Thất hoàng tử dẫn theo một lão công tượng đi gặp Yến Đế, Yến Đế cũng không hỏi nhiều, sau khi ban thưởng rồi đuổi người đi. Sáng hôm sau, Yến Đế ban thánh chỉ, tuyên bố phong Thất hoàng tử Yến Minh Lễ làm vương. Yến Đế vẫn chưa lập Thái tử, đồng dạng cũng chưa phong vương cho nhi tử nào, hiện giờ Thất hoàng tử dẫn đầu được phong, mọi người đều có tâm tư khác nhau, có người đoán Thất hoàng tử muốn xuất đầu, cũng có người cảm thấy Thất hoàng tử bị hoàng đế kiêng kị, vô duyên với đế vị.
Yến Minh Lễ mặt âm trầm nhìn thánh chỉ trên bàn, siết chặt tay rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt, hiển nhiên tâm tình vô cùng bất ổn.
Thái giám tâm phúc khom lưng lại gần, hạ giọng bẩm báo, “Vị kia lại náo loạn, nói có cách giúp điện hạ tránh được họa, còn nói đã thiết kế được một công cụ, có thể nâng cao hiệu suất tưới tiêu đồng ruộng.”
“A?” Yến Minh Lễ giật nhẹ khóe miệng, ánh mắt lộ ra một tia sáng lạnh, “Ngược lại hắn có rất nhiều suy nghĩ kỳ diệu, chỉ không biết đồ vật nghịch thiên hắn làm ra lần này có bị người khác hiến cho phụ hoàng không đây!” Lúc trước hắn tiếp cận An Thành Kiệt chỉ vì muốn nắm yếu điểm phủ Trấn quốc công trong tay, để ngày sau có thể dựa vào, lại không nghĩ tới An Thành Kiệt thực sự có chút bản lĩnh, cống hiến phối phương cùng bản vẽ, đoạn thời gian trước lại chế tạo ra thuốc nổ kinh người, nhưng không nghĩ tới cái bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống này cư nhiên lại mang độc!
Thái giám tâm phúc rót chén trà cho hắn, cẩn thận khuyên nhủ, “Điện hạ không cần vì một tiểu nhân vật như thế mà hao tâm tổn trí, hữu dụng liền nuôi, vô dụng thì giết, hiện giờ ngài đã dẫn đầu phong vương, chờ xuất cung dọn vào vương phủ, liền không cần phải cẩn thận giống như bây giờ.”
Hắn vuốt mép chén, trầm tư không nói. Bánh nhân thịt thật sự rất mê người, hắn không muốn buông tha ….. Phải nghĩ ra đối sách tốt mới được.
Thất hoàng tử vẫn tiếp tục “dâng tặng lễ vật”, nào là công cụ tưới tiêu, vũ khí phòng ngự quân sự, phương pháp nâng cao sản lượng thu hoạch, ứng dụng hạt giống nước ngoài phù hợp, thậm chí ngay cả phương pháp luyện binh tiên tiến nhất cũng có. Nhóm triều thần từ ban đầu khiếp sợ chuyển thành chết lặng, ánh mắt các hoàng tử khác nhìn Thất hoàng tử càng ngày càng quỷ dị, sắc mặt của Thất hoàng tử một lần so với một lần càng kém đi, mà Yến Đế cũng là dáng vẻ muốn coi trọng Thất hoàng tử, khen thưởng tầng tầng lớp lớp, ngay cả trắc phi cũng tự mình chỉ định hai người, nghe nói chính phi đã để hoàng thái hậu hỗ trợ xem giúp.
Hệ thống thông báo một lần rồi lại một lần, rốt cục trước thu săn hai ngày, tỷ lệ yêu nhau giảm còn 50%. Diệp Chi Châu tắt màn ảnh, nhìn về phía Yến Minh Vĩnh đang ngồi chơi cờ với mình, tâm tình phức tạp. Vốn tưởng rằng đời này người yêu nhỏ như vậy, tính tình vừa ngông cuồng lại vặn vẹo, chắc chắn sẽ cần cậu chiếu cố che chở, nhưng không ngờ cậu vẫn là quá ngây thơ, hài tử hoàng gia nào có đơn giản, cậu chỉ thuận miệng nói ra kế hoạch, nhưng đối phương lại làm được đến trình độ này.
Theo thành quả nghiên cứu hết lần này đến lần khác lấy phương thức dâng tặng lễ vật công bố trên triều đình, Thất hoàng tử đã không còn tín nhiệm An Thành Kiệt nữa, trực tiếp nhốt người trong một tiểu biệt trang ở ngoại thành, phái người trông coi. Gần đây An Thành Kiệt trầm mê hoàn thành một tác phẩm khác, căn bản không chú ý tới tình cảnh biến hóa của mình, trong lòng còn đang xây mộng đẹp sau khi giúp đỡ Thất hoàng tử thượng vị hắn sẽ trở thành người trên vạn người, sau đó hung hăng tra tấn mọi người trong phủ Trấn quốc công.
“Tửu lâu Xuyên Việt? A.” An Thành Kiệt lật xem bản vẽ do nhóm công tượng dựa theo ý tưởng của hắn vẽ ra, cười đến âm trầm, “Cùng là người xuyên qua thì như thế nào, ngươi sẽ phải xuống địa ngục, mà ta, đã định trước là dưới một người trên vạn người!”
Một bóng đen chợt lóe ở ngoài góc phòng, sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Nửa đêm, trong ám lao.
Yến Minh Vĩnh thưởng thức phi tiêu tinh xảo trong tay, biểu tình thản nhiên, “Xác định hắn đã tin tưởng?”
“Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy.”
“Đi xuống đi, sai người tiếp tục theo dõi.”
“Dạ!”
Tử Kim Vệ rời đi, Yến Minh Vĩnh để phi tiêu xuống, nhìn về phía người bị hình cụ cố định trên tường, mỉm cười, “Còn chưa muốn khai sao?”
Nam tử thanh tú đang hấp hối giật giật người, vẫn là trầm mặc.
“Ngược lại rất có cốt khí.” Yến Minh Vĩnh đứng dậy, chậm rãi đi vào, nói rằng, “Ngươi còn không biết đi, bảo bối tình nhân kia của ngươi hiện tại đã được phong vương, vô cùng có phong cảnh đấy, phụ hoàng còn tuyển cho hắn vài vị phu nhân, chỉ chờ chọn ngày tốt liền thành thân thôi.”
Rốt cục nam nhân thanh tú có phản ứng, ngẩng đầu liếc y một cái, điên cuồng giãy dụa, trên khuôn mặt đầy vết máu hiện ra biểu tình dữ tợn, gầm rú khàn khàn mà tuyệt vọng.
“Không cam lòng sao? Thống khổ sao?” Yến Minh Vĩnh không thèm để ý ánh mắt cừu địch của hắn, xoay người trở lại ghế ngồi xuống, tiếp tục nói, “Đường đường là nhi tử của Hình bộ thượng thư, nhưng lại bị nam nhân của ngươi lợi dụng biến thành bộ dáng hiện giờ, thật sự là đáng thương. Ngươi có biết hay không, trừ ngươi ra, bên người Thất ca của ta còn có rất nhiều ‘tri kỷ’ giống như ngươi vậy đấy, nghe nói trong đó có một người tên là Hàn Văn đặc biệt được sủng ái, Hàn Văn kia … là bạn tốt của ngươi phải không?”
Mắt nam tử thanh tú như muốn nứt ra, ngực kịch liệt phập phồng, nơi cổ họng phát ra nức nở thống khổ, trong đôi mắt đang trừng lớn dần dần có lệ rơi xuống.
“Muốn nói không?” Yến Minh Vĩnh lại cầm phi tiêu lên, chậm rãi thưởng thức.
Một khắc sau, cảm xúc nam tử thanh tú rốt cục bình tĩnh lại, thở sâu mặt không đổi sắc mở miệng, “Ngươi muốn biết gì ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng ta có điều kiện, ngươi phải nói cho ta biết về những ‘tri kỷ’ của Minh Lễ.”
Truyện được edit và post duy nhất tại:
https://shiye91.wordpress.com/.Yến Minh Vĩnh gật đầu đáp ứng, mắt nhìn thời gian, bỏ phi tiêu lại, “Đức An, ngươi tới thẩm tra hắn.” Nói xong đi ra ngoài. Đã quá trễ, y nên trở về bồi Nhạc Nhi ngủ thôi. Từ trong cửa ám lao dùng hòn non bộ ngụy trang đi ra, y vừa mới chuẩn bị phủ mũ áo choàng lên, một thanh âm quen thuộc từ trên đỉnh non bộ truyền ra, ngữ khí âm trầm.
“Lý do ngươi thích ngủ ban ngày, là bởi vì buổi tối chạy đến đây ‘ngắm cảnh’ phải không?”
Động tác kéo mũ của Yến Minh Vĩnh cứng đờ, xoay người ngửa đầu nhìn về phía người đang ngồi trên hòn non bộ, nhấp nhấp môi, “Nhạc Nhi.”
Diệp Chi Châu từ phía trên nhảy xuống, bẻ ngón tay, cười lạnh, “Còn cố ý hạ mê dược với ta, hửm? Ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích đáng tin, nếu không …..” Nói xong ánh mắt quét xoẹt xoẹt về vị trí dưới eo trên đùi của y, làm một động tác bổ đao.
Yến Minh Vĩnh nhịn không được kẹp chặt hai chân.
Trước thu săn một ngày, khi lâm triều Hình bộ thượng thư đột nhiên dâng sớ thú tội, trần thuật mấy năm nay lão cố ý xử sai án, khiến cho Yến Đế tức giận, trong sớ còn nhắc tới các quan viên lớn nhỏ đã bị mình giết. Trong lúc nhất thời nhóm triều thần người người cảm thấy bất an, sôi nổi cụp đuôi làm người. Gần đây các hoàng tử có động tác cũng đều thành thật, trong lòng run sợ hi vọng người bên phe mình không bị liên lụy.
Sau khi Yến Minh Lễ hạ triều thì đập hết tất cả đồ vật trong phòng, sau đó nhanh chóng gửi thư cho tiểu nhi tử của Hình bộ thượng thư, lại không nghĩ đến người trước kia đối với hắn hữu cầu tất ứng lần này lại lảng tránh không gặp mặt hắn, sau đó lại lấy lí do dưỡng bệnh mang theo gia nhân rời khỏi kinh thành, đêm đó, Hình bộ thượng thư tự sát trong thiên lao.
Chuyện này tạo ra hồi chuông cảnh báo cho Yến Minh Lễ, từ khi hắn lấy được phối phương thuốc nổ của An Thành Kiệt thì tất cả sự tình đều bắt đầu thoát ra khỏi khống chế, hiện giờ ngay cả ám cọc lớn nhất cũng phản bội hắn!
Nhất định là có người ở sau lưng chỉnh hắn, nhưng kẻ đó là ai?
Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, từ Đại hoàng tử do hoàng hậu sinh nghĩ đến Ngũ hoàng tử do cung nữ sinh, nhưng vẫn nghĩ không ra manh mối. Cuối cùng, hắn đem ánh mắt đặt ở trên người An Thành Kiệt. Tất cả bất thường đều bắt đầu sau khi hắn tiếp xúc đối phương, còn có những đồ vật mới lạ đều bị “hiến cho” hoàng đế gần đây … Người chỉnh sau lưng là ai hắn không rõ ràng, nhưng An Thành Kiệt khẳng định có vấn đề!
Ôm một bụng tức giận, hắn cải trang giả dạng rời khỏi hoàng cung, đến biệt trang ngoại thành.
An Thành Kiệt thấy hắn tới đây, cao hứng cầm một vật có hình dạng như thanh kiếm nhỏ đi qua, kích động nói, “Điện hạ ngài tới vừa lúc, ta mới thiết kế ra một loại ám khí, phối hợp với độc dược do Phùng đại phu chế tạo ra sử dụng rất có hiệu quả! Ngài xem, đây là bán thành phẩm.”
“A? Ám khí?” Yến Minh Lễ ngoài cười nhưng trong không cười tiếp nhận bán thành phẩm trong tay hắn, híp mắt tinh tế đánh giá, “Đã bôi độc chưa?”
An Thành Kiệt không nghi ngờ hắn, gật gật đầu trả lời, “Chỉ bôi một ít, không chết người được, nhưng cũng đủ khiến tứ chi vô lực, điện hạ ngài cẩn thận chút, ngàn vạn lần đừng để bị dính.”
“Ta đương nhiên sẽ cẩn thận.” Yến Minh Lễ đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, đột nhiên nghiêng người, hung hăng đâm bán thành phẩm vào bụng của hắn, sau đó đè thân thể hắn xuống, mỉm cười nói, “Loại ám khí này không thể hiến cho phụ hoàng đâu, đồ vô dụng cứ để cho ngươi dùng đi.”
Hắn trừng lớn mắt, không thể tin cúi đầu nhìn về tiểu kiếm cắm trên bụng mình, đưa tay che miệng vết thương, lảo đảo lui về phía sau hai bước, biểu tình vặn vẹo nhìn về phía nam nhân quý khí tao nhã, “Điện hạ, ngươi vì sao … như thế …”
Nụ cười trên mặt Yến Minh Lễ biến mất, lấy khăn xoa xoa tay, cười lạnh, “Đối với người phản bội, Yến Minh Lễ ta luôn không có kiên nhẫn gì, người đâu, mang hắn tới địa lao, nói đại phu không được để hắn chết, bổn vương còn muốn thẩm vấn!”
Phản bội? Yến Minh Lễ có ý gì?
Miệng vết thương rất đau, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy có mấy bóng đen đến gần, hắn giẫy dụa một cái, lại bị độc dược khuếch tán biến thành không có khí lực, rốt cục buông tha, ôm lòng nghi hoặc cùng không cam lòng mất đi ý thức.
[Tỷ lệ yêu nhau của Yến Minh Lễ cùng nhân vật chính giảm còn 20%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu tắt màn ảnh, tiếp tục chậm rì rì xem sách, hoàn toàn không thèm để ý đến Yến Minh Vĩnh đang nhìn cậu chằm chằm.
“Nhạc Nhi.” Yến Minh Vĩnh đáng thương hề hề gọi cậu một tiếng, giả bộ ủy khuất cầu xin, thoạt nhìn vô cùng chọc người thương yêu. Đáng tiếc, Diệp Chi Châu biết rõ đức hạnh của y nên đã sớm miễn dịch, mí mắt cũng không thèm nâng lên.
Từ đêm hôm đó, Diệp Chi Châu liền bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh, vô luận Yến Minh Vĩnh dỗ thế nào cũng không được, đương nhiên, ở trong mắt Diệp Chi Châu, hành vi nói lảng sang chuyện khác hoàn toàn không giống như dỗ người, ngược lại càng giống lửa cháy đổ thêm dầu hơn!
Yến Minh Vĩnh nhấp nhấp môi, thấy chiêu giả bộ đáng thương này không dùng được, cúi đầu trầm mặc, đột nhiên đứng dậy đóng toàn bộ cửa điện, sau đó đi đến trước mặt Diệp Chi Châu, lấy sách của cậu.
Diệp Chi Châu vẫn luôn âm thầm quan sát động tác của y thấy vậy nhíu mày, nâng mắt nhìn y, không nói lời nào.
Yến Minh Vĩnh để sách qua một bên, đưa tay cởi bỏ đai lưng của mình.
Hửm? Đây là muốn làm gì? Cậu vô cùng nghi hoặc, nhưng nhớ tới hai người vẫn còn đang chiến tranh lạnh, lại áp chế xúc động muốn mở miệng.
Đai lưng màu đen rơi xuống trên mặt đất, tiếp theo là kim quan búi tóc, do tay áo rộng nên làm lộ ra cánh tay được dưỡng béo gần đây, dưới ánh dương sau giờ ngọ hiện ra một tầng sắc ấm áp. Rồi ngón tay thon gầy đặt trên vạt áo, chậm rãi mở ra.
Mẹ nó! Tên gấu con kia ngươi muốn làm gì hả!
(Mn nghĩ xem bạn công muốn làm gì =))