Tuy nói không thèm để ý một người phụ nữ thất tình khiêu khích, Hạ Ly vẫn là không cao hứng nổi. Kết quả chủ nhật tốt đẹp đã sớm trở về nhà.
Cửa nhà cô, xe Tiêu Phượng Nam dừng lại.
"Hạ Ly." Mùa hè gần tối, bầu trời đều là màu hồng, có chút thích hợp mùa yêu đương.
"Anh tới làm cái gì?" Hạ Ly một mặt hung hăng ấn chương gọi người, một mặt nói.
"Mặt sao vậy?" Anh đến gần, đứng lại. Dấu tay rất rõ ràng, nhìn một cái cũng biết là xảy ra chuyện gì. Làn da Hạ Ly chính là như thế, mới vừa bị thương sẽ không có phản ứng, một lát nữa mới hiện ra, hơn nữa cực kỳ nghiêm trọng.
"Không sao cả." Có người đến mở cửa, Hạ Ly liền đi vào trong. Tiêu Phượng Nam theo vào, một phen giữ cánh tay cô lại.
"Tiêu tiên sinh, chúng ta cũng không có quen thuộc đến mức lôi lôi kéo kéo chứ?" Hạ Ly đẩy tay anh ra, nhớ tới vết thương trên tay anh còn chưa lành, nên dùng sức vỗ một cái. Một tay Tiêu Phượng Nam quy củ nắm một tay khác, nhíu mày: "Nói trở mặt liền trở mặt à?"
"Đúng! Tôi luôn như vậy." Hạ Ly gật đầu một cái: "Anh có thể thử dùng tâm tinh hoa hoa công tử của anh tới lý giải một chút, sẽ liền phát hiện tôi dây dưa với anh như vậy đến bây giờ đã là đối với anh rất tốt rất tốt rồi."
"Tôi làm thế nào thì thành hoa hoa công tử?" Tiêu Phượng Nam nhìn mặt cô: "Chẳng lẽ Tô Uyển Dương tìm đến cô rồi hả?"
"Rất tốt, anh còn nhớ rõ có một Tô Uyển Dương." Hạ Ly tiếp tục gật đầu: "Tôi không ở cùng một chỗ với đàn ông có vợ, cho nên vậy nhé, Tiêu tiên sinh có thể đi được rồi."
"Tôi không hề dính líu với cô ta." Tiêu Phượng Nam mặt lạnh nói: "Cô ta vẫn luôn tự cho mình là bạn gái của tôi, phàm là phụ nữ đến gần tôi đều bị cô ta quấy rầy."
"Ô! Thật không nhìn ra lại có người trung thành đến chết với anh như vậy! Cũng nhìn không ra anh sao được phụ nữ hoan nghênh như vậy!" Hạ Ly chê cười: "Anh muốn nói gì với tôi? Anh đối với tôi là thật lòng? Anh chưa từng thích qua cô ta? Thôi đi! Những lời kịch này chính tôi vào mười năm trước vẫn luôn nghe, nhàm chán muốn chết!"
"Hạ Ly. Chẳng lẽ cô không cảm thấy chúng ta ở chung một chỗ tương đối thích hợp sao?" Anh nói.
"Cũng không phải là không thích hợp, chỉ là tôi không muốn." Hạ Ly che mặt càng sưng càng cao: "Thật nguy hiểm, tôi sợ đau."
Tiêu Phượng Nam cứ như vậy giằng co với cô, giống như hai người có Huyết Hải Thâm Cừu gì đó.
"Hạ Ly, trở về rồi? Ah, Tiêu tiên sinh cũng ở đây, sao không mời Tiêu tiên sinh vào?" Vân Trinh Uyển phỏng chừng là mới vừa làm thẩm mỹ về, trên người còn mang theo hương mỹ phẩm dưỡng da thanh thanh đạm đạm. Thật ra thì Vân Trinh Uyển là một phụ nữ phong cách ưu nhã nhiệt tình, nếu không phải bà ta phá hư gia đình của mình, Hạ Ly nghĩ cô sẽ rất tán thưởng bà. Thưởng thức là thưởng thức, địch ý là xóa hoài không hết, huống chi bà ta còn thỉnh thoảng tự cho là khôn ngoan tới quan tâm Hạ Ly "lớn lên", làm Hạ Ly phiền muốn chết.
"Anh muốn đi vào ngồi sao?" Hạ Ly chóp mũi nhìn anh, không che giấu chút nào.không hữu nghị của mình
"Cũng được." Tiêu Phượng Nam dùng giọng điệu không biết làm thế nào nói. Giống như là Hạ Ly đang cầu xin anh đi vào.
Cũng được?
Thật đúng là một ngời đàn ông da mặt dày, vậy mà đáng chết dày đến vừa đúng chỗ.
Hạ Ly không thể không đánh giá người đàn ông này lần nữa, kết quả càng đoán được càng không nắm chắc, đứa khoát tùy ý để anh vào.
"Tiêu tiên sinh tùy tiện ngồi. Thím Tần mang trà cho Tiêu tiên sinh." Vân Trinh Uyển nghiễm nhiên là ở nhà bộ dạng cô gái tốt dịu dàng, làm hạ thấp ngạo mạn của Hạ Ly đi. Hạ Ly "cộc cộc" lên lầu, cũng không quay đầu lại. di*3nd*4nl*3qu*1d*0n
"Tiêu tiên sinh bỏ qua cho, Tiểu Ly chính là tính khí như vậy. Mặc dù có thoạt nhìn như cố tình gây sự, thật ra thì tâm địa nó rất hiền lành." Vân Trinh Uyển ưu nhã khuấy cà phê, tóc nhẹ nhàng vén bên tai. Là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, bà đã có tài trí lại có ý vị, hơn nữa hơi mang theo một chút cảm giác điềm đạm đáng yêu như vậy. Vân Yên nhưng cũng là bộ dạng thiên sứ hoa lê đẫm mưa (*) này, làm người khác thương tiếc nhất.
(*):giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
"Tôi biết, cám ơn bác gái." Tiêu Phượng Nam lễ độ trước sau như một.
"Tính tình Tiểu Ly tương đối giống bé trai, hoạt bát đáng yêu. Không giống Yên Nhi nhà chúng tôi, ôn nhu mềm mại, rất dễ bị khi dễ. Chuyện Tiểu Ly và Yên nhi...... Tiêu tiên sinh chắc hẳn cũng có nghe thấy. Tiểu Ly không thích tôi, cũng xin Tiêu tiên sinh khuyên nó. Coi như nó không thừa nhận một mẹ kế tôi đây...... Yên Nhi vẫn luôn là em gái nó." Vừa nói chuyện, Vân Trinh Uyển đã kích động hai gò má hơi ửng hồng.
"Bác gái quan tâm. Tôi nhất định chuyển lời cho Hạ tiểu thư." Tiêu Phượng Nam giống như thói quen giao thiệp với trưởng bối.
"Đứa nhỏ này, thế nào còn gọi Hạ tiểu thư." Vân Trinh Uyển nở nụ cười. Vậy mà Tiêu Phượng Nam cảm thấy bà cười rất ác độc: "Thật là không hiểu nổi những người tuổi trẻ các cậu. Rõ ràng cũng thân mật như vậy rồi, còn phải giấu tai mắt những người già nhà chúng tôi. Yên tâm, bác và bác trai Hạ đều rất ủng hộ cậu."
"Là như vậy." Tiêu Phượng Nam tiếp tục duy trì lễ phép căn bản nhất của anh
"Họ Tiêu, anh thật đúng là chạy đến nhà chúng tôi uống trà!" Hạ Ly đứng ở trên cầu thang: "Được rồi, anh là tới tìm tôi hay là tìm Hạ nhị phu nhân vậy?"
Tiêu Phượng Nam khom người: "Vậy tôi đi lên trước."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT