“Học sinh nhóm B được khuyến khích tham gia nâng cao kinh nghiệm trong vụ này. Hội đồng đã cùng viện trưởng chúc họ may mắn.” Takuma Ichijou lật sang trang khác của quyển sổ trong khi đang phổ biến toàn bộ hoạt động của học viện cho vị chủ tịch khối Đêm. Vị phó chủ tịch liếc nhanh về phía người con trai có mái tóc nâu ngồi ngay sau chiếc bàn, anh dường như không để ý đến sự có mặt của Takuma. Ichijou nhìn anh thả thêm một viên nữa vào li nước, quan sát nó tan ra và dần chuyển sang một màu đỏ thẫm như đùa cợt anh một cách ác ý.

“Hm? Một viên nữa àh? Đó là li thứ tư tối nay rồi đấy?” Ichijou gượng cười. “Chắc cậu phải khát lắm nhỉ. Vì Kiryu?”

Kaname chầm chậm nhìn lên Ichijou bằng ánh mắt cảnh báo. Takuma phá lên cười rồi khéo léo chăm chú vào cuốn sổ trong tay tiếp tục công việc của mình, cố lờ đi cơn lạnh chạy dọc xương sống. Dù có bao lần cảm thấy như thế thì chả bao giờ cậu có thể làm quen được với cái cảm giác kề cận cái chết. Đôi khi cậu quên béng đi mất câu nói của mình lại đề cập đến ‘Zero Kiryu’. “Như tôi đang nói, hội đồng cần những báo cáo về hoạt động gần đây của lớp Đêm, cụ thể là về những học sinh đang dần quen với viên máu thay thế cho máu thật. Họ đang mong chờ sự tiến bộ về…”

Dù rằng Kaname nghe nhưng có vẻ từng lời của Ichijou cứ mờ dần đi trong đầu anh. Những dòng nghĩ suy miên man này chỉ có thể dịu đi một khi anh có được Zero trong vòng tay mình, thậm chí kể cả sau khi anh đã cùng cậu hai lần. Chúng không hề biến đi. Dường như anh càng chủ động thì khao khát với cậu càng tăng. Đây không đơn thuần chỉ là ham muốn, anh nhận ra như vậy. Kaname chau mày vào chiếc li chứa thứ chất nước màu đỏ. “Sao, tôi nên tin là anh đang yêu tôi?” Yêu… Kaname thở nhẹ gợi nhớ lại khuôn mặt gầm gừ của Zero.

—–^—–

Yuuki cẩn thận đặt tách cà phê nóng trước mặt Zero, cô thổi nhẹ lên miệng tách và đứng cười với cậu thợ săn tóc bạc. Họ đang ngồi trong phòng bếp của viện trưởng khi mà Yuuki lôi Zero khỏi giấc ngủ trưa ở chuồng ngựa.

“Cái gì thế?” Zero cằn nhằn.

“Tớ pha ít cà phê cho cậu đấy.”- Cô vui vẻ.

“Làm gì?”

“Bởi vì tớ đang cố đối xử tốt với cậu,” cô mỉm cười rạng ngời mặc dù đuôi lông mày bên phải của cô đang giật lên khó chịu. Zero nhìn chằm chằm vào tách cà phê trước khi cầm lên nhấp một ngụm. Mặt cậu nhăn lại và hai hàm răng cứa vào nhau bởi sức nóng của cà phê làm bỏng lưỡi mình. Cậu không thích nó và cũng không cố giấu đi sự kinh tởm với nó để nể Yuuki.

“Đừng làm bộ mặt đó khi nó không ngon!” Yuuki cảm thấy bị sỉ nhục và vui mừng khi lưỡi cậu bị bỏng. Cô hi vọng là nó sẽ đau rát.

“Đắng.” Zero ngán ngẩm quay đi khỏi tách cà phê giống như một cậu bé hư hỏng chờ Yuuki sửa chữa lỗi lầm.

“Thế thì cho đường vào,” giọng cô căng lên vì giận.

Yuuki ngây người nhìn Zero cầm chiếc muỗng múc một lượng đường lớn từ lọ thủy tinh cho vào tách. Một. Hai. Ba. Bốn. Sau lần thứ năm, Yuuki cau mày. “Cậu không nghĩ là quá đủ rồi àh Zero?”

Zero không chắc vì thậm chí cậu chẳng hề để tâm. Có lẽ đủ rồi. Cậu bắt đầu khuấy đều lên và nhấp lại. Yuuki thấy biểu hiện trên mặt cậu còn tệ hơn mới nãy nữa khi tách cà phê bị đưa ra xa và giọng nói cậu vang lên.”Kinh dị, ngọt quá!”

Tay Yuuki siết chặt. “Cậu là người bỏ quá nhiều đường vào! Tớ đang cố gắng cư xử thật tốt! Cậu là đồ ngốc vô ơn!”

“Đến giờ ăn rồi!” Viện trưởng nhảy tung tăng vào căn phòng trong chiếc tạp dề màu hồng lố bịch mà ông đang mặc- đã không biết bao nhiêu lần Yuuki và Zero bảo với ông như thế – và đặt khay thức ăn lên bàn. Zero liếc qua và lần này thì chúng nhìn có vẻ ăn được, cậu thở dài. Cậu đang tránh việc phải ăn tối ở đây nhưng không còn tác dụng gì khi cả Yuuki và viện trưởng đều đã kéo ghế ngồi xuống.

“Thật tuyệt khi được ăn tối với hai đứa con dễ thương của ta.”

“Tôi đã bảo đừng xem tôi như một phần trong gia đình?”

“N-Nhưng Zero-chan!” Ngài nhìn Zero với đôi mắt một con cún con làm cậu phải lùi lại.

“Đừng gọi tôi như thế!”

Yuuki gắp thức ăn cho vào miệng và nhìn cảnh hai người cãi nhau. Trong lúc nhai bất chợt cô nhớ ra là mình có mua cái gì đó cho Zero.

“Đúng rồi!” Cô cho tay vào túi và lấy ra nó.

“Zero, đây này, tớ có mua cho cậu kem chống phát ban. Tớ không nhìn kĩ nên cũng chả rõ nó có hợp với cậu không. Nhưng vì cậu không cho tớ xem nên đây là tất cả những gì tớ làm được.”

Zero chợt nhớ ra đêm qua cô đã bắt gặp thấy những vết đỏ trên người cậu trong phòng tắm mà chính chúng đang cần thời gian để mờ dần đi. “Tôi không bị phát ban!”

“Oh, không!” viện trưởng há hốc mở to mắt nhìn Zero. “Zero-chan!! Ta phải xem cho con mới được!”

“Không phải mà!!” Chết tiệt Kuran!! Zero khổ sở nghĩ cách bắt tên vampire đó phải trả giá cho chuyện này!

“Hey, đừng động vào tôi!”

“Đừng ngoan cố thế, Zero-chan! Để ta xem nào!”

“Đừng gọi tôi như thế!”

Tiếng ho của một vị khách không mời đem lại sự yên lặng bao trùm căn phòng. Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía cửa. Vị khách mỉm cười. “Hình như cả nhà đang có một buổi tối vui vẻ. Xin lỗi vì sự đột ngột của tôi.”

Nhưng vị khách này luôn được chào đón.

“Kaname-sama!” Yuuki rạng rỡ.

“Chào buổi tối Yuuki,” vị vampire đẹp trai ấm áp cười với cô.

“Ah, Kaname-sama. Cậu đến vì việc gì thế?” Viện trưởng hỏi. “Có phải cậu đến đây vì nghe nói về tài nấu ăn tuyệt vời của ta không? Mời ngồi, còn rất nhiều chỗ!”

Zero đứng dậy và xô ghế đi ra. Tất cả ánh nhìn hướng về cậu.

“Uh…Zero?” Yuuki nhăn mặt nhìn cậu bắt đầu rời khỏi phòng.

“Xin lỗi viện trưởng Cross. Tôi không đến đây để ăn tối nhưng đến để bàn chuyện.” Ông chớp mắt ngạc nhiên và khi Zero tiến đến gần anh hơn để thoát khỏi bầu không khí này thì “Tôi đến để gặp Kiryu.”

Zero ngay lập tức khựng lại chỉ cách anh vài bước.

“Có một vấn đề ta muốn bàn riêng với cậu,” Kaname thì thầm mặc dù đôi mắt lilac ẩn sau mái tóc bạch kim đang kêu gào đuổi anh đi. Anh không thể thấy được điều này.

Tay cậu nắm chặt lại. “Quên đi-“

“Tất nhiên cậu ấy sẽ đi rồi!” Ngài viện trưởng quàng vai Zero và thay cậu đồng ý. “Hiếm khi hai người dành thời gian nói chuyện với nhau. Vui vẻ nhé! Hãy tận hưởng hương vị sức sống của tình vampire nào!”

Zero quắc mắt nhìn ông nhưng viện trưởng bắt đầu đẩy mạnh cậu ra khỏi bếp. Một khi Zero đã bị ‘đuổi’ khỏi căn nhà, viện trưởng khóa cửa lại và chắp tay hài lòng. Ngài chớp mắt nhìn Yuuki đứng nơi hành lang vẻ lo lắng. “Ngài có chắc là Zero…”

“Zero và Kaname sẽ không làm gì ngu ngốc đâu.” –ông an ủi. Và thêm vào. “Hi vọng là thế.”

Yuuki thở dài. Đó có đúng là lời bảo đảm không nhỉ?

———

“Cậu có vẻ căng thẳng.”

Zero nhìn anh trừng trừng. Căng thẳng? Đúng là một lời xem thường! Cậu lại đang ngồi trên chiếc sofa trong kí túc xá Mặt trăng-trong phòng Kuran và trước mặt anh. Nghĩ lại chuyện cậu và anh đã làm trong căn phòng này và cách anh xử sự khi họ ở một mình như thế này thì đương nhiên cậu phải như thế rồi! Còn hơn cả căng thẳng nữa! Cậu lo ngại, nếu Kuran dám bước gần thêm một bước nữa thì khẩu súng nơi cậu không ngần ngại mà chĩa thẳng vào anh. Khó mà có thể thư giãn được.

“Cậu muốn uống gì không?” giọng anh nhẹ nhàng không khác gì tiếng suối chảy. Mắt Zero dâng đầy sát khí. Người thuần chủng bắt chéo chân tựa cằm lên khuỷu tay và thở dài. “Đùa thôi mà.”

“Tôi không có cười.”

“Àh đúng thế,” Chuyện này có vẻ đang tiến triển tốt.

“Kuran, anh muốn nói gì với tôi?” Zero dần mất đi kiên nhẫn. Cậu không muốn ở gần Kuran hơn nữa trừ phi cần thiết. Việc cậu và Yuuki ngày nào cũng phải giữ trật tự nơi anh đi qua mới là ‘cần thiết’ đối với câu. Còn việc bị bắt ngồi ở đây và nghe tên khốn đó trêu đùa là không cần thiết tí nào.

“Cậu thật không biết cư xử.” Không phải anh lãng phí thời giờ mời cậu thợ săn vampire vào phòng nhưng ít nhất cậu cũng nên thể hiện sự tôn trọng.

“Anh không xứng đáng.”

Đôi mày của Kaname nhíu lại vì từng chữ cậu thốt ra và cách cậu nhìn anh với đôi mắt đầy căm ghét bao phủ cả căn phòng. “Ta đã chịu đựng sự hỗn xược của cậu quá lâu rồi. Có lẽ đã đến lúc ta dạy cậu cách cư xử.”

“Thế thì tôi không chần chừ mà bắn đâu Kuran.” Bất cứ lúc nào. Tay cậu luồn vào áo khoác.

“Ta có thể giết chết cậu ngay khi cậu có cơ hội để rút súng ra.”

“Vậy sao anh không làm đi?” Zero thách.

“Vì ta muốn cậu,” giọng nói ấm áp dịu dàng của anh làm Zero không thể nào làm quen được.

“Dẹp đi Kuran!” Zero bật lại, cậu ghét cái cách mắt anh nhìn cậu đầy ham muốn như thế. “Anh lại sắp giở trò gì?”

“Đừng mù quáng như thế,” Kaname thả người ra thư giãn. “Cậu cũng cảm thấy nó mà, phải không? Sự khao khát tột độ này…”

Zero nắm chặt tay lại. “Không.”

“Đừng tự dối mình nữa.” Đôi mắt Kuran xuyên thấu vào Zero như thể anh có thể nhìn thấy được tâm hồn cậu, có thể đọc được tất cả những bí mật sâu kín nhất trong con người cậu. “Ta thấy được…cách cậu thèm khát được ta ôm chặt hơn.”

What?! Zero tức giận đứng dậy. “Đừng ăn nói-“

Kaname điềm nhiên ngồi yên mỉm cười. “Cậu muốn điều đó đúng không? Nếu không cậu sẽ chẳng bất lực tìm đến ta. Còn nhớ đêm đó chứ? Cách cậu rên rỉ mỗi khi ta-“

“Dừng nói vớ vẩn lại đi! Đây là những gì anh muốn bàn bạc àh?!” Zero hét lên đỏ mặt giận dữ.

Kaname mỉm cười khi anh thấy điều này. “Vì ta và cậu đều như nhau nên ta sẽ nói chi tiết hơn.”

Như nhau…? Cơn giận của Zero sôi sục lên. Anh chỉ đang đùa cợt cậu ư?! Tên vampire khốn kiếp!

“Ngồi chứ?” Kaname gật đầu ra hiệu. Cậu miễn cưỡng ngồi xuống.

“Dù hai ta đã đồng ý thỏa thuận này nhưng thời gian vẫn chưa được đề cập đến.”

“Anh đang nói gì thế hả?”

Kaname đưa mắt nhìn Zero. “Một tuần.”

“Hả?” Zero chớp mắt.

“Cậu sẽ phải đến với ta một tuần một lần.”

“Đó không phải là những gì chúng ta đã thỏa thuận.” Tên khốn này, anh ta nghĩ mình là cái quái gì chứ? Zero sẽ không tuân theo điều gì anh yêu cầu. Thỏa thuận là thỏa thuận. Trao đổi giữa máu Kuran và cơ thể cậu chỉ xảy ra khi cậu thật sự cần đến. Không thêm gì nữa.

“Miễn là cậu còn có thể kiềm chế phải không?” Kaname cười nghịch ngợm nghiêng đầu nhìn cậu.

Tay cậu lại siết chặt. Anh biết cả việc này cơ àh? Anh biết cả cơn khát vẫn đang đeo bám cậu sao?

“Cơn khát của cậu ngày càng lớn. Chấp nhận sự thật này đi.”

“Không.” Chết cũng không. “Miễn là tôi còn chống lại được…”

“Thế sao?” Kaname từ từ đứng dậy quan sát những tia sấm thịnh nộ trong đôi mắt tuyệt đẹp của Kiryu. Anh để ý thấy tay cậu chầm chậm đưa vào trong áo sẵn sàng lôi súng ra. Tuy nhiên, thay vì tiến đến gần cậu thợ săn tóc bạc, Kaname đứng yên và nâng tay lên môi, dần dần cắm nanh vào lòng bàn tay.

Zero ngây người. Anh ta đang làm cái thế quái gì vậy? Kuran nhìn đôi mắt pha lê tím của cậu dõi theo dòng máu từ miệng anh chảy xuống cổ tay. Mùi vị này đánh thức cậu, vẫn nồng như ngày nào, là một thứ Zero luôn nhận ra dù ở bất cứ đâu. Một mùi hương quyến rũ làm cậu phát điên lên, tim cậu đập nhanh hơn, phổi cậu gào thét dữ dội hơn và nước dãi của cậu tiết ra mạnh hơn…

Kaname chăm chú quan sát phản ứng của Zero và cười thầm. Anh dần tiến gần đến cậu và buông thỏng tay ra, vết cắn hoàn toàn biến mất. Đúng như anh muốn, cơ thể Zero run lên khi anh đến và khóa môi vào với cậu. Anh không thích phải lợi dụng điểm yếu này của Zero mọi lúc nhưng nếu đây là cách duy nhất để có Zero thì Kaname có thể chấp nhận.

Người thuần chủng đưa môi liên tục áp vào Zero và mạnh bạo tách môi cậu ra. Ngay khi môi Zero tuân theo, dòng chất lỏng kiên nhẫn chờ đợi trong miệng Kaname lập tức tràn vào. Cậu giật mình bởi hương vị này và định phá vỡ nụ hôn thì anh đã nắm chặt cổ áo cậu giữ yên. Mắt Zero mở to ra khi máu anh chảy vào ướt hết cổ họng khô rát của cậu, cơ thể cậu run bật lên từ chối sự thúc đẩy của cơn khát đang gào thét bên trong khao khát muốn nhiều hơn nữa.

Thỏa mãn với hành động của cậu, Kaname lùi lại chìm sâu vào đôi mắt đỏ rực của Zero. Anh thấy được điều gì đó giống như lòng tự trọng, vì ý thức cậu đã không bị trôi đi bởi một ít máu của mình. Người thợ săn vampire nhìn trừng trừng vào anh và Kaname thích thú cười thầm thỏa mãn. Làm sao mà khi nào anh cũng gặp phải con người không bao giờ khao khát anh? Người mà bao giờ cũng hỗn xược với anh?

Dầu cho điều này làm anh tức giận vô cùng vì xung quanh lúc nào cũng có hằng hà người sẵn sàng làm anh vui. Dòng chất lỏng đỏ tươi rỉ ra từ khóe môi Zero và ngay lập tức Kaname cúi xuống dùng lưỡi lau sạch nó đi. “Chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, Kiryu.”

Zero không cố thoát ra khi mà chả ích lợi gì do tay anh giữ chặt lấy áo cậu. Cậu như đứng bên bờ vực còn từng từ của Kaname như lời đe dọa đẩy cậu xuống sâu cái vực đó. Cả cơ thể cậu run lên thậm chí cả tận đáy lòng cậu cũng thế. Cậu không thể không run được. Hương vị của Kuran tràn ngập cả căn phòng quấn lấy cậu, đầu độc lá phổi của cậu bởi vị ngọt quyến rũ đến say đắm khiến nanh của Zero trào chực cắm phập vào chỉ muốn thử lấy một ít mùi vị đó. Chỉ một ít nữa thôi…

Vô tình, Zero tiến sát lại và đưa môi xuống cổ Kaname. Đột nhiên tiếng gõ cửa nhẹ làm Zero bật lùi lại khỏi anh, mắt cậu trở về màu tím nguyên thủy.

“Vào đi,” giọng anh không đủ lớn để cho bất cứ con người bình thường nào có thể nghe được. Nhưng trong khu kí túc xá này thì chả có ai là con người theo nghĩa thông thường cả. Zero cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

“Ngài cho gọi tôi, Kaname-sama?” một tên vampire tóc vàng mắt xanh quen thuộc bước vào phòng trong bộ quần áo ngày thường. Zero đơ người.

Hanabusa cũng như cậu, ngạc nhiên khi thấy cậu thợ săn tóc bạc cũng đang ở trong phòng với Kaname-sama đáng kính. “Kiryu! Ngươi đang-?!”

“Cậu ta là khách của ta,” Kaname cắt ngang.

“Uh, nhưng Kaname-sama!” Hanabusa lại tiếp tục nhưng lập tức bị ngắt quãng vì ánh nhìn Kaname liếc qua. Aido thở dài im lặng.

“Cậu hãy hộ tống Kiryu về khu kí túc xá và hãy đảm bảo rằng sẽ không có gì xảy ra với cậu ấy.” Kaname cẩn thận từng chữ ngụ ý rằng Kiryu sẽ không bị hại bởi Aido cũng như tất cả vampire khác- bọn người luôn muốn giải quyết rắc rối cho anh. Không phải bây giờ và kể cả sau này.

“Đó là một vinh dự Kaname-sama.” Hanabusa cúi chào anh và liếc nhìn Zero. “Đi thôi.”

Zero cau mày. Cậu không cần một người giám hộ, cậu tự biết cách bảo vệ chính mình. Zero lờ đi Aido, người đã ra ngoài phòng, và cậu quay lại nhìn về Kaname cằn nhằn “Tôi có thể tự về được.”

“Chắc chắn rồi,” Kaname đáp trả, giọng anh pha một chút chế giễu. Tên quái vật tóc nâu mỉm cười với cậu, một điều hiếm khi Zero thấy được từ anh. “Bất cứ khi nào cậu khát, ta luôn chờ.”



Trời đêm se lạnh khi Hanabusa dắt Zero ra khỏi kí túc xá Mặt trăng. Cậu hài lòng hít lấy hơi lạnh của đêm khuya. Cậu thích đứng đây lúc mặt trời khuất dạng và mặt trăng thay thế, khi mà cả đất trời chìm trong bóng của vạn vật và không khí thì trong lành. Mặt khác Hanabusa luôn liếc nhìn cậu, việc phải đưa tên sao đỏ về không mấy làm vampire này vui. Nhưng nếu Kaname-sama muốn thế…

Nhưng tại sao? Sao Kaname-sama lại quan tâm nhiều đến việc Kiryu bị tấn công hay không? Trước đây anh không hề như thế. Lí do duy nhất tất cả vampire không được phép làm bất cứ điều gì tổn hại đến cậu chỉ có tư tưởng hòa bình hai bên mà Kaname và viện trưởng đã thiết lập. Tối hôm Aido tấn công Zero, nguyên nhân độc nhất của việc đó là do Aido ý thức được cậu là người đã làm máu vị lãnh đạo của họ chảy ra. Lẽ ra Aido không nên bị khiển trách nặng vì việc đó, nhưng kết quả hình phạt cho vampire này là quét dọn nhà vệ sinh trong một tháng. Đó là chưa kể nỗi khổ phải chịu đựng những lời móc ngoéo của Ruka.

Hanabusa lại liếc nhìn Kiryu một lần nữa. Dù gì thì sao tên này lại ở đây đêm nay? Thường thì Kiryu chả bao giờ đến đây. Chưa bao giờ. Hanausa không thích việc này. Có gì đó không ổn. Cũng như trong trận đánh đó, Kiryu luôn mạnh như thế àh? Hanabusa đã gán cho chiến thắng của Zero là do may mắn. Cậu đã hoàn toàn xem nhẹ tên sao đỏ và không hề đề phòng nhưng… Đôi mắt xanh dương chuyển phía về con người bên cạnh.

Zero thở dài càu nhàu và quay qua Aido. “Gì hả?”

Hanabusa giật mình quay nhanh đi chỗ khác. “Không có gì.”

Sau một chốc nữa Hanabusa lại nhìn cậu và lần này thì Zero đứng lại. “Muốn nói gì thì nói đi.”

Hanabusa khựng lại đối mặt với Zero. “Tại sao Kaname-sama lại quan tâm một người như ngươi?”

“Quan tâm?” Zero chế giễu.

“Đúng thế, quan tâm!” Hanabusa bật lại gần như nhảy đựng lên. “Ngươi thậm chí không xứng hít thở chung bầu không khí với Kaname-sama!”

“Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng…” Zero lí nhí và cho tay vào túi bước đi.

Hanabusa chớp mắt đứng sững nhìn Zero đi ngang qua. Có phải tên này định nói đó là sự trừng phạt?!

“Tôi có thể đi một mình được rồi,” Zero gọi với tới sau lưng. “Về kí túc xá đi.”

“Không đời nào!” Hanabusa chạy thẳng đến để bắt kịp với cậu. ‘Kaname-sama bảo ta phải đưa ngươi an toàn trở về và đó là những gì ta sẽ làm!”

Zero dừng lại nhìn chằm chằm vào tên vampire bướng bỉnh. “Well với tư cách là một thành viên ban kỉ luật tôi không cho phép. Cậu không được phép rời kí túc xá, việc đó vượt quá quyền hạn và lớp đêm không được phép xâm phạm vào khu kí túc xá Mặt trời. Vì thế ngoan ngoãn mà quay về đi.”

Lông mày Hanabusa giật lên. “Tên sao đỏ ngu ngốc! Ta không thể bất tuân lệnh của Kaname-sama!” Suốt gần mấy tiếng đông hồ hai cậu học sinh cố chấp đứng nhìn nhau như bọn trẻ con và không ai nhúc nhích một bước.



Zero quắc mắc nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương,cậu nhìn thảm hại làm sao. Cậu đứng quỳ tựa vào vòi nước, da ướt đẫm mồ hôi khi đang cố đánh lùi cơn thúc dục quay về khu tí túc xá đêm để nhận lời giúp đỡ của Kaname. Đáng lí ra không chỉ có lòng tự trọng… Cậu nhắm mắt cố hớp lấy không khí, dùng ý chí điều khiển cơ thể không được gục ngã. Một thoáng kí ức về hình ảnh cậu trong vòng tay của Kaname hiện về trong đầu khi sức nóng lan tỏa khắp cơ thể Zero. Ta thấy được điều đó… cách cậu khao khát được ta ôm chặt hơn. Hắn mất trí rồi!

Tức giận, Zero lùi lại khỏi bồn nước và với tay giật lấy áo khoác và sơ mi. Cậu biết chúng đang ở đâu trong áo thôi. Hơi thở cậu ngày càng gấp hơn trong lúc tìm kiếm những viên thuốc chết tiệt kia. Khốn kiếp, cậu lại thấy cảm giác này. Lạnh… bất cứ khi nào cậu khát, ta sẽ luôn chờ… Mắt Zero mở to ra khi cậu chạm tay vào chiếc hộp.

“Khỉ thật!” Cậu dốc hết thuốc ra lòng bàn tay và cho vào miệng cố ép chúng xuống. Cậu sẽ không quay lại nơi đó đêm nay!



“Kaname?” Ichijou gọi người thuần chủng, anh đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Hai người vừa kí một vài cam kết với Hội đồng nhưng Kaname dường như đã không hề chú ý đến.

“Tối nay như vậy là đủ rồi.” Vị vampire tóc nâu thoáng nhìn vị Phó chủ tịch. “Cảm ơn vì một ngày vất vả Ichijou.”

“Hm?” Takuma chớp mắt hơi ngạc nhiên rồi cười với bạn mình. “Tất nhiên rồi.”



Zero thở nặng nhọc, quỵ ngã xuống dưới dòng nước nóng của vòi sen trong góc phòng. Thuốc không có tác dụng nhanh được nhưng Zero có thể thấy cơn lạnh đang từ từ rút lui dưới tác dụng của dòng nước ấm chảy khắp trên làn da cậu. Cậu biết là không nên nhưng cơ thể cậu quá mệt mỏi để suy nghĩ và Zero đã thiếp đi. Chỉ một chốc thôi. Tất cả những gì cậu muốn là nghỉ ngơi trong hơi nóng của dòng nước.

Kaname xuất hiện trong phòng Zero lúc quá đêm. Căn phòng phủ đầy một màu đêm tăm tối nhưng anh có thể nhìn rõ mọi vật. Và Zero không đang ở đây. Đáng ra giờ này cậu luôn ngủ. Kaname liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu có thể đi đâu?

Trong lúc tìm Zero, Kaname đã vào nơi ở của Kaien Cross-nơi duy nhất mà anh nghĩ được là Zero sẽ đến vào giờ đêm thế này. Căn nhà rất yên ắng và tối nhưng Kaname có thể nghe được tiếng rì rào của dòng nước. Vào phòng tắm, anh đưa tay lên chốt cửa mở ra và ngạc nhiên vì nó không hề khóa. Trông một phút anh thắc mắc liệu có phải Zero ở trong, hay đó là viện trưởng…

Hơi nước phủ kín cả căn phòng khi Kaname bước vào. Anh để ý thấy những viên máu rơi đầy trong bồn nước và bộ đồng phục khối Ngày thì vương vãi trên sàn, rõ ràng đây là Zero. Sau khi đã chắc chắn, Kaname tiến đến phòng tắm vòi sen và dần kéo cửa ra, đủ nhẹ để không làm cậu thợ săn tội nghiệp giật mình. Nhưng khi Kaname bước vào, anh là người duy nhất ngạc nhiên.

Kaname thở dài nhìn con người đang dầm mình trong dòng nước. “Ngốc nghếch. Tự hành hạ bản thân tốt hơn là tìm đến ta ư?” Cảm thấy một chút tội lỗi, Kaname vặn khóa nước lại và tiến đến để bế cơ thể ướt sũng của Zero lên trong vòng tay của mình. Chắc chắn cậu đã bất tỉnh. Đầu cậu nặng nề tựa vào vai anh, mái tóc ướt đẫm thấm ướt chiếc áo sơ mi đen của Kaname. Trong một lát, Kaname lặng lẽ quan sát Zero và chiêm ngưỡng hình hài này.

Cậu thợ săn tội nghiệp run lên vì lạnh và vô tình kéo Kaname ra khỏi những dòng suy nghĩ mông lung. Anh quay vào trong phòng tắm lấy khăn quấn quanh người cậu khi anh để cậu ngồi tựa vào tường. Anh lấy thêm một cái nữa và bắt đầu lau khô một cách cẩn thận đến dịu dàng khắp cơ thể mịn màng ẩm ướt của Zero. Từng giọt nước nhẹ rơi nghịch ngợm xuống cơ thể Zero. “Cậu thật sự là một sinh vật tuyệt đẹp…”

Zero rên lên, cơ thể cậu bắt đầu run rẩy. Kaname nhăn mày và tiếp tục miễn cưỡng thay bộ pajama đã được chuẩn bị sẵn cho cậu khi tắm xong. Ngay khi đã hoàn tất, Kaname đưa khăn lên lau khô tóc cho Zero trong khi chăm chú từng giọt nước từ hàng tóc bạch kim trượt xuống ngực cậu thợ săn. Một nụ cười dịu dàng nở trên môi Kaname khi anh gài xong áo cho Zero. Nếu anh không nhanh chóng đem cậu lên giường thì Zero sẽ cảm lạnh mất.



Quay trở lại phòng của Zero, Kaname thở nhẹ kéo chăn lên phủ ấm cơ thể cậu. Dạo này anh đã quen với việc thường xuyên đến thăm cậu trong những giấc mơ. Cậu đúng là một người ngủ rất say và việc đó không thành vấn đề. Kaname không cho phép mình bị bắt gặp. Anh thích nhìn người thợ săn say ngủ trong trạng thái bình yên như thế này, chỉ có nơi này anh mới thư thản quan sát được cậu như thế. Anh rất muốn nán lại nhưng đã quá khuya…

Miễn cưỡng, Kaname đứng dậy cạnh giường Kiryu và trở về phòng mình cố chợp mắt. Anh cúi xuống hôn nhẹ vào môi Kiryu. Không có gì to tát cả. Chỉ là lướt nhẹ qua môi cậu. Chỉ có thế, và hương vị nơi đầu lưỡi của cậu. Sâu thêm một tí nữa, ấm hơn, và mạnh bạo hơn một tí. Kaname dễ dàng tách môi Zero ra, đưa lưỡi vào sâu hơn chiếc miệng nóng ấm này và hòa vào lưỡi của người tình. Anh rên nhẹ lên cảm thấy sao mà quá dễ dàng tận hưởng hương vị này từ cơ thể cậu thợ săn khi cậu không hề chống trả. Nhất là khi anh không phải kìm chế việc bắt ép cậu một cách quá thô bạo. Khi mà anh có thể chìm đắm trong mùi vị say mê này từ cậu nhóc không chút phòng vệ-người luôn ám ảnh anh. Chỉ là nếm một chút thôi.

Zero rên lên trong hơi ấm dữ dội này. Lưỡi Kaname rút lại và anh đứng kế sát mặt vào Kiryu, nhìn cậu thở nặng nhọc. Anh dần ý thức được ‘một tí’ của anh ảnh hưởng rất lớn đến cậu. Anh đang cư xử như một tên ngốc. Tại sao anh không phiền đến đây hằng đêm? Kiryu chỉ là một con tốt trong tay lúc nào cũng ngáng chân anh. Kaname thở dài và đứng thẳng dậy nhưng tay của Kiryu đột ngột kéo mạnh cổ áo anh buộc anh phải ngừng lại. Người thuần chủng ngạc nhiên nhìn khuôn mặt trắng bệch trước mặt anh, nhưng, khi đôi mắt đó hé mở, chúng không thuộc về Kiryu, đó là đôi mắt của con quĩ dữ đầy khát vọng.

..



Takuma nhẹ nhàng chau mày nhìn ra ngoài cửa sổ và lơ đãng đi cuốn sách trong tay. Đã trễ rồi nhưng Kaname vẫn chưa trở về. Cậu không phải là một kẻ ngốc, ngược lại cậu biết rất rõ anh đang ở đâu và với ai. Cậu chỉ hi vọng là Kaname không đi quá giới hạn. Nếu anh ép Kiryu để đạt được điều mình muốn thì trước sau gì Kiryu cũng sẽ quay lưng lại. Cậu chỉ hi vọng bạn mình biết rõ hậu quả cho việc này.

Cánh cửa vang lên tiếng ken két. Takuma quay lại cau mày thả tấm rèm cửa ra. Ai đến thăm mình lúc đêm khuya thế này? “Vào đi.”

Cửa mở ra và cậu vampire tóc màu đồng lặng lẽ bước vào. Mắt cậu nhóc nặng trĩu như mới vừa thức dậy. Takuma nhăn mày “Shiki? Chuyện gì thế? Tại sao cậu…”. Ichijou bỏ ngang câu khi Shiki bước về phía mình.

“Tôi khát,” cậu lẩm bẩm tiến đến Ichijou.

Takuma chớp mắt rồi đóng cuốn sách lại. Vị phó chủ tịch chầm chậm quay lưng lại phía Shiki có vẻ không lo lắng vấn đề này. “Uhm vậy hãy uống viên-“

“Không muốn,” Shiki thì thầm đứng sau lưng Ichijou.

Vampire tóc vàng thở dài và chụp lấy bàn tay đang định kéo cổ áo mình. “Đừng biến tôi thành bữa ăn Shiki. Tôi bận-“

“Chỉ một tí thôi.”

Mắt Ichijou run bật lên trong hơi thở nóng nơi cổ. Cái siết nơi tay vampire này thả lỏng ra, Shiki xem đó như lời cho phép và kéo cổ áo xuống, cắm nanh sâu vào làn da thơm ngọt. Khi Ichijou thấy Shiki bắt đầu uống máu từ cơ thể mình, mọi nỗi lo lắng về Kaname tan biến, mọi sự lo sợ về cuộc sống trôi đi và cuốn sách trong tay Takuma rơi bịch xuống đất. “Shiki…”



Kaname thở hồng hộc vào cổ Zero, hôn nhẹ lên làn da mịn màng ấy trong khi các ngón tay anh mân mê cởi từng hạt nút áo của cậu. Đây là hậu quả cho những gì cậu làm với ta, vừa suy nghĩ anh vừa cúi xuống phía dưới-nơi đang căng lên dưới lớp vải quần cotton của Kiryu. Môi anh mỉm cười khi Zero ngả đầu vào gối rên nhẹ. Anh yêu làm sao cách cậu không hề phản kháng.

Kaname ép môi mình vào ngực Zero và di chuyển xuống thấp dần tự do khám phá cơ thể của cậu thợ săn tóc bạc mà không phải ép buộc cậu. Cơ thể Zero tuyệt đẹp, từng centimet là một tuyệt tác kì diệu để anh chạm vào và thưởng thức. Lưỡi anh chạy dọc phần bụng của cậu và thích thú tận hưởng những cái run lên từ cơ thể bên dưới.

Zero rên lên, mắt cậu dần hé mở trong cơn buồn ngủ. Cậu rất mệt. Cảm giác như có vật gì đè nặng trên người cậu. Cậu còn cảm thấy sức đè trên… Mắt Zero bừng mở. Cậu nhanh chóng ngồi bật dậy xô tên thuần chủng đang cúi lại sát người cậu ra xa.

“Kuran, anh đang làm cái quái-?!”

“Hạ giọng xuống,” Kaname nhẹ nhàng bảo cậu, anh thấy tiếc khi người tình không phòng vệ của anh đã thức giấc.

“Đừng bảo tôi phải-“ Zero im bặt vì tay Kaname ôm chặt lấy miệng cậu. Cậu liếc nhìn tên vampire tóc nâu, người đang nhìn cậu với một nụ cười tăm tối và quyến rũ. “Nếu cậu ồn ào quá thì có ai đó sẽ nghe thấy. Ở đây không riêng tư bằng phòng của ta đâu.”

“Còn bây giờ thì nằm xuống và cố đừng hét lên.” Kaname bất lực đè cậu nằm xuống trong khi cậu thợ săn luôn chống trả anh. Zero cầm tay Kaname và cố gắng kéo ra khỏi miệng mình. Tên khốn này định không để cho cậu thở!

Kaname kéo quần Zero xuống bằng tay còn lại và gần như cười phá lên khi cơ thể bên dưới lập tức cứng đơ. Tất cả những trò vặt anh thử nghiệm trên cơ thể cậu trước khi Zero tỉnh đã có tác dụng rất lớn trên người cậu thợ săn ngủ say. Anh cúi xuống phả hơi thở nóng của mình vào cái đang cương lên của Zero, thỏa mãn khi cậu rên lên yên lặng dưới bàn tay kia của anh.

“Cậu nên biết ơn,” Kaname thì thầm. Sau khi đã bỏ tay ra khỏi miệng cậu, Kaname hạ đầu xuống và cho cái đó vào miệng.

“Ngh!Kuran!” Tay Zero bấu chặt vào nệm giường, hơi thở tắc nghẹn lại trong buồng phổi của cậu.

Kaname cười thầm. Anh bắt đầu mút một cách chậm rãi, thỉnh thoảng lại thả ra thích thú nhìn cậu run lên khi cái đó tiếp xúc với không khí giá lạnh trước khi nằm gọn trong vòm miệng nóng ẩm của Kaname. Với tốc độ chậm rãi đầy ác ý này, anh cứ tiếp tục ‘tra tấn’ cậu.

Zero thúc hông lên với anh, thở hổn hển khàn giọng còn tay thì siết chặt lấy tấm ra giường. “Không, chúa ơi,” cậu thở bật ra và liên tục xoay đầu vùi mặt vào gối khi mà Kaname liên tiếp ngậm vào và thả ra một cách chậm rãi như thế. Tiếng rên lớn của cậu mắc lại tận sau trong cổ họng khi cậu cố chống lại nó. “Kuran, chết tiệt!”

Kaname giữ hông Zero không cho cậu thúc anh. Cử động của cậu thật bất lực-một dấu hiệu cho Kaname biết phải buông cậu ra. Khi đã buông thả cơ thể quằn quại, anh nghe thấy tiếng Zero gừ nhẹ lên và anh bật cười nhìn thẳng vào đôi mắt lavender đó. “Cậu không muốn ta dừng sao?”

Kaname cười thầm. Anh bắt đầu mút một cách chậm rãi, thỉnh thoảng lại thả ra thích thú nhìn cậu run lên khi cái đó tiếp xúc với không khí giá lạnh trước khi nằm gọn trong vòm miệng nóng ẩm của Kaname. Với tốc độ chậm rãi đầy ác ý này, anh cứ tiếp tục ‘tra tấn’ cậu.

Zero thúc hông lên với anh, thở hổn hển khàn giọng còn tay thì siết chặt lấy tấm ra giường. “Không, chúa ơi,” cậu thở bật ra và liên tục xoay đầu vùi mặt vào gối khi mà Kaname liên tiếp ngậm vào và thả ra một cách chậm rãi như thế. Tiếng rên lớn của cậu mắc lại tận sau trong cổ họng khi cậu cố chống lại nó. “Kuran, chết tiệt!”

Kaname giữ hông Zero không cho cậu thúc anh. Cử động của cậu thật bất lực-một dấu hiệu cho Kaname biết phải buông cậu ra. Khi đã buông thả cơ thể quằn quại bên dưới, anh nghe thấy tiếng Zero gừ nhẹ lên và anh mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt lavender đó. “Cậu không muốn ta dừng sao?”

“Im đi!” cậu rít lên, mồ hôi chảy dài hai bên thái dương và cố tìm lại sự tỉnh táo. Đúng là một cách hay để thức dậy. Điều này quả thật là lừa bịp khi mà lí trí cậu đã bị chuốc say trong cơn mê ngủ hoặc là những gì Kuran đã làm với cậu trong lúc cậu ngủ say.

“Anh đang làm gì ở đây hả?!”

“Ta nghĩ thế này đã quá rõ ràng.” Kaname cười.

Zero đỏ mặt quay đi tránh ánh nhìn nóng bỏng trong đôi mắt nâu sâu thẳm của anh.

“Sao lại làm chuyện này?” cậu vừa nói vừa cố giữ giọng nhẹ xuống trong lúc đang hớp lấy từng đợt không khí để điều hòa lại hơi thở.

Kaname ngồi trở lại vào giữa hai chân Zero và từ từ cởi nút áo sơ mi đen của mình. “Cậu không biết sao?”

Lúc này Zero chợt nhận ra vết máu khô trên môi. Có một ít vương trên áo cậu. Mùi vị kinh tởm của máu Kuran vẫn đọng lại trong miệng cậu. Hương vị ngọt ngào đó còn lưu lại trong lá phổi. Có phải Kaname đã ép cậu uống máu để có thể ‘ăn’ Zero?

“Anh…”

“Không,” Kaname tránh nhìn Zero, áo anh thả ra. Ngay lúc đó Zero nhận thấy rằng dù anh và cậu đã từng làm chuyện đó hai lần nhưng chưa lần nào cậu thấy người thuần chủng cởi áo cả. Sự thật thì chưa ai trong số hai người hoàn toàn trần trụi khi…Zero đỏ mặt lúc Kaname nhìn cậu vẻ am hiểu. Cậu không thể tin được là trong một thoáng cậu đã nghĩ Kaname sẽ trông như thế nào nếu không mặc áo.

Kaname mỉm cười với cậu thợ săn đang đỏ mặt một cách dữ dội khi cậu quay đi khỏi anh. Đúng, đây là những gì anh muốn. Zero mất đi sự đề phòng bởi anh, lớp bảo vệ của cậu hoàn toàn biến mất. Anh ném áo sơ mi cùng với áo khoác xuống khỏi giường và luồn tay vào trong mái tóc bạch kim óng mượt của vị thiên sứ trong giấc mơ của mình.

“Kiryu…”

“Làm những gì anh muốn và đi đi!” Zero thẳng thừng tránh mắt anh.

Kaname ép chặt môi vào Zero và dùng nụ hôn cắt ngang câu nói trong yên lặng trước khi lưỡi anh bắt đầu chuốc cậu say, làm cậu thở dốc nặng nhọc và đôi mắt tinh thể tím nhắm chặt lại. Cậu không cần mảnh vải bịt mắt lúc này nữa vì mí mắt cậu đang thay thế rất tốt.

Kaname ngồi dậy và kéo Zero lên với mình. Anh tiến sát đến và chìm cậu vào trong một nụ hôn khác và rồi lại tựa đầu vào trán Zero, hơi thở của cả hai hòa lẫn vào nhau. Với một tay vòng sau lưng Zero để nâng cậu lên, Kaname dùng tay còn lại luồn xuống nắm chặt lấy cái đó của cậu. Cổ họng Zero bật lại một tiếng rên giật mình làm Kaname khẽ rùng người lên. Anh bắt đầu bóp nhẹ nó và bắt đầu mạnh hơn để nghe những tiếng rên nghẹn lại trong miệng cậu. Đó là những tiếng nhạc tuyệt vời thanh khiết đến nỗi tim Kaname không thể không đập liên hồi trong ***g ngực mỗi khi anh nghe.

Zero dựa đầu vào vai người thuần chủng và cố gắng lùa từng làn không khí tràn đầy hơi độc của tên đó vào trong phổi. Cậu không chịu được nữa. Cậu cứng đến nổi chỉ muốn nổ tung ra. Tim cậu gào thét liên hồi cầu xin cho sự giải phóng trong những hơi thở gấp vào ngực anh.

Kaname thở nặng nhọc, hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Anh bắt đầu kéo áo Zero ra. Cậu sẵn sàng vung tay thoát khỏi mảnh vải phiền toái đó. Người thợ săn vampire tựa người vào vampire tóc nâu trong khi hai bàn tay cậu bất lực nắm chặt vai anh. Với Kaname, hành động này dường như là gào lên ’ôm tôi chặt hơn’.

Anh không thể chịu được nữa. Anh cũng đang rất muốn được gần hơn với cơ thể trong vòng tay anh. Vì vậy anh thả Kiryu nằm xuống và theo sau cậu. Đôi môi của anh và cậu vật nhau mãnh liệt khi hông cả hai khao khát thôi thúc nhau. Cả anh và cậu đều tuyệt vọng chà sát ngực với nhau.

Zero vung tay khắp nơi để tìm được bất cứ vật gì có thể giữ được lí trí khi mà Kuran ngấu nghiến lấy cái đó với đầu lưỡi của anh. Cậu rên rỉ thúc hông lên đẩy cái đó vào miệng Kaname. Cậu muốn nhiều hơn, nhưng… Không! Cậu lại đang để mình trôi đi trong cái dục vọng này! Cậu không thể…

Tay Kiryu nằm gọn và đang siết chặt lấy mái tóc nâu của Kaname- như thể cậu đang cố cứu vớt mạng sống của mình. Tim Kaname đập dữ dội khi anh quan sát cơ thể Kiryu đang quằn quại bên dưới và khựng đi mỗi lần anh chạm cậu. Anh đưa môi lên xương đòn của cậu và cắn nhá vào làn da đó. Tay anh vội vàng đẩy đưa hai đầu nhũ của Kiryu lọt vào hai ngón tay để kéo, nắn chúng hòng thỏa mãn khao khát trong anh. Kaname rít lên khi Zero kéo mạnh tóc anh trong lúc phần thân dưới hai người quyết liệt va vào nhau.

“N-Ngừng lại! Tôi … không thể…” Zero khó khăn hoàn thành câu nói bởi tiếng rên nhẹ kèm theo một hơi thở gấp. Cậu bất lực đưa đẩy cơ thể tìm anh hi vọng rằng tên ác quỉ này sẽ sớm ngưng tra tấn mình.

Kaname không thể tiếp tục được nữa. Nhìn cái cách cậu quằn quại bên dưới anh… Nếu Kiryu không ra sớm…Kaname với xuống và cầm gọn cái đó của Zero. Người thợ săn vampire rên lên và thúc hông trong tay anh. Nhưng đây không phải điều Kaname muốn kết thúc. Anh đè ngón tay cái lên đỉnh nơi đang rỉ thứ chất lỏng trắng đục để chặn lại sự giải phóng hấp tấp của cậu.

“Chưa được đâu.”

Zero gầm lên.” Kuran…để tôi…!” Kaname nhăn mặt vì Zero dùng một tay cào chặt vào lưng anh, tay kia đang tóm tóc anh trong khi cậu thôi thúc anh một cách mạnh bạo không chút xấu hổ. “Tôi-tôi cần phải-!”

“Khoan, chờ đã,” Kaname khăng khăng giữ chặt cậu trong lúc liên tục kiềm chế bản thân mình.

“Chết tiệt, Kuran! Tên khốn!” Zero rên lên rồi ngả đầu vào gối. Làm sao anh luôn có thể làm thế này với cậu? Dù Zero làm bất cứ điều gì, anh cũng không…rốt cuộc thì cậu đã muốn Kuran nhiều như là tên khốn đó muốn cậu.

“Dừng lại đi Zero!” Kaname ra lệnh và hài lòng khi Zero tê cứng lại nhìn chằm chằm vào anh vì cách anh gọi thẳng tên cậu. Anh cần phải nhanh lên, nếu cả hai không giải phóng sớm thì sẽ rất đau đớn. Anh đưa ngón tay lên miệng.

Giây phút cậu biết anh định làm gì, cậu lắc đầu.”Đừng. Tôi ghét nó…”

Kaname chau mày, giọng anh bắt đầu mất kiên nhẫn. “Ta phải làm thế. Nếu không-“

“Không,” Zero cắt ngang và bật lưng lên.”C-Cứ làm đi!”

Kaname thở dài nhưng vẫn chuẩn bị vị trí. Anh sẽ phải thật chậm nếu không muốn làm cậu đau. Anh đẩy cái đó và trong Zero và quan sát cậu thợ săn tóc bạc ngần ngại trong đau đớn. Cậu không thả lỏng. Kaname cần Zero thả lỏng. Anh cong người xuống và mạnh bạo hôn cậu, lưỡi của hai người cuốn vào nhau tham gia trận chiến ẩm ướt giữa hai đôi môi nóng ẩm.

Kaname đẩy lưỡi lướt qua lưỡi Zero và đâm sâu xuống cổ họng cậu. Zero rên lớn lên trong môi của Kaname và thoả mãn khi tay Kaname bắt đầu bóp nắn cái đang cương lên của cậu một lần nữa. Nụ hôn chết người này đang làm lu mờ đầu óc Zero đến khi cậu không thể ép bản thân nghĩ suy được nữa, chỉ còn có thể cảm nhận. Cổ cậu căng cứng khi môi Kaname lướt dọc xuống trên nó, cắn nhẹ chỗ này và chỗ kia, và cũng không báo trước, Kaname bất ngờ đâm thẳng toàn bộ cái đó vào Zero.

Lưng của cậu thợ săn bật mạnh ra khỏi giường vào Kaname và hét lớn lên, nhưng con người tóc nâu đã nhanh chóng che miệng cậu lại để tránh đi tiếng ồn. Anh ngồi yên, nặng nhọc thở hổn hển vào cổ Zero trong khi cơ thể đang kháng cự lại sự thúc dục liên tục ra vào con người bên dưới. Anh chờ cho cơ thể cả hai thư giãn một chút, anh không muốn kết thúc quá nhanh. Zero nhẹ nhàng cử động bên dưới Kaname. Chỉ khi đó Kaname mới nhận ra rằng Zero đã cắn tay anh. Anh cười và thả bàn tay đang chảy máu ra.

“Cậu thật tham lam, phải không?”

Zero gừ với anh thậm chí khi mồ hôi đang lăn dài hai bên má cậu. “Im đi, anh chính là người-“

Kaname làm cậu yên đi bằng một nụ hôn phớt. “Đừng phá hỏng hứng thú. Ta cũng muốn cậu thích thú nó.” Mắt anh dõi theo dòng máu đang chảy xuống khỏi khóe miệng cậu và nhanh chóng cúi xuống liếm đi.

Zero quay đầu đi có vẻ phiền phức với hành động này.

“ ‘Thích thú’ nó?” Cậu khinh bỉ.

“Cậu thích nó, đúng không?” Anh không chờ Zero trả lời, thay vào đó anh thả cái đó của cậu ra và bắt đầu đưa đẩy. Không may cho Kaname, mắt Zero lập tức khép chặt lại nhưng vì anh đang di chuyển nên không thể dừng lại để làm việc gì khác ngoại trừ giải phóng cho cơn đau trong phần thân dưới-điều làm tim anh đập mạnh dữ dội trong ***g ngực. Anh biết mình không nên thương nhớ một tên thợ săn vampire nhưng anh đã không còn khả năng có thể chống lại điều ấy. Anh cẩn thận nhìn khuôn mặt Zero trong khi điên cuồng xâm nhập cậu để rồi càng lúc càng lún xâu hơn vào dục vọng tội lỗi này.

Hai cơ thể mãnh liệt va vào nhau, hối thúc nhau, cả hai đang gần tiến tới được cái đỉnh điểm cho sự ham muốn này mà họ biết là sẽ đến. Zero cắn chặt môi dưới để nén lại những tiếng rên lớn khi Kuran bắt đầu đâm vào điểm dục vọng đó, làm cơ thể cậu rung lên trong khoái cảm mạnh mẽ lan khắp cơ thể lên đến tận não. Zero ra trước, một cách dữ dội, người cậu rung lên từng đợt mạnh mẽ không ngừng vắt kiệt sức của cơ thể mảnh mai. Cẩn thận, Kaname kiềm lại tiếng rên lớn trong cuống họng khi anh bùng nổ không lâu sau đó, rên nhẹ lên giải phóng thẳng vào bên trong Zero và run lên khi cuối cùng nó đã kết thúc. Anh thả người nặng nề lên trên con người bên dưới nhưng Zero không hề phàn nàn.

Một thoáng lâu khi Kaname nằm trên Zero và cố bắt lại hơi thở-không… không phải thế này. Có một cái gì khác khiến anh nằm lâu thế này để hòa cùng nhịp tim với Zero.

“Kiryu?”

Zero không trả lời.

Kaname cau mày và nâng người lên nhìn cậu. Mắt cậu nhắm lại và môi cậu nhẹ nhàng hé mở, hơi thở cậu đều đều. Cậu đã ngủ… Kaname hơi nhăn trán. Oh well, có lẽ đó là điều tôt nhất. Anh sẽ nói việc đấy với Kiryu một lúc nào đó.

Zero xoay nhẹ người say ngủ, mắt cậu nặng trĩu đến nỗi để chúng mở ra phải là một kì tích. Có cái gì đó thật dịu dàng và ấm áp trên môi cậu. Và phải một lúc sau thì lí trí bị chuốc say của cậu mới nhận ra rằng ai đó đang hôn mình. Cậu chớp mắt cố nhìn rõ bóng đen đang quay đi. Một cách chậm rãi, cậu có thể nhìn thấy được ánh nhìn ấm áp trên khuôn mặt Kaname.

“Ngủ ngon, Kiryu.”

Tim Zero đập thình thịch trong ***g ngực khi cậu nhìn Kaname Kuran biến mất ngoài cửa sổ không để lại chút dấu vết rằng anh đã từng ở đây. Không còn gì cả ngoại trừ vị ngọt từ anh còn đọng lại trên môi Zero.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play