Tối hôm nay, Mã Như Long như thường lệ nằm dưới đất bên cạnh giường, nhưng y không ngủ được.
Tạ Ngọc Luân cũng không ngủ được, Mã Như Long bỗng nghe cô gọi y :
- Này, ngươi ngủ chưa vậy?
- Chưa ngủ.
Người đã ngủ thì hẳn không trả lời.
Tạ Ngọc Luân lại hỏi :
- Tại sao ngươi không ngủ được? Có phải ngươi đang nghĩ đến người khách kia chăng?
Mã Như Long cố ý hỏi :
- Nghĩ sao?
- Chủ đất họ Đào kia đã từng luyện võ, ngươi nghĩ ngày xưa y có phải từng là giang hồ đại đạo, mà người đến mua muối kia là đồng đảng ngày xưa của y, họ đến đây có thể nào là để chuẩn bị một vụ cướp chăng?
- Trong tiệm tạp hóa này có gì đáng để cướp?
- Có một thứ.
- Thứ gì?
- Ta.
- Cô cho là họ sẽ cướp cô?
Lần này Mã Như Long không có ý cười, vì y cũng nghĩ điều này không phải hoàn toàn vô lý.
Tạ Ngọc Luân bỗng thở dài :
- Có thể ngươi quả thật không biết ta là ai, nhưng ngươi phải tin rằng nếu ta rơi vào tay kẻ ác...
Cô không nói tiếp, như thể đã nghĩ đến nhiều hậu quả rất đáng sợ. Qua một lúc sau, cô khẽ nói :
- Tuy ta không đoán ra tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế này, nhưng qua nhiều ngày nay ta đã nhận ra ngươi không phải kẻ xấu, do đó ngươi nhất định phải giúp ta dò ra lai lịch người kia.
- Ta dò như thế nào?
Tạ Ngọc Luân bỗng cười nhạt :
- Ngươi tưởng ta không nhìn ra ngươi cũng là người có võ hay sao? Cho dù bây giờ ngươi là chủ tiệm tạp hóa, nhưng lúc trước nhất định có đi lại trên giang hồ, mà nhất định là một người rất nổi tiếng, bởi ta nhận thấy võ công không tệ lắm.
Mã Như Long im lặng. Một cao thủ đã luyện võ hơn mười mấy năm, có những điều không giống người thường. Y tin rằng Tạ Ngọc Luân chắc chắn có thể nhận ra chỗ khác biệt, vì mỗi ngày cô đều quan sát y. Cô chẳng có chuyện gì khác để làm, cũng chẳng có thứ gì khác để ngắm.
Tạ Ngọc Luân lại nhìn y chăm chú :
- Nếu ngươi không giúp ta chuyện này, thì ta...
- Thì cô làm gì?
- Ta sẽ tuyệt thực, không uống nước, ta đã chán sống rồi!
Đây đúng là một tuyệt chiêu, Mã Như Long đương nhiên không thể để mặc nàng nhịn đến chết. Y thở dài nói :
- Cô muốn ta lúc nào đi?
- Đi bây giờ.
Cô nghĩ một chút, nói thêm :
- Ngươi có thể thay áo màu đen, kiếm khăn đen che mặt, nếu lỡ bị người phát giác đuổi theo, thì ngươi nhớ kỹ chớ chạy thẳng về đây, ta cũng biết ngươi không muốn cho người khác nhận ra lai lịch của ngươi.
Cẩn trọng giang hồ, xem ra cô biết rành hơn cả y.
Tạ Ngọc Luân lại nói :
- Ngươi phải làm theo lời ta, những điều này ta chưa bao giờ làm thử, nhưng có người lịch duyệt giang hồ đã chỉ ta như vậy.
Cô lại thở dài :
- Ta cam chịu dở sống dở chết trong tiệm tạp hóa này chỉ vì ta tin rồi cũng có ngày có người đến kể cho ta nghe đầu đuôi câu chuyện này, vì thế ngàn lần vạn lần ngươi không thể để người truy đuổi tìm về đến đây, nếu không cả hai chúng ta sẽ chết chắc.
Mã Như Long chỉ biết nghe và gượng cười. Cả đời y chưa bao giờ làm chuyện lén lút do thám, nhưng lần này y phải đi.
Đêm đã khuya, những nhà nghèo vì ban ngày làm việc mệt nhọc, vì muốn nghỉ ngơi sớm, vì tiết kiệm dầu thắp đèn, vì muốn hưởng một khoái lạc duy nhất mà họ có thể hưởng được, vì đủ các lý do, họ thường đi ngủ sớm. Con hẻm tối đen không đèn, cũng không người.
Mã Như Long lặng lẽ bước ra khỏi tiệm tạp hóa, y đã thay một bộ áo đen, trên mặt che khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt. Y biết nhà Đào Bảo Nghĩa ở đâu, vì một đôi khi y cũng đã từng ra khỏi tiệm tạp hóa đi lại.
Căn nhà gạch đỏ có tất cả năm gian, ba gian có đèn, hai gian đã tắt đèn.
Đằng sau nhà là một cái sân nhỏ, phía bên trái có một căn bếp. Bên cạnh căn bếp là căn chái chứa củi, ở giữa có một cái giếng. Mã Như Long thi triển khinh công, đánh một vòng trước sau xem xét cả. Y không thấy, không nghe gì khác lạ. Y không muốn đến đục lỗ nhìn trộm vào gian phòng của vợ chồng Đào Bảo Nghĩa, cho nên y quay trở về tiệm.
Tạ Ngọc Luân mở to mắt chờ, chờ Mã Như Long trở về, lại mở to mắt hơn nghe y thuật lại, cô khẽ thở dài :
- Ta đã lầm. Lúc nãy ta nói lúc trước nhất định ngươi là một người có tiếng, bây giờ ta mới biết mình lầm, chuyện giang hồ dường như ngươi chẳng thông thạo gì cả.
Kỳ thực Tạ Ngọc Luân không lầm. Người nổi tiếng chưa chắc lão luyện mánh khóe giang hồ, kẻ lão luyện không nhất thiết phải là người nổi tiếng. Mã Như Long không muốn tranh cãi, y đã đi xem thử, coi như xong việc.
Tạ Ngọc Luân không đồng ý :
- Chỗ không cần xem thì ngươi đã xem, chỗ cần xét ngươi vẫn chưa xét.
- Chỗ nào cần xem xét?
- Ngươi có vào nhà bếp xem không?
- Không, ta đã biết trong bếp không có người, tại sao phải vào xét nữa?
- Vào để xem trong lò có dấu vết mới đốt lửa chăng?
Mã Như Long càng không hiểu. Mới đốt lửa hay không, thì có liên quan gì đến chuyện này?
Tạ Ngọc Luân lại hỏi :
- Ngươi có đến xem kỹ cái giếng không? Trong giếng có nước chăng?
- Tại sao cần phải xem?
- Tại vì chỗ lò lửa mà không dùng để đốt lửa, giếng mà không có nước, những chỗ ấy là nơi ẩn mình rất tốt, bên trong đều có thể có đường hầm và phòng bí mật.
Mã Như Long thở ra :
- Vị đại hành gia đã dạy cô những chuyện này hẳn phải biết rất nhiều thứ.
- Bây giờ ta chỉ lại cho ngươi rồi đó.
- Cô muốn ta đến xem lại lần nữa à?
- Ngươi đi bây giờ đi.
Lò tuy còn ấm, bên trong còn củi, bên trên còn để một vạc nước lớn, nhưng giếng thì không có nước. Người kia có phải trốn trong giếng hay không, Mã Như Long không thấy được.
Từ thuở nhỏ Mã Như Long đã luyện qua Bích Hổ công, muốn bám tường leo xuống giếng xem thử không khó. Nhưng nếu người kia trốn dưới giếng, thì y vừa xuống đã bị nhìn thấy trước, chắc chắn sẽ không để cho y sống sót trở lên. Y có thể tránh được một chưởng của người kia, hoặc có thể đánh lại một chưởng, nhưng tại sao y phải làm chuyện này?
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Mã Như Long định bỏ đi, chuẩn bị trở về nghe Tạ Ngọc Luân trách móc. Bây giờ tuy y chưa thực sự làm chồng, nhưng đã có thể hiểu được cảm giác một người chồng bị vợ cằn nhằn trách móc như thế nào.
Đột nhiên từ dưới giếng vang lên một giọng nói lạnh lùng :
- Trương chủ tiệm đến rồi à?
Giọng nói trầm trầm khàn khàn, đúng là của người mua muối. Mã Như Long chưa nhìn thấy người ta, họ đã nhận ra y.
Mã Như Long gượng cười :
- Tại hạ đã đến!
Người mua muối lại nói :
- Đã đến, sao không xuống đây ngồi chơi?
Mã Như Long vốn có thể đi được, nhưng người kia đã biết y là ai, dù y có đi bây giờ, người kia cũng có thể tìm đến “Trương Ký” tạp hóa. Y đành nói :
- Tại hạ xuống đây.
Dưới giếng tối đen sâu hút, bỗng có ánh lửa sáng lên. Trong lòng giếng có hai người, một người chính là khách mua muối mỗi ngày, còn người kia là một người ăn muối.
Đó là một người vai rộng, chân dài, trán rộng, gò má cao, hẳn là một người lực lưỡng cao lớn, nhưng bây giờ lại ốm đến không ra hình người, da dẻ toàn thân đều nứt ra.
Điều kỳ lạ là người này vẫn uống nước không ngừng. Uống một ngụm nước, lại ăn một vốc muối, nuốt một cái trứng gà. Chẳng những y không sợ bị mặn, cũng không bị chết mặn.
Da của y nhìn giống như mặt đất lúc khô hạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT