Ngày đã hoàn toàn sáng, thái dương lại chưa nhô lên hết, ánh nắng sớm mai mờ nhạt chiếu xuyên qua cửa sổ, có loại cảm giác ‘tình trong như đã mặt ngoài còn e’.

Sandro rất hài lòng khi thấy biểu tình buồn rầu của Nghiêm Liệt, dáng dấp này tựa như con thỏ bé nhỏ rơi vào cái bẫy rập đáng sợ, muốn giãy giụa lại hữu tâm vô lực.

Vẫn luôn bị vây trong thế bị động, Sandro rốt cục cũng nhả được cục tức giận nghẹn trong cổ, cái loại cảm giác này luôn bị Hornung mắng là đồ trẻ con chỉ biết làm việc theo cảm tính, tuy vậy anh vẫn luôn không biết mệt mỏi mà chơi trò chơi chinh phục cùng thuần hóa như vậy.

Nghiêm Liệt chậm rãi từ trên giường đứng lên, từ trong túi balo chó Snoopy lấy ra giấy cùng bút, nhanh chóng viết xuống: “Anh muốn nghe một câu chuyện không?”

Sandro nghiêng đầu: “Cậu lại muốn dùng phương thức gì để giáo dục tôi thế?”

Bị cách dùng từ kỳ quái này của anh chọc cho bật cười, khuôn mặt của Nghiêm Liệt nở rộ như đóa hoa tung cánh, cậu buồn cười mà cọ cọ vào trên người Sandro, ở trên xương bả vai của anh hôn một cái rồi ở chỗ tim của anh phủi phủi tìm chỗ viết.

Sandro cười đến mỹ mãn, dứt khoát ngồi lên trên giường, đem Nghiêm Liệt kéo vào trong ngực: “Viết đi, tôi muốn xem cậu sẽ kể câu chuyện gì.”

“Ở New York, có một anh kiến trúc sư trẻ tuổi gặp gỡ một nữ họa sĩ ở trong vườn bách thú, nữ hoạ sĩ kia bề ngoài quyến rũ lại trẻ trung, ước chừng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Trán rộng trơn láng cùng cái mũi vểnh kiêu kỳ, hai má phúng phính, cằm nhòn nhọn có phần giống mèo. Lúc đó cô ấy đang vẽ vật thực, vật mẫu của cô chính là một con báo đen trong lòng. Ngày ấy đang là mùa đông, trời giá rét nên người tới vườn thú rất ít, chỉ có mấy cô cậu bé con con đứng bên cô nhìn ngó. Anh chàng kiến trúc sư kia đi tới gần, anh cảm thấy cô ấy rất đẹp, rất mê người.

Anh cũng biết mà, người Mỹ rất thẳng thắn và vô tư, bọn họ nếu thích cái gì thì hận không thể lập tức nói cho toàn bộ thế giới biết. Cô gái cùng anh chàng này hàn huyên rất lâu, qua cuộc nói chuyện mới biết cô gái là dân di cư, tổ quốc cô đang có chiến tranh, dân chúng lầm than, cho nên cô mới đến New York mưu sinh.

Được rồi, chúng ta nói ngắn gọn thôi nhé. Cứ như thế chàng trai cùng cô gái quen với nhau, đồng thời cả hai cùng để lại ấn tượng về nhau không tồi. Từ đó về sau, cứ chạng vạng là chàng trai tới tìm cô gái đó, cùng cô ấy nói chuyện phiếm, đi dạo phố, đương nhiên cũng bao gồm cả chuyện yêu đương. Anh kiến trúc sư ấy nghĩ mình đã rơi vào võng tình rồi, cho nên ở trong một quán cafe vô cùng lãng mạn anh đã ngỏ lời yêu thương với cô và cô ấy đồng ý. Ở trong nhà chàng trai, anh muốn hôn người yêu của mình nhưng cô lại đẩy ra, trong cuộc sống sau này, bọn họ duy trì tình yêu nhưng lại chưa bao giờ hôn môi.”

“Rất kỳ quái.” Sandro thấy có chút thiếu kiên nhẫn, liền cắt đứt lời kể của Nghiêm Liệt, nói rằng, “Cô gái cậu kể thật kỳ quái, có phải là gián điệp hay không? Hay là người ngoài hành tinh?”

Nghiêm Liệt lần thứ hai cười rộ lên, cậu đến bội phục lực liên tưởng kinh người của Sandro: “Nếu cô ấy là gián điệp thì quyến rũ một cậu chàng kiến trúc sư bình thường để làm cái gì chứ? Người ngoài hình tinh? Có ET xinh đẹp như thế sao?”

“Thế nhưng đã làm người yêu rồi thì sao lại không hôn môi, như thế cũng được tính là người yêu sao?”

“Anh phải nghe hết đã.” Nghiêm Liệt cười cười, “Mà có lẽ, anh nên ngẫm lại cuộc sống của chính anh đi, nếu như giống như anh vậy, khẳng định cô gái kia sẽ cho anh hôn chút chút đấy.”

Sandro nhíu nhíu mày, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Nào có chuyện gì liên quan tới tôi đâu? Đại khái là anh chàng kia không đủ đẹp trai, cho nên cô gái ấy không hài lòng.”

Nghiêm Liệt càng cười tươi hơn, cậu lắc đầu, tiếp tục viết: “Kỳ thực cô gái ấy cũng rất thích chàng trai, nhưng cô vẫn luôn có một lo lắng, sự lo lắng này gây trở ngại khiến cô không thể tiến thêm một bước với bạn trai mình.”

“Lo lắng gì?”

“Ở quê cũ của cô gái, có một câu chuyện như thế này: Ở trong một ngôi làng hoang vắng, chỉ có núi, ngoài núi là cánh đồng bát ngát, đàn ông ở đây chỉ có thể săn thú để mưu sinh. Có một lần, một người đàn ông trong làng mãi không trở về, vợ của anh ta chạy qua núi bên kia tìm kiếm, kết quả lại gặp phải hắc báo. Mọi người không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao thì người vợ này đã bình an trở về nhưng người chồng cũng chỉ còn lại tàn cốt. Mười tháng sau, người vợ này sinh ra một bé gái có đôi mắt lục sắc, lớn lên có chút giống mèo. Sau khi cô bé này lớn thì được gả cho người ta, trong đêm tân hôn lại xảy ra thảm kịch. Hôm sau mọi người chỉ nhìn thấy cái xác bị xé nát vô cùng thê thảm của chú rể, cô dâu thì không thấy đâu, mọi người tìm kiếm cô dâu khắp xung quanh. Ở trên cánh đồng tuyết, lúc đầu thì thấy là dấu chân người sau đó lại đột nhiên biến thành dấu chân của loài báo, mọi người kinh hãi phát hiện, cô dâu kia vốn là một báo nữ.”

“Ha ——” Sắc mặt Sandro có chút phát xanh, “Truyền thuyết đủ quỷ dị đấy, lẽ nào cô gái ở New York cũng là báo nữ?”

“Anh đã đoán đúng, huyết mạch của báo nữ vẫn luôn truyền thừa trên thế giới này, các cô ấy có một nhược điểm trí mạng, chính là không thể cùng người hôn môi, hôn môi rồi thì sẽ biến thành con báo, đem ái nhân xé nát. Kiến trúc sư thực sự đã yêu báo nữ, đồng thời cùng cô ấy kết hôn, kỳ vọng sau hôn nhân anh có thể làm thay đổi sự lãnh đạm của báo nữ, thế nhưng báo nữ vẫn chẳng cùng anh thân thiết. Mỗi lần anh chàng chủ động thân thiết, báo nữ luôn luôn mỉm cười đem anh đẩy ra, nói với anh rằng chờ một chút, chờ một chút.”

“Không ai có thể chờ đợi mãi đi?”

Biểu tình sầu khổ của Nghiêm Liệt lại tăng lên: “Anh nói đúng đấy, chẳng có một người đàn ông nào có thể mãi tiếp tục như thế, mặc kệ là anh ta yêu báo nữ bao nhiêu đi nữa. Kiến trúc sư có tình nhân, báo nữ nhạy cảm phát hiện được chuyện này, rốt cuộc trong một lần anh chàng yêu đương vụng trộm, báo nữ cũng đồng thời biến thành một con báo.”

“Đem bọn họ ăn tươi? Hay giết hết?” Sandro hỏi.

“Anh đoán coi?”

“Không biết.”

“Báo nữ không thương tổn bọn họ, cô ấy dùng chút lý trí cuối cùng lưu lại một phong huyết thư, sau đó đoạn tuyệt rời đi. Vu sư của chủng tộc bọn họ đã nói, vận mệnh bi thảm của báo nữ cũng không phải là không thể cải thiện, chỉ cần người yêu của cô ấy có thể kiên trì ba năm, ba năm không biến tâm, thú tính của cô ấy sẽ không còn nữa, đồng thời có thể cùng người yêu trôi qua cuộc sống bình thường. Báo nữ dùng tất cả dịu dàng của cô ấy đối đãi kiến trúc sư, ngoại trừ hôn môi cùng âu yếm. Cô ấy tính toán, chỉ còn lại có ba ngày nữa thôi, cho dù kiến trúc sư thay đổi tâm tính, chỉ cần không lộ ra thì cô ấy có thể bình thường rồi, nhưng mà… Thất bại trong gang tấc, cô ấy vĩnh viễn chẳng thể siêu sinh. Câu chuyện cứ như vậy kết thúc rồi.”

Sandro thật lâu không nói nên lời, đem thân thể Nghiêm Liệt xoay xoay mấy lần, hai tay bóp lấy má cậu, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, phảng phất như muốn nhìn xuyên thấu linh hồn cậu: “Cậu kể câu chuyện này là lại muốn nói gì nữa đây?”

Nghiêm Liệt cười cười, lại không trả lời.

“Cậu là hậu đại của báo nữ sao?” Sandro nhéo nhéo cái lỗ tai nhỏ xinh của cậu.

Nghiêm Liệt đưa tay bảo vệ vành tai của mình, nơi đó là điểm mẫn cảm của cậu, cậu sợ nhất người khác động vào nó.

“Trong cái đầu nhỏ của cậu rốt cuộc còn có bao nhiêu điều ngạc nhiên cùng cổ quái nữa đây?” Sandro vẫn chuyên tâm mà nhìn cậu như cũ, tự tin mới vừa giành được của anh đã tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi trong nháy mắt, búp bê Đông Phương này, nhìn như mềm mại, lẽ nào kỳ thực rất kiên cường hay sao?

Anh hơi cảm khái mà nói: “Té ra bề ngoài của cậu có tính chất đánh lừa người khác, tuy chưa phải giỏi lắm nhưng cậu chọn tôi là tôi đã biết cậu rất thông minh rồi.”

Nghiêm Liệt thiếu chút nữa thổ huyết: “Có cần tôi khích lệ khen tặng anh thêm không?”

Sandro cười nói: “Không cần, tôi vẫn cho rằng chính mình cũng được cho là thông minh.”

Nghiêm Liệt mỉm cười: “A, có đôi khi thôi.”

“Nhóc con, đừng chọc tôi, dù là xuất phát từ lịch sự hay đồng tình thì cũng nên cho tôi một chút mặt mũi đi.”

“Được rồi. Anh rất thông minh.”

“Tôi muốn ngủ một lát, sau đó còn phải đi làm nữa.”

“Ngủ đi.”

Lúc này đây Sandro ngủ rất an ổn, cái gì cũng không nghĩ, chỉ là trong mộng thỉnh thoảng sẽ hiện lên một cái bóng của con báo, đen tuyền, gào thét mà đến, lại đoạn tuyệt rời đi.

Thỉnh thoảng khi giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt anh đã thấy Nghiêm Liệt còn đang buồn ngủ nằm bên cạnh mình, cậu lấy tay dụi dụi mắt. Thấy anh mở mắt ra, Nghiêm Liệt cũng dụi đầu vào ngực anh, tựa lên cánh tay của anh, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Sandro ôm lấy cậu, sờ lên xương bả vai hơi nhô lên trên tấm lưng gầy guộc của cậu, không hiểu sao trong tim anh cảm động vạn phần.

Bọn họ cứ như vậy ôm nhau ngủ.

Sandro lúc ngủ đều ôm chặt Nghiêm Liệt, chỉ là động tác vô thức mà thôi, mặc kệ sau này sẽ thành ra thế nào… Ít nhất… Hiện tại anh cảm thấy rất thoải mái, một loại vui sướng vì được chìm đắm ở trong hạnh phúc, lần đầu tiên trong đời anh mới cảm nhận được.

Có lẽ, đây là một điều tốt… Ở một nơi nào đó trên thế giới, đều có người nào đó đang phấn chấn bừng bừng, mà ở một nơi nào đó khác nữa, lại có người xui xẻo khổ sở.

Có người cho rằng hạnh phúc và không hạnh phúc là một định luật bảo tồn, gia tăng tới tận cùng rồi sẽ quay về con số 0.

Gần đây Nghiêm Liệt dung quang toả sáng, mỗi người đều có thể cảm giác được cậu đang hạnh phúc.

Không vui vẻ hạnh phúc cái gì chính là Fran. Sau  khi cùng Monica cãi nhau một trận, hắn chỉ có thể triệt để mà lại đến ở trong căn gác của Nghiêm Liệt, công việc quảng cáo hắn cũng trả lại, mỗi ngày mượn rượu giải sầu.

Ngày đó Nghiêm Liệt quyết định cùng hắn nói chuyện thỏa đáng, khi Fran lại cầm lấy bình rượu thì cậu liền đoạt lấy, cậu viết: “Nè Fran, chúng ta cần nói chuyện đấy.”

Fran hừ một tiếng, chán chường mà ngồi xuống sàn nhà, phủi phủi mái tóc lộn xộn của mình: “Có cái gì mà nói chứ?”

“Anh cứ mãi như thế là không được đâu.”

Fran cười lạnh một tiếng: “Thế nào mới được?”

“Anh có thể đừng uống rượu nữa được không? Ngẫm lại xem trong tương lai anh sẽ làm gì? Nếu như anh cảm thấy ái tình là thứ tuyệt đẹp nhất thì nên tìm một cô gái thật tốt, rồi quý trọng cô ấy.”

“Thế nào? Chính cậu vui sướng rồi thì quay lại châm chọc tôi sao?”

Sắc mặt Nghiêm Liệt có chút trắng bệch, tay cầm bút cũng run lên.

“Có phải tôi ở lại chỗ này đã cản trở các người thân mật? Không sao, tôi lập tức rời đi.” Fran đứng lên.

Nghiêm Liệt tiến lên kéo tay hắn: “Fran, anh cũng biết tôi không phải ý này mà! Tôi đi là được rồi!”

“Được rồi!” Fran hét lớn một tiếng, Nghiêm Liệt ngây người. Fran hắng giọng nói: “Vì sao ai cũng đều vũ nhục tôi như vậy? Tôi biết tôi vô dụng, tôi không có tiền, ngoại trừ tranh tranh vẽ vẽ thì tôi chẳng có cái gì, đến bạn gái cũng chẳng níu kéo được. Thế nhưng tôi cũng không nợ cậu tiền, không tới phiên cậu dậy đời tôi đây.”

Chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua, Fran uốn éo thân thể, một bước lớn tiến lên, đem mọi thứ trên bàn gạt xuống đất, hắn còn không chịu bỏ qua, bồi thêm mấy đá, bảng pha màu, bút giấy, tất cả đều lặn lộn khắp nơi, một phòng đầy tiếng đồ vật bị nghiền nát. Hắn đứng giữa bụi mù thở dốc, như con thú thụ thương.

Nghiêm Liệt rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, luống cuống viết: “Xin lỗi, tôi không phải ý tứ này… Tôi chỉ là muốn, có lẽ, cho anh chút kích thích thì sẽ làm anh mau hồi phục hơn, anh vốn rất cởi mở mà, xin lỗi…”

“Cậu không cần phải nói nữa, kỳ thực cậu thì thế nào? So với tôi tốt hơn chỗ nào à? Bán mình cho một người đàn ông? A, đừng dùng cái bộ dáng tự cho mình thanh cao như thế để dạy đời tôi, nói cho cậu biết, tôi không phải Sandro, tôi chả ưa cái bộ dáng này của cậu, ít làm bộ làm tịch đi!”

Phảng phất như đang đứng giữa trời băng đất tuyết thì lại bị một chậu nước lạnh hắt vào, Nghiêm Liệt đông cứng tại chỗ, động cũng không thể động.

Fran vừa thốt lên xong liền ý thức được chính mình quá phận, thế nhưng hắn cứ quật cường mà đứng, chết cũng không chịu thua.

Cả phòng tĩnh mịch.

Không biết qua bao lâu, Nghiêm Liệt viết: “Xin lỗi, tôi phải đi làm việc rồi.”

Cậu bước từng bước nặng nề lướt qua hàng hiên tối đen, khi đến chỗ cầu thang thì bước sượt một cái, mắt thấy sắp ngã xuống thì được một đôi bàn tay to ôm lấy, cậu lại rơi vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.

Sandro đem mặt của cậu nâng lên, trong bóng tối nhìn được đôi mắt đầy hơi nước của cậu: “Làm sao vậy?”

Cậu lắc đầu.

“Fran còn ở trên đó?”

Cậu lại gật đầu.

“Cậu khỏi cần đi làm nữa, tôi đã nói với Hornung rồi, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ không làm việc ở nơi hỗn tạp này nữa, còn có, cùng tôi đi giải quyết dứt khoát chuyện của Fran, theo tôi lên lầu.”

Cậu mở to hai mắt nhìn anh.

Sandro nghiêm túc nói: “Hôm nay tôi tới đây chính là để giải quyết việc này.”

Nghiêm Liệt vốn định biện bạch, thế nhưng Sandro căn bản không hiểu thủ ngữ, cậu không thể làm gì khác hơn là cùng anh lên lầu. Trên đường, cậu dùng hết mọi phương thức nhắc nhở Sandro đừng nên kích thích Fran, Fran hiện tại là người rớt xuống dưới đáy vực sâu thẳm, chẳng còn một chút hy vọng cùng tự tin nào, không nên thương tổn hắn.

Sandro đại khái cũng hiểu ý của cậu, chỉ là cười cười nói: “Liệt, đứng quá tốt bụng, bằng không, tổn thương chính là cậu.”

Thấy Nghiêm Liệt cùng Sandro cùng đi vào, Fran đang thu dọn dụng cụ vẽ tranh cười rộ lên: “Thế nào? Nhanh như vậy đã đem cứu binh đưa đến rồi?”

Sandro vỗ vỗ vai Nghiêm Liệt, sau đó nói với Fran: “Theo tôi về nhà, kỳ phóng túng của cậu cũng nên kết thúc rồi.”

Fran cúi đầu, cũng không thèm nhìn anh: “Quay về nhà làm cái gì thế? Tôi chẳng cần ăn cơm thừa rượu cặn của các người.”

“Nếu như chính cậu có thể sống ra hình người một chút thì tôi ngược lại cũng lười quản cậu, vấn đề là cậu, hiểu chứ? Hay là cậu tính ra lề đường ăn xin?” Hai mắt Sandro nhíu lại, tinh quang thu liễm, giống như một con báo lợi hại đang thu hồi móng vuốt.

Fran cười nhạt: “Đó là chuyện của tôi, chẳng liên quan gì tới anh, tôi không có bản lĩnh thì tôi chết đói… ít nhất… Điểm cốt khí ấy thì tôi còn có.”

Sandro cười rộ lên: “Buồn cười! Cậu chừng nào thì thật sự có cốt khí? Chỉ biết dựa vào đàn bà, giờ đàn bà cũng chẳng trông cậy được nữa thì bám vào Liệt, Fran, cậu làm mất mặt gia tộc Savoy của chúng ta rồi!”

Fran tức giận đến tay chân run run, đem giá vẽ kéo ra bên ngoài, lại bị Sandro giữ lại, hắn giãy giụa, lại giãy không được kiềm chế cứng như sắt thép kia.

“Theo tôi về nhà! Từ hôm nay trở đi, theo ở bên cạnh tôi, càn quấy của cậu cũng nên kết thúc!”

“Không!”

Sandro cười nhạt: “Nếu như cậu vì tôi kế thừa gia nghiệp mà không cam lòng, như vậy tôi có thể tặng toàn bộ lại cho cậu, quan trọng là cậu có thể tiếp quản được nó hay không đã. Cho nên, nếu như thật muốn tranh, thì mau làm ra thành tích cho tôi coi!”

Fran bỗng nhiên quay đầu lại: “Anh đem tôi trở thành cái loại người tầm thường coi trọng tiền tài hay sao?”

“Trên thế giới này, chỉ cần ăn no mặc đẹp ngủ đủ là được rồi, người nào không tầm thường? Nghệ thuật gia thì thế nào? Nghệ thuật gia cũng đều khốn nạn như thế mà thôi.” Sandro buông lỏng tay đang kiềm chế Fran ra, “Tôi nói một lần cuối cùng, về nhà, bằng không đừng trách tôi không nể mặt.”

Nghiêm Liệt tiến lên, ý bảo Sandro đừng nên nói như thế nữa.

Sandro lại quay đầu nhìn cậu, nói: “Vừa khéo, cậu cùng tôi đi ngay đi, nếu đã là người của tôi thì đừng nên ở chỗ này làm việc.”

Nghiêm Liệt cầm lấy giấy bút, viết: “Vì sao?”

“Mất mặt.”

Trong phòng đột nhiên im lặng đến đáng sợ, Nghiêm Liệt chỉ dùng cặp mắt đen sắc sảo nhìn chằm chằm Sandro, cứ như đây là lần đầu tiên hai người biết nhau. Hai người này cũng nhìn chằm chằm đối phương.

Cuối cùng Nghiêm Liệt cười khổ: “Nếu như anh muốn tìm một tình nhân để làm nở mày nở mặt thì đừng nên tìm tôi.”

“Tôi cho tới bây giờ chưa từng chú ý tới việc cậu không thể nói chuyện.”

“Anh chú ý rồi! Bằng không tôi còn chưa nói gì, vì sao anh nhanh như vậy đã biết?”

“Cậu chừng nào thì cũng học được cái bộ dạng chả ra làm sao này của Fran? Tôi là quan tâm cậu, tôi thích cậu nên muốn cậu sống thật tốt, ở cái chỗ chật chội như tổ chim bồ câu này cậu thỏa mái lắm sao? Muốn thân mật cũng chẳng xoay được tay.”

Fran nhàn nhàn mà đứng ở một bên xem náo nhiệt, xem ra ngày hôm nay nhất định sẽ cãi nhau to rồi, mỗi người đều như ăn phải một thùng đạn.

“Anh là đồ con heo!” Nghiêm Liệt run run viết.

Sandro tiến lên, một tay nắm chặt vai cậu, giống như muốn đem vai cậu bóp nát: “Cậu nói cái gì?”

Nghiêm Liệt cắn môi, đem câu nói kia giơ lên cho anh nhìn: “Anh là đồ con heo! Chủ nghĩa sô-vanh(1) ngu xuẩn!”

Sandro bỗng nhiên nở nụ cười: “Tôi biết, cậu có tôn nghiêm nho nhỏ của cậu, cậu không muốn làm một sủng vật bị đàn ông nuôi dưỡng. Có điều tôi nói cho cậu biết, sủng vật cũng thế mà người cũng thế, thực chất không có gì khác nhau! Tính tình quật cường này của cậu, tôi hiện tại khá thích đấy, nhưng thời gian dài quá khẳng định sẽ chán ngấy, cậu cũng nên học ngoan một ít đi. Cậu ngây ngốc mà kiên trì giữ cái điều ấy để làm gì? Ngoại trừ lãng phí thời giờ của cậu và tôi, thì chẳng có bất cứ lợi ích nào. Tôi nguyện ý nuôi cậu là vì để mắt đến cậu, cậu cho rằng bất cứ người nào lên giường với tôi đều có thể sống chung với tôi hay sao?”

Nghiêm Liệt tay chân lạnh lẽo, cậu kinh ngạc mà nhìn người đàn ông giống như thiên thần này, nửa chữ cũng chẳng viết ra nổi nữa.

Đến loại tình trạng này, còn có thể nói cái gì? Nói nhiều, sai nhiều. Làm nhiều, sai nhiều. Có thể, khuynh tâm tương hứa này đã sớm là điều sai lầm lớn nhất rồi.

Cậu xoay người đi ra ngoài, nếu còn ở trong này một giây nữa thôi, cậu cũng suy sụp mất.

Sandro giữ cậu lại.

Fran nói: “Liệt, sự thực chứng minh rằng lựa chọn của cậu có bao nhiêu sai lầm, anh ta chỉ là một tên khốn nạn mà thôi.”

Trong đầu Nghiêm Liệt vẫn ầm ầm vang vang, cậu hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, một suy nghĩ điên cuồng: biến thành báo đen, cắn nuốt hai tên khốn nạn này!

Đương nhiên, Nghiêm Liệt chỉ là Nghiêm Liệt, một người bình thường, không, so với người bình thường còn yếu đuối hơn nhiều, cậu không có khả năng thương tổn bất luận kẻ nào.

Thừa dịp hỗn loạn, Fran đi trước, Nghiêm Liệt cũng muốn đi lại bị Sandro mạnh mẽ kéo lại.

“Xin lỗi, mới vừa rồi tôi nói quá đang.” Anh ôm lấy thân thể tiêm gầy đang run rẩy kia, “Chỉ là muốn ở bên cạnh để chăm sóc cậu nhiều hơn thôi, cậu biết mà, chưa từng có tình nhân nào có thể ở trong lâu đài của tôi vượt quá hai đêm.”

Nghiêm Liệt mặt không đổi sắc, không nhúc nhích.

“Tôi không ngại cậu như thế nào cả, lẽ nào cậu không thể nhân nhượng tôi một lần? Tôi chẳng qua là muốn hàng đêm được ôm cậu đi vào giấc ngủ, chẳng qua là muốn vào lúc sáng thức dậy sẽ thấy được khuôn mặt tươi cười của cậu, lẽ nào yêu cầu này cũng quá phận sao?”

Nước mắt rốt cuộc tí tách rơi xuống, cậu chậm rãi đẩy ra Sandro, lần thứ hai đi về phía cửa.

Sandro đè lên cửa, sau đó khóa lại, đẩy cậu ra xa cánh cửa: “Cậu muốn cái gì?”

Nghiêm Liệt nhìn anh, sau đó vặn người, muốn kéo cửa ra.

Sandro lần thứ hai đẩy cậu ra: “Cậu có làm sao không đấy?”

“Anh không phải muốn tôi rời khỏi nơi này sao?” Nghiêm Liệt cơ hồ đem bút đâm thủng cái bảng, hận ý thấu xương.

“Vậy nói xem cậu muốn đi đâu đã?”

Nghiêm Liệt đi tới một bên: “Dù sao tôi cũng phải rời đi. Chỉ cần không thấy anh là được.”

“Cậu rốt cuộc có hiểu chuyện hay không?” Sandro cũng bắt đầu tức giận.

“Được rồi, tôi không hiểu chuyện, tôi không hiểu mấy đạo lý lớn lao của anh.”

Sandro dịch một bước, Nghiêm Liệt thì đứng nguyên, Sandro không thể làm gì khác hơn là phải mở cửa.

“Hiện tại cũng đã muộn rồi, hôm nay ở lại đây một hôm đi, ngày mai rồi tính, được không?” Sandro lấy tay nhu mày, trời ạ, anh chưa bao giờ từng phiền não đến thế này.

“Ở đây không lưu được khách quý.” Nghiêm Liệt cười nhạt.

“Nghiêm Liệt, cậu cũng đừng lên mặt quá.”

“Bỏ đi, tôi ra nhà vệ sinh.”

“Cậu nhịn một lúc đi. Muốn nhảy từ cửa sổ đấy à?” Sandro đến gần cậu, “Đừng làm rộn nữa, tôi xin lỗi cậu, không được sao? Thái độ của tôi là sai, phương thức của tôi không tốt, nhưng tâm ý của tôi là thật.”

Nghiêm Liệt liếc anh một cái: “Được, tôi không đi nữa, ngày mai rồi nói.”

Cậu cởi áo khoác, thay dép, cũng dứt khoát thay luôn áo ngủ, nằm lên trên giường, không động đậy.

Sandro cứ như vậy nhìn cậu mười mấy phút đồng hồ, vững tin rằng cậu không đi làm chuyện điên rồ nữa mới thở dài một tiếng, đi tới toilet rửa mặt: “Tôi nói cậu nha, tốt xấu gì cũng để cho tôi ít mặt mũi trước Fran chứ, có chuyện gì thì cũng đợi riêng hai ta rồi nháo, có được hay không nha? Bằng không tôi cũng sẽ không nổi nóng như vậy, ê —— “

Nói còn chưa dứt lời, Nghiêm Liệt đã chạy về phía cửa, mở khóa cửa rồi chạy đi.

Sandro chạy tới cửa thì đã ngoài tầm tay với, tên kia cư nhiên cứ chân trần chạy xuống lầu.

Sandro giận không kìm được, lại lo lắng xảy ra chuyện gì nên để khuôn mặt ướt sũng chạy xuống, khi đó Hornung không có mặt, anh hỏi quản lý có thấy Nghiêm Liệt không thì quản lý bảo chỉ thấy Nghiêm Liệt chạy như gió xông ra ngoài, cũng không biết phát sinh chuyện gì.

Sandro đuổi tới ngoài cửa lớn, trên đường cái vắng vẻ, xe cộ cũng thưa thớt, bốn phía lặng ngắt như tờ, chỉ có một con mèo hoang ở thùng rác kiếm ăn, mắt mèo thoáng hiện u quang khiến Sandro không nhịn được nhớ tới báo nữ trong cậu chuyện kể của Nghiêm Liệt.

Sandro tự giận chính mình, rõ ràng Nghiêm Liệt không đem anh để vào mắt, căn bản không quan tâm có hay không cùng anh sớm chiều gần nhau, nhưng chính anh lại hết lần này tới lần khác phải khổ cực nhẫn nại mạo hiểm để làm thành một chuyện vốn không có khả năng. Anh bởi vì Nghiêm Liệt không thông cảm cho mình mà cảm thấy căm tức, mạo hiểm đem một tình nhân nam đưa tới nhà mình có bao nhiêu nguy hiểm hẳn ai cũng biết, ngay cả Hornung cũng cảnh cáo anh phải biết điểm dừng, bị ông già trong nhà phát hiện thì không hay ho gì cả.

Tâm ý của anh bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được, nhưng Nghiêm Liệt một chút cũng không cảm kích, một chút mặt mũi cũng không cho anh, cứ như vậy gạt bỏ anh qua một bên rồi chạy đi mất.

Chết tiệt! Anh hận chính mình, cũng hận Nghiêm Liệt, là hận chính mình nhiều hơn hay hận cậu nhiều hơn, anh chẳng thể biết, chỉ biết hai loại phẫn nộ này đang đốt lòng anh, cứ một cái này chìm xuống thì cái khác lại dâng lên, trong lòng anh như đang diễn võ.

Anh rầu rĩ không vui đứng trên đường cái, ngây ngốc đến nỗi đã quên phải đi về phía nào.

Thẳng đến khi có một đôi tay mềm mại kéo lấy anh, anh mới giật mình cảm thấy thân thể mình có bao nhiêu lạnh lẽo, sau đó thì thấy hai mắt sáng như sao của Nghiêm Liệt, còn đang rơi lệ nữa.

Sandro bỗng nhiên đem cậu kéo vào trong lòng, Thượng Đế à, anh ai cũng không hận nữa, chỉ cần để cho bọn họ ở cùng một chỗ là được rồi.

Nghiêm Liệt ở lòng bàn tay của anh viết lên.

Vừa viết, vừa rơi lệ, đến bây giờ, cậu rốt cuộc đã hiểu, ái tình của cậu đã định trước là phải rơi nước mắt như thác đổ rồi.

Mở quán bar không phải chủ ý của Hornung, là Sandro xui khiến nên y mới mở, ông chủ chân chính đứng sau màn là Sandro, Hornung là quản lý, nhưng y cũng không thường xuyên lui tới, chỉ là thỉnh thoảng tới xem xét một ít hoạt động kinh doanh mà thôi.

Thế nhưng, gần đây Hornung tới rất thường xuyên, công việc duy nhất chính là ngồi ở một góc uống cafe, sau đó ngồi nhìn Nghiêm Liệt.

Y chân chính quan tâm Nghiêm Liệt là sau khi cậu cùng Sandro cãi nhau.

Tựa như đại đa số đàn ông Italia, Sandro cũng là người mang chủ nghĩa người đàn ông to lớn, không, so với cánh đàn ông Italia thì chủ nghĩa này của anh còn sâu hơn, anh có khí thế cao ngạo duy ngã độc tôn, ngoại trừ địch nhân muốn tiêu diệt anh thì chính là người theo đuổi sùng bái anh như một vị thần đến nỗi chẳng dám trái lời của anh bao giờ, ngay cả Hornung cũng không tự giác mà hành sự theo bước đi của anh.

Thế nhưng, Nghiêm Liệt thoạt nhìn mảnh mai mà yếu đuối này, cư nhiên có dũng khí cùng Sandro tranh chấp, đồng thời kết quả tranh chấp hẳn ai cũng biết rõ, ở ‘BB’ đi làm là không được bao nhiêu tiền lương, trong mắt Sandro càng không tính là chín trâu mất một sợi lông, cuối cùng, Nghiêm Liệt cứ kiên trì tiếp tục đi làm.

Kết quả của lần đại náo này chính là, Nghiêm Liệt đến lâu đài sống nhưng vẫn tiếp tục ở ‘BB’ làm việc, chứng tỏ là song phương đều tự nhượng bộ, chỉ có Hornung hiểu rõ, Sandro nhượng bộ mới là chân chính, trước đây, ai cũng vô pháp tưởng tượng Sandro sẽ làm như vậy.

Cùng bồi bàn khác so sánh, Nghiêm Liệt cũng không có bất luận sự phô trương nào, cậu thậm chí rất lãnh tĩnh. Bởi vì không thể nói chuyện cho nên cậu luôn luôn tịch liêu, im ắng, trái lại càng làm cho người ta cảm thấy cậu phiêu dật xuất trần, không mang theo nửa điểm khói lửa nhân gian.

Chạng vạng mỗi ngày Sandro đều đặc biệt đưa cậu tới đây, đêm khuya lại đón trở về.

Hornung nhìn ra được Nghiêm Liệt có chút hạnh phúc, đó là điều chẳng thế giấu được, hạnh phúc của cậu rất đỗi giản đơn, chỉ cần Sandro cho cậu một ánh mắt cùng cái ôm ấm áp thì cũng đủ để cho cậu hạnh phúc hồi lâu, cái loại biểu tình điềm tĩnh ôn hòa này sẽ khiến mỗi người trong quán bar đều cảm thấy nhẹ nhàng như gió xuân.

Càng là như vậy, Hornung càng thấy càng kinh tâm. Dĩ vãng, y chẳng bao giờ quan tâm Sandro sẽ chọn ai làm bạn giường, nhưng lúc này đây bất đồng, nhìn Nghiêm Liệt như vậy, y cảm thấy mình không thể cứ mặc kệ.

Nếu Nghiêm Liệt biết Sandro sẽ kết hôn thì cậu sẽ như thế nào đây?

Hornung lâm vào trầm tư thì một nam một nữ lại che đường nhìn của hắn với Nghiêm Liệt. Từ vóc người cao to này, hẳn là — a! Đúng là anh em nhà Giovanni!

Hornung đứng lên, muốn chạy qua, nhưng khi rời khỏi bàn thì lại dừng chân, một lần nữa ngồi trở lại, được rồi, im lặng theo dõi biến động là được rồi, xem anh em nhà này muốn làm cái gì.

“Một chén rượu Brandy, không có đá.” Giorgione nói với Nghiêm Liệt.

“Wisky.” Cô gái bên cạnh gã nói.

Lúc Nghiêm Liệt thấy Giorgione thì có chút giật mình, cậu nhớ rất kỹ về gã, cậu cùng Fran đã từng ở bữa tiệc nhà Giovanni ăn ké mà, Nghiêm Liệt đem hai chén rượu đẩy qua, mỉm cười biểu thị hoan nghênh.

“Còn nhớ rõ tôi không?” Giorgione mặc một thân hoa lệ cuồng dã.

Nghiêm Liệt gật đầu, đem ngón tay chỉ chỉ, biểu thị cảm tạ, Giorgione cười rộ lên.

“Đây là em gái tôi – Sophia.”

Nghiêm Liệt cũng lịch sự gật đầu, cô gái này nom rất xinh đẹp, gợi cảm rực rỡ như bãi biển ngày hè, mái tóc màu nâu được cắt ngăn ngắn, mỹ lệ mà ngắn gọn, điển hình cho cô gái thành thị.

Sophia hướng anh mình cười một cái, sau đó mới chuyển hướng Nghiêm Liệt: “Anh à, anh đã quên chuyện quan trọng nhất rồi đó, tôi là Sophia Giovanni, cũng là vị hôn thê của Alessandro Savoy.”

Nghiêm Liệt cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, khi cậu ngẩng lên là nụ cười vô cùng ưu nhã.

Biết cậu không nói được, Sophia cũng không đợi cậu phải biểu đạt ý kiến gì, chỉ nói: “Chúng tôi rất nhanh là kết hôn rồi, tất cả mọi người đều hiểu mà, đám đàn ông trước khi kết hôn luôn luôn sẽ có một đoạn thời kỳ hoang đường, Sandro cũng không ngoại lệ, trước khi kết hôn tôi có thể mặc kệ tất cả, sau khi kết hôn thì không giống vậy nữa.”

Nghiêm Liệt đột nhiên phát hiện mình chuyên tâm mà nhìn cô nàng nói chuyện như vậy là rất ngốc, vì vậy rất nhanh lại cúi đầu.

Ở trong nháy mắt cúi đầu, ánh mắt của cậu thoáng nhìn thấy đèn màu trong quán bar, ánh sáng của nó rất kỳ lạ, mỗi một ánh sáng nhỏ đều khiến người ta say mê, đẹp như mộng ảo.

Dưới chân cậu như có thứ gì đó di động, bắt không được, sờ không tới. Có cái gì đó từng đợt chạm lên người cậu, chính cậu cũng không biết nó là cái gì, chỉ có thể cảm nhận nó tinh tế di chuyển, chạm đến từng nơi trên thân thể cậu, theo nhịp tim của cậu, cùng khe khẽ động.

Cậu vẫn luôn trầm mặc, thẳng đến khi Giorgione nắm lấy tay của cậu, cậu mới ngẩng đầu lên.

Giorgione kéo tay cậu, ở trên lòng bàn tay đặt xuống một cái hôn: “Chúng tôi phải về rồi, đừng lo lắng, sau này chúng ta còn gặp lại mà.”

Cậu co rúm lại muốn thu hồi tay, Giorgione cười cười, buông tay ra rồi kéo em gái rời đi.

Nghiêm Liệt đứng ở nơi đó, có chút đờ ra.

Hornung đi tới, vỗ vỗ mặt của cậu, gọi: “Liệt?”

Cậu bừng tỉnh hoàn hồn, cười với Hornung.

Hornung nói: “Nếu như không muốn cười thì cũng đừng miễn cưỡng chính mình.”

Cậu vẫn cười.

Hornung lắc đầu: “Liệt —— “

Cậu làm cái thủ thế: “Đừng lo lắng, tôi biết sớm muộn sẽ có một ngày như thế.”

“Hả?” Hornung nhướn mi.

“Thân thế Sandro cao quý, anh ta nhất định cần hôn nhân, đây là điều chẳng thể hoài nghi.” Cậu vẫn làm thủ ngữ, biểu tình nghiêm túc, không có chút nào cố làm ra vẻ.

Hornung đã không biết nên nói cái gì mới phải.

Nghiêm Liệt trái lại kéo tay y, ở trên lưng y vỗ về, còn làm một cái mặt quỷ: “Đừng lo lắng, tôi vẫn tốt mà.”

Hornung thở dài, mong là như vậy.

——-

(1)     Chủ nghĩa Sô vanh (chauvinism) là một chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng trên danh nghĩa của một nhóm (thường là một quốc gia hoặc một dân tộc), nhất là khi tinh thần bè phái đó có bao gồm cả sự thù hận chống lại một nhóm địch thủ. Thuật ngữ này có nguồn gốc từ tên của Nicolas Chauvin, một người lính cuồng tín của Napoléon Bonaparte mà sự tôn thờ cuồng loạn của anh ta đối với Hoàng đế đã khiến anh ta liên tục chiến đấu cho nước Pháp ngay cả khi đã bị thương 17 lần trong các cuộc chiến tranh xâm lược của Napoléon. Tương truyền, trong trận đánh quyết định tại Waterloo khi quân Pháp đã bị đập tan tác, anh ta đã thét lên rằng “Đội Cựu Cận vệ có chết nhưng không đầu hàng!”, hàm ý một nhiệt huyết mù quáng đối với Tổ quốc hay một hội nhóm của mình.

Chủ nghĩa Sô vanh là một hình thức cực đoan của chủ nghĩa dân tộc, dẫn đến chủ nghĩa dân tộc lệch lạc, dân tộc nước lớn, dân tộc hẹp hòi, bài ngoại, tự cho dân tộc mình là dân tộc siêu đẳng có sứ mệnh lãnh đạo các dân tộc khác.

Trong bài Imperialism, Nationalism, Chauvinism (Chủ nghĩa đế quốc, chủ nghĩa dân tộc, chủ nghĩa Sô vanh), đăng tại tạp chí The Review of Politics 7.4, (tháng 10, 1945), tr. 457, Hannah Arendt mô tả khái niệm này như sau:

“Chủ nghĩa Sô vanh gần như là một sản phẩm tự nhiên của khái niệm quốc gia khi nó xuất phát trực tiếp từ quan niệm cũ về ‘sứ mạng quốc gia’ … Sứ mạng của một quốc gia có thể được hiểu là mang ánh sáng của nó đến cho các dân tộc kém may mắn hơn mà vì lý do nào đó đã bị lịch sử bỏ lại. Khi khái niệm này chưa phát triển thành hệ tư tưởng Sô vanh chủ nghĩa và nằm yên trong lĩnh vực khá là mơ hồ về niềm tự hào dân tộc, nó thường dẫn đến kết quả là một tinh thần trách niệm cao đối với chất lượng cuộc sống của những người mà theo ý của nó là ‘tụt hậu’.”

Miêu tả trên không đánh giá một người theo chủ nghĩa Sô vanh là đúng hay sai, chỉ là người đó đã mù quáng khi đến với chủ nghĩa đó và lờ đi các thực tế có thể làm thay ćà quyết định của mình. Tuy nhiên, trong cách dùng hiện đại, người ta thường có ý rằng người theo chủ nghĩa Sô vanh vừa mù quáng vừa sai lầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play