“Tử Hi…”

“Lưu Quang ca ca, anh tốt với em như thế, em không nỡ để anh chịu nguy hiểm.” Phượng Tử Hi vừa nói vừa vùi đầu vào lòng la, nghiêm túc nhắc lại, “Anh nhất định phải bình an.”

Trái tim Lưu Quang mềm nhũn, bàn tay vuốt mái tóc đen mềm mại của cậu bé, đáp “ừ” một tiếng rất khẽ.”

Hai người họ cẩn thận bàn lại vài chi tiết nữa, hai ngày sau, Lưu Quang lấy một thanh kiếm từ trong đám bảo vật Đàm U tặng cậu, dễ dàng chém đứt xích trói Phượng Tử Hi.

Bởi vì luôn lo nghĩ chuyện chạy trốn, tinh thần Phượng Tử Hi khá hơn rất nhiều, dần dần cũng hiện nụ cười. Hai người họ đều biết tiền đồ mờ mịt, trốn đi rồi khó biết sẽ sống chết ra sao, nhưng ánh mắt Phượng Tử Hi sáng lên mỗi lần tưởng tượng tương lai sau này khiến Lưu Quang rất đau xót.

Trước ngày rời khỏi Huyễn Hư Đảo, để Phượng Tử Hi không lo lắn, Lưu Quang đã nuốt thánh quả màu đỏ kia trước mặt cậu bé. Hai người ôm nhau một hồi mới lưu luyến chia tay.

Ngày hôm sau lên đường đến Nhân Giới, Lưu Quang càng nghĩ càng sợ, nếu không phải người em trai kia của Đàm U đeo bám rất chặt khiến hắn phân tâm, thì tuyệt không thể thuận lợi như thế.

Có điều vừa đến Nhân Gian, tâm tư cậu đã thay đổi hắn.

Bởi vì cậu đã gặp được chuyến thế của Bạch Thất Mộng.

Lúc này Bạch Thất Mộng vẫn là một đứa bé, ngồi trên giường i a học nói, tuy không có khí độ phong lưu trước nay, nhưng mi thanh tú mục đáng yêu lắm, lớn lên nhất định là một công tử hào hoa.

Lưu Quang vừa thấy y, dù đã không còn tình cảm ái mộ xưa cũ, vẫn cứ thấy đau lòng.

Từng yêu thương đến thế.

Từng nhớ nhung là thế.

Đến phút này, lại chẳng khác nào một kiếp khác.

Có lẽ tình yêu là như thế.

Có lẽ yêu có đậm sâu bao nhiêu, theo thời gian cũng sẽ tiêu tán hết.

Lưu Quang quá xúc động, không nhịn nổi ôm lấy tiểu Bạch Thất Mộng, hỏi: “Khi nào Bạch Hổ đại nhân mới có thể về Thiên Giới?”

Đàm U hừ một tiếng, cười lạnh: “Sao phải nóng vội, ít nhất hắn cũng phải trường thành đã. Trở về Thiên Giới bằng cái địa vị này, không phải là để người ta cười cho rụng răng sao?”

Dừng một chút, đưa tay nhéo hai cái má bánh bao của thằng bé, cười híp mắt: “Tên họ Bạch này tốt số thật, đầu thai cũng chui vào lốt đẹp thế này, thật khiến người ta hâm mộ.”

Nghe thế, Lưu Quang không nói lời nào, chỉ lặng lặng nhìn hắn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Đàm U lập tức rụt tay lại, cười nói: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, chưa có làm gì hết, càng không tính hủy dung hắn.”

Hắn chưa đánh đã khai như vậy, thành ra lại chọlaijho Lưu Quang nhếch miệng, khẽ cười.

Đàm U rất yêu nụ cười ấy, lập tức vứt Bạch Thất Mộng vướng tay vướng chân qua một bên rồi xông vào thay thế, môi mỏng cọ vào má Lưu Quang: “Em gặp Bạch Thất Mộng rồi, giờ đi được rồi chứ?”

“Nhưng tôi chỉ vừa gặp Bạch Hổ đại nhân…”

"Liếc nhìn thôi là nhiều quá rồi.” Đàm U dùng môi chặn miệng Lưu Quang, giọng điệu rất cường ngạnh.

Tâm trí Lưu Quang rối tung, đỏ mặt thở hổn hển, không nói được tiếng nào.

Nhưng dù sao cậu cũng không phải là chơi không, nụ hôn vừa dứt lập tức kéo Đàm U ra khỏi chỗ ở ctm, cố gắng điều chỉnh hô hấp, ra vẻ không có việc gì nói: “Hiếm khi đến Nhân Gian, tôi muốn đi dạo một chút.”

Tâm tình Đàm U đang rất tốt, nên không cự tuyệt đề nghị của cậu, lập tức đáp: “Nếu em thích.”

Họ ăn cơm xong, trời cũng xẩm tối, có thể đi chơi chợ đêm.

Trên đường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Đàm U nhân cơ hội nắm chặt tay Lưu Quang, kéo cậu đi khắp nơi, nói liên miên đủ chuyện.

Lưu Quang nhờ thế mới biết Đàm U quả là ghét Nhân Giới, nhưng vài lần đến nơi này đều là vì cậu. Cậu càng nghĩ, càng thấy loạn, nên chọn không nghĩ nữa, chỉ thưởng thức cảnh vật chung quanh.

Đi một lát, nhực cậu bỗng chốc nóng rực, chẳng khác nào cơ thể đang tự bốc cháy. Chỉ chớp mắt thôi mà trời đất đảo lộn, chút nữa thì ngã xuống đất.

Đàm U vội bắt lấy tay cậu, hỏi: “Em sao thế?”

Lưu Quang cũng biết mình hơi kỳ lạ, nhưng hít sâu một hơi lại không thấy cảm giác lúc nãy nữa, lắc đầu nói: “Không sao, chắc là hơi mệt.”

Đàm U ngẫm nghĩ rồi cũng cho là vậy, đỡ cậu ngồi xuống ven đường, mắt đảo chung quanh rồi cười rộ lên, chỉ vào hàng người đang xếp hàng mua bánh nước: “Ta ra mua thứ kia.”

A?

Lưu Quang ngẩn ngớ, rồi mới nhớ lúc nãy mình có nhìn sạp hàng đó mấy lần, không ngờ Đàm U lại để bụng.

Để đường đường Nhị hoàng tử Thiên Giới xếp hàng mua bánh nướng quả là chuyện dựng gáy tóc, Lưu Quang định ngăn lại, nhưng Đàm U đã đứng lên bước nhanh về phía ấy.

Ánh trăng lạnh phủ kín mặt đất

Tuy không đẹp như cảnh sắc Huyễn Hư Đảo, nhưng lại rất động lòng người.

Lưu Quang bỗng nhớ tới ngày ấy uống rượu ở lương đình, khi Đàm U mỉm cười nhìn cậu đôi mắt lại không dấu nổi nỗi cô đơn. Cậu không quan tấm dung nhan tuấn mỹ, không quan tâm quyền thế ngập trời của hắn, nhưng lại không thể dứt bỏ vẻ mặt ấy.

Nếu tất cả đều chỉ là giả dối, chẳng lẽ giây phút này cũng thế sao?

Liệu chẳng hay, một giây một phút nào đó, người đó thực sự động chân tình?

Lưu Quang biết nều mình muốn trốn chạy, giờ là thời cơ tốt nhất, Phượng Tử Hi có lẽ đã thoát khỏi Huyễn Hư Đảo, chỉ cần cậu che giấu hơi thở của mình lẫn vào trong biển người, Đàm U nhất định sẽ không tìm được. Người ấy có thể nổi trận lỗi đình, thậm chí phá hủy trân châu bên hống, nhưng muốn tìm được cậu thì khó như mò kim đáy bể.

Chỉ là không biết tại sao, đôi chân Lưu Quang như bị chông xuống đất, một bước cũng không đi nổi.

Cậu chỉ mở to đôi mắt ngóng trông về phía trước, nhìn Đàm U chen vào hàng người thật dài, nhìn Đàm U quay đầu nhìn cậu nở nụ cười.

Trái tim cậu đau đớn, chỉ khóe miệng vẫn cong lên, kìm lòng không nổi trả lại hắn một nụ cười.

Đây là cạm bẫy tự cậu đặt ra, cậu thân đã gọn trong bẫy rồi.

Thiên hạ rộng lớn, có thể trốn đi đâu?

Lúc người ta gặp hiểm nguy, có người sẽ chọn quay đầu né tránh, cũng có người lại mỉm cười, nuốt ly rượu độc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play