Buổi sáng đến rất sớm để đánh thức người con trai khỏi giấc ngủ sâu đang còn vương lại trong những giác cảm đối với thực và ảo. Zero xoay lưng lại và từ từ lấy lại ý thức dù cho cơ thể còn chìm vào cơn ngủ mê. Không khí buổi sớm ùa vào trong căn phòng và dùng chính những tia sáng mát mẻ trong lành này để cố lôi cậu dậy khỏi cơn say. Cậu trai thở nhẹ rồi dần hé mở đôi mắt ra đón chào căn phòng đầy nắng sớm tinh mai. Dù cho mắt đã mở nhưng cậu thợ săn tóc bạc vẫn nằm ngửa trên giường như muốn cảm nhận được hơn sự thoải mái cho cơ thể mình dẫu rằng cậu đang cảm thấy rất khỏe và khoan khoái. Zero nhẹ nhàng duỗi người xoay sang một bên khi mà cái suy nghĩ chưa bao giờ được ngủ ngon như thế này cứ quay vòng trong tâm trí mê mẩn. Mắt, một đôi mắt màu tinh thể tím tinh anh đang dần quay trở về với những cơn mơ…

Điều này khó hơn là cậu tưởng…Zero kéo chăn lên sát người, cậu thấy càng lúc càng khó chịu bởi chiếc áo khoác trên người cứ sột soạt khi cậu cố vùi người vào tấm nệm ấm bên dưới để trốn đi ánh mặt trời đang cố gắng nỗ lực đánh thức mình. Giá mà Yuuki xoa nhẹ đầu cho đến khi cậu có thể ngủ lần nữa, giống như cô đã làm như thế đêm qua vậy cách mà cô luôn làm khi họ còn bé. Zero thấy cơn buồn ngủ bắt đầu kéo cậu vào sâu hơn và cậu trôi theo một cách tự nguyện, nhưng, cậu thắc mắc, có phải đêm qua Yuuki đã đến phòng cậu để…

Mắt Zero mở to ra, cơn mê ngủ lôi kéo cậu hoàn toàn biến mất lúc cậu ngồi bật dậy và liếc nhìn quanh phòng. Phòng của cậu. Cậu nhìn xuống bộ quần áo trên người, vẫn là bộ đồng phục hôm qua, hay đúng hơn là đêm qua. Vậy cậu đã trở về khi nào? Và làm thế nào mà- mặt Zero đỏ ửng lên. Không lẽ Kuran đã thay đồ và bế cậu về như một đứa trẻ… hay tệ hơn là như một thiếu nữ?

“Tên khốn,” Zero rít lên và ra khỏi giường, cậu cảm thấy mất thể diện khi kéo mạnh chiếc áo khoác khó chịu ra khỏi người mình và cau mặt với chiếc sơ mi nhăn nhúm bên trong. Anh có thể đánh thức cậu dậy mà, Zero xấu hổ dữ dội nghĩ về cảnh Kuran thay áo cho mình. Cậu sẽ luôn rất sẵn lòng để nhanh chóng thoát khỏi nơi đó vì bản thân cậu không muốn sự giúp đỡ nào của tên thuần chủng chết tiệt. Zero thô bạo cởi từng chiếc khuy áo trong khi sự khao khát về một giấc ngủ bình yên cứ lòng vòng trong tâm trí điên cuồng. Tên vampire đó xử sự như thể cậu là một thứ vô cùng bất tiện, nếu anh không muốn cậu trên giường của mình đến thế thì vì cái quái gì anh cứ mãi rượt đuổi và ép những giọt máu đó xuống cổ họng Zero và rồi lại đòi cậu trả cái giá cho việc đó. Như thể anh là một đấng cao thượng đầy lòng nhân từ vậy, tên quái vật khốn kiếp đó.

Cậu trai đầy giận dữ kéo áo ra khỏi tấm lưng trần và toàn bộ ngón tay cậu cứng lại nắm chặt lấy mảnh áo trắng với đôi mắt dãn to ra nhìn những dấu đỏ rải rác khắp cơ thể. Tên khốn đó! Zero nhất định sẽ bắn chết anh!! Nếu xui cho cậu, Yuuki sẽ nhìn thấy cái này và lại nghĩ cậu đang bị phát ban lần nữa! Mặc dù hoàn toàn nó không phải như thế, Zero nghĩ một cách cay đắng. Cậu thợ săn đang cố kiềm chế cơn kích động bằng một hơi thở thật sâu để lùa không khí vào trong phổi. Sao cậu thấy khó chịu đến vậy? Không phải là vì cậu đã không dặn Kuran không được… để lại dấu vết. Cũng chẳng phải cậu không cho phép anh chạm vào khi đang ngủ, mặc dù đấy là những điều người thuần chủng vốn nên biết. Bây giờ cậu đã bình tĩnh hơn rồi. Cậu thở nhẹ và bắt đầu cởi áo ra lần nữa. Cậu cảm thấy thật lố bịch khi mà lại thấy khó chịu chỉ vì tên ngốc nghếch-

“Zero!” Cánh cửa không khóa bật tung ra và kẻ xâm nhập đột nhiên khựng lại, đôi mắt nâu mở to trước hình hài của Zero- người đang đơ lại trong shock còn chiếc áo trên tay thì rơi xuống sàn và cơ thể cậu không thể từ chối ánh nhìn của cô gái đầy ngạc nhiên kia.

“Zero… phát ban-“

“Chết tiệt, Yuuki, làm ơn gõ cửa đi!” Zero vội vã nhặt áo lên và nhanh chóng cài khuy lại trong khi cô bạn bé nhỏ tinh ranh mà cậu đã sống chung bốn năm trời xông vào phòng cậu với ánh nhìn khiển trách đó.

“Cậu đã không dùng lọ kem tớ đưa!”

Zero gừ lên. “Yuuki, tôi đã có một buổi sáng rất tệ rồi-“

“Well không nghi ngờ gì nữa, đám phát ban này rõ ràng là trầm trọng hơn,” cô lẩm bẩm và nhìn vào ngực Zero như rằng có thể nhìn thấu lớp vải trắng đang bảo vệ chủ nhân của nó. Mặc dù cậu biết điều đó là không thể nhưng Zero vẫn đang tự kiềm chế để không phải đưa tay lên che người lại.

“Nó đang lan xuống thấp hơn…”

Zero đỏ mặt. Khốn nạn thật, nhờ vào Kuran mà giờ cậu cứ phải như thế liên tục.

“Không có gì đâu. Nếu không còn việc gì khác thì cậu đi đi.”

“Đúng rồi!” Yuuki thở phắt ra và gương mặt cô đượm vẻ lo âu chợt nhớ ra lí do xông vào phòng cậu.

“Zero, là về Viện trưởng!”



Zero và Yuuki nhìn chằm chằm vào con người tội lỗi với mái tóc dài đang ngồi co núp lại trong góc văn phòng của ông và rên rỉ như thể đang đau đớn khi mà tay ông ôm chặt lấy bụng. Zero thở dài. Cậu biết rằng mình đã không nên thức dậy sáng nay làm gì. Rõ ràng Viện trưởng chẳng bị gì cả, chỉ là ông lại đang giở trò ngớ ngẩn lần nữa. Zero luôn hi vọng ông sẽ không trở chứng quá sớm vào buổi sáng thế này.

“Ngài ấy đã như thế lúc tớ tìm thấy sáng nay,” Yuuki lí nhí vì hành động quá khích của ông làm cho cô thực sự lo lắng.

“Lơ ông ấy đi, ông ta chỉ đòi hỏi sự chú ý thôi,” Zero nói và quay phắt đi. “Tôi muốn ngủ.”

“Xin lỗi,” Yuuki thở dài bực tức cố mỉm cười biết ơn vì đã làm phiền Zero đến đây như thế này.

“Thật nhẫn tâm làm sao,” viện trưởng nhòe đi trong nước mắt. “Đứa con trai dễ thương của ta không dành chút thời gian ở bên cạnh cha nó sao!”

Yuuki quay lại rồi cười dịu dàng. “Gần đây Zero rất mệt mỏi thưa viện trưởng-“

“Daddy.”

“Huh?” Yuuki chớp mắt nhăn mày nhìn vẻ trẻ con của ông.

“Gọi ta là daddy,” viên trưởng nài nỉ.

“Um…daddy…” Yuuki ngượng ngùng lí nhí.

Viện trưởng cười sung sướng nhảy cẫng lên và đột nhiên ôm chầm lấy đứa con gái nuôi của mình. “Yuuki, cô công chúa dễ thương của ta! Con làm ta hạnh phúc quá.”

Zero nhìn cảnh tượng này mà thở dài.”Giờ thì ông ấy ổn rồi đấy. Tôi đi ngủ đây.”

“Ah!” Ngài Viện trưởng hét lên và chặn Zero lại trước khi cậu kịp bước đi. “Nhưng chúng ta nên ăn tối cùng nhau hôm nay. Trên hết thì ta vẫn là một gia đình mà.”

“Tại sao?” Zero nhìn có vẻ không hề thích thú điều này. Yuuki mỉm cười với cậu và cố chui ra khỏi cái ôm chặt của ngài.

“Bởi vì nếu tớ phải chịu đựng thì cậu cũng vậy.”

Viện trưởng cau mày trước giọng điệu giễu cợt của cô.” Chịu đựng?”

Kaname Kuran mân mê từng đầu ngón tay khắp thành chiếc li thủy tinh, anh đang thưởng thức mùi vị không mấy dễ chịu của những viên máu này và tự hỏi chính xác là khi nào anh đã tự biến mình thành một kẻ ngốc. Đêm qua anh đã ngủ không yên. Hàng giờ trôi qua anh chỉ ngổi trên giường cạnh Kiryu để nhìn cậu ngủ trong khi sự khó chịu bực tức cứ lớn dần lên trong anh. Anh không thể phủ nhận việc bản thân đã rất buồn khi mà lời thì thầm tên của người đó trên môi Kiryu không phải là tên anh. Đôi môi mà đêm đó anh đã hôn không biết bao lần.

Đúng thế, Kaname nghĩ ngợi và đưa tay nắm chặt lấy cuống li kề lên miệng để ép thứ chất lỏng đó xuống. Anh đã rất buồn, nhưng lại không hề giận. Làm sao anh có thể cơ chứ? Anh luôn biết rằng Zero rất quan tâm Yuuki. Chính bản thân Kaname cũng quan tâm cô nhiều như cậu. Anh biết điều đó và anh đã dùng chính nó để ép Zero phải chấp nhận thỏa hiệp này. Đáng ra anh sẽ không ngạc nhiên. Nhưng…

Đôi mắt u sầu của Kaname hẹp lại. Nếu như Zero đang ở cùng anh thì lẽ ra cậu không nên nghĩ về ai khác. Không nên như thế khi Kaname làm tình với cậu trên chính chiếc giường của anh. Và cũng không nên khi cả hai hôn nhau, hay khi…Lưng Kaname lạnh lại với một suy nghĩ đột hiện lên trong đầu anh mà gần như là một lời chế nhạo. Có thể nào Zero luôn nghĩ đến Yuuki mối khi anh và cậu làm chuyện đó? Có phải điều đó làm cậu có thể ‘chịu đựng’ được?

Hanabusa Aido đứng trước một trong những chiếc cửa sổ lớn của Kí túc xá Mặt trăng để nhìn Kaname Kuran, vị chủ tịch của họ, biến mất vào trong đêm tối. Hôm nay là tối thứ Bảy vì thế nên họ không phải đến lớp và cũng vì thế mà không ai được phép rời khỏi kí túc. Trong một thoáng, Hanabusa nghiêm túc nghĩ đến việc theo sau anh nhưng cuối cùng lại sáng suốt quyết định là không nên. Còn một cách khác để vampire này có thể tìm câu trả lời cho câu hỏi ngày càng tò mò của mình.

Zero giúp dọn bàn ăn khi viện trưởng vui sướng nhảy nhót ngân nga ầm ĩ quanh người lúc cậu đang xếp thêm nhiều đĩa. Yuuki ngồi phịch xuống ghế và háo hức xoa tay vào nhau. “Đói lắm rồi.”

Thật lạ, Zero kéo ghế ngồi xuống, bởi vì Yuuki đã ăn rất nhiều. Đôi mắt lilac của cậu ngước nhìn lên cặp mắt nâu đầy vẻ tăm tối đang chằm chằm vào như thể cậu đã nói to điều đó ra vậy. Viện trưởng cúi xuống đặt thêm một chiếc đĩa nữa lên bàn và vô tình phá đi ánh mắt nhìn nhau của hai cô cậu.

“Giờ thì ăn thôi nào!” Ông vui mừng mời lớn và ngồi xuống dùng đũa gắp thức ăn cho vào miệng. Trước khi kịp cắn miếng thịt ông tự làm cùng với súp miso thì tiếng gõ cửa vang lên. Ngài cười với Yuuki. “Ah, vị khách mời đã đến. Yuuki, sao con không ra mở cửa đi.”

Zero cau mày nghi ngờ và liếc nhìn chiếc đĩa ông mới bày thêm ra. Khi Yuuki trở lại với ‘vị khách’, Zero không biết cậu có nên ngạc nhiên không hay chỉ là đơn giản đã vốn biết đó chẳng phải ai khác ngoài ‘Kuran-sama’. Việc quyết định có nên đứng dậy bỏ đi không bỗng thoáng lên trong tâm trí nhưng cậu lại buộc mình ngồi yên và hành động như rằng đêm qua đã không hề ở với tên ác quỉ tự cao sở hữu vẻ nhìn của một con người lương thiện đó.

“Như thế này không tuyệt sao?” Viện trưởng cười với Zero. “Kaname đồng ý lời mời của ta!”

Trong một giây, Zero thề rằng cậu đã thấy người ông tỏa sáng lên. Miễn cưỡng, nhưng Zero không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận ngồi đây ăn tối với vị vampire tối cao. Nhưng dù sao thì cậu vẫn có thể làm được mà. Tất cả những gì cậu phải làm chỉ là tránh ánh nhìn của anh. Khi Kuran ngồi xuống bên cạnh, cậu quyết định tránh ánh mắt anh có lẽ sẽ là tốt nhất.

Điều làm Zero ngạc nhiên là mục đích của cậu không khó khăn lắm để đạt được. Kuran đang tự nhiên nói chuyện với viện trưởng và Yuuki, mọi người cư xử như thể cậu không hề ở đây. Điều này tốt hơn là cố lôi kéo Zero và cuộc đối thoại.

“Yuuki, em đã làm quá nhiều cho ta,” Kaname đáp lại lời Yuuki khi cô khen anh đã cống hiến sức mình rất nhiều để giữ sự yên bình cho học viện. Zero lườm nhìn người thuần chủng, nhìn cái cách đôi mắt anh sáng lên ngọt ngào lúc nói chuyện với Yuuki. Cậu đã chứng kiến cảnh này nhiều năm trời, cách mà anh đối xử với cô dù cho cô là con người và anh là vampire. Nó luôn làm cậu cảm thấy kinh tởm và một chút tức giận. Anh là vampire, một người không hề thuộc về thế giới của họ, thế nhưng Yuuki lại chấp nhận anh bằng cả trái tim cô. Không đúng tí nào. Nhưng Zero…

Khi bữa ăn đã qua, Yuuki cùng viện trưởng bắt đầu dọn dẹp bàn để bày món tráng miệng và hai người từ chối không cho Zero giúp. Ngược lại điều cậu hoàn toàn mong muốn, họ để cậu lại một mình trong phòng với vị thuần chủng. Ngay lập tức sau khi hai người lui vào bếp, căn phòng tràn đầy sự yên lặng. Nó đúng thật là khoảnh khắc khó xử đè nặng lên Zero đến khi nào cậu thua mới thôi. Cậu hỏi mở lời mà không hề nhìn Kuran “Tại sao anh ở đây?”

“Ta thường đến thăm Yuuki và Viện trưởng,” Kaname chống cằm trả lời nhưng tránh nhìn Zero. “Chẳng có gì phải cảnh giác cả.”

Lại một lần nữa yên tĩnh phủ đầy không gian, cả hai không ai nhìn nhau. Và rồi Kaname buồn chán liếc nhìn Zero.

“…cậu ngủ ngon không?”

Mắt Zero mở to ra và cả mặt cậu đỏ ửng lên như sáng nay kèm theo những cảm giác cậu chịu đựng lúc đó đang chạy dọc xương sống. Ánh nhìn của cậu ngay lập tức hướng về phía anh trước khi cậu kịp ngừng.

“Đêm qua cậu có vẻ rất mệt. Cậu đã không kháng cự nhiều.” Đôi mắt nâu đó ánh lên một vẻ nhìn hiểm nguy. “Hay có lẽ bởi vì cuối cùng cậu đã chịu chấp nhận điều hiển nhiên này.”

“Hiển nhiên?” Zero hỏi ngược lại bằng ánh nhìn sắc bén đối với anh.

“Cậu thuộc về ta, Kiryu.”

“Anh-“ Zero bật ghế đứng dậy đầy phẫn nộ.

“Món tráng miệng đây!” Viện trưởng háo hức reo lên và rồi cằn nhằn khi Zero đi vội ngang qua ông và Yuuki. Cô không hiểu.

“Zero?” Yuuki nhăn mày nhìn vẻ cau có dữ dội trên mặt cậu khi cậu bỏ đi. Lần này lại việc gì làm cậu bực mình như thế? Cô nhìn lại phía Kaname khi anh từ từ đứng lên.

“Có vẻ như tôi đã làm cậu ấy không vui rồi. Thứ lỗi. Tôi cần phải quay về ngay. Cảm ơn vì buổi tối.”

“Ooh, ta đã làm rất nhiều món tráng miệng,” ông rên rỉ nhìn chằm chằm xuống món daifuku dâu tây mà mình tự làm.

“Tôi thành thật xin lỗi, Viện trưởng Cross.”

Yuuki để ý thấy ánh nhìn lạ lẫm nơi anh khi anh đến gần. “Kaname-sama?”

Kaname dịu dàng cười với cô. “Ta rất mừng vì có thể dành thời gian bên em, Yuuki.”

Điều đó giờ đã trở thành thường lệ nhưng khuôn mặt Yuuki vẫn ửng hồng lên và cô vội vã cúi chào anh.

“C-Cảm ơn vì đã đến Kaname-sama.”

“Oh well, chỉ còn ta và con thôi Yuuki ạ,” Kaien Cross quay sang cô con gái nuôi thở dài. Cô vội vàng đẩy cho ông chiếc khay đựng đầy tách trà mà vô tình làm hỏng đi những chiếc bánh kem tráng miệng ngon lành bên dưới.

“Con sẽ đi tìm Zero!” Yuuki la lên rồi chạy nhanh ra khỏi phòng trong lúc ‘daddy’ của cô đang cố gắng giữ thăng bằng với hai chiếc khay trên tay.

Kaien thở phắt nhìn cô chạy đi. May mắn khi ông là một thợ săn vampire, một điều gì đó nhỏ nhặt như việc giữ thăng bằng vài tách trà một cách vững chãi. Cân bằng cuộc sống của những con người mà ông yêu thương, nhưng mặt khác, nó lại chẳng hề dễ dàng chút nào.

Ruka Souen bước từng bước kề sau vị Chủ tịch Khối Đêm khi bọn họ đi ngang qua đám đông ồn ào đang la hét ầm ĩ gọi tên họ. Cô thấy khó chịu vì làm sao mà ngày này qua ngày khác họ không ngừng tập trung lại chỉ để muốn được nhìn thấy lớp Đêm. Và dĩ nhiên thì tên Hanabusa ngu ngốc càng làm cho mọi việc trở nên tệ hơn với những lời tán tỉnh liên miên. Cả tên đónữa. Ruka liếc nhìn về phía cậu sao đỏ kỉ luật. Tên cặn bã thô lỗ đó luôn thích thú với việc nhìn trừng trừng và cư xử với họ như những kẻ vô dụng thừa thãi. Dù việc này rất dễ hiểu khi căn cứ vào quá khứ của Zero nhưng cô vẫn không thể nào chịu đựng được những hành vi khinh thường và vô lễ của cậu.

Lúc họ đi ngang, Ruka chợt bắt gặp ánh nhìn nhanh về phía cậu từ Kaname trước khi anh lại tiếp tục bước đi như thể đã không hề làm như thế. Cô không nói một lời nào trong suốt quá trình đi tiếp đến lớp. Những học sinh xung quanh chìm vào trong các cuộc nói chuyện mà cô không hề hứng thú nữa lúc cả lớp bước dọc hành lang. Từng người một bước khuất dáng vào lớp học nhưng Ruka đã đứng lại ngay khi kịp bước đến cửa. Cô ngoái đầu lại.

Kaname-sama đang nhìn ra ngoài cửa sổ – việc mà hầu như đêm nào cô cũng thấy. Cô nhớ lại lần cuối khi thấy anh nhìn thấu qua tấm kính trong suốt đó, một nụ cười dịu dàng đã nở trên môi anh, nhưng bây giờ điều đó hoàn toàn không xảy ra. Dù rằng gương mặt anh vẫn lạnh lùng như khi nào nhưng cô vẫn cảm thấy điều gì đó không ổn trong luồng gió thổi vào nơi cô đang đứng. Ruka không thể chạm vào cái giác cảm nhẹ nhàng vừa đắng vừa ngọt ngào này nhưng nó cứ làm cô choáng váng như trong cơn say. Kaname-sama chưa bao giờ là người cởi mở để mà lộ ra những cảm xúc của bản thân nhưng ngay bây giờ…

Người đó là ai? Cô tự hỏi. Ai là người anh luôn nghĩ về với những cảm xúc đó trên khuôn mặt anh như bây giờ? Phải chăng thật sự là có một người mà Kaname-sama quan tâm như thế? Trái tim Ruka bỗng nhói đau trong ***g ngực.

“Ruka?”

Ruka giật mình khi đôi mắt đen phản chiếu trong tấm cửa kính bắt gặp hình ảnh của mình.

“Kaname-sama?”

“Vào lớp đi,” anh lặng lẽ lên tiếng và quay người khỏi cửa sổ.

“Ngài không vào sao?” Ruka cau mày.

“Ta đã quên một thứ,” anh bước đi. “Cứ vào lớp đi.”

Ruka không yên tâm nhìn Kaname biến mất phía cuối hành lang. Tò mò, cô đến bên cửa sổ và nhìn xuống những tán cây dưới khuôn viên. Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn trong một chốc và đột nhiên dừng lại trước một hình hài đang di chuyển phía dưới. “Người quản lí kỉ luật?”

Kaname đã nhìn người sao đỏ đó trong suốt thời gian này ư? Đôi mắt Ruka hẹp lại trước cô gái có mái tóc ngắn đang đi tuần. Cô ta là lí do Kaname-sama ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ hằng đêm ư?

Yuuki Cross vừa nhìn thấy anh chỉ vài phút trước và phóng nhanh đến đó hết sức có thể, nhưng khi đã gần đến đích cô giảm dần tốc độ lại. Ngay khi bắt gặp hình dáng Yuuki, anh dừng lại và mỉm cười. Cả hai đang đứng trước vòi phun nước thiên nga đặt ngay giữa Học viện với đôi cánh trắng dang rộng ra vẻ tự hào còn cổ nó thì uốn cong chúc xuống phun những tia nước trong hình dáng tuyệt mĩ xuống vòng nước trong hồ.

“Yuuki, cảm ơn em vì đã đi tuần hằng đêm.”

“Uh…” Yuuki ngưỡng mộ vẻ đẹp dịu dàng quen thuộc đó và như mọi lúc, ý chí của cô đang dần tiêu tan. “Kaname-sama…Em muốn hỏi anh việc này.”

Kaname tò mò. “Chuyện gì vậy?”

“Bữa tối hôm đó, khi anh đến…” Yuuki lẩm bẩm một cách rời rạc rồi nhìn xuống đất hơi bối rối.

“Và?” Kaname nhẹ nhàng tiếp lời.

“Và khoảng thời gian trước đó…” Cô tiếp tục gợi nhớ lại cái ngày mà Kaname đến yêu cầu nói chuyện với Zero. Sau khi cả hai rời khỏi, cô luôn lo lắng là có việc gì đó không ổn đang xảy ra. Bất cứ khi nào cô hỏi, Zero cũng đều bảo rằng điều đó không quan trọng và cũng không liên quan gì đến cô rồi sau đó lại lơ đi. Gần đây Zero rất lạ và Yuuki không thể không thắc mắc liệu rằng Kaname-sama có phải là lí do.

Kaname kiên nhẫn đứng chờ Yuuki có đủ dũng khí để tiếp tục câu hỏi của cô, âm thanh duy nhất phá vỡ bâu yên lặng này là tiếng nước róc rách chảy từ hồ phun nước sau lưng anh.

Cuối cùng, Yuuki siết chặt nắm đấm lại và tuôn ra, “Chỉ là giữa anh và Zero đã xảy ra chuyện gì?”

Kaname chớp mắt trước tiếng la lên bất lực này. Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt nâu tròn xoe, một đôi mắt đầy lo lắng nhưng không kém phần kiên quyết. Và, tim anh đập nhẹ một nhịp. Anh biết cô quan tâm lo lắng cho Zero. Cô dường như luôn muốn bảo vệ cậu.

“Yuuki bé nhỏ,” Kaname cười và xoa đầu cô, anh thấy khuôn mặt cô đang đỏ dần đi. “Không có gì đáng lo lắng đâu.”

Zero bước quanh khuôn viên trong chuyến đi tuần để quan sát những động tĩnh bất thường trong đêm. Cậu nhận ra rằng gần đây chính cậu đã mất tập trung nhưng ngay bây giờ, cậu tỉnh táo hơn bao giờ hết để mà suy nghĩ. Suy nghĩ về việc trong suốt những tuần vừa rồi những chuyện gì đã xảy ra. Cậu đang giống như một kẻ ngốc. Cậu nhớ lại cách Kuran nhìn cậu suốt buổi tối đêm đó. “Không lẽ bởi vì cuối cùng cậu đã chấp nhận điều hiển nhiên: Cậu thuộc về ta, Kiryu.” Từng câu chữ đó cứ luôn ám ảnh cậu.

Zero nhắm mắt lại cố để cho cơn gió nhẹ làm dịu cơ thể mình nhưng không khí dường như có vẻ hơi lạnh. Cậu ngây người cảm thấy một sự hiện diện khác và quay lại đối mặt với một cậu học sinh trong bộ đồng phục trắng đang đứng sau mình. “Aido, cậu đang làm gì ở đây?”

“Ta muốn nói chuyện với ngươi,” vampire tóc vàng thản nhiên đáp như thể đang ra lệnh.

Zero nhận ra cậu có thể đánh tên này một trận và bắt ép quay về lớp học, có lẽ hơi ồn ào, hoặc cũng có thể cậu đứng nghe hết mọi chuyện và lặng lẽ hộ tống hắn về. Cậu có vẻ thiên mạnh về ý trước hơn nhưng sau rồi lại quyết định không nên.

“Có chuyện gì?”

“Là về Kaname-sama.”

Bàn tay Zero siết chặt và mắt cậu sao đỏ hơi hẹp lại đầy vẻ khó chịu.

Hanabusa đưa mắt chăm chú nhìn cậu như thể tên này có thể tìm được câu trả lời đâu đó trên khuôn mặt kia. Hơi tốn thời gian và sự liên nhẫn và giờ thì Aido thật sự muốn biết. “Rốt cuộc thì người là gì đối với Kaname-sama?”

Zero nhăn mày. Cậu là gì với Kuran? Zero thậm chí cũng không biết. Tất cả nhũng gì cậu chắc chắn được là tên thuần chủng thích thú với việc dùng cậu để thỏa mãn cho khát vọng của hắn. Dù rằng đã có nhiều lúc anh thật sự cư xử rất lạ với cậu. Như cái cách anh hôn cậu đêm đó trong chính phòng ngủ của cậu và biến mất ngoài cửa sổ, hay cách anh đùa cợt cậu với vẻ nhìn kì quặc đó. Đôi khi Zero phải thừa nhận rằng khi anh và cậu… ‘bên nhau’, có điều gì đó trong cách Kuran chạm và hôn cậu. Cách chậm rãi anh mân mê một nụ hôn hay cảm giác ấm áp của đôi tay anh khắp cơ thể cậu…

Zero rất ghét khi anh làm như thế, nó làm cậu do dự đầy sơ hở và thiếu quyết đoán. Nhưng mà tất cả điều đó chỉ diễn ra khi họ ngủ cùng nhau. Bên ngoài căn phòng ngủ, tên khốn đó đối xử với cậu như một vật thay thế khốn kiếp.

Hanabusa cau mày nhìn vẻ mặt tăm tối của Zero. Những cảm giác của cậu trong một chốc có thể đọc được dễ dàng trước khi cậu bắt đầu gừ lên. Chắc chắn là có điều gì đó giữa hai người họ. Hanabusa gần như đã hiểu ra vấn đề, dù gì tên này cũng là một thiên tài. Uống máu của Kaname, đến tìm anh vào đêm và việc Kaname ra lệnh cho Aido hộ tống và bảo vệ Zero về…

“Ta không muốn làm phiền Kaname về vấn đề này nhưng nó là sự thật đúng không? Cả hai là người tình.”

“Khốn kiếp!” Zero ngay lập tức phủ nhận.

Hanabusa thở dài và cho tay vào túi, phản ứng của Zero chỉ làm cho vampire này biết chắc chắn hơn. “Rõ ràng là cách ngài đối xử đặc biệt với ngươi chứng tỏ có việc gì đó đang xảy ra. Điều quan trọng là ngươi nghĩ về ngài như thế nào. Và ta muốn nghe điều đó.”

“Tại sao cậu nghĩ là đang có gì xảy ra?” Zero hạ mình đưa ra lời giễu cợt và khinh bỉ nhìn xuống Hanabusa trong khi đang cố gắng tìm cách thay đổi chủ đề. Nhưng có lẽ tốt hơn là cậu nên gây chiến. “Bởi vì cậu ngu ngốc?”

Mắt Hanabusa giật lên. “Cái gì?”

Hanabusa quả đúng là một tên ngốc khi dễ dàng nổi giận như thế. Điều đó không quan trọng với Zero, nó thật sự đã làm tên vampire đó sao nhãng khỏi việc đang nói. Tuy nhiên bởi vì tên bướng bỉnh đó đã đi, giờ đây Zero bắt đầu thắc mắc về việc Hanabusa vừa hỏi cậu. Cậu là gì đối với Kuran?

Zero nghe thấy tiếng nói ở đâu đó và cậu cau mày. Có ai khác ngoài Hanabusa thích trốn tiết nữa àh? Mệt mỏi, cậu tiến đến nơi phát ra giọng nói đến khi nhìn rõ người đó. Trong một giây cậu chỉ đứng đó nhìn cặp đôi trước vòi phun. Kaname đang mỉm cười, sự ảnh giác của anh hoàn toàn không có khi anh đưa tay vuốt tóc Yuuki. Anh cười với cô trong sự ấm áp của đôi mắt- cách anh luôn thể hiện như rằng cô là một người hết sức quí giá với mình. Khung cảnh đó làm Zero điên lên. Cậu không thể chịu được cảnh Yuuki với anh. Cậu không muốn đôi bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào cô vì Zero biết rõ đôi tay đó của Kuran đã làm gì với cơ thể của mình. Ý nghĩ đó làm cậu kinh tởm. Trước khi kịp nghĩ ra điều gì khác thì Zero đã chạy thẳng tới.

“Zero!” Yuuki nhìn thấy trước và ngạc nhiên quay về phía cậu. Cô la lên bàng hoàng hơn khi Zero kéo mạnh tay mình và bước lên phía trước che đi hình ảnh của Kaname-sama.

Mắt Kaname hẹp lại khó chịu trước hành động này của Zero. Dòng nước chảy từ vòm miệng thiên nga bắn nhẹ lên khi cả hai nhìn vào mắt nhau. Phải chăng việc Kaname ở bên Yuuki làm Zero ghen, người thuần chủng hơi tức giận tự hỏi khi anh chìm sâu vào đôi mắt giận dữ đó – đôi mắt đó đã quay trở về nỗi thù ghét như hôm nào.

Yuuki liếc nhìn lên Zero ngạc nhiên. Tại sao cậu lại léo cô khỏi anh như thế? Chỉ là Kaname-sama thôi mà. “Zero…?”

Chẳng có câu đáp trả nào khi cậu cứ đứng yên trước mặt cô. Yuuki cúi người sang một bên để nhìn Kaname và xin lỗi vì hành động thô lỗ của Zero nhưng rồi cô lại để ý thấy ánh nhìn lặng lẽ kia trên khuôn mặt anh. Ý nghĩ có điều gì không ổn lại trỗi dậy trong cô một lần nữa. Họ đang cư xử rất lạ. Không ai trong hai người nói với nhau điều gì, cả hai chỉ nhìn nhau như thể họ không dám thốt ra lời nào trước mặt cô.

Chuyện gì thế? Yuuki thắc mắc. Cả hai người đang giấu cô điều gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play