Edit: Đông Hy
Đan Phi thường hay quan sát địa hình, đương nhiên vì đây là thói quen nghề nghiệp, cũng có liên quan đến phong thuỷ mồ mả.
Sách 《Táng kinh》 viết: Gió ắt tán, nước ngăn ắt dừng. Cổ nhân làm sao cho khí tụ chứ không tán, nước chảy có chỗ dừng, do vậy mà có tên là phong thủy. Đây là định nghĩa về phong thuỷ lâu đời nhất của Trung Quốc.
Câu này nếu theo cách lý giải của Đan Phi thì —— khí là một trường năng lượng nhờ động năng của gió tác động mà thay đổi, gặp môi trường nước có thể tích tụ lại. Khi người cổ đại chọn nơi chôn cất đều sẽ chọn nơi có khí di chuyển nhưng không phân tán mà chôn cất, để tích luỹ nguồn năng lượng vô hình bí ẩn, nhằm thay đổi vận mệnh của mình hoặc con cháu đời sau.
Thay đổi số mệnh của bản thân đương nhiên là hy vọng sẽ được trường sinh bất tử, sau này còn có thể sống lại.
Cách nghĩ này nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng từ xưa đến nay những người có suy nghĩ này không thiếu. Ví như thuở xưa có Tần Thuỷ Hoàng hay Pharaon Ai Cập chẳng hạn, còn gần đây thì có những xác ướp đông lạnh... Họ luôn trông chờ vào sự ra đời của một ngành công nghiệp có thể chữa trị cho họ trong tương lai.
Phong thuỷ thật sự là một loại thuyết pháp rất huyền diệu. Trên hết, tuy là Đan Phi nghiên cứu về đồ cổ nhưng tính tình hoàn toàn không giống một lão già cổ hủ. Trái lại, năng lực tiếp thu những điều mới mẻ lại vượt trội hơn so với người thường.
Hắn rất hiếu kỳ với thuyết pháp về phong thuỷ, dù không hiểu rõ về quy luật vận hành, nhưng hắn luôn cho rằng trong đó chắc chắn vẫn có chút đạo lý.
Trước nay dù hắn không hiểu cũng không phải loại người thiếu hiểu biết đã hại chết Cô-péc-ních.
Ô Thanh thấy Đan Phi cứ mải nhìn về phía núi Ngưu Đầu, không biết nó có gì đẹp đẽ, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi:
- Đan đại ca, huynh sao thế?
- Không có gì, đi thôi.
Đan Phi lấy lại tinh thần, tiếp tục đi với Ô Thanh về phía trước chừng nửa canh giờ, mãi gần trưa mới tới chân núi.
Ô Thanh vừa đi vừa nói:
- Đan đại ca, trước đây đệ đều ra ngoài lúc trời chưa sáng, sau nửa ngày chặt củi thì chất lại đem phơi, rồi vác một phần vào trong thành bán. Hôm nay tới hơi muộn một chút, đấy huynh xem, đó chính là nơi đệ thường đốn củi.
Chỗ sườn núi phía xa theo hướng mặt trời mọc đúng là có rất nhiều gỗ được phơi rải rác.
Trong lòng Đan Phi khẽ rúng động, nhưng là vì nghe thấy hình như có tiếng nước chảy:
- Gần đây có chỗ để uống nước.
- Đan đại ca, sao huynh biết hay thế?
Ô Thanh hơi bất ngờ nói:
- Đi qua triền núi kia là có khe suối, khi nào đệ muốn uống nước thì đến bên dòng suối uống nước.
Sơn lai thuỷ hồi, quý thọ nhi tài!
Khi trong đầu Đan Phi chợt hiện lên tám chữ này trong《 Táng kinh 》thì lòng đã sớm có kết luận, thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ tiền đồng lại được phát hiện bên dòng suối?
- Ơ, đệ vẫn chưa nói với Đan đại ca mà.
Ô Thanh kinh ngạc nói.
Đan Phi mỉm cười nhưng không đáp lại câu hỏi đó mà chỉ nói:
- Chuyện mấy bó củi để lát nữa hẵng nói, qua bên suối xem thử trước đã.
- Tất nhiên rồi.
Ô Thanh thẳng thắn nói:
- Mọi chuyện đều nghe theo Đan đại ca.
Chẳng những Đan Phi đã giúp hắn một tay lúc gặp nguy hiểm, mà còn truyền lại bí quyết làm bánh bao hấp cho mẹ hắn. Tuy Ô Thanh không rành chuyện làm ăn nhưng hắn biết thứ đó ăn ngon vô cùng, chắc chắn cũng sẽ bán rất chạy. Hắn đối đãi với Đan Phi vô tư như vậy vì từ lâu đã ghi nhớ trong lòng, luôn nghĩ làm thế nào để báo đáp ân tình đó, nên đương nhiên sẽ răm rắp nghe theo Đan Phi.
Hai người đến bên dòng suối, rồi Đan Phi vốc ít nước suối rửa mặt, tiện thể xem chất lượng nước.
Ở cổ đại sướng thật, chất lượng nguồn nước đều là tự nhiên, không hề ô nhiễm. Nước thế này, người có lòng đương nhiên sẽ không bỏ qua. Đan Phi nhìn lên dọc theo dòng suối thì thấy núi nong trùng điệp, hắn nhướng đôi mày nhìn lên chỗ giữa sườn núi khá bằng phẳng.
Ô Thanh thì không để ý đến việc rửa mặt, đi tới chỗ ngoặt của dòng suối trước rồi kêu lên:
- Đan đại ca, đệ tìm thấy tiền đồng ở chỗ này này.
Đan Phi không hề nôn nóng mà chậm rãi đi tới, trông thấy một chiếc hũ vỡ cạnh dòng suối. Đan Phi nhặt mấy mảnh vỡ lên ghép lại, nhìn hoa văn thì nhận ra là gốm sứ thời Tây Hán. Nghĩ thầm trong bụng chắc là xúc tệ thời Vương Mãng, gốm sứ thường được trang trí bằng tiền đồng trong thời Tây Hán. Mộ thất này có thể là giữa hoặc sau thời kỳ Lưỡng Hán.
Xúc tệ xuất hiện cùng mảnh gốm sứ, nói không chừng nó được đựng trong đồ gốm, theo dòng nước chảy xuống rồi vỡ ở khúc ngoặt. Nếu nói như vậy thì tiền cổ hẳn là từ đầu nguồn chảy xuống.
Đan Phi đang trầm ngâm suy tính thì Ô Thanh ủ rũ nói:
- Đan đại ca, đệ chẳng tìm thấy mảnh tiền cổ nào.
Trong lúc Đan Phi ngẫm nghĩ, Ô Thanh đã nhảy xuống dòng suối mò tìm từ lâu nhưng chẳng tìm được gì.
Đan Phi thấy thế hơi buồn cười, cảm thấy tên tiểu tử này thật tốt bụng:
- Chúng ta đi lên thượng nguồn thử xem.
Trong truyền thuyết,《Táng kinh 》do Quách Phác đời Tấn biên soạn, nhưng các nhà khảo cổ học đời sau ít nhiều vẫn có nghi vấn về thuyết pháp này. Tư tưởng quan trọng nhất trong《Táng kinh》chính là việc lựa chọn nơi an táng. Đời sau có rất nhiều mồ mả đều được chôn cất theo phong thuỷ mà《Táng kinh》đã nói. Nhưng kể cũng buồn cười, bất kể là kẻ trộm mộ hay nhà khảo cổ, ngoài việc khai quật các mộ cổ bằng kinh nghiệm thì nhiều khi cũng phải dựa vào sự chỉ dẫn của《 Táng kinh 》, từ đó tạo thành cái gọi là các trường phái trộm mộ.
Nếu như trước đây những người được chôn cất theo những chỉ dẫn phong thuỷ trong《Táng kinh 》biết được mộ phần của mình bị đào trộm cũng bởi chọn được phong thuỷ tốt, không biết họ sẽ nghĩ thế nào?
Đương nhiên rồi, giờ đang là thời Tam quốc,《Táng kinh 》hẳn là còn chưa ra đời, nhưng người cổ đại lại rất xem trọng chuyện mồ mả, cũng sớm tạo nên những đặc điểm về mồ mả khá riệng biệt.
Hình như tên tiểu tư Ô Thanh này không hiểu về phong thuỷ, nhưng cũng biết chọn chỗ làm việc bên rừng cây sát bờ suối theo hướng mặt trời mọc. Những triều đại trước đời Tấn, mồ mả đều có nét tươi sáng, dễ nhận biết.
Thời Tần thì chọn những dãy núi lớn, mộ thời Hán thì thường ở lưng chừng núi, thời Xuân Thu Chiến quốc lại thường mai táng nơi đỉnh núi, còn thời Tống với Tuỳ Đường thì mồ mả chôn ngay sườn núi.
Điều này có nghĩa là nhiều ngôi mộ lớn đời Tần đều được tiến hành xậy dựng trên các dãy núi non trùng điệp. Đến thời Đông Hán lại càng có nhiều ngôi mộ được xây trên các sườn núi. Tất nhiên là cũng có những ngôi mộ không xây theo tập tục cũ. Thứ nhất là những người dân nghèo khổ, vốn không có điều kiện để chôn cất đàng hoàng, còn thứ hai là không câu nệ theo tập tục như Tần Thuỷ Hoàng, có khả năng phá bỏ những tục lệ cũ.
Từ lúc Đan Phi phát hiện ra mảnh tiền cổ, vẫn luôn phân tích nguồn gốc của nó, ngầm dự đoán địa điểm, phương hướng của mộ thất thông qua tục lệ chôn cất thời xưa. Tuy Ô Thanh ủ rũ, nhưng Đan Phi lại thấy được địa thế của sườn núi, sớm đã nắm chắc đến tám phần phán đoán của mình.
Có cổ mộ thời Đông Hán trên sườn núi ngay đầu nguồn dòng suối.
Đan Phi đã có kết luận từ lâu nhưng vẫn thản nhiên như không, chậm rãi đi theo Ô Thanh lên sườn núi.
Tuy Ô Thanh không rõ lắm, nhưng vẫn răm rắp làm theo ý Đan Phi, leo lên sườn núi cùng hắn.
Đợi đến khi tới gần ngọn núi, Đan Phi đột nhiên nói:
- Ô Thanh, ta có một câu hỏi, không biết là có nên hỏi đệ hay không?
Ô Thanh hơi ngạc nhiên nói:
- Đan đại ca, sao huynh lại khách sao với đệ thế? Huynh không coi đệ là huynh đệ tốt sao?
- Thì chính vì ta coi đệ là huynh đệ tốt nên mới hỏi đệ đấy.
Đan Phi cười nói.
- Vậy Đan đại ca cứ hỏi đi.
Ô Thanh vui vẻ nói.
- Nếu bỗng dưng chúng ta phát hiện mười mấy văn tiền ở đây, đệ thấy nên chia thế nào?
Lúc Đan Phi nói chuyện, đã ngồi trên một tảng đá lớn.
- Tất nhiên là đưa hết cho đệ rồi.
Ô Thanh nói không chút do dự, thấy vẻ ung dung thản nhiên của Đan Phi, Ô Thanh cười nói:
- Đệ biết Đan đại ca chắc chắn sẽ không giành mấy đồng tiền lẻ đó với đệ đâu.
Đan Phi nhìn Ô Thanh hồi lâu, thầm nghĩ tên tiểu tử này đúng là vô tư, ta cũng không có giàu như người thấy đâu, mãi lúc sau Đan Phi lại nói:
- Nếu phát hiện mười mấy quan tiền thì sao?
Ô Thanh hơi do dự, gượng cười nói:
- Đan đại ca nói đùa rồi, làm gì có chuyện dễ dàng thế?
- Huynh muốn nghe câu trả lời của đệ.
Đan Phi thản nhiên nói.
- Đan đại ca, vậy huynh có thể cho ta mượn mười mấy quan tiền để làm ăn không?
Ô Thanh cẩn trọng nói:
- Huynh cũng biết đấy, mẹ đệ muốn bán bánh màn thầu, có lẽ sẽ mở rộng quy mô, có thể sẽ cần đến chút tiền vốn. Đan đại ca, huynh yên tâm, nếu nhà đệ kiếm được tiền, nhất định sẽ trả lại cho huynh mà.
Đan Phi nhìn Ô Thanh hồi lâu
- Vậy nếu như có mấy chục tiền vàng?
Ô Thanh lại càng không hiểu ý của Đan Phi, không hiểu nổi vì sao hắn lại hỏi chuyện này, gãi đầu nói:
- Trước giờ đệ chưa từng xài tiền vàng, nếu Đan đại ca cần dùng thì cứ cầm hết mà dùng.
- Thôi không cần đâu, đệ cần đến nó hơn huynh đấy.
Đan Phi chân thành nói.
Ô Thanh phì cười, nói:
- Đan đại ca, huynh thành thật như vậy làm gì? sao chung ta có thể...
Hắn chưa kịp nói hết thì bỗng dưng trợn tròn mắt, vì ánh sáng mặt trời chiếu xuống, một thỏi vàng bỗng hiện ra trên tay Đan Phi.