu biết thì việc này lại không tầm thường tý nào.

Đương nhiên Đổng quản gia biết rõ địa vị Tào Tam gia ở Tào phủ, cũng biết rõ phần lớn gia nghiệp Tào phủ là dựa vào Tào Tam gia chèo chống, gần đây nhất có một tin tức ko tốt chính là -- thân thể Tào Tam gia ngày càng xấu đi.

Nếu Tào Tam gia mất, Tào phủ sẽ làm sao bây giờ?

Đổng quản gia đã suy nghĩ cân nhắc đến vấn đề này từ rất sớm, ngay khi nhìn thấy Đan Phi tiến vào lầu các thì cả đêm y đều nghĩ đến chuyện này. Từ ngay Đan Phi này tiến vào Tào phủ luôn im hơi lặng tiếng cho có đánh hắn đi nữa hắn cũng không hé môi lời nào, hắn cũng không làm người khác chú ý, nhưng vì lý do gì lại khiến Tào Tam gia tìm hắn?

Hôm này đẹp trời, Đổng quản gia gặp được đại tiểu thư, câu nói đầu tiên của nàng là hỏi thăm Đan Phi ở chỗ nào, Đổng quản gia nghe xong lập tức bỏ xuống công việc trong tay, dẫn đại tiểu thư đến đây. Đơn giản là trong lúc nói chuyện với nhau, Đổng quản gia đã biết được đại tiểu thư còn hiểu rõ Đan Phi hơn mình, cũng cảm giác được trong chuyện này có chút đùa giỡn, nên lão không tiếc lời ở trước của phòng Đan Phi nói nhiều hơn hai câu khích lệ.

Nói không chừng, tiểu tử này sẽ có chút tiền đồ!

Đổng quản gia cảm thấy đầu tiểu tử chắc bị đập vào ván cửa rồi. Nếu không thì khi gặp lão chắc chắn sẽ phải nồng nhiệt chào tiếp đón hoặc là nhìn thấy lão thì cũng cười đón chào hỏi, nhưng nào ngờ tiểu tự này lại vội vàng hấp tấp, quên cả việc mang giày đi chân trần đón khách. Nhìn bộ dạng ngu ngốc kia, Đổng quản gia không khỏi cau mày.

Sao tiểu tử này còn chưa ra?

- Đan Phi.

Đổng quản gia ho khan một tiếng.

- Tối qua ngươi đã khổ cực rồi, mau mặc quần áo rồi đi ra tiếp kiến đại tiểu thư.

Quay đầu nhìn về phía Tào Ninh Nhi, Đổng quản gia cười nói:

- Vẫn không biết đại tiểu thư tìm Đan Phi để làm gì?

Tào Ninh Nhi hơi nhíu mày rồi đáp lại:

- Hôm nay ta đi hãng cầm đồ nhìn một chút, thăm dò một vài chuyện, cần người cầm giúp đồ vật. Quản gia có việc khác cho hắn sao?

Hạ nhân Tào phủ nhiều ngươi như vậy? Làm sao Đại tiểu thư lại chọn trúng Đan Phi?

Đổng quản gia suy nghĩ trong lòng, mỉm cười nói:

- Đại tiểu thư khách khí, chỉ cần một Đan Phi là đủ sao? Lão quay đầu nhìn lại, thấy Đan Phi đang đi ra chậm rì, lẳng lặng đứng cạnh đại tiểu thư khiến lão không khỏi nhíu mày.

Cái điệu bộ này còn muốn vượt trội hơn cả ta nữa?

- Còn ko mau bái kiến đại tiểu thư!

Đổng quản gia ho khan một tiếng.

Đan Phi thầm nghĩ thời đại này quả là rất khách sáo, còn chưa thoát khỏi lễ nghi Nho gia đầy phiền phức. Hắn hơi cúi đầu chắp tay, chưa kịp nói gì thì Tào Ninh Nhi đã nói:

- Đi.

Nàng bước đi nhẹ nhàng, cứ thế một mạch đi thẳng ra đến trước cửa phủ, nơi đó đã có xe ngựa chuẩn bị từ trước, Tào Ninh Nhi lên xe, bên này Đan Phi thì đứng yên như trời tròng, lúc này hắn không biết nên làm thế nào, cũng không biết là hạ nhân thì có thể vào xe ngồi cùng đại tiểu thư hay không. Hắn âm thầm thở dài, thầm nghĩ bàn chân phải vất vả rồi.

Xe ngựa chưa kịp lăn bánh đã có nha hoàn chạy tới, trong tay nàng cầm một cái gói nhỏ, thấy Đan Phi thì cũng không có phản ứng gì, chỉ đem cái bọc nhỏ kia nhét vào trong tay hắn rồi chu mỏ nói:

- Còn không mau cầm lấy?

- Đây là?

Đan Phi khá bất ngờ, hắn tưởng cô nha hoàn này muốn bỏ trốn cùng hắn. :)3)

Nha hoàn kinh ngạc nhìn hắn một lúc, nàng cảm thấy khó hiểu liền thắc mắc một câu:

- Ngươi làm hạ nhân kiểu gì thế? Ngươi không cầm chúng, chẳng lẽ để ta hoặc tiểu thư cầm sao?

Các ngươi cũng có tay bình thường như bao người? Thế không bỏ trong xe được sao?

Đan Phi mắng vố trong lòng, nhưng cuối cùng cũng phải nhận cái bọc kia, cũng quá nặng đi. Hắn cứ nghĩ là nhẹ nên bị hẫng tay, cái bọc trầm xuống, giống như là nó đựng một thứ gì đó được chế tạo từ kim loại... Hắn sờ soạng cái bọc, cảm nhận qua lớp bao bên ngoài, lại ngửi thấy có mùi thơm nhàn nhạt xuyên thấy cái vỏ bao truyền ra ngoài, Đan Phi nhíu mày.

Là một cái lư hương?

Đại tiểu thư ra ngoài nhưng lại cầm theo cái lư hương để làm gì?

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nha hoàn đã lên xe làm người phụ xe. Xa phu giơ cây roi lên, quất một cái vào mông ngựa, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi cửa phủ, xuôi theo ngỏ nhỏ chạy về đường lớn.

Đan Phi nâng cao cái bọc, chạy từng bước nhỏ theo chiếc xe, may mắn là hắn không có sự giác ngộ của hạ nhân nhưng cũng có thân thể của hạ nhân. Xe ngựa không nhanh lắm nên hắn cũng có thể dùng hết khả năng để đuổi theo.

Hắn đến đây đã được một thời gian, nhưng chưa bao giờ ra khỏi phủ, đây là lần đầu tiên của hắn. Nhìn con phô dài hẻm nhỏ, lầu các bốn phía, cũng lạ lẫm nhưng cũng quen thuộc, quen thuộc đến thân thiết.

Vừa rồi hắn cũng nghe được cuộc nói chuyện Đổng quản gia và đại tiểu thư nên hắn biết đại tiểu thư sẽ đi tiệm cầm đồ, thật có chút ngoài ý muốn, tất nhiên là hắn biết được tiệm cầm đồ là nơi thế nào. Theo những bằng chứng khảo cổ ghi chép lại, cầm cố là ngành nghề xuất hiện ở thời Nam Triều, ban đầu thì chùa chiền dùng quần áo làm đồ thế chấp, đổi lấy tiền để chi tiêu, lại có người nói ở nghề cầm cố này ra đời vào thời kỳ Lưỡng Hán.

Nhưng tất nhiên là Đan Phi biết rõ dù là giấy tờ cũng không bằng đạo lý không giấy tờ, con người cho vay tiền chỉ sợ từ những tài sản sở hữu tư nhân thì mới có nảy sinh. Ai cũng có lúc gặp phải tình hình kinh tế khó khăn, buộc phải đem đồ đi thế chấp, chẳng qua là lớn hay nhỏ mà thôi. Những bằng chứng khảo cổ nói về sự nguồn gốc của công việc cầm cố này cũng không thoát khỏi chuyện nói bậy nói bạ, nhưng hiện tại hắn đã đến thời Tam quốc, có thể gặp được một hiệu cầm đồ có quy mô, thật sự mang đến cho hắn niềm vui ngoài ý muốn.

Chạy chầm chậm dưới phong cảnh hào nhoán của Hứa Đô nhưng đầu của Đan Phi lại bắt đầu nóng lên. Ngay khi hắn cảm thấy nóng lên thì bỗng nhiên nhìn thấy một người chạy đến cản xe lại.

Con ngựa hí lên một cái, rồi ngừng lại.

Cướp của sao?

Đan Phi rất hoảng sợ a. Nha hoàn trên xe ngựa lập tức kêu lên:

- Tào Tân, ngươi muốn chết sao?

- Đại tiểu thư có ở trên xe không?

Người nọ vội vàng nói.

- Dược Đường, đang xảy ra chuyện gì?

Tiếng của Tào Ninh Nhi vọng ra từ xe ngựa, giọng điệu vẫn rất trấn tĩnh.

Trong lòng Đan Phi khẽ động. Hắn biết rõ Tào phủ dựa vào tay nghề Tào Tam gia để lập nghiệp, tay nghề này tại thời đại Tam quốc cũng không phải quá hiếm có, thậm chí có thể nói là đã trở thành phong trào, nhưng tuyệt đối cũng không phải là chuyện đáng khoe khoang. Tào phủ đặt chân tại Hứa Đô, hiển nhiên còn muốn phát triển ngành nghề khác. Hắn từng nghe Đặng Nghĩa nói qua, sinh ý của Tào gia phần lớn là từ Dược Đường và Mễ Lương. Người mới đến này hiển nhiên là người từ Dược Đường, chắc hẳn đến báo tin gì đó cho đại tiểu thư, nàng ta gặp chuyện không hoãng, đúng là rất có phong phạm của một nữ cường nhân.

Người nọ thở dài một hơi, đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi nói:

- Đại tiểu thư, người nhanh đến Dược Đường xem một chút đi, xảy ra chuyện lớn rồi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play