Trương Liêu kinh hãi trong lòng. Y tuyệt đối không có xem thường người áo xanh, nhưng cũng không ngờ người áo xanh lại lợi hại đến thế, lại có thể phá được đao pháp Bát Phương của y nhanh như vậy. Nếu không phải y lùi nhanh, nói không chừng đã bị người áo xanh chém ngang nửa người rồi.
Người áo xanh vừa đánh lui Trương Liêu, thì thấy Triệu Đạt đã lui ra bên ngoài cửa viện rồi, liền nhảy về phía đó, trông như muốn theo Triệu Đạt xông ra ngoài cửa vậy. Chỉ là khi y ở trên không trung, đột nhiên làm một chuyện rất kỳ quái. Y một nhát chém gãy một bên cửa, sau đó lấy cánh cửa đó để ngang trước mặt.
Phập phập phập…
Ngay sau đó, không biết bao nhiêu mũi tên bằng sắt cắm phập lên trên cánh cửa, tiếng lộp độp như tiếng đậu nổ vậy.
Đơn Phi ở trên đỉnh nóc nhìn thấy rõ nhất. Ngay khi Triệu Đạt lui về sau, cũng không biết có bao nhiêu người trào ra từ trong bóng tối, tập trung ở phía sau tường, sau cửa, trong tay hoặc cầm nỏ cứng hoặc cầm ống tròn, giống như tiễn Phá Thiên trong tay áo của hắn vậy. Triệu Đạt vừa lui ra, người áo xanh vừa đuổi theo tới trước cửa thì tên được bắn ra ào ào như mưa.
Chỉ là người áo xanh không chỉ võ công cực cao, mà phán đoán cũng cực chuẩn, hiển nhiên là đã biết Triệu Đạt tuyệt đối không thể chỉ đem Trương Liêu, Tuân Kỳ tới đây.
Phật pháp vô biên, cánh cửa của miếu tự đương nhiên cũng dày vô cùng.
Nỏ cứng, tiễn Phá Thiên tuy rất lợi hại, nhưng vẫn không thể xuyên qua cánh cửa, chỉ là khiến cho thân hình của người áo xanh ngừng lại đôi chút, nháy mắt liền nghe một tiếng hô trầm giọng của người áo xanh, cả người lẫn cửa xông vào đám bóng người màu đen kia.
Tiếng kêu rên không dứt.
Máu tươi bay đầy trời.
Đơn Phi đứng trên đỉnh nóc, nhìn thấy người áo xanh đó ném cánh cửa đó đi, không biết đánh trúng bao nhiêu người; trường kiếm chuyển động, không biết bao nhiêu đầu người lìa cổ.
Ừ, ngươi rất ít khi giết người.
Đơn Phi người đứng trên đỉnh nóc nhìn thôi mà cũng đổ mồ hôi lạnh, trong ngoài khuôn viên dưới điện này thảm thiết vô cùng.
Triệu Đạt trong lòng trở nên nghiêm túc hơn, thấy người áo xanh liệu trước tiên cơ, phá trận hợp kích tên thiết của y, y liên tiếp lui về sau mấy bước, thấy người áo xanh chém thêm vài người nữa, và xông về phía y, y liền thấp giọng hô: - Ra tay.
Sau khi Tào Thuần cảnh báo y, y lập tức ra lệnh triệu tập bao nhiêu đây người, vốn dĩ chính là định sẽ giết chết người áo xanh ngay tại Tiểu Bạch Mã Tự này. Người này không trừ, hậu họa khó lường.
Tên thiết hợp kích chỉ là một dạng thủ đoạn của y thôi.
Lệnh vừa xuống, sớm đã có bốn người động tác cùng lúc nhảy ra, phất cổ tay một cái, một cái bóng đen bay ra từ tay bốn người này, bao trùm lên người áo xanh.
Đó là một tấm lưới lớn.
Lưới vốn được làm từ tơ ô tằm, đao kiếm không có tác dụng gì với nó. Chỉ cần phủ nó lên người người áo xanh, bất luận đối phương thủ đoạn thông thiên đến đâu, nhất thời cũng không thể thoát khỏi vòng vây được.
Trán Triệu Đạt đã lấm tấm mồ hôi, nhìn thấy tấm lưới đen đó đã tới giữa không rồi, thì đột nhiên mặt y biến sắc.
Người áo xanh phóng đến nhanh như mũi tên, trường kiếm chỉ động đậy hai cái, thì đã có hai người cầm lưới không kịp phản ứng lộn ngược ra sau té xuống, máu hộc ra như suối.
Triệu Đạt thầm kêu hỏng bét, vừa định ra lệnh lần nữa, thì thấy người áo xanh đó bắt lấy tấm lưới đen, vung hai người kia lên, cả người lẫn lưới ném phủ lên phía y.
Triệu Đạt lộn người xuống đất, né qua một bên, chật vật không thôi, tuy đã thoát khỏi vòng phủ của lưới đen, nhưng đột nhiên trước mắt ánh chớp hiển hiện!
Người áo xanh xuốt kiếm.
Một đường kiếm đâm tới trước cổ họng của Triệu Đạt.
Keng!
Tiếng động lớn vang lên, một người đứng ngăn trước người áo xanh, cây kích ngắn đặt ngang chặn lại một kiếm như lôi đình của người áo xanh.
Người áo xanh kinh ngạc tới mức đồng tử co lại, thấp giọng quát: - Hổ Si không kém. Y nói ra bốn chữ, nháy mắt đã kiên tiếp đâm ra năm kiếm, thanh trường kiếm trên tay y lúc thì như lôi đình, lúc thì linh hoạt như linh xà, thẳng cong tùy ý, tung hoành giữa không.
Người đỡ nhát kiếm đó giúp Triệu Đạt thì ra chính là Hứa Chử.
Hứa Chử đỡ được một kiếm, lui về sau một bước, đợi sau khi bị đâm liên tiếp năm kiếm, cũng liên tiếp thoái lui năm bước, nhưng vẫn không rời khỏi vị trí phía trước của Triệu Đạt.
Nếu nói người áo xanh là cây mâu vô song, thì Hứa Chử hiển nhiên là cái thuẫn sắt bất phá.
Người áo xanh tấn công rất gấp, nhưng Hứa Chử thì phòng rất chặt chẽ.
Đơn Phi vừa nhìn, thầm nghĩ hèn chi Tào Tháo phải giữ người này lại bên cạnh mình, chỉ với kiểu phòng ngự như tấm khiên bằng thịt thế này của Hứa Chử, thích khách nhất thời đúng thật không thể tấn công vào.
Hứa Chử liên tiếp đỡ năm nhát kiếm, khuôn mặt sớm đã ửng đỏ. Gã đột nhiên rống lớn một tiếng, song kích hợp nhất, biến thành một cây kích dài, rồi đâm ra một kích.
- Không tồi.
Người áo xanh kiếm nhanh người cũng nhanh. Ngay khi Hứa Chử đâm ra kích đó, đột nhiên làm một chuyện mà ai cũng không ngờ tới. Y xuất kiếm gọt một đường trên thân kích, mượn lực nhoáng thân hình lên, bay tới trên tường viện một cách đột ngột.
- Đừng để hắn thoát. Triệu Đạt vừa thấy người áo xanh như thế, lập tức hiểu ngay suy nghĩ của y.
Sớm đã có người chặn đường lui của người áo xanh. Vài người xông lên tường viện, nhưng bị người áo xanh vơ trường kiếm một cái, có ba người rớt xuống, có ba người rớt xuống, nhưng vẫn còn hai người đứng trên tường viện.
Người áo xanh cười lớn một tiếng: - Mạc Kim Bát Môn, Phát Khâu Quỷ Tướng, hẹn ngày gặp lại.
Y chỉ nói mấy chữ này, rồi nhảy vào trong đình viện, đẩy một đao Trương Liêu chém tới ra, rồi đột nhiên xông tới trước mặt Tuân Kỳ.
Tuân Kỳ kinh hãi.
Vừa nãy y bị một kiếm của người áo xanh làm cho thổ huyết, cả người mềm nhũn. Lúc này mới miễn cưỡng đứng dậy, không ngờ người áo xanh đó vừa ra lại vô, rồi giết ngược lại qua đây.
Tuân Kỳ sớm đã mất hết dũng khí, y biết được sự lợi hại của người áo xanh, nên không đợi người áo xanh xuất kiếm, là đã lăn người sang bên.
“Keng” một tiếng động lớn vang lên.
Người áo xanh bỗng dưng một kiếm đánh lên trên chiếc chuông khổng lồ, tiếng chuộng to như sấm rền nháy mắt vang xa khắp nơi. Đơn Phi mặc dù đứng xa trên nóc đỉnh, nhưng nghe thấy tiếng chuông cũng cảm thấy đinh tai nhức óc. Có mấy người đuổi theo, vừa đúng trúng ngay âm vang của tiếng chuông, xung kích chịu đựng có thể nói như là sấm giật bên tai.
Mấy người đó chỉ thấy chóng mặt hoa mắt, ù tai không nghe thấy gì hết, kinh hãi vô cùng, không còn nghĩ tới tới chuyện đuổi theo nữa, mà ra hết sức nhảy ra chỗ khác.
Người áo xanh sớm đã nhân cơ hội này nhảy lên nóc điện, khi lướt qua Đơn Phi, y thì thầm nhỏ vào tai hắn: - Sống cho tới khi thấy Vô Gian. Vừa dứt lời, thân hình y nhoáng lên, sớm đã men theo đường rên nóc điện chạy đi xa, nhưng Đơn Phi thì nằm gục xuống một cách đột ngột.
Rồi hắn nghe một loạt tiếng “bang bang bang”, lúc đó không biết bao nhiêu cây tên thiết được bắn thẳng lên trên nóc điện.
Triệu Đạt xông vào trong viện, thấy tên thiết không ngoài dự đoán đã thất bại, người áo xanh đã đi xa. Ông ta giận dữ nhìn Tuân Kỳ đang né ở một bên, mắng: - Đồ vô dụng.
Tuân Kỳ thầm tức giận trong lòng. Y thầm nghĩ lão tử liều sống liều chết, sao không thấy ngươi ra chiến đấu? Chỉ là Triệu Đạt quyền cao chức trọng, y không dám chống đối, nên chỉ đành cúi gằm đầu xuống.
Một hồi lâu sau.
Đơn Phi người ở trên nóc đỉnh, thì nghe dưới diện tiếng bước chân dồn dập, nhưng không còn ai lên tiếng nữa. Không biết trải qua bao lâu, trước điện đã không còn bất cứ tiếng động nào nữa.
Đơn Phi cuối cùng cũng từ từ ngóc đầu lên, đề phòng có ám tiễn bắn đến, thì thấy trong viện trước điện không còn bóng người nào hết. Hắn không khỏi kinh ngạc vô cùng, cũng ít nhiều có chút thê lương.
Hắn đang suy nghĩ xem làm thế nào để xuống được đất, thì nghe phía sau có người nói: - Chuẩn bị qua đêm trên đỉnh nóc à?
Đơn Phi quay đầu lại nhìn, thấy Trương Liêu đứng sau hắn không xa, trong lòng cảm thấy ấm áp, buột miệng nói:
- Trương đại ca không sao chứ?
Trương Liêu lắc lắc đầu, nháy mắt thở dài một cái, đưa tay ra và nói: - Quách Tế Tửu kêu ta đưa ngươi xuống.
Đơn Phi ngẩn ra: - Quách đại ca cũng đến à?
Đợi khi hắn liên thủ với Trương Liêu xuống khỏi nóc điện, thì thấy trong viện không biết có một người đã đứng đó từ lúc nào, đó rõ ràng chính là Quách Gia.
Quách Gia áo mặc rộng thắt lưng buộc nhẹ, chân mang guốc, trông cứ như y không hề biết vừa nãy nơi này mới trải qua một trận chiến thảm liệt. Chỉ là khi nghe tiếng Đơn Phi, Trương Liêu đến gần, Quách Gia quay lại cười một cái, nhưng ý cười lại ít nhiều có phần ảm đạm, gã chỉ nói: - Tối nay trăng thật tròn.
Đơn Phi, Trương Liêu đều cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ vừa gặp mặt thì gã lại nói câu này. Hai người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một vầng trăng sáng trên đỉnh đầu, nhưng ánh trăng cũng không thể gột rửa sạch mùi máu tanh trong đêm tối.
Quách Gia chắp tay dứng trong viện, lẩm bẩm nói: - Trăng tròn trên trời, trăng rằm nhân gian, thế sự vốn khó lường, rất nhiều người đã không còn có thể nhìn thấy mặt trăng tròn như thế này nữa.
Trong thần sắc của gã có sự thương cảm vô tận. Đơn Phi không hiểu tại sao, nhưng Trương Lieu lại nói:
- Quách Tế Tửu, chuyện tối nay, vốn không liên quan tới ngài, là Triệu đại nhân…
- Không sai, không liên quan tới ta. Quách Gia nhàn nhạt nói: - Nhưng chính vì không liên quan tới ta, nên ta mới thương cảm như vậy. Rồi y quay đầu nhìn Đơn Phi nói: - Quỷ Phong đã nói gì với ngươi?
- Người đó tên là Quỷ Phong? Đơn Phi hỏi ngược lại một câu, thấy Quách Gia gật đầu. Hắn hồi ức lại một lúc, thì cảm thấy Quỷ Phong cứ như đang tán gẫu với hắn, hình như không có nói chuyện gì đặc biệt cả.
Trừ Vô Gian ra!
Quỷ Phong từng hai lần đề cập tới Vô Gian!
Nếu trước mặt là triệu Đạt, Đơn Phi e là cũng sẽ không nói tới chuyện này. Hắn biết con người Triệu Đạt tâm cơ thâm trầm. Những người trong bộ phận đặc biệt này, đều luôn cho ngươi một lý do cao cả, để làm những chuyện bí mật mà họ không muốn nói cho người đời nghe. Đi mà nói rõ ngọn ngành cho họ nghe, họ sẽ chỉ lợi dụng ngươi mà thôi, nhưng Quách Gia thì khác.
Quách Gia cũng thuộc dạng người có chuyện nhưng không nói, nhưng cái “không nói” của y hoàn toàn không giống như cái của Triệu Đạt.
- Y nói với ta là phải sống cho tới khi nhìn thấy Vô Gian.
Cuối cùng Đơn Phi nói.
Trương Phi ngẩn ra, dường như không hiểu Đơn Phi đang nói gì. Quách Gia nhướng đôi mày thanh tú lên, mím môi lẩm bẩm: - Vô Gian? Tại sao y muốn ngươi nhìn thấy Vô Gian?
- Vô Gian là cái gì? Đơn Phi cuối cùng cũng hỏi ra.
Thần sắc của Quách Gia có chút ngẩn ngơ, hồi lâu y mới lên tiếng: - Ta chưa từng thấy qua, chỉ là trong truyền thuyết… Vô Gian cũng là một loại hương.
Đơn Phi để ý thấy Quách Gia dùng từ “cũng”, không khỏi hỏi tiếp:
- Giống như Trường Sinh Hương? Nếu Tào Quan biết chuyện này, thì Quách Gia đa phần cũng biết.
Không lẽ Trường Sinh Hương gì đó mà Tào Quan tìm kiếm là có thật? Còn Vô Gian Hương? Có liên quan gì tới Trường Sinh Hương?
Quả nhiên, Quách Gia hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ là gật gật đầu, ngồi lên trên bậc thang, thấy Trương Liêu, Đơn Phi cũng theo gã ngồi xuống, Quách Gia đột nhiên nói: - Đơn huynh đệ, đương nhiên là ngươi biết chuyện quân Hoàng Cân làm loạn?
- Chỉ là biết chút ít thôi. Đơn Phi khiêm tốn nói. Hắn rành về đồ cổ, nhưng lâu nay lại không dám tin tưởng hoàn toàn vào lịch sử mà sử sách nói tới, hắn biết rằng nếu nói về tính chân thật, e là còn không bằng những gì Quách Gia biết nữa.
Quách Gia trầm tư chốc lát rồi mới nói: - Nếu xét về thời gian Hoàng Cân làm loạn, thì thật ra cũng chỉ mới là chuyện của mười mấy năm trước. Lúc đó thiên hạ đang lầm than, người dân phần lớn ăn thịt lẫn nhau, rất khó sống. Ba huynh đệ Trương Giác, Trương Bảo, Trương Lương đột ngột khởi nghĩa, lập Tứ Đạo, Bát Môn, thống lĩnh ba mươi sáu phương, thanh thế rất lớn, nhân mã có tới mấy mươi vạn người.
Đơn Phi biết rằng thời đại này nhân khẩu thưa thớt, có mấy ngàn nhân mã là có thể gọi là Chư hầu rồi. Loại hiền nhân như Lưu Bị, được Diễn nghĩa nói là nhân đức vô song, nhưng binh lực đi theo ông cũng chỉ luôn duy trì ở con số mấy ngàn. Mà lúc đó Trương Giác có thể sở hữu mấy mươi vạn nhân mã, thế lực có thể tưởng tượng khủng khiếp đến mức nào, cũng khó trách lại khiến triều đình chấn kinh.
- Chỉ là Trương Giác bệnh chết, Trương Bảo, Trương Lương cũng bị giết sau đó. Quân Hoàng Cân nháy mắt tan rã. Quách Gia cau mày suy ngẫm, đột nhiên nói: - Trước lúc Trương Bảo chết, có người đọc được một câu trong cuốn “Thái Bình Kinh” mà ông ta bí mật cất giấu.
Ngừng một lát, Quách Gia thấy Đơn Phi và Trương Liêu đều đang nhìn gã chằm chằm, gã lắc đầu cười và nói: - Câu nói đó chính là: Nếu có được Vô Gian, chết cũng không hối tiếc!
Trương Liêu, Đơn Phi đều ngẩn ra, sau đó đồng thanh hỏi: - Câu nói này có nghĩa là gì?
Quách Gia lắc lắc đầu:
- Ta cũng là sau này mới biết ý nghĩa của câu nói này. Rồi gã nhìn lên vầng trăng sáng trên trời, lông mày cau chặt, nói: - Xem ra Quỷ Phong cũng biết.
Lại yên lặng hồi lâu, Quách Gia bổ sung một câu: - Xem ra y không chỉ là biết, mà còn có được manh mối, thậm chí… còn có thể có thu hoạch nữa rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT