Sơn động rất sâu rất tối, nơi nơi đều là đá vụn, còn có một luồng gió âm lãnh từ sâu trong động thổi lại đây.

Diệp Chi Châu rụt cổ, muốn siết chặt quần áo lại, nhưng áo đang bị dã thú cắn trong miệng, cậu không thể làm được. Cứ bay trong bóng tối như vậy chừng một khắc đồng hồ, đá vụn biến mất, vách động bắt đầu trở nên bằng phẳng nhẵn nhụi, xuất hiện dấu vết được người tu chỉnh. Cậu lấy ra một cái đèn pin soi trên vách động, dần dần tỉnh táo lại. Tinh thần lực không cảm nhận được ác ý cùng công kích trên người dã thú, đối phương cắn áo cậu cũng rất cẩn thận không có thương tổn đến mình, dã thú này ….. Hình như cũng không dọa người đến thế ….. Còn có tấm bích hoạ lớn kia, chẳng lẽ sâu trong sơn động này có nhân loại sinh sống sao? Dã thú này là được người nuôi?

Trong lúc miên man suy nghĩ tốc độ của dã thú dần dần chậm lại, sau khi rẽ vào một hướng thì bóng đen biến mất, ánh sáng xuất hiện, một cánh cửa hoa lệ hiện ra ở chỗ sâu nhất trong sơn động. Trên cửa được khắc hoa diễm lệ, mặt trên còn được khảm bảo thạch chiếu sáng, tạo hình thoạt nhìn giống như nhà giàu mới nổi.

….. Thẩm mỹ thật kì lạ.

Dã thú đáp xuống trước cửa đại sảnh, dùng móng vuốt đẩy cửa ra, sau đó phốc một tiếng phun Diệp Chi Châu vào, xoay người dùng cái đuôi đóng sầm cửa lại, vui vẻ rống lên hai tiếng rồi chạy đi.

Diệp Chi Châu bị rơi xuống đất bất ngờ không kịp đề phòng, lăn một vòng trên mặt đất mới miễn cưỡng ổn định thân thể, miệng vết thương trên cánh tay lần thứ hai bị vỡ ra, vài tia máu tươi chậm rãi chảy xuống, dính trên áo lông của cậu. Cậu quay đầu nhìn, cửa đã bị đóng, lại nhìn về phía trước, chỉ thấy một mảnh đen tuyền, nhìn cái gì cũng không rõ lắm. Bảo thạch chiếu sáng chỉ khảm trên cửa mấy khối, phạm vi chiếu sáng thật sự hữu hạn. Đi đến cạnh cửa dùng sức đẩy nhưng đẩy không được, cậu nuốt một ngụm nước bọt, lần thứ hai lấy đèn pin ra, chiếu về phía trước.

Xích sắt, rất nhiều xích sắt.

Tâm nhảy lên, cậu lần theo xích sắt chiếu đèn lên không trung, liền thấy trần nhà khắc hoa văn quỷ dị. Lấy can đảm soi xuống, một đống lông trắng ….. ừm, lông sao?

Vội dời đèn pin xuống, cư nhiên vẫn là lông! Tiếp tục đi xuống, trên mớ lông xuất hiện một đồ đằng kim sắc, xuống chút nữa, một khuôn mặt thú lông trắng xuất hiện dưới ánh đèn pin.

Cái quỷ gì đây! Trong đại sảnh cư nhiên dùng xích sắt trói một cự thú lông trắng!

Mặc dù vẫn còn căng thẳng nhưng cảm giác sợ hãi đã giảm đi. Cậu thử thăm dò đi về phía trước vài bước, sau đó do dự dừng lại. Xem xét số lượng xích sắt cùng kích cỡ, hình như con thú này rất lớn và nguy hiểm …..

Một dòng khí ấm áp đột nhiên từ phía trước lao thẳng tới, xích sắt đột nhiên vang lên âm thanh, mặt thú bị đèn pin chiếu vào bắt đầu chuyển động, sau đó chậm rãi mở mắt ra, lộ ra một đôi đồng tử đỏ sậm.

“Là kẻ nào?”

Không phải là tiếng gầm rú của dã thú, mà là tiếng người mát lạnh êm tai, Diệp Chi Châu nhảy dựng, nhịn không được lui về phía sau, nắm chặt đèn pin. Động, động vật mở miệng nói tiếng người …… Thế giới này thật không khoa học.

“Ta thích hương vị này.”

Thanh âm xích sắt tiếp tục vang lên, sau đó thú đồng biến mất, Diệp Chi Châu chỉ cảm thấy trên người căng thẳng, thân thể bay lên không, sau đó nhẹ nhàng ngã vào một mớ lông mềm mại.

“Cùng ta ngủ đi.”

Diệp Chi Châu vừa mới ổn định thân thể bị những lời này làm sợ tới mức lại té vào mớ lông có cảm xúc rất tốt kia, cậu thở sâu làm tốt kiến thiết tâm lý, thử cùng vị huynh đệ động vật nói tiếng người này câu thông, “Này, vị thú huynh …..”

Bộp ——

Phía sau lưng bị cái đuôi vỗ nhẹ một cái, sau đó thú đồng đỏ sậm hiện ra, “Ngoan một chút, ngủ đi.” Một cái đuôi xù đưa qua quấn lấy cậu, trực tiếp nhét cậu vào dưới bụng, mặt thú sáp qua, liếm cậu một cái, nhắm hai mắt lại.

Diệp Chi Châu bị liếm đến vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, vội dùng sức giãy dụa, nhưng lông của đối phương quá dài lại mềm, hoàn toàn không thể dùng sức được, thật vất vả chui được đầu ra, cái đuôi to kia lại nhanh chóng quấn cậu nhét trở về!

Vị thú huynh đệ này rốt cuộc có ý gì chứ?!

Cậu trừng mắt, ý đồ muốn câu thông lần nữa, “Vị thú huynh này, ta sợ bóng tối ……”

Thú đồng mở ra, sau đó chớp chớp, giây tiếp theo, bảo thạch từ bốn phía sáng lên, lập tức chiếu sáng đại sảnh mang phong cách thổ hào này.

….. Thật muốn mù quá, thẩm mỹ này…..

“Đất rất lạnh.”

Cái đuôi xù dừng đung đưa, sau đó trực tiếp quấn lấy cậu, sau đó nhét cái đuôi đang quấn người vào dưới bụng.

Đây là muốn nóng chết mà!

Có ánh sáng, cuối cùng cậu cũng thấy diện mạo của loài vật kì quái này, vừa giống cáo nhưng lại không giống, một thân lông trắng dài, rất lớn, trên trán có một đồ đằng kim sắc hình thoi, nhưng không rõ là hình gì. Những xích sắt từ trần nhà rũ xuống tới trên người đối phương đột nhiên biến mất, nhưng lại giống như thật sự trói nó lại, làm cho nó mỗi lần cử động đều sẽ gây ra tiếng động.

Quá cổ quái, hơn nữa hiện tại cậu rất lo lắng cho thiếu nữ còn hôn mê ở trong rừng rậm. Nghiêng đầu nhìn kỹ cái đầu thú bên cạnh, cậu tiếp tục giãy dụa, sau đó chờ thú đồng mở ra vội mở miệng nói, “Ta, ta bị thương, ta muốn xử lý miệng vết thương.”

“Bị thương?”

Cái đuôi cẩn thận dịch chuyển, sau đó vươn chân trước ra, kéo một cái, áo lông trên người cậu triệt để hỏng mất, lông trên áo nhẹ nhàng rơi xuống.

Thú đồng hiện lên một tia nghi hoặc, ngửi ngửi một chút, “Ngươi là vũ tộc?”

“….. Ngươi hiểu lầm rồi.” Cởi áo lông ra, cậu duỗi duỗi cánh tay lại bắt đầu chảy máu, “Ta là nhân loại, nhìn này, trên cánh tay không có lông chim.”

Thú đồng dời xuống, ánh mắt dừng ở cánh tay dính máu của cậu, chậm rãi lại gần duỗi đầu lưỡi liếm liếm, chậc chậc lưỡi, lại liếm liếm, “Thì ra hương vị của ngươi là như vậy, ta sẽ nhớ kỹ.”

Đừng nhớ kỹ huynh đệ! Ngươi như vậy ta rất sợ đấy!

Diệp Chi Châu vèo một cái thu hồi cánh tay, nhanh chóng từ trong không gian lấy thùng thuốc ra khó khăn băng bó vết thương lại, lén nhìn nó cẩn thận nói, “Ta ….. Tỷ tỷ của ta còn ở trong khu rừng bên ngoài, bị trọng thương, ta muốn đi ra ngoài tìm tỷ tỷ …..”

“Ngươi muốn rời khỏi ta?” Ngữ khí trở nên nguy hiểm, cái đuôi lần thứ hai cuốn lên, thú đồng kề sát vào, nhìn cậu chằm chằm, không hề ôn hòa như lúc trước, “Không cho phép rời đi, ngươi là của ta.”

Có bài học vì qua loa mà thiếu chút nữa bỏ lỡ người yêu ở thế giới trước, Diệp Chi Châu cơ hồ là khi nghe đến lời nói bá đạo kia thì như phản xạ có điều kiện xuất tinh thần lực ra, sau đó nghĩ đến vị trước mặt này không phải là người, lại 囧 囧 thu tinh thần lực về. Hình như cậu phản ứng hơi quá, vị trước mắt này tuy rằng nói tiếng người, nhưng làm sao có thể là người yêu của cậu chứ, nhân thú gì đó cũng quá nặng rồi ……

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Một lực lượng cuồng bạo mang tính công kích đột nhiên từ trên người dã thú trước mắt tuôn ra, lực quấn lấy của cái đuôi đột nhiên tăng lớn, sau đó nhanh chóng nhét cậu xuống bụng. Cự thú vẫn nằm úp sấp, cổ lại nâng cao lên, như là đang chịu thống khổ gì đó, miệng mở ra, phát ra một tiếng rống cơ hồ muốn phá nát màng nhĩ người khác.

Suy nghĩ của Diệp Chi Châu trong nháy mắt đứt đoạn, sau đó khiếp sợ nhéo cái đuôi quấn trên người cậu, tinh thần lực không bị khống chế bay đến lực lượng cuồng bạo kia, ngữ khí sụp đổ, “Ngươi, ngươi ngươi ngươi ….. Ngươi cư nhiên là …..” Thậm chí là con người cũng không phải! Rốt cuộc là làm như thế nào vậy hả!

Xích sắt đột nhiên nhanh chóng rung lên, lực lượng cuồng bạo gặp được tinh thần lực của Diệp Chi Châu trở nên ôn hòa, sau đó nhanh chóng bao lấy nó, như là bảo hộ nó không bị cái gì công kích đến.

Tiếng rống càng thêm nóng nảy, trên da lông trắng muốt đột nhiên xuất hiện từng đạo vết máu, thú đồng sắc bén nhìn về phía hư không, lực lượng cuồng bạo bay ngược lên, “Cơ Tuyền lão nhân, ngươi đừng hòng làm hắn bị thương!” Vết máu càng ngày càng nhiều, xích sắt càng ngày càng vang to, bảo thạch chiếu sáng đột nhiên bắt đầu vỡ vụn từng cái.

Diệp Chi Châu bị này biến hóa bất thình lình này trở tay không kịp, vội vươn tay che vết thương trên người nó, lo lắng hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại đột nhiên bị thương?” Lập tức nghĩ đến tinh thần lực của mình bị đối phương bao lấy chặt chẽ, muốn hỗ trợ lại sợ phản tác dụng, gấp đến độ chảy mồ hôi lạnh.

Theo bảo thạch chiếu sáng vỡ vụn, trong đại sảnh dần dần tối lại, lại là một tiếng rống, cự thú đột nhiên đứng lên, chặt chẽ che ở phía trên Diệp Chi Châu, vết máu trên người lần thứ hai tăng thêm nhiều, chân trước bắt đầu nóng nảy đánh trên mặt đất. Đồ đằng kim sắc trên trán nó đột nhiên sáng lên sau đó nhanh chóng khuếch tán vây quanh cơ thể cự thú, những xích sắt treo trên người nó đột nhiên bị kéo căng, sau đó lục tục phát ra tiếng đứt gãy thanh thúy, cuối cùng hóa thành bột phấn biến mất trong không khí.

Mấy phút sau, sợi xích sắt cuối cùng vỡ vụn biến mất, ánh sáng đồ đằng trên người cự thú cũng tắt theo. Đại sảnh lần thứ hai trở về bóng tối, tất cả tiếng động đều biến mất, lực lượng cuồng bạo che chở cho tinh thần lực của cậu cũng mất đi dấu vết, trong bóng đêm cậu chỉ cảm thấy trong ngực trầm xuống, sau đó cánh cửa bị đẩy ra, một cái đầu thú đen tuyền duỗi vào.

“Ngao ô?”

Diệp Chi Châu ngửa đầu, phát hiện cự thú che chở cho cậu đã biến mất, cúi đầu xuống lại phát hiện trong ngực có thêm một cục lông nhỏ. Có lẽ là đoán được chuyện gì xảy ra, cậu phẫn nộ nhìn về phía dã thú đã ngậm cậu tới đây đang đứng ở cửa, từ trong không gian lấy ra một quả táo chọi nó, “Ngao ô cái đầu mày! Lại đây mang ta về rừng rậm!”

Dã thú chớp chớp mắt, đẩy cửa ra chạy đến bên cạnh cậu, sau đó sốt ruột vây quanh cậu chuyển hai vòng, ngửi ngửi cục lông trong ngực cậu.

“Đừng ngửi! Mau dẫn chúng ta đi!” Đại sảnh này rất cổ quái, cậu có cảm giác nếu tiếp tục ngồi ngốc ở đây nữa là sẽ tiêu đời mất!

Mười mấy phút sau, Diệp Chi Châu lần nữa về tới chỗ dựng lều, mất đi một cái áo lông, lại mang về hai cự thú, trong đó có một con còn là người yêu của cậu ….. Biến chuyển thần kì của kịch bản hoàn toàn làm cho người ta không thể nào tiêu hóa nổi …..

Thiếu nữ vẫn còn ngủ say, cậu nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống nương theo ánh trăng nhìn tiểu thú lông trắng trong ngực, sờ sờ lỗ tai nó, xoa xoa đồ đằng đã thay đổi hình dáng, lại vuốt vuốt cái đuôi xù, nghi hoặc, “Không phải là hồ ly, lại không giống mèo, chẳng lẽ là chó?”

Dã thú ngồi xổm ngồi ở một bên nhe răng rống to một tiếng, tựa hồ vô cùng bất mãn với suy đoán của cậu.

“An tĩnh chút.” Diệp Chi Châu trừng nó một cái, gõ gõ cái gương nhỏ quét thân thể người yêu, xác định không có vấn đề gì thì lấy một viên thuốc cho nó ăn, sau đó cẩn thận nhét nó vào trong ngực.

Bị nhốt ở vách núi, thân thể gà bệnh, mang theo một người bị thương, người yêu là cự thú bị biến nhỏ lại ….. Nhiệm vụ này còn chưa bắt đầu liền muốn chết non rồi. Ưu sầu thở dài, cậu mở tư liệu hệ thống, bỏ qua mấy cảnh H, nhìn về đoạn cuối thế giới bị hủy diệt.

Sau khi nhân vật chính trở thành võ thánh, mấy em gái bị hắn thu vào hậu cung cũng lục tục bước chân vào thánh giai, vả lại trong vài năm còn sinh con cho hắn. Mười năm sau, yêu hoàng xuất thế, đi thẳng đến hoàng thành Hoa quốc, mục tiêu là cắn chết nhân vật chính cùng con của hắn, sau đó cùng nhân vật chính với các bà vợ của hắn đại chiến. Cuối cùng tất cả vợ của nhân vật chính chết hết, yêu hoàng bị trọng thương, nhân vật chính còn dư lại nửa cái mạng. Ngay khi nhân vật chính giơ đao muốn xử lý yêu hoàng, thân nhân của nhóm nữ chủ đột nhiên lao ra tấn công hắn. Nhân vật chính kinh sợ, mắt thấy không có đường sống, dứt khoát tự bạo đồng quy vu tận.

Thật có cảm giác không quen biết ba chữ “nhân vật chính” này ….. Diệp Chi Châu xoa ánh mắt, tiếp tục nhìn.

Cường giả tự bạo phóng thích năng lượng quá mức khổng lồ, biến hơn phân nửa hoàng thành thành một mảnh phế tích, giết chết một đống lớn quyền quý, phế đi hơn phân nửa thượng tầng của Hoa quốc. Mấy tiểu quốc gia xung quanh nhân cơ hội liên hợp đánh vào, đại chiến bùng nổ, Hoa quốc nhanh chóng bị diệt. Sau đó mấy tiểu quốc vì việc chia chác không thống nhất mà náo loạn, các đại quốc khác rình mò đã lâu liền nhanh chóng công kích, ý đồ diệt hết cả ổ! Các tiểu quốc kịp phản ứng liền liên hợp lại phản công, đến đây, thế chiến bùng nổ toàn diện.

Cậu tắt tư liệu đi, vuốt bộ lông mềm mại của người yêu, câm nín hồi lâu mới nổ pháo ở trong lòng. Nhân vật chính của thế giới này hình như là người duy nhất không có sống hết thọ mệnh ….. Thật vui quá, chết rất hay! Chỉ đáng tiếc cho nhóm nữ chủ cùng người thân của họ.

Thân thể nho nhỏ đột nhiên cử động, cậu vội vàng thu hồi suy nghĩ cúi đầu nhìn, chỉ thấy tiểu thú run rẩy lỗ tai mở mắt ra, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đôi mắt màu đỏ tinh thuần ngây thơ nhìn qua, chớp chớp vài cái, nhếch miệng, vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm ngón tay của cậu, thanh âm non nớt vang lên, “Mama!”

Chờ mong vui sướng trên mặt cậu liền nứt toát, cứng đờ, “Ngươi, ngươi gọi ta là gì?”

Tiểu thú vui vẻ lắc lắc cái đuôi, thân mật cọ cọ ngực cậu, tiếp tục ném bom, “Mama!”

“….. Thông Thiên, lập tức truyền tao đến thế giới khác, lập tức, ngay lập tức.”

[Kiểm tra không thấy kí chủ bị nguy hiểm đến tính mạng, xin đừng cố tình gây sự.]

Rõ ràng là thế giới này cố tình gây sự! Cậu nổi giận, lắc lắc thân thể nho nhỏ, “Không được gọi ta là mama! Ta không phải là mẹ ngươi! Dám gọi bậy lần nữa ta liền thiến ngươi!”

Tiểu thú nghiêng nghiêng đầu, tiếp tục lắc cái đuôi, “Ba ba!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play