Khoảng 15 phút sau, Chung Mẫn đang ở trạng thái cảm xúc sụp đổ dần dần dịu đi, tiếng khóc yếu dần chỉ còn nức nở, vùi ở trong ngực Tư Việt không muốn ngẩng đầu lên.
Diệp Chi Châu chậm rãi xuất ra tinh thần lực trấn an bà từng chút một, cân nhắc một hồi rồi mở miệng, “Dì, dì còn muốn biết gì nữa? Con sẽ nói cho dì biết.”
“Không, không được gọi là dì.” Chung Mẫn từ trong ngực Tư Việt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt sưng đỏ lại muốn chảy ra nước mắt, vươn tay ra kéo chặt ống tay áo của Diệp Chi Châu, “Con chính là con của mẹ, không cho con kêu mẹ là dì, mẹ là mẹ của con mà.”
“Này…..” Diệp Chi Châu nhìn về phía Tư Việt, thấy hắn gật gật đầu, mới đổi lại xưng hô, nắm chặt tay Chung Mẫn, dùng tinh thần lực ôn hòa quấn quanh trong tiếng nói, “Mẹ, chuyện về cha mẹ ruột của con, mẹ có muốn biết không? Con sẽ kể lại từng việc cho mẹ nghe.”
Có lẽ là do tinh thần lực trấn an có tác dụng, Chung Mẫn dần dần bình tĩnh trở lại. Bà rời khỏi ngực của Tư Việt, sưả sang lại dấu vết đã khóc qua trên mặt, lấy tư liệu trên bàn mở ra, trở lại trạng thái ôn nhu mẫn cảm như bình thường, bình tĩnh nghiêm túc nhìn về phía cậu, “Con nói đi, mẹ nghe.”
Diệp Chi Châu đứng dậy lần nữa rót cho bà ly trà, lặng lẽ bỏ vào một viên an thần hoàn, sắp xếp lại suy nghĩ, rồi bắt đầu kể từng chuyện một. Bắt đầu làm sao phát hiện được thân thế của mình đến khi tìm được Tư Hàn ở ngọn núi hoang, cậu đều kể lại toàn bộ, không hề giấu diếm chuyện gì. Ngẫu nhiên có chỗ bỏ sót, Tư Việt cũng đúng lúc bổ sung thêm, còn kể lại một ít hành vi bất thường của Tư Hữu Càn trong công ty.
“Thật nực cười.” Ly trà trên tay đã hết, rõ ràng là nghe được nhiều chuyện không thể tưởng tượng như thế, Chung Mẫn lại cảm thấy càng thêm bình tĩnh hơn so với lúc nãy, thậm chí có loại cảm giác “quả nhiên là thế” cùng giải thoát chết lặng, “Hôn nhân của mẹ thật sự là quá buồn cười.” Nhiều năm yên ổn hạnh phúc té ra đều là giả dối, đều do bà quá ngốc, nên mới làm liên lụy đến bọn nhỏ phải sống khổ cực như vậy, còn làm hại Tiểu Hàn …… Bà đặt ly trà xuống, sau khi lau nước mắt xong thì đưa tay sờ sờ hai má Diệp Chi Châu, trong giọng nói tràn đầy áy náy xin lỗi, “Vừa rồi con nói tên con là Tiểu Bảo đúng không? Quả nhiên là phong cách đặt tên của con bé ngốc kia ….. Tiểu Bảo, mẹ xin lỗi con, con đừng trách mẹ ……”
“Mẹ, mẹ nói bậy gì đó, con chưa từng trách mẹ.” Diệp Chi Châu nghiêng đầu nhu thuận cọ cọ lòng bàn tay bà, nhớ tới trong kịch bản nguyên chủ rất coi trọng Chung Mẫn, trong lòng càng thêm khổ sở. Một người mẹ ôn nhu như thế, có ai nhẫn tâm muốn mất đi đâu chứ?
“Con là đứa bé tốt.” Khóe miệng Chung Mẫn miễn cưỡng cong lên, lại nhìn về phía Tư Việt, “Tiểu Việt, trong khoảng thời gian này con vất vả rồi ….. Hiện tại Tiểu Hàn đang ở nơi nào, mẹ muốn gặp thằng bé.”
Tư Việt nắm chặt tay trầm mặc một hồi, gật gật đầu, “Dạ, ngày mai con dẫn mẹ đi.”
Đêm nay mọi người đều không ngủ được, nửa đêm Diệp Chi Châu trộm đứng dậy, đứng ở ngoài phòng Chung Mẫn dùng tinh thần lực giúp bà trấn an cảm xúc cả đêm, đối phương giật mình thức dậy nhiều lần, còn nhỏ giọng khóc thật lâu, cậu nghe được càng muốn lôi Tư Hữu Càn ra thiên đao vạn quả.
Sáng sớm ngày hôm sau Chung Mẫn cố ý ăn diện một phen, mái tóc luôn được bới cao nay được thả dài xuống, quần dài thanh lịch trên người được đổi thành váy phục cổ diễm lệ, còn cẩn thận tô son, cả người như là từ quá khứ xuyên qua, nhăn mặt mỉm cười đều có nét riêng.
“Đẹp không?” Bà có chút ngượng ngùng sửa sang lại làn váy, mặc dù đã cố gắng mỉm cười, nhưng lại khó giấu vẻ tiều tụy, “Ngày Tiểu Hàn mất tích mẹ cũng mặc như thế này ….. định dẫn thằng bé đi công viên chơi, kết quả mẹ có việc gấp …..”
“Đẹp chứ đẹp chứ!” Diệp Chi Châu bước lên phía trước nắm tay bà, không cho bà tiếp tục nhớ lại nữa, cố ý giả bộ vui sướng, “Mẹ mặc kiểu nào cũng đẹp hết á! Đi thôi, anh hai đã lái xe ra chờ mình rồi đó.”
Trên đường đến nhà tang lễ ba người đều im lặng, Chung Mẫn hồi hộp cứ gẩy gẩy cái túi, có vẻ vô cùng bất an. Lúc đến trước cửa nhà tang lễ, sắc mặt của bà đã trở nên tái nhợt, Diệp Chi Châu vội xuất ra tinh thần lực cẩn thận vây quanh không ngừng trấn an bà.
Quần áo của Tư Hàn đã được lấy đi làm chứng cớ, cho nên khi bị đẩy ra trên người chỉ phủ một tầng vải trắng, tay Chung Mẫn run lên nhưng vẫn không nắm được miếng vải, cuối cùng vẫn là Tư Việt tiến lên kéo tấm vải ra.
Thi thể đã triệt để hư thối chỉ còn lại một bộ xương, xác thực không có gì tốt để nhìn, nhưng bà lại lau nước mắt cẩn thận nhìn thật lâu, giống như nằm ở dưới miếng vải trắng không phải là một thi thể không nhìn ra hình thù, mà là nhìn con trai mình đang ngủ. Mười phút sau Tư Việt mạnh mẽ mang bà rời khỏi nhà tang lễ, Diệp Chi Châu gọi Thông Thiên, sau khi lên xe thì đưa cho Chung Mẫn hai tấm ảnh, “Mẹ, con biết chút kỹ thuật tạo ra khung xương cơ thể hoàn chỉnh, đây là con dùng ảnh của anh Tư Hàn còn lưu lại mô phỏng dáng vẻ khi thành niên cùng trung niên của anh ấy, rất giống mẹ đó.”
Tư Việt nghe vậy từ kính chiếu hậu nhìn cậu một cái, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu. Đầu tiên là tìm được thi cốt của Tiểu Hàn trong ngọn núi, hiện tại lại làm ra được ảnh chụp mô phỏng, còn có ảnh chụp nguyên bản của Phương Thục Hà trước đó ….. Xem ra trên người em trai có rất nhiều bí mật.
Nhận thấy được hắn quan sát, Diệp Chi Châu nâng mắt nhìn hắn mỉm cười. Cậu biết cậu lộ ra rất nhiều sơ hở, nhưng sợ cái gì chứ, Tư Việt là một người thông minh, tự nhiên hiểu rõ cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi.
Vẻ mặt thanh niên trong ảnh chụp mang ý cười, cùng Chung Mẫn có bảy tám phần giống nhau, ánh mắt khi nhìn người khác rất ôn nhu. Thanh niên trong bức ảnh thứ hai đã già thêm mười tuổi, biến thành một ông chú đẹp trai ôn hòa tao nhã, cũng mang theo ý cười, thần thái vui vẻ trong mắt khiến người nhìn ảnh chụp đều không tự giác mỉm cười theo.
“Tiểu Hàn lúc trưởng thành chính là bộ dáng này đi, từ nhỏ thằng bé đã thích cười …..” Chung Mẫn quý trọng vuốt ve hai bức ảnh, cười đến chua sót, “Nếu thằng bé còn sống, chờ đến lúc mẹ qua đời, có lẽ bộ dáng thằng bé sẽ giống bức thứ hai ……”
Bà nghiêng đầu nhìn Diệp Chi Châu, trong mắt mang theo một tia cảm kích cùng tiếc nuối, “Tiểu Bảo, cám ơn con …… Con cứ gọi dì là dì đi, dì không nên đoạt vị trí của mẹ con.”
“Dạ.” Diệp Chi Châu săn sóc gật đầu.
Giải quyết xong cơm trưa, Chung Mẫn dẫn hai anh em tới ngân hàng.
“Người ta đều nói người chết vì tiền tài chim chết vì thức ăn, nhưng mẹ không nghĩ tới Tư Hữu Càn lại có thể mất trí đến trình độ như vậy.” Mở tủ sắt ra, bà lấy vài túi văn kiện cùng một cái hộp, chia ra đưa cho hai người, “Trong túi văn kiện là hợp đồng mua bán cổ phiếu, trong hộp là chìa khóa của một tủ sắt khác, trong tủ sắt kia có một vài món đồ cổ cùng một ít bảo thạch phỉ thúy, đều là do mẹ của mẹ để lại cho mẹ cùng Tiểu Khả làm đồ cưới.”
Tư Việt lật lật văn kiện, trên mặt tràn đầy khiếp sợ, “Mẹ, cái này …..”
“Đều là của ông ngoại tụi con mua.” Chung Mẫn thở dài, đưa tay sờ sờ hộp, “Năm đó biến động, Tiểu Khả lại mất tích, sau nhiều lần tìm kiếm thì manh mối lại chỉ hướng về hải ngoại, ông ngoại tụi con một chữ tiếng Anh cũng không biết, chỉ dựa vào sức mạnh chịu khổ, một mình chạy đến nước ngoài tìm kiếm người, trải qua nhiều năm, người thì không tìm được, nhưng lại tích góp được không ít đồ vật.”
Bởi vì mục đích đi nước ngoài chủ yếu là tìm người, cho nên cha của Chung Mẫn sau khi có tiền dư cũng không nghĩ đến đi làm công thương nghiệp, mà là dùng toàn bộ tiền mua cổ phiếu của các công ty, hàng năm dựa vào tiền cổ tức, tiếp tục tìm kiếm con gái.
“Vốn chỉ là muốn kiếm một chút lộ phí đi tìm người ……” Chung Mẫn nói tới đây thì cười cười, nhưng biểu tình lại nhanh chóng trở nên ảm đạm, “Hơn hai mươi năm qua, ông ngoại tụi con lục tục mua cổ phiếu của hơn mười công ty nước ngoài, có công ty phá sản, có công ty phát triển càng ngày càng tốt, cuối cùng trở thành kết quả nhưng tụi con thấy hiện giờ …… Về sau manh mối ở nước ngoài bị chặt đứt, lại nghe được tin tức kỳ thật Tiểu Khả đã sớm về nước, ông ngoại tụi con lại vội vàng mang theo mấy vật này về ……” Trong túi văn kiện trừ bỏ cổ phần công ty ra còn có một ít tem cổ hồi xưa, tiền kỷ niệm, tập tranh đơn lẻ, bất ngờ nhất là trong đó có một bức tranh của một danh họa cùng với một bản thảo độc quyền.
“Bản thảo độc quyền này là do ông ngoại mua từ một sinh viên nghèo túng, lúc ấy hắn bệnh rất nặng, muốn hồi hương nhưng lại không có điều kiện, ông ngoại thấy hắn đáng thương, liền giúp đỡ hắn trị bệnh rồi giúp hắn hồi hương, người kia trước khi đi muốn báo đáp ông con, nhưng khổ nỗi trong túi lại không có gì, liền bán bản thảo độc quyền này cho ông ngoại tụi con, ông ngoại thấy hắn kiên trì liền nhận lấy, nhưng vẫn không dùng tới, chờ ngày nào đó nếu người kia muốn lấy lại bản thảo độc quyền thì liền trả lại cho hắn.”
Tư Việt cùng Diệp Chi Châu không biết nên nói cái gì cho phải, ông ngoại quả thực ….. Vì muốn kiếm chút lộ phí để tìm kiếm con gái, kết quả là trở thành một đại phú ông, tiện tay trợ giúp một sinh viên thì lấy được một phần bản thảo y học độc quyền siêu cấp đáng giá ….. Đây phải gọi là thần tài chuyển thế thì đúng hơn.
“Chỉ cần cầm phần độc quyền này, vậy những nơi cần đến nó …..” Diệp Chi Châu quả thực không dám tưởng tượng ra ảnh hưởng của bản thảo độc quyền này khi được sử dụng, quả thật là đáng sợ.
“Đó cũng là lí do ba của con không dám động đến bản thảo độc quyền này, nó rất đáng giá, hơn nữa liên quan đến quá nhiều sinh mạng.” Chung Mẫn vuốt trang giấy đã ố vàng, thanh âm chậm rãi thấp xuống, “Cái Tư Hữu Càn muốn ….. có lẽ chính là cái này, năm đó ông ngoại đã lập di chúc, tất cả đồ vật của ông trừ bỏ một ít tiền gởi ngân hàng cùng bất động sản, toàn bộ đều để lại cho cháu ngoại, nếu mẹ cùng Tiểu Khả đều không sinh con, mấy thứ này sẽ được quyên góp, trợ giúp cho nhiều người hơn.”
Tay cầm hộp của Diệp Chi Châu run rẩy. Khó trách Tư Hữu Càn muốn giết chết vợ chồng Chung Khả, còn khổ tâm chuẩn bị muốn cho con riêng thay thế thân phận Tư Hàn ….. Một đống tài phú lớn như vậy đặt ở trước mắt mấy chục năm lại sờ không tới thấy không được, chắc trong lòng Tư Hữu Càn đã sớm vặn vẹo rồi.
“Lúc trước mẹ cùng ông ta kết hôn là nhìn trúng tính cách cố gắng vươn lên của ổng …..” Chung Mẫn mở hộp ra, lấy chìa khóa, quý trọng sờ sờ, ngữ khí lạnh lùng, “Rõ ràng mẹ đã đưa tiền cho ông ta đi gây dựng sự nghiệp, hiện giờ công ty cũng phát triển rất tốt ….. Lòng người không đủ rắn nuốt voi! Mạng của Tiểu Khả, mạng của Tiểu Hàn, nhiều năm lừa gạt giấu diếm như vậy, mẹ muốn ông ta phải trả lại từng cái một!”
Truyện được edit và post duy nhất tại:
https://shiye91.wordpress.com/.Nghỉ ngày thứ ba của lễ Quốc khánh, Diệp Chi Châu đi đến địa điểm đã hẹn với Vệ Tùng Ninh, sau đó kéo hắn lên xe Tần Mạc.
Vệ Tùng Ninh nhìn Tần Mạc lại nhìn Diệp Chi Châu, nhíu mày, “Tư tiên sinh, chúng ta đi đâu đây?”
“Villa nghỉ dưỡng Lục Thủy.” Diệp Chi Châu lấy lại tư liệu bồi thường tai nạn xe cộ từ trong tay hắn, đưa qua một phần tư liệu khác, nghiêm túc nói, “Thật xin lỗi vì đã lừa gạt anh, đây là báo cáo giám định cha con của Vệ Tư Hàn và chú của tôi Tư Hữu Càn, cùng với ghi chép qua lại lén lút của bọn họ trong mấy năm qua. Đều là người bị hại, tôi nghĩ anh có quyền biết chân tướng.”
Vệ Tùng Ninh bị cậu quăng bom làm cho ngơ ngẩn, vội vàng mở tư liệu ra xem, biểu tình càng ngày càng khó coi, “Cho nên y vẫn luôn biết cha mẹ của mình là ai sao? Lần quốc khánh này cũng không phải là bận làm thêm, mà là cùng cha mẹ ruột đi chơi ở villa?”
“Đúng vậy, anh xem cái này đi.” Diệp Chi Châu đưa cho Vệ Tùng Ninh biên bản xử phạt cùng mấy ảnh chụp hàng ngày của y.
Trong ảnh chụp, quần áo Vệ Tư Hàn mặc thoạt nhìn khá đắt tiền, Vệ Tùng Ninh nhanh chóng bỏ ảnh chụp qua một bên, ngược lại nhìn biên bản xử phạt cùng chữ ký của Tư Hữu Càn trên đó, chậm rãi siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, “Bạch nhãn lang, kẻ lừa đảo!” Cha mình vì nuôi hai đứa con ăn học mệt đến cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, còn người này, người này lại …… súc sinh!
[Tỷ lệ yêu nhau của Vệ Tùng Ninh cùng nhân vật chính giảm còn 50%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu nhìn thông báo một cái, lại nhìn sắc mặt Vệ Tùng Ninh trầm xuống, ở trong lòng reo hò. Quả nhiên chỉ cần tìm đúng điểm chết, hồn kỳ của Vệ Tùng Ninh sẽ lấy được rất nhanh!
Sau khi xe chạy vào villa nghỉ dưỡng liền trực tiếp tới biệt thự Tư Việt đặt trước đó, Diệp Chi Châu mang theo Vệ Tùng Ninh đi vào, trước thì chào hỏi Chung Mẫn đang đứng ở cửa sổ uống trà, sau đó đi đến trước mặt Vi Trang đang ngồi ở trên ghế salon, vỗ bả vai hắn, “Cho anh đi thu âm này nọ, có thu hoạch gì không?”
“Cậu cái tên hỗn đản này! Tôi là thám thử chứ không phải là paparazzi!” Vi Trang lập tức xoay người ngồi dậy dùng gối nện cậu, “Tại sao ngày nghỉ lại muốn tôi đi theo một tên đàn ông thối tha, còn phải vừa chụp ảnh vừa đặt máy nghe lén trong phòng! Rõ ràng tôi là một thám tử đại tài mà!”
Tần Mạc tiến lên lấy gối lại, lạnh lùng nhìn hắn.
“Anh, anh tưởng tôi sợ anh chắc.” Vi Trang lập tức héo queo, kéo máy tính qua click vài cái, để cho bọn họ xem ảnh chụp trước, tiếp đó lại mở băng ghi âm cùng video, “Tôi đã cắt nối biên tập lại mấy đoạn cần thiết rồi, mọi người tự xem đi, tôi trở về phòng đi ngủ đây.” Nói xong vội vàng trốn đi.
Diệp Chi Châu buồn cười nhìn hắn một cái, dịch người ra rồi ra hiệu với Vệ Tùng Ninh. Vệ Tùng Ninh không chút do dự ngồi vào ghế salon, cắm tai nghe vào máy tính. Xác nhận bên này đã giải quyết xong, cậu bước tới kéo chặt Vi Trang, rót tinh thần lực vào thanh âm, mỉm cười, “Tiểu Trang Trang à, anh hãy tưởng tượng một chút, có một ngày, anh vô tình gặp được đứa con riêng kia, y sẽ rung động trước dáng vẻ của anh, còn anh đó hả, thì bị sự kiên cường rạng rỡ của y làm cảm động, sau đó hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, như vầy rồi như vầy, thế này rồi thế này …..”
“Stop!” Vẻ mặt Vi Trang tuyệt vọng như tận thế đến, che lỗ tai tránh xa cậu, nhanh chân chạy như điên, “Không! Tôi không cần người yêu như vậy!”
[Tỷ lệ yêu nhau của Vi Trang cùng nhân vật chính giảm còn 50%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Cậu vừa lòng thu tay lại, híp mắt cười đến tà ác. Trước đó cậu còn lấy làm lạ, Vi Trang rõ ràng điều tra ra nhiều chuyện không tốt của nhân vật chính như vậy, mà tỷ lệ yêu nhau lại không hề giảm, hiện tại vừa thấy, thì ra là thiếu người kích thích thôi …..
Vi Trang mơ thấy ác mộng, cảnh tượng trong mơ rất giống với Diệp Chi Châu miêu tả, giống đến mức làm hắn giật mình tỉnh lại. Khi tỉnh lại thì trời đã tối, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình hắn.
Cạch, cửa bị đẩy ra, ánh sáng từ hành lang chiếu vào, kéo dài bóng dáng một người đàn ông đứng trước cửa.
“A a a, có quỷ!”
Tư Việt đen mặt mở đèn trong phòng, ánh mắt ghét bỏ, “Cậu lại ầm ĩ gì thế, đứng lên ăn cơm, mọi người đang chờ cậu đó. Còn nữa, Vệ Tư Hàn lại có động tĩnh rồi, cơm nước xong thì bắt đầu làm việc.”
Vi Trang vừa mới thả lỏng thần kinh lại bắt đầu căng thẳng, trực tiếp nhảy dựng lên, “Tớ rất ghét Vệ Tư Hàn! Tớ không muốn theo dõi y nữa! Chỉ nhìn mặt y thôi chính là cưỡng gian đôi mắt của tớ!”
Lông mày Tư Việt giật giật, trực tiếp đóng cửa rời đi.
[Tỷ lệ yêu nhau của Vi Trang cùng nhân vật chính giảm còn 20%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu khẩu vị tốt nên ăn nhiều thêm một cái trứng chần nước sôi! Hôm nay tốc độ lấy hồn kỳ quả thực rất cảm động, tính toán lại thì cũng chỉ còn tỷ lệ yêu nhau của Hách Tĩnh vẫn còn đầy đủ! 50% của Vệ Tùng Ninh sau khi xem xong video cùng ghi âm đã giảm đến mức an toàn rồi!
Nhưng mà Hách Tĩnh này ….. Cậu híp mắt, mở tư liệu hệ thống. Là một ông ba độc thân mất vợ, chỉ huy dàn nhạc nổi danh, ba mươi bảy tuổi, có một cô con gái bảy tuổi mắc chứng tự bế ….. Hách Tĩnh là người có đầu óc, chỉ số EQ khá cao, trong kịch bản, nguyên nhân hắn coi trọng Vệ Tư Hàn chỉ có hai điều, một là Vệ Tư Hàn có khí chất tương tự với vợ trước của hắn, hai là sau khi con gái của hắn làm bạn với Vệ Tư Hàn thì chứng tự bế đã có chuyển biến tốt đẹp. Hơn nữa người này là chất xúc tác làm dịu đi quan hệ giữa mấy vị nam chủ …..
Muốn lấy hồn kỳ của một người như thế không thể dùng âm mưu đùa giỡn chính diện được, phải nghĩ cách tấn công vòng quanh. Mà con gái của hắn lại là một cửa có thể đột phá ….. Trong lòng đã có chủ ý, cậu chậm rãi thu hồi suy nghĩ, uống nước trái cây được đưa đến trước mặt.
“Ngon không?”
“Ngon.”
Tần Mạc cười khẽ lau vệt nước trái cây ở khóe miệng cậu, ánh mắt sủng nịnh, “Vậy để anh lấy thêm cho em một ly.”
Diệp Chi Châu lúc này mới kịp phản ứng, nhất thời xấu hổ không được tự nhiên, nghiêng người ra sau nói rằng, “Không cần đâu, tạm thời em không khát ….. Em đi xem tình huống một chút, anh ngủ sớm đi.” Nói xong trực tiếp bỏ chạy.
Nụ cười trên mặt Tần Mạc nhạt dần, đầu lại bắt đầu ẩn ẩn đau, anh đưa tay đè lại, rủ mắt che khuất cảm xúc bên trong. Vì cái gì, vì cái gì Tiểu Bảo không muốn thân cận với anh ….. Như vậy là không đúng, rõ ràng Tiểu Bảo là của anh, là của một mình anh ……
Chung Mẫn đang chuẩn bị hoa quả quay đầu nhìn anh một cái, khẽ nhíu mày.
Là do bà quá nhạy cảm sao? Nhưng ánh mắt Tần Mạc nhìn Tiểu Bảo ……
Vệ Tư Hàn quả nhiên là một con thiêu thân, sau khi hắn nhu thuận hướng Tư Hữu Càn cùng Phương Thục Hà chúc ngủ ngon liền trở về phòng thay đổi quần áo gợi cảm, chạy đến quán bar trong khu villa tán trai.
Thật không còn lời gì để nói!
Trăm triệu lần không nghĩ tới, nhân vật chính được thiết lập tính cách tiểu thanh tân[1] cư nhiên lại là một tiểu vương tử thích tán trai! Động tác tiêu sái khi uống rượu, ánh mắt cuồng dã câu nhân khi khiêu vũ, cùng với ái muội khi tán tỉnh một người đàn ông cao lớn … Diệp Chi Châu che mắt, ở trong lòng đánh một dấu X thật to cho tư liệu hệ thống! Cậu đã nói rồi mà, có thể thu được năm vị nam chủ vào hậu cung, nhân vật chính không phải là dạng tiểu bạch thỏ thanh thuần đâu!
[1] Tiểu thanh tân: chỉ người trẻ tuổi, yểu điệu, tao nhã và <còn trong trắng> “A a a, hôn lưỡi kìa, mắt của tôi!” Tiếng kêu thảm thiết của Vi Trang phát ra từ máy theo dõi.
[Tỷ lệ yêu nhau của Vi Trang cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ ba, chúc mừng kí chủ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Vệ Tùng Ninh siết tay từ trên ghế sa lon đứng dậy, thần tình tức giận muốn đi ra ngoài. Tư Việt vội ngăn hắn lại, ấn hắn ngồi xuống ghế sa lon, “Bình tĩnh một chút, kêu anh lại đây không phải để cho anh đả thảo kinh xà đâu!”
“Thật đáng giận!” Hắn thở sâu, căm giận ngồi xuống.
[Tỷ lệ yêu nhau của Vệ Tùng Ninh cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ tư, chúc mừng kí chủ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
….. Tốc độ lấy hồn kỳ này rất đạt chuẩn.
Bên trong một mảnh trầm mặc, Chung Mẫn bưng dĩa trái cây đi ra, mỉm cười nói, “Vật hại mắt nếu không cần nhìn thì đừng nhìn nữa, lại đây, ăn chút hoa quả, sau đó tắm rửa đi ngủ, cuối tuần phải làm sinh nhật bù cho Tiểu Bảo, tụi con nhớ phải đến đó.” Nói xong nhìn về phía Diệp Chi Châu, “Dì biết sinh nhật của con là tháng 12, đến lúc đó sẽ giúp con tổ chức, còn lần này …… Coi như là giúp Tiểu Hàn kết thúc đi.”
Diệp Chi Châu gật gật đầu, tắt đi hình ảnh Về Tư Hàn đang chìm đắm trong tình dục trên máy vi tính.
Ngày nghỉ thứ năm của lễ quốc khánh, Phương Thục Hà từ cô nàng thời thượng khôi phục trở lại cách ăn mặc nhà quê bình thường, cùng Tư Hữu Càn tách ra rời khỏi villa nghỉ dưỡng. Vệ Tư Hàn thì ngây người thêm một ngày rồi mới về trường học, sau đó gọi điện thoại cho Vệ Tùng Ninh. Đương nhiên là gọi không được, Diệp Chi Châu chọn thời gian vào ký túc xá, cùng y hàn huyên một chút rồi đưa thiệp mời sinh nhật, “Ba của tớ tiếp khách hàng đã về rồi nên định làm sinh nhật bù cho tớ, còn muốn tớ mời bạn về nhà, thế nào, muốn đến nhà của tớ chơi không?”
Vệ Tư Hàn sửng sốt, sau đó kinh hỉ. Y còn tưởng rằng kế hoạch vạch trần chân tướng ở bữa tiệc sinh nhật đã ngâm nước nóng rồi chứ, không nghĩ tới ba y lại cấp lực như vậy, cư nhiên thật sự làm được!
“Đương nhiên phải đi rồi!” Y nhận tấm thiệp, thân mật tiến lên ôm vai Diệp Chi Châu, “Sinh nhật của cậu sao tớ có thể bỏ qua được, yên tâm, tớ sẽ chuẩn bị cho cậu một món quà cả đời khó quên!”
“Vậy sao.” Diệp Chi Châu cũng ôm vai của y, cười đến ý vị sâu sa, “Tớ rất là chờ mong đấy.”