Nỗ lực thật nhiều, cũng chỉ vì mong người đó động lòng nhìn tới.

Nếu chỉ là hư tình giả ý, thì nào có ý nghĩa gì?

Đàm U nghe xong những lời này, lòng bất giác trầm hẳn lại, chăm chú nhìn Lưu Quang. Đôi đồng tử đen huyền sâu thăm thẳm, một lúc sau đó thì làn áo run lên, bật ra tiếng cười lớn.

Tiếng cười của hắn quá phóng khoáng, cả Bạch Thất Mộng đang si mê mỹ sắc cũng giật nảy, quay đầu nhìn lại. Nhưng Đàm U không quan tâm, vươn tay nắm lấy tay Lưu Quang, cười nói, “Bạch tướng quân, ta xin lỗi không tiếp tục nán lại được.”

Dứt lời, tay áo phất lên, không biết là dùng phép thuật gì, chỉ thấy hắn và Lưu Quang biến mất không thấy bóng.

Chớp mắt sau, hai người đã ở giữa sườn núi, tại một nơi gọi là “Lạc Hà Uyên”.

Lưu Quang thấy ngạc nhiên, chưa kịp mở miệng đã bị Đàm U ôm lấy, làn môi ấm áp thoáng chốc thiếp lên môi cậu, nụ hôn trần trụi diễn ra.

“Ưm…”

Hơi thở nóng rực thiêu đốt trên mặt, nóng đến nỗi có thể khiến người ta tan ra.

Lưu Quang thất kinh, giãy giụa liên tục, thậm chí không hề nghĩ ngợi há miệng cắn.

Mùi máu tươi lập tức tràn ra.

Nhưng Đàm U cũng chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, không bớt phóng túng một chút nào, hơn nữa còn đẩy đầu lưỡi vào thăm dò trong miệng Lưu Quang.

Lưu Quang không nhịn được nữa, rút bội kiếm bên hông, vung lên trước.

Đàm U lúc này mới chịu lui vài bước, chẳng hề hoang mang né tránh công kích, đưa một tay lên quệt đi vết máu trên môi. Hắn vừa cợt nhả người ta, nét mặt lại chẳng chút mất tự nhiên, còn cao giọng nói: “Lưu Quang, em nói ta quá kiêu ngạo, nhưng chẳng phải em cũng thế sao? Có điều…”

Hắn im lặng, đỡ lấy bàn tay Lưu Quang vung tới, nhẹ nhàng cắn ngón tay cậu, nghiêng đầu mỉm cười: “Bộ dáng này của em, thật sự khiến ta động lòng.”

Giọng điệu mềm mại, lại chân thành, hoàn toàn khác với vẻ trêu đùa bình thường.

Lưu Quang nghe mà ngẩn ngơ, màu hồng trên gương mặt cũng lan rộng.

Cậu là kẻ rất dễ mềm lòng, cưỡng ép thì cậu sẽ có thể liều mạng chống chọi, nhưng khi người ta mềm mỏng thì cậu không làm sao nói không được.

Thế nên tuy cậu không tin Đàm U, nhưng cũng không nỡ dùng tay chân ra nữa, chỉ trừng mắt lên, hổn hển nói: “Điện hạ xin tự trọng.”

Sau đó thu kiếm, xoay người bỏ chạy.

Đàm U vội vã kéo người lại, “Sao em không thử hỏi, ta kiếm được gốc lan đó ở chỗ nào?”

Lưu Quang hiếm khi nể mặt hắn, hỏi: “Ở đâu?”

Đàm U cười chỉ chỉ dưới chân.

Biểu cảm của Lưu Quang cuối cùng cũng biến đổi, ngạc nhiên nói: “Đây là nơi Bạch Hổ đại nhân ngày ngày vẫn đi qua.”

“Không sai, Bạch Thất Mộng hẳn thế nào cũng không tưởng được, mỹ nhân y nâng niu trên tay hôm nay, là cỏ dại trước giờ y dẫm nát dưới chân.”

Lưu Quang lặng yên không nói, hiện tại, cậu mới tin người trước mắt này cực kỳ lợi hại, có bản lĩnh xoay trời chuyển đất, một lát sau mới nói: “Nàng xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, không hề có linh hồn.”

Đàm U chỉ cười không đáp.

Lưu Quang cả kinh, sống lưng lạnh toát, lập tức hiểu rõ cái kế hoạch quỷ quái ấy.

Để một cây lan có thể biến thành hình người, mang lên mình khuôn mặt xinh đẹp như thế, cần trả giá rất nhiều. Bạch Thất Mộng yêu một búp bê mỹ nhân như thế, dù âu yếm làm sao, thủ đoạn thế nào, thua là chuyện không thể nghi ngờ.

Lưu Quang thấy cổ họng đắng nghét, cả tiếng cũng nghẹn lại, khàn giọng nói: “Điện hạ dùng một cái xác vô hồn như thế làm mồi, chắc chắn Bạch Hổ đại nhân sẽ mắc câu sao?”

“Thứ không thể có được mới là thứ tốt nhất, Bạch Thất Mộng ngang dọc tình trường đã nhiều, cũng nên nếm thử cảm giác cầu mà không được.” Nói vậy, ánh mắt quay trở lại trên người Lưu Quang, nói, “Em một lòng si mê Bạch Thất Mộng, cũng vì không thể có được, không phải sao?”

Mình… là vậy sao?

Lưu Quang kinh ngạc không đáp.

Đàm U tiến thêm một bước, tiếp tục nói: “Ta không rõ tên họ Bạch kia có gì hay, có thể khiến em thích y như vậy.”

Lưu Quang nhắm mắt lại, cười khổ.

“Điện hạ nếu cũng như tôi, ngàn năm cô đơn dưới đáy biển sâu, khi thức tỉnh mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy được là nụ cười của người kia, hẳn nhiên cũng sẽ yêu y.”

Khi cậu mỉm cười, quanh thân tự sáng lên một quầng hào quang nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại ảm đạm, hàm chứa nỗi cô đơn không ai có thể thấu hiểu.

Đàm U như bị biểu cảm đó hấp dẫn, kìm lòng không đậu vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Lưu Quang, nói: “Nhưng y không yêu em.”

“Đó không phải lỗi của người ta.” Yêu hay không yêu, tất cả đều phụ thuộc vào cơ duyên, sao có thể cưỡng ép.

“Chí ít y cũng không nên làm em đau lòng.”

Lưu Quang nhíu mày, không nói gì.

Đúng thế, cậu có thể chịu được Bạch Thất Mộng vô tâm, nhưng không thể chấp nhận bị coi như món đồ đổi chác.

Chính vào lúc này, gần đó chợt vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó lại có giọng lo lắng của Bạch Thất Mộng, liên lục gọi tên Lưu Quang. Thì ra y thấy Lưu Quang bị nhị điện hạ đưa đi, cảm thấy bất an nên lập tức đi tìm.

Lưu Quang nghe thấy giọng đó, hơi khựng lại một chút, đáy mắt lại có thần sắc, nhẹ nhàng nói: “Bạch Hổ đại nhân tính tình tùy tiện, nhưng không phải có ý thật muốn mang tôi tặng cho người.”

Lời này hắn nói rất khẽ, không biết là cho Đàm U nghe, hay là để thuyết phục chính mình.

Nhưng Đàm U nghe xong thì siết chặt tay, ánh mắt chợt tối, cường ngạnh ôm lấy thắt lưng Lưu Quang, ghé sát vào lỗi tai cậu thì thào: “Lưu Quang, em quả rất đáng giá.”

“Kẻ rơi vào lưới tình, không thể vì mình nữa rồi.” Lưu Quang quan sát bốn phương, cuối cùng mãi phía xa nơi rừng cây bắt được bóng áo trắng, trong lòng chợt đau thắt, “Nếu có thể tùy theo ý mình, cầm được bỏ được, thì tội gì tôi lại tự chuốc khổ vào thân?”

“Em sẽ quyến luyến y cả đời sao?” Đàm U hỏi thẳng, gạt đi nỗi tức giận chính hắn cũng không phát hiện đang nảy sinh trong lòng.

“Đến lúc nên buông tha, tự nhiên sẽ buông tha thôi.” Lưu Quang bề ngoài vẫn hờ hững, lạnh nhạt thoát ra khỏi vòng tay Đàm U, lấy tay đè lên ngực, “Nếu cả tâm cũng chết, sao có thể không buông tha?”

“Được!” Đàm U nhìn hắn hồi lâu, sau cùng nụ cười nở rộ, khuôn mặt tuấn tú mang theo nét tà khí, buông thả lại cuồng vọng, nói từng chữ rõ ràng, “Ta sẽ khiến em tâm tàn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play