Dịch giả: Tàn - Kiếm , Phượng Cửu
Biên: Coc2Coc

Đan Phi thầm nghĩ.

Tào Ninh Nhi không phải loại người thích bắn tên không đích, nếu nàng đã nhắc đến Chân Nhu, thì chắc chắn hắn cũng phải quen biết cô gái này? Thế nhưng, suy đi tính lại thì ở cái thành Hứ Đô này số lượng nữ nhân hắn biết mặt cũng chưa tới năm đầu ngón tay.

Đấy là đã tính cả cô bé loli Liên Hoa và lão nương đứng tuổi Ô Đại Nương.

Chẳng lẽ nàng là nha hoàn của Tào phủ?

Khoảng thời gian trước hắn mặt mày xám xịt, máu me đầy đầu, chán nản đến cực điểm, mà chả có cô nha hoàn nào đến thăm, cũng đủ thấy nhân duyên của tên gia nô trước đây cũng không tốt lắm.

Lại nói đến tác phong của mấy cô nha hoàn Tào phủ, cô nào cô nấy đều ra vẻ mắt cao hơn đầu càm cao hơn mũi, xem ra đám gia nô ở đây khó mà phát sinh chuyện tình cảm với đám nha hoàng này được.

Có khả năng Chân Nhu không phải nha hoàn của Tào phủ!

Ở thời đại này những cô gái có đủ cả tên họ ít đến đáng thương, nếu là nha hoàn của Tào phủ, Tào Ninh Nhi cùng lắm cũng chỉ gọi là Thúy Nhi hay Pha Lê linh tinh gì đó mà không gọi danh họ ra, chẳng lẽ là người quen của tên gia nô trước đây?

Chỉ trong chốc lát Đan Phi đã suy nghĩ sự việc một cách kĩ càng, thấy Tào Ninh Nhi vẫn nhìn hắn chằm chằm, dáng vẻ dường như không có được đáp án thề không bỏ qua, hắn bèn giả vờ chán nản nói:

- Việc của quá khứ, ta không muốn nhắc lại.

Chính hắn cũng rất khâm phục câu trả lời này của mình, Tào Ninh Nhi ngươi chẳng lẽ biết cả tiên tri, đừng nói ngay cả người ta sau này mới quen cũng biết mà hỏi được nhé?

Quả nhiên Tào Ninh Nhi cũng sửng sốt, thấy dáng vẻ âm u của hắn, trong lòng của nàng có hơi bất an, một lát sau mới nói:

- Ngươi đi đi.

Đan Phi lui ra khỏi thư phòng, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.

Trong lòng Tào Ninh Nhi cũng hơi thắc mắc, âm thầm nghĩ ngợi —— Tam thúc nói Đan Phi đến nơi này bởi vì Chân Nhu của Chân gia Hà Bắc, nghe ý tứ của Tam thúc có vẻ như Đan Phi vẫn nhớ mãi không quên được cô gái tên Chân Nhu này, nhưng tại sao khi nhắc đến cái tên này thì trông hắn lại lạnh nhạt như vậy?

Là hắn đã quên thật hay chỉ là thương tâm nên giả vờ quên?

Tào Ninh Nhi không nhìn ra điều gì từ vẻ mặt của Đan Phi, bỗng dưng nàng cảm thấy mặt mình hơi nóng, nghĩ thầm hôm nay mình bị làm sao vậy, quan tâm tới việc của Đan Phi như vậy làm quái gì?

(câu này phải nói nhiều như câu "tình huống cơ bản là như vậy" trong Vô hạn seri rồi - biên)

Tào Ninh Nhi đi đến bên cửa sổ, nàng đưa tay đẩy nhẹ hai cánh cửa, ngước lên bầu trời, ngắm vầng trăng khuyết cong cong, giống như thiếu nữ đang chau mày, mây trôi lướt qua, che mờ chút tâm ý vừa lóe lên trong lòng.

Ánh mắt nàng lưu chuyển, trông về phía sân, lại thấy Đơn Phi đang ở trước viện có chút lẻ loi đi vào trong bóng đêm, bóng dáng cô lạnh như bóng đêm xa xôi mịt mờ.

Đan Phi ngủ một giấc tới khi trời sáng, nhân lúc Đặng Nghĩa còn chưa dây dưa mong muốn kết nghĩa huynh đệ liền chuồn ra khỏi Tào phủ, cũng may hắn bây giờ cũng hơi có chút tiếng tăm, người khác nhìn thấy hắn vẫn có một ít biểu hiện khách sáo.

Người được đại công tử và đại tiểu thư gọi đi gặp riêng, lại thấy Đổng quản gia cười híp mắt tiếp đón, bọn hắn không khách sáo không được.

Đan Phi giấu hồ tiêu vào trong ngực, đi một mạch thẳng đến dược đường Tào gia, vừa mới bước vào dược đường, Tào Tân đã nhìn thấy Đan Phi, do trước đó có ấn tượng sâu đậm về hắn, nên vừa nhìn đã nhận ra, Tào Tân hơi ngạc nhiên hỏi:

- Đan Phi, trong phủ có người bị bệnh à?

Không có ai bị bệnh thì mới sáng ra đã tới tìm dược đường làm cái gì? Đương nhiên ai cũng nghĩ thế thôi.

Phủi phủi tay áo, Đan Phi lầm bầm, lắc đầu nói:

- Không có gì, ta có một số việc cần hỏi thôi, Phúc bá có ở đây không vậy?

Hắn còn chưa dứt lời, thì thấy Phúc bá từ ngoài cửa đi vào, lão nhìn thấy Đan Phi cũng khách sáo một hồi.

Lúc trước lão bị đại công tử làm cho tức giận đến nỗi bệnh tim đột phát, sau đó mới biết là được Đan Phi ra tay cứu trị, trong lòng rất biết ơn nhưng do vẫn luôn phải trông coi hiệu thuốc nên chưa có dịp cảm tạ, hôm nay nhìn thấy Đan Phi đến đây, lão vui mừng cảm ơn liên tục.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Phúc bá thấy tạm thời không có ai đến, ra hiệu Tào Tân pha hai chén trà nóng, nhiệt tình nói:

- Tào Tân nói bản lĩnh chữa bệnh của Đan lão đệ vô cùng xuất sắc, không biết sư thừa của lão đệ là người phương nào vậy?

Đan Phi nhận ra được ông lão này có dự định mời chào mình đến dược đường làm việc, nghĩ bụng lão tử còn có kế hoạch của mình, không có thời gian để ý đến mấy việc này, bèn vội vã khéo léo từ chối nói:

- Đấy chỉ là một ít mẹo nhỏ cấp cứu được người trong nhà dạy cho, nếu bàn về kê đơn bốc thuốc, thì còn kém bản lĩnh của Phúc bá cùng Nhị chưởng quỹ xa tít tắp.

Phúc bá âm thầm vuốt râu, thầm nghĩ người trẻ tuổi này khá là khiêm tốn, có nghề trong tay mà không kiêu căng, sau này chắc chắn sẽ có nhiều đất dụng võ.

Tào Tân đứng một bên nghe rất thoải mái, bèn hỏi:

- Ngươi nói có việc cần tìm Phúc bá, không biết đó là việc gì?

Đan Phi thấy hai người đều là người quen thuộc nhiệt tình, cũng không khách khí nói:

- Hai vị đều tinh thông dược liệu, chắc hẳn biết đây là cái gì.

Dứt lời hắn móc ra bao hồ tiêu ra đặt lên bàn.

Bao hồ tiêu chưa mở ra, Tào Tân đã hít hít mũi, kinh ngạc nói:

- Hình như là hồ tiêu? Chẳng trách lúc nãy lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người của Đan lão đệ.

Phúc bá nghe vậy sửng sốt, đưa tay chậm rãi mở ra miệng bao, nhìn rõ ràng hồ tiêu trong đó thì hơi thay đổi sắc mặt, khi ngẩng đầu lên hơi có chút phấn chấn nói:

- Đây là hồ tiêu Tây Vực thượng hạng, Đan huynh đệ tìm được ở chỗ nào vậy?

Hồ tiêu Tây Vực thượng hạng?

Đan Phi vừa nghe mấy chữ này, lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phúc bá, Tào Tân, bèn lập tức hỏi:

- Ta cũng không rõ lắm, thứ này có đáng giá không?

Hắn biết rõ ràng nhưng vẫn giả vờ hồ đồ, nghe Phúc bá nói:

- Thứ này trước đây một cân có thể đổi nửa cân vàng, bây giờ buôn bán với Tây Vực đã bị cắt đứt từ lâu, thế nên càng có giá trị hơn, chắc chắn có thể bán được với giá một cân đổi một cân vàng.

Đan Phi lập tức biết lão nói thật.

Trên thực tế hắn cũng biết một hai về vấn đề này, ở châu Âu vào thời kỳ Trung Cổ, có lúc giá trị của hồ tiêu ngang bằng với vàng, đơn giản bởi vì chỉ có ở Ấn Độ và Đông Nam Á mới trồng được sản vật này. Thời đại đó người châu Âu có vẻ như không thích tắm rửa, mùi cơ thể rất nặng, đến gần thì sẽ ngửi thấy mùi giống như mùi ốc sên bơ tỏi của nước Pháp, thế nên tất cả phải dựa vào hồ tiêu và các loại hương liệu mới tạo được không gian lãng mạn khi cần. (em thề là gái mà ngửi mùi này lại tưởng các anh là gà luộc chấm muối tiêu - biên)

Vào thời nhà Hán, sau khi Trương Khiên được cử đi sứ Tây Vực, Phiêu Kỵ Tướng Quân Hoắc Khứ Bệnh khai thông Con Đường Tơ Lụa, hồ tiêu mới dần dần được đưa vào Trung Nguyên, và cũng gây ra náo động một thời.

Bây giờ chiến loạn liên tục, Trường An bên kia thì bị Mã Đằng, Hàn Toại chiếm cứ, ba mươi sáu nước Tây Vực lâm vào cảnh nội chiến, vận chuyển hồ tiêu lại đây ngang bằng với dùng mạng để đánh đổi, không quý trọng thì mới là lạ.

- Đan lão đệ, hồ tiêu này ngươi kiếm ở đâu ra thế?

Giọng nói của Phúc bá ngày càng nóng bỏng.

- Cái này à... Lúc trước ta gặp phải một cái thương nhân người Hồ lén lén lút lút mời chào hàng hóa.

Đan Phi nói dối mà mí mắt cũng không nháy một cái

- Hắn nói hắn không thiếu hàng, nhờ ta hỗ trợ bán ra, ngươi xem có thể mua được bao nhiêu?

- Thứ này có bao nhiêu mua bấy nhiêu.

Tào Tân xoa tay nói:

- Đan huynh đệ, ngươi không biết sao, trong cung Phục Hoàng Hậu rất yêu thích thứ này, Tào Tư Không vậy...

Phúc bá đột nhiên tằng hắng một cái, Tào Tân biết mình nói lỡ, vội vàng sửa chữa nói:

- Thật ra đại tiểu thư cũng muốn.

- Đại tiểu thư muốn thứ này làm gì?

Đan Phi rất ngạc nhiên nói.

- Ngươi không biết á?

Tào Tân kỳ quái nói:

- Đan huynh đệ là người nâng lư hương mà không biết gì à? Chẳng lẽ huynh đệ không biết đại tiểu thư mắc phải chứng đau đầu từ nhỏ, mỗi đau đầu thì phải châm đàn hương để giảm đau.

Người sống lâu năm trong Tào phủ đều biết việc ấy, cũng biết rằng người nâng lư hương cho đại tiểu thư đều là người được đại tiểu thư tín nhiệm, thế nên cũng không giấu diếm Đan Phi điều gì.

Đan Phi trong lòng cũng run lên, chưa hề ngờ tới còn có việc như vậy, chẳng trách được tối hôm qua lại nhìn thấy trong thư phòng có đốt hương thơm, Tào Ninh Nhi lại ngồi vuốt vuốt trán, thì ra nguyên do là như vậy.

Xem ra đại tiểu thư mỗi lần ra ngoài đều bắt hắn mang lư hương cũng không phải có ý định gây khó dễ cho hắn.

Đan Phi dừng suy nghĩ viển vông, thấy Phúc bá cùng Tào Tân đều đang chờ trả lời của hắn, chần chờ nói:

- Nhìn dáng vẻ của tên thương nhân người Hồ kia, xem ra cũng không có nhiều hàng lắm, chắc chỉ có khoảng chừng mười cân là cùng.

Phúc bá cùng Tào Tân đều hơi chút thất vọng, Phúc bá chỉ đành nói:

- Hơi ít một tí, thế nhưng cứ mang tới đây đi, lão đệ xem xem nên hẹn hắn đến dược đường hay là tìm người hộ tống lão đệ đi lấy hàng. Lão đệ có muốn nói một tiếng để đại tiểu thư đưa một ít tiền đặt cọc trước hay không?

- Không có việc gì, người kia tin tưởng ta, không cần tiền đặt cọc. Một ít hồ tiêu mà thôi, một mình ta có thể giải quyết được.

Đan Phi lập tức từ chối kiến nghị của Phúc bá, trong lòng âm thầm cười trộm, hắn cố ý báo ít đi số lượng của hồ tiêu, thật ra chỗ hồ tiêu trong nhà đá kia ít nhất cũng phải có hơn một nghìn cân.

Lần này phát rồi, không phải là phát tướng phát phì cái gì cả, mà là phát tài.

Nhưng mà Đan Phi nắm rất rõ bí quyết về kinh doanh —— vật lấy hi vi quý (vật quý hiếm mới có giá trị), dù là đồ vật gì cũng không phải mang ra bán một lần cho bằng hết là được, không lại giống như thời kỳ Dân Quốc trộm mộ trở thành phong trào, đồ cổ khai quật lên giống như phế phẩm, có rất nhiều thứ bán không được giá cao, hắn bán từng ít một, lợi nhuận chắc chắn kếch sù hơn rất nhiều.

Đứng dậy cáo từ với Phúc bá, Đan Phi hỏi thăm địa chỉ của quán rượu Tào gia, nếu không hỏi thì ngày mai không thể mang mấy người Liên Hoa đến chỗ đó được, bởi vì chính hắn cũng không biết chỗ.

Lúc gần đi, Đan Phi sờ sờ cây cột của hiệu thuốc, đột nhiên nói:

- Đúng rồi, Phúc bá, ta vẫn còn một việc muốn hỏi bá, cái dược đường này xây dựng từ bao giờ vậy?

- Tào gia đến Hứa Đô thì xây dựng dược đường này, có việc gì không?

Phúc bá không hiểu nói.

Đan Phi thầm nhủ trong lòng, lắc lắc đầu trả lời:

- Không có gì. Chỉ là ta xem cây cột này cũng có vẻ xa xưa.

Tào Tân đứng một bên cười nói:

- Dược đường này đã có ở đây trước cả khi thiên tử dời đô tới nơi này, chỉ là hơi hoang phế, Tào gia đến nơi này chỉ sửa chữa qua một chút rồi khai trương lại, nghe nói nơi này trước đây là dược đường của Ngụy gia.

Đan Phi gật gù, rời đi hiệu thuốc hướng về phía quán rượu Tào gia mà đi.

Dược đường niên đại khá xa xưa.

Hạ Hầu Hành coi trọng nơi này, bởi vì dược đường này niên đại xa xưa?

Đan Phi vừa đi vừa tính toán trong lòng, thấy đã đến gần quán rượu Tào gia, đang muốn đi dạo đến đó, đột nhiên ánh mắt khẽ liếc, nhìn thấy đối diện bên kia đường mấy khuôn mặt quen thuộc đang tiến lại gần.

Người dẫn đầu hình như là Ô Thanh.

Phía sau Ô Thanh là Ô Đại Nương và Liên Hoa, bên người Liên Hoa còn đi theo một đứa bé, đứa bé kia cũng chỉ khoảng năm, sáu tuổi, sắc mặt hơi đen, thế nhưng dáng dấp trông khá là khả ái, trong tay cầm một đồng tiền quăng lên quăng xuống, cười khanh khách không ngừng.

Chắc đó là Hổ Đầu?

Khóe miệng của Đan Phi hiện lên ý cười ấm áp, thầm nghĩ mình ước định cùng Ô Thanh ở đây gặp mặt, định làm một chuyến thần không hay quỷ không biết tiến vào cổ mộ mang ra một ít hồ tiêu. Có lẽ do Ô Đại Nương cùng Liên Hoa rất sốt ruột về việc kinh doanh, nghe thấy Ô Thanh muốn tới nơi này, thế nên cũng muốn theo lại đây xem một tí.

Hắn đang định lên tiếng chào hỏi, bất ngờ có tiếng vó ngựa vang lên, từ đầu khác của đường xá truyền đến, khẩn trương như tiếng trống trận.

Đan Phi nhíu mày, thầm nghĩ đây là chợ họp bên đường, người người tấp nập, tiếng vó ngựa dồn dập như thế, chẳng lẽ muốn dẫm chết người hay sao? Đúng như dự đoán, người đi trên đường dồn dập né tránh, có người bán hàng rong né không kịp, bị hất nhào bay cả sạp hàng, hô to gọi nhỏ.

Trên đường xá có mấy người cưỡi ngựa phi nhanh lại đây, dáng dấp cũng không có vẻ muốn giảm tốc độ lại, Đan Phi đang định né tránh, đột nhiên trong lòng trĩu xuống.

Ở đường phố đối diện Hổ Đầu đang nghịch đồng tiền, bỗng dưng trượt tay làm rơi đồng tiền ra, đồng tiền lăn xuống đường, Hổ Đầu liền giãy ra khỏi tay của Liên Hoa, chạy đi muốn nhặt lại đồng tiền kia!

Thế giới của trẻ con chỉ chăm chú vào những thứ như vậy, tất cả sự chú ý của Hổ Đầu đều tập trung hết vào đồng tiền kia.

Liên Hoa sợ hãi chỉ biết hét ầm lên!

Đan Phi vọt tới như một mũi tên rời cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play