Trời đã về chiều. Một ngày lại sắp tàn.

Hoàng Trang Long càng chờ đợi, càng sốt ruột Bọn người cứu viện của địch nhân liệu có đến không? Nếu đến sao lại chậm trễ thế này? Hay là... tên đi báo tin đã gặp điều gì bất trắc?

Lòng nóng như lửa đốt, nhưng Hoàng Trang Long vẫn phải đợi. Đợi để dẫn dụ, để làm lạc hướng bọn người Cửu Trùng giáo. Nếu không, bọn chúng càng thêm nghi ngờ, mà hễ đã có nghi ngờ ắt bọn chúng sẽ lao sư động chúng để tìm cho ra manh mối.

Lúc đó, chắc gì phân đà Cửu Trùng giáo được lập ở môn phái Trường Bạch gần nơi này, lại không bị điều động?

Và đã vậy thì tránh làm sao được việc để lộ tin của những người võ lâm các phái đã thu hồi lại được môn phái Trường Bạch.

Nếu thế, thì bọn Ngũ Ma sẽ kéo đến để tiêu diệt. Nguyên khí của võ lâm Trung Nguyên sẽ tiêu tan. Không biết sau này có hồi phục lại được hay không?

Do đó bằng mọi giá, Hoàng Trang Long phải ở đây chờ địch nhân đến.

vả tùy theo địch nhân là ai, đối tượng nào, Hoàng Trang Long sẽ có cách ứng phó hợp lý. Vì chàng đã toan tính rồi...

Quạ... Quạ...

Tiếng quạ kêu làm Hoàng Trang Long giật mình.

Quay đầu nhìn về hướng có tiếng quạ kêu, Hoàng Trang Long thấy rùng mình.

Vì một bầy quạ đông đúc từ các nơi đã đánh hơi được mùi máu tanh, hơi xác chết, đã kéo nhau đến đây để dự một bữa tiệc trời cho.

Bọn này thật xấu số. Đã chết rồi mà cũng không được yên thân. Đúng là tử Vô địa táng.

Nhớ lại tên giáo chủ Cửu Trùng giáo mà chàng vừa giết, Hoàng Trang Long không hiểu hắn là tên nào trong năm tên đồ đệ của Ngũ Ma, mà chàng đã biết chúng chỉ qua cách gọi: từ đệ nhất đến đệ ngũ lệnh chủ.

Tên đệ tam lệnh chủ thì chàng đã giết ở phân đàn đệ nhị.

Còn ba tên có mặt ở ngôi nhà của Lam Kỳ Trân thì Hoàng Trang Long biết chắc chắn không có tên đệ nhị lệnh chủ.

Vì nếu có hắn tại đó, ắt hẳn hắn sẽ nhận diện được chàng là ai, vì hắn có lần giáp mặt với chàng tại Lưu Sa Lâm kỳ trận vậy thì ba tên đó phải là đệ nhất, đệ tứ và đệ Ngũ lệnh chủ.

Và có khả năng tên bị chàng giết hôm nay là tên đệ nhị lệnh chủ, bởi hắn chưa từng thấy qua đao pháp của chàng.

Lúc hắn gặp chàng tại Lưu Sa Lâm kỳ trận thì chàng không có sừ đại đao.

Còn hôm nay thì diện mạo của chàng đã được dị dung.

Tóm lại, thù gia của Hoàng Trang Long, kẻ đã đích thân giết hại phụ thân chàng là tên đệ nhất lệnh chủ vẫn còn sông.

"Được! Cứ chờ đó! Ta sẽ gặp mi, cho mi biết thế nào là đao pháp họ Hoàng!

Thế nào là Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao!

Xem mi có thân thủ bậc nào? CÓ thoát được đến bốn chiêu đao của họ Hoàng không?" Đắc ý Hoàng Trang Long vừa nghĩ thầm vừa mỉm cười.

Bất chợt, Hoàng Trang Long nghe có tiếng người hỏi ở phía trước:

- Lão Bát! Kẻ nào đã động thủ thế này?

Chà ghê gớm thật! Địch nhân ắt không ít đâu! Phải thế mới một lúc giết được bao nhiêu mạng người đây!

Nghe âm thanh người này, Hoàng Trang Long đã biết ngay đó là lão Ngũ Ma. Người lão vừa gọi chính là ĐỒ Tâm Ma, lão Bát trong Cửu Ma năm xưa còn lại Nhìn ra, Hoàng Trang Long chỉ thấy có hai lão mà thôi. Hai lão vừa xua xua lũ quạ đi vừa nhận dạng bọn người đã chết.

ĐỒ Tâm Ma lên tiếng:

- Ngũ ca! Xem ra địch nhân toàn là những tay khá cả! Toàn bộ xác chết này đều là người Cửu Trùng giáo chúng ta!

Ngũ ca nghĩ sao?

Lão Ngũ đáp:

- CÓ lẽ đây là bọn chưởng môn các phái! Không có lý nào, bọn chưởng môn còn sống, vả lại còn giải dược Thất Tán công của chúng ta? Còn nếu không phải bọn chúng thì lực lượng nào đây?

ĐỒ Tâm Ma nghe lão Ngũ ma phân tích chắc là rúng động lắm vì bây giờ lão lại lên tiếng nhưng lão nói không được mạnh:

- Bọn đó... làm sao giải được... Thất Tán công! Ngũ ca khéo tưởng tượng!

Lão Ngũ lại nói:

- Vậy lão Bát cho là bọn nào đây? Trên giang hồ từ lúc nào lại có một lực lượng như vậy mà bọn ta lại không nghe nói đến?

ĐỒ Tâm Ma thật tình không nghĩ được đây là hành động bọn nào, ngoài bọn người chưởng môn đã trốn thoát. Nhưng thử hỏi, lão Bát Ma làm sao dám lên tiếng tán đồng ý kiến này của lão Ngũ Ma? Vì như Ngũ ca của lão vừa mới nói, điều này thật phi lý. Còn có ai trên đời này, giải được Thất Tán công của Ngũ Ma mà Ngũ Ma sau thất bại năm xưa đã đổ bao nhiêu tâm huyết để phối chế được loại độc dược này.

Còn như đã làm cho tường tận, phân rõ ngô khoai thì không lẽ lão ĐỒ Tâm Ma lại "lạy ông tôi ở bụi này" sao?

Ngược lại, nếu bây giờ lão Bát Ma lặng im, cố tình dấu diềm thì lão sẽ dấu được bao lâu? Chưa kể là nội bộ Ngũ Ma lại nghi ky lẫn nhau sinh ra xào xáo.

Nhưng lão ĐỒ Tâm Ma bây giờ phải nói, thì lão không sao nói được. Vì lão đang hận.

Hận cho lão Tam lắm lời, cứ mở miệng ra là cứ nhắc lại mãi chuyện hôm nọ, chuyện lão Bát, lão Ngũ và ba tên môn đồ lực lượng hùng hậu như vậy mà để xổng hai đứa ranh con chưa sạch máu đầu Hận cái nữa đó là phải chi hôm qua, lúc lão bị một gã Vô danh gạt gẫm làm mất đi giải dược Thất Tán công, người đến với lão không là lão Tam mà là lão Ngũ, lão hữu thân thiết với lão từ hồi còn để chỏm cho tới thời bấy giờ thì lão đã nói từ hôm qua rồi. Chớ đâu có để đến ngày hôm nay. Để đến ngày hôm nay là đã muộn.

Và đã lỡ muộn thì lão Bát Ma cho muộn luôn. Không dại gì mà nói. Nói làm chi cho sự việc thêm dỡ lỡ. Nói làm chi cho huynh đệ của lão cằn nhằn lão, oán trách lão rồi sau đó đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu lão.

Hỏi làm sao ĐỒ Tâm Ma, lão Bát trong Cửu Ma đã lừng danh khắp hoàn vũ hàng tám mươi năm nay lại chịu nổi.

Chắc có lẽ do thần sắc của lão ĐỒ Tâm Ma luôn biến đổi thoạt xanh thoạt đỏ khiến lão Ngũ Ma ngờ vực. Lão hỏi:

- Lão Bát, có việc gì mà xem lão băn khoăn quá vậy?

ĐỒ Tâm Ma đáp:

- Aø không có gì đâu Ngũ ca. Đệ đang suy nghĩ thử xem đây là kiệt tác của bọn nào đây mà!

Lão Ngũ lại hỏi:

- Thế lão Bát nghi ngờ ai? Lão Bát thử nói xem nào!

Lão Bát ấp úng:

- Ta nghĩ.. CÓ khả năng là... Chẳng lẽ Lão Ngũ gắt gỏng:

- có gì thì lão nói mẹ nó ra đi chứ ở đó mà chẳng với lẻ!

Lão Bát đành nói đại:

- Là VÕ Lâm Tam Tiên!

Lão Ngũ hỏi:

- Lão nghĩ sao, mà lão lại cho đây là hành động của VÕ Lâm Tam Tiên? Há lão không biết rằng Kiếm Tiên đã chết, thì lẽ nào Nhị Tiên kia lại không qui tiên sao?

Lão Bát lại lúng túng:

- Thì đã nói là ta chỉ nghĩ vậy thôi chứ làm sao ta biết được Nhị Tiên kia còn sống hay đã chết? Thế Ngũ ca có nghĩ đây là hành động của hai đứa oắt con hôm nọ không?

Lão Ngũ gật gù, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi lão mới nói:

- Cũng có thể lắm! Vì từ hôm ấy đến nay chúng ta không sao phát hiện được tung tích của bọn nó!

Lão Bát bèn nói thêm vào:

- Còn gì nữa mà cũng có thể, ta dám đoan chắc với ngũ ca đây là kiệt tác của hai đứa nhãi ranh hôm đó!

Nghe được đến đây, Hoàng Trang Long thấy mừng thầm, phen này thì bọn người võ lạm các phái có cơ hội thành công. Và chàng không cần phải xuất hiện.

Vì Ngũ Ma và Bát Ma đã chuyển hướng, đặt mối nghi ngờ về Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân, mà bọn chúng chỉ biết qua nhân dạng thật của hai người lúc ở ngôi nhà ẩn cư của Kiếm Tiên là một đôi trai tài gái sắc.

Như thế càng thuận lợi hơn cho kế hoạch của Hoàng Trang Long đã bàn định với bọn người võ lâm.

Bây giờ, chỉ cần hai lão ma này bỏ đi xem như việc ngày hôm nay đã giải quyết xong.

Không ngờ, tình hình lại đột nhiên diễn biến có tính cách bất lợi.

Vì trước khi động thân bỏ đi, lão Bát đột nhiên nói với Ngũ Ma:

- Ngũ ca! Lão về trước đi! Để ta đi thám thính thử một vòng xem sao!

Nói sao, ĐỒ Tâm Ma không đợi phản ứng của Ngũ Ma đã tung người chạy đi.

Và thật bất ngờ, lão Bát Ma lại chạy về hướng Trường Bạch phái.

Diễn biến này không những Hoàng Trang Long cảm thấy bất ngờ và lo âu, mà chính lão Ngũ Ma cũng thấy lạ trước hành vi lạ lùng này của ĐỒ Tâm Ma, lão hữu của lão.

Ngũ Ma đứng lặng một lúc rất lâu, nhìn theo ống tay áo phất phơ của lão Bát đang bay phần phật trong gió khi lão Bát chạy đi.

Hoàng Trang Long vừa bất an, vừa sốt ruột trong lòng, khi lão Ngũ đứng mãi không chịu bỏ đi cho chàng nhờ.

Một lúc sau, lão Ngũ mới động thân chạy trở về. Hoàng Trang Long thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Rồi chàng vội vàng rời chỗ nấp đuổi theo lão Bát Ma.

Trong lúc vội vàng, Hoàng Trang Long đã bất cẩn, Vô tình chàng đã chạm mũi đại đao vào một hòn đá nhỏ ngay dưới chân chàng.

Tiếng chạm rất khẽ, khiến Hoàng Trang Long trong lúc vội vàng đã không để ý đến. Nhưng lão Ngũ Ma thì không như vậy Vì lão Ngũ ma phần vì hoang mang, phần thì nghi ngờ trước những lời nói và cử chỉ lạ lùng của ĐỒ Tâm Ma.

Nên lão tuy đã trở mình nhưng lão đi không nhanh, do đó, tiếng động khẽ này của Hoàng Trang Long lão đã nghe được.

Cho là lão ĐỒ Tâm Ma có hành vi mờ ám, muốn che dấu lão điều gì đó, nên lão Ngũ lạng người, phục vào một thân cây, quay lại nhìn.

Vừa kịp lúc, lão đã nhìn thấy bóng nhân ảnh của một người lạ với ánh phản quang của vầng nguyệt chiếu vào thanh đại đao xạ lại vào mắt lão.

Kinh nghi, lão Ngũ âm thầm bám theo bóng lạ vì bóng kẻ lạ đang đi về hướng lão Bát.

Nhìn thân pháp của người đi phía trước lão Ngũ thập phần kinh hoàng. Vì tốc độ di chuyển của người này thật kinh khiếp, đến như lão Ngũ đã danh lừng vũ nội cũng khó mà nhìn rõ được bóng nhân ảnh của người ở phía trước.

Với tốc độ di chuyển này, lão Ngũ phải thầm công nhận, người ở phía trước võ công không thua gì lão, không thua kém tí nào so với Cửu Ma.

Lão Ngũ Ma chỉ gượng gạo khi tự so sánh như vậy, vì công bằng mà nói, lão Ngũ e võ công của người này có phần cao hơn lão.

Vừa đuổi theo, lão Ngũ vừa xúc tìm lại trong ký ức lão, xem người đi phía trước lả nhân vật nào mà có võ công kinh khiếp thế Đạo Tiên thì không phải vì người này không vận đạo bào.

Phật Tiên cũng không, vì người này có đầu tóc hẳn hoi kia mà.

Kiếm Tiên thì lại càng không phải vì người này thấp người hơn lão khốn Kiếm Tiên và binh khí của người này là đại đao chứ không phải trường kiếm.

Vậy thì là ai?

Ai là nhân vật có võ công cao lại chuyên sừ dụng đại đao?

Và lão Ngũ thoáng nghi ngờ, khi nghĩ đến một nhân vật: minh chủ võ lâm cách đây hai mươi năm, Hoàng Thạch Nguyên.

Nhưng vừa nghĩ đến nhân vật này, lão liền gạt ngay ra khỏi tâm trí lão vì hai lý do:

Lý do thứ nhất: đó là Hoàng Thạch Nguyên võ công so với Cửu Ma chỉ là ánh đom đóm so với vầng trăng tròn!

Lý do thứ hai: đó là Hoàng Thạch Nguyên đã chết, dòng dõi họ Hoàng đã hoàn toàn bị diệt sạch theo lời báo lại rõ ràng của diệt nhi lão trước đây đã lâu.

Tâm tư bấn loạn, ngổn ngang trăm mối, lão ma không sao lần ra được lai lịch gốc gác của người đang đuổi theo lão Bát Ma.

Lão Ngũ đuổi theo một đoạn đường gần hai mươi dặm, cùng lúc với người ở phía trước, lão đã thấy bóng dáng mờ mờ của lão Bát, qua ống tay áo lất phất bay trong gió đêm.

Lão Ngũ tuy vẫn tiếp tục bám theo nhưng bây giờ lão dè dặt hơn, cẩn mật hơn.

Không ngoài dự liệu của Ngũ Ma, bóng người phía trước khi chỉ cách lão Bát độ hai mươi trượng đã lên tiếng gọi lão Bát:

- Lão già kia! Đứng lại xem nào!

Lão Bát do hoang mang trong nỗi hồ nghi thủ phạm của vụ huyết chiến mới rồi là do chưởng môn các phái đã được tay trưng niên sừ đao cứu thoát đã gây ra, nên lão quyết âm thầm theo dấu chân còn in trên đất để điều tra rõ thực hư.

Vì lão đã nói các mắt xích lại với nhau:

- Các chưởng môn tuy đã vướng Thất Tán công nhưng đã được ai đó cứu thoát!

- Kế đó, tay trưng niên sừ đao cố tình lửa bịp lão, đã đoạt được giải dược Thất Tán công!

- Sau đó là cuộc huyết chiến đã xảy ra, với dấu vết để lại trên người bọn giáo chúng Cửu Trùng giáo, lão đã tin chắc thủ phạm chính là tay trưng niên sừ đại đao, và bọn chưởng môn các phái!

vả lão quyết lòng đuổi theo vì lão đã phát hiện được các dấu chân còn in lại chạy về hướng này. Qua các dấu chân lão còn nghiệm ra được một điều: bọn người võ lâm tuy công lực đã hồi phục nhưng vẫn chưa hoàn toàn. Bọn họ vẫn đang còn yếu sức Vì các dấu chân để lại rất sâu, rất rõ đã chứng tỏ điều này.

Bất ngờ ĐỒ Tâm Ma nghe có tiếng gọi từ phía sau, nên lão vừa lạng người sang một bên, vừa quay lại nhìn.

Vừa nhìn thấy người này, lão Bát đã nổi xung lên. Lão hét:

- Cẩu tặc ngươi dám lửa bịp ta! Ta xé xác ngươi!

Lão vừa hét vừa tràn người tới nhanh như bóng u linh, công vào Hoàng Trang Long.

Hoàng Trang Long vừa hoành thân tránh né bóng chưởng vờn của ĐỒ Tâm Ma, vừa cười lớn lên, rồi hỏi:

- Ha... ha... ha! Xem kìa lão phế nhân!

Sao lão giận dữ như vậy? Ta đã làm gì mà lão lại bảo ta lửa bịp lão chứ? Ha...

Ha... Ha... ĐÓ là ta chỉ đùa cợt ngươi một tí thôi! Thế nào? Hả giận chưa nào?

Lão Bát thấy sau một lúc quần thảo vẫn không làm gì được đối phương. Nghe đối phương nói vậy, lão càng tức giận hơn, lão thét lên và nói:

- ĐỒ lửa bịp, đồ con rùa thụt cổ! Sao cứ chạy loanh quanh thế? Hãy khôn hồn trả lại lại giải dược cho ta! Bằng không ta quyết phanh thây ngươi! Xé xác ngươi ra cho diều tha quạ mổ!

Hoàng Trang Long lại cười lớn hơn.

Sau đó chàng hỏi lại:

- Ha... Ha... Giải dược gì của ngươi mà ngươi lại hỏi ta? Ha... Ha... Tưởng là gì ta không thấy có gì đáng giá ngoài mấy hoàn hột hôi hám ra! Ha... Ha... Ta đã vất đi rồi! Bây giờ, nếu ngươi muốn đánh cuộc với một chiêu đao của ta thì thử xem!

Lão Bát không sao nén được cơn giận dữ tích tụ từ nãy đến giờ, lão cứ cố công ào ào vào đối phương và quát tướng lên:

- Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!

Hoàng Trang Long liền bạt đại đao ra và nạt lớn lên:

- Dừng tay lại nào!

Thấy lão ĐỒ Tâm Ma vẫn không chịu dừng tay, Hoàng Trang Long liền vung đao lên công tới tấp vào người lão Bát Ma, đồng thời, Hoàng Trang Long gầm lên:

- Được! ĐÓ là ngươi muốn chết chứ không phải ta muốn giết ngươi! Xem này! Đỡ này! Đỡ nữa này!

Lúc này sát khí đã bốc mờ lên khuôn mặt dị dung của Hoàng Trang Long, khiến chàng không kềm được nữa. Lý trí bị mờ luôn trong cơn tức giận, Hoàng Trang Long không màng nghĩ đến lợi hại, không nghĩ đến hậu quả nếu chàng giết chết lão Bát Ma.

Chàng cũng quên luôn lời căn dặn chí tình của Nhị Tiên.

Chàng chỉ biết vung đao loang loáng, quyết giết cho được lão ác ma.

Đến chiêu đao thứ tư là Triệt Long đao, lão Bát ma mới biết ngán sợ. Nhưng thế đã cưỡi lên lưng cọp rồi, lão không làm sao lui được nữa. Lão cũng đâm ra liều mạng, quyết đổi mạng với đối phương.

chợt lão Bát Ma thấy áp lực đột nhiên giảm đi và nghe có tiếng quát quen thuộc:

- Dừng tay!

âm thanh này cũng không lạ gì với Hoàng Trang Long, chàng than thầm:

- Không ngờ lão Ngũ Ma cũng đã đến!

Cùng với tiếng quát, lão Ngũ Ma đã công vào hậu tâm của Hoàng Trang Long khiến chàng bắt buộc phải chậm tay đao, buông tha lão Bát Ma và nhảy tránh đòn công lén của lão Ngũ Ma.

Lão Ngũ ma khi thấy lão Bát vẫn an toàn không để lão Bát lên tiếng hỏi, lão Ngũ đã nhìn Hoàng Trang Long và hỏi:

- các hạ đánh cuộc thế nào với huynh đệ ta?

Hoàng Trang Long chưa kịp đáp thì lão Bát đã lên tiếng:

- Ngũ ca...

Lã Ngũ ma đưa tay chân lời, không cho lão Bát nói tiếp. Xong lão lại nói:

- Lão Bát! Ta đã nghe, đã biết hết rồi!

Bây giờ, ta không trách gì lão, ta chỉ muốn vị này lập lại lời ước đánh cuộc giữa hai người! Nào các hạ hãy nói đi chứ?

Việc lão Ngũ Ma xuất hiện làm cho Hoàng Trang Long khó nghĩ hơn.

Như đã nói, chàng không ngại trước võ công của Ngũ Ma. Nhưng nếu chỉ hạ thủ một mình lão Bát thì Hoàng Trang Long không sợ lắm việc bứt dây động rừng, khiến tứ ma còn lại trốn mất biệt, khó mà tìm được để diệt một lần cho tuyệt hậu hoạn.

Bấy giờ thêm một ma nữa, đã đến đã nhìn thấy thần công hãn thế của Hoàng Trang Long thì việc đả thảo kinh xà không làm sao tránh được.

Chỉ còn một cách duy nhất là phải giết cho kỳ được hai lão ma này. Sau đó, đơn thân độc lực Hoàng Trang Long phải tận diệt cho được Tam lão ma còn lại kia.

Nghĩ thế, Hoàng Trang Long bèn hướng cái nhìn về lão Ngũ Ma và nói:

- Không có gì mà ta không dám nói! Ta đã cuộc với lão kia là chỉ một đao là ta có thể đả thương được lão!

Ngũ ma gật đầu hỏi:

- Đởm lược của các hạ khá lắm!

Nhưng các hạ biết bọn ta là ai không? Và các hạ là ai? Đã cuộc sao lại không dám nói tánh danh ra?

Hoàng Trang Long đáp:

- Ta chỉ là người Vô danh tiểu tốt, đối với Cửu Ma ta làm sao dám khai tên tuổi để làm bẩn tai lão Bát và lão Ngũ trong Ngũ Ma còn tại thế chư? Nhưng cả lão nữa, lão có dám nhận cược một đao của ta không?

Thấy đối phương đã biết rõ hai lão như lòng bàn tay, lão Ngũ thoáng biến sắc.

Lão nói:

- Hãy khoan! Để chúng ta bàn bạc một lúc đã!

Hoàng Trang Long đã quyết tâm diệt trừ ngay hai lão bèn đáp ứng. Chàng nói:

- Được! Hai ngươi cứ mặc tình bàn bạc đi! Nhưng đừng có đáp không với ta!

Lão Ngũ lườm Hoàng Trang Long một cái rồi lão mới đi bộ đến gần lão Bát.

Lão Ngũ hạ thấp giọng, hỏi lão Bát:

- Thế nào lão Bát? CÓ phải hắn đã đoạt mất giải dược Thất Tán công của lão không?

Lão Bát không thể nào che giấu được nữa, nên đành nói:

- Đúng vậy Ngũ ca!

- Lúc nào? Sao lão Bát lại dấu ta?

Lão Ngũ bực tức hỏi.

Lão Bát liền cuống cuồng, đem đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra vào qua kể lại cho lão Ngũ nghe. Kể xong, lão Bát còn tức giận nói:

- Vì ta không ưa lão Tam nên ta không thể nói! Bởi thế lúc nãy ta quyết tìm cho bằng được tên cẩu tặc này! Bây giờ Ngũ ca tính sao?

Lão Ngũ hoàn toàn hiểu và thông cảm cho tâm tình của lão Bát. Vì từ trước đến nay, lão Bát chỉ thân với lão và lão Cửu đã chết. Ngoài ra, lão Bát chỉ sợ có lão Đại và lão Nhị mà thôi. Kỳ dư, lão Bát không kinh ai, không nể ai, nhất là lão Bát lại càng ghét cay ghét đắng lão Tam.

Bấy giờ lão Đại đã ra người thiên cổ, may mà còn lão Nhị và lão, nên lão Bát mới còn lưu lại chút tình huynh đệ giữa lão Bát và tứ lão còn lại.

Do đó, lão Ngũ quyết không để việc cỏn con này mà Ngũ Ma phải xích mích, đâm ra bất lợi.

Nghe lão Bát hỏi, lão Ngũ hạ thấp giọng hơn nữa hỏi:

- Nghĩa là Thất Tán công hiện giờ Vô dụng vì hắn đã có giải dược phải không?

Lão Bát gật đầu không đáp, thắc thỏm chờ xem lão Ngũ định cách nào.

Vì xét ra đao pháp của đối phương thập phần lợi hại, e cả lão Ngũ cũng không chống cự nổi.

Lão Ngũ âm trầm nói:

- Thế này nhé! Lão Bát có nhớ vị trí Vô Nhai khe không? Suýt! Bây giờ làm cách nào dẫn dụ hắn đến Vô Nhai khe!

Sau đó, lão để ta đấu cuộc với hắn!

Khoan đã chờ ta nói xong đã! Trong lúc hắn bất phòng, lão tung Thất Tán công ra, hắn không sao uống giải dược kịp! Hiểu chưa? Do đó, ngay chiêu đao của hắn cũng không làm gì được ta! Bất quá nếu ta gặp nguy hiểm thì lão cứ xông vào, một chưởng xô hắn vào Vô Nhai Khe!

Vậy là hết sống! Được chưa nào?

Lão Bát suy nghĩ một lúc về kế sách này của lão Ngũ. Rồi lão băn khoăn hỏi:

- Làm thế nào dụ hắn đến Khe Vô Nhai? Biết hắn có chịu đi hay không?

Lão Ngũ thâm hiểm cười, rồi nói:

- Xem tình thế này, hình như hắn đã quyết không tha lão Bát đâu! Bằng cớ là hắn đã đuổi theo lão suốt một chặng đường khá dài! Nếu hắn không đáp ứng, lão cứ mặc hắn và chạy về Khe Vô Nhai!

Ta cam đoan hắn sẽ đuổi sát theo ngay.

Đừng lo ngại, ta sẽ bám theo ngay! Được chứ?

Thế lão Bát vẫn ngần ngừ, lão Ngũ thúc giục và hăm:

- Nếu lão còn chần chừ, nếu không diệt được tên này, ta không bênh che cho lão được đâu Nếu Nhị ca hỏi đến... Tánh tình của Nhị ca lão biết rồi đấy!

Nghe vậy lão Bát mới bằng lòng.

Thấy lão Bát đã chịu, lão Ngũ bèn lớn tiếng nói với Hoàng Trang Long:

- Các hạ! Ta đồng ý đánh cuộc với các hạ! Nhưng...

Hoàng Trang Long ngạc nhiên hỏi vì ngỡ lão Ngũ đòi hỏi gì:

- Nhưng sao?

Nào ngờ, Hoàng Trang Long nghe lão Ngũ nói tiếp:

- Yên tâm! Ta không thoái thác đâu!

Nhưng ta không thích địa điểm nơi này!

Nếu các hạ có can đảm đến địa điểm do ta chọn không?

Hoàng Trang Long khinh bỉ hỏi:

- Ngươi định chọn địa điểm nào?

Thánh địa của bọn ngươi à?

Hai lão ma giật mình khi nghe Hoàng Trang Long hỏi. Không lẽ chàng đã vào thánh địa của hai lão rồi sao?

Lão Bát chợt nghĩ ra, lão hét lên:

- Vậy té ra là ngươi! Đêm qua ngươi đột nhập vào gây náo động chính là ngươi à?

Lão Ngũ không đợi cho Hoàng Trang Long lên tiếng xác nhận hay là không. Vì xét ra lão không quan tâm đến điều này.

Do đó, khi nghe lão Bát hét xong, lão Ngũ vừa xua tay vừa nói:

- Các hạ hãy yên tâm, ta không muốn các hạ cho bọn ta là hèn hạ Vô sỉ! Không, ta không phải chọn thánh địa của bọn ta làm địa điểm đấu mà là ở trên kia! Thế nào?

Đưa mắt nhìn theo tay chỉ của lão Ngũ, Hoàng Trang Long chỉ thấy đó là một sườn núi thoai thoải, không có gì đáng sợ.

Hơn nữa, dẫu nơi đó có hiểm nguy thì hiểm nguy đó không chỉ là do địa thế hiểm trở mà thôi. Chàng hoàn toàn không tin chỗ lão Ngũ chỉ lại là một nơi có cơ quan hoặc bẫy rập ám toán nào. Vì nơi này đã cách khá xa thánh địa của Ngũ Ma.

Vì vậy chàng liền đồng ý, và hăm he:

- Được! Lão muốn chết ở đâu lại không được! Nhưng ta cho hai lão hay trước, đừng có giở trò gì với ta, kẻo lại trách ta sao không giữ lời!

Hoàng Trang Long vừa đi theo hai lão, vừa nghĩ thầm:

"Tưởng thế nào chứ đã như thế thì còn tiện việc cho ta hơn! Nơi càng có địa điểm hiểm trở thì bọn ngươi càng khó thoát! CÓ thể Tam Ma còn lại mới bị bất ngờ khi ta xông vào thánh địa của bọn ngươi! " Môi phe mỗi toan tính riêng. Bên nào cũng phấn khích khi nghĩ về địa điểm ước đấu Vì nếu đấu ở nơi này, hai lão không sao diệt trừ được Hoàng Trang Long, mà hai lão đã biết gờm.

Còn đối với Hoàng Trang Long thì chàng lại sợ nếu đấu ở nơi này, e rằng khi chàng tận diệt được một lão thì lão còn lại lập tức bỏ chạy về báo động với Tam Ma kia thì sẽ hư hết mọi toan tính của chàng.

Khi đến được địa điểm hai lão Ma đã ấn định thì đã là canh ba.

Hai lão ma đứng xa nhau một trượng nhìn vào chỗ hai lão đã dành sẵn cho Hoàng Trang Long tạo thành thế chân vạc Hoàng Trang Long đưa mắt nhìn qua đã hiểu ngay ý đồ của hai lão Ma. Vì dù hai lão liên thủ ra tay, chàng vẫn tin vào khả năng bất chiến bại của thuật phi kiếm mà chàng đã luyện thành thục.

Không nói không rằng, chàng tuốt đao cầm chắc vào tay.

cỏn lão Ngũ thì vân khoan thai. Xua cánh tay tả còn lại, lão nói:

- Khoan đã! Các hạ cho biết cuộc thế nào đây?

Hoàng Trang Long dứt khoát nói:

- Nếu lão qua được một đao của ta thì lão muốn sao cũng được! Bằng ngược lại, ta e lão không sao chạy thoát được tay ta, nên ta không cần phải nêu điều kiện!

Lão Ngũ nhìn thoáng qua lão Bát một cái rồi mới gật đầu nói với Hoàng Trang Long:

- Được! Đã thế ta không cần phải lắm lời! Nào! Động thủ đi!

Lão Ngũ vừa dứt tiếng đã nhanh nhẹn lao ập vào Hoàng Trang Long.

Lão Bát ngay lúc đó cũng đã khua khoắng tả thủ vào khoảng không trước mặt.

Hoàng Trang Long thì đã hội tụ sẵn chân lực, nên ngay lúc đó, chàng cũng triển khai đến tột độ chiêu thức cuối cùng của đao pháp Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao là chiêu Trảm Long đao.

Uy lực của chiêu đao Trảm Long này chẳng những Hoàng Trang Long không thể nào ngờ đến mà lão Ngũ cũng thế.

Vầng đao quang tỏa rộng, sát khí trừng trừng làm cho bầu trời vốn chỉ sáng nhờ vầng trăng non phải tối sầm lại.

cát bay! Đá chạy! Tất cả đều chuyển động, cuốn mình vào trưng tâm vầng đao quang Tiếng gió rít lên kinh khiếp khiến cho quỷ khóc thần sầu.

Và lão Ngũ cuống cuồng gọi rối rít:

- Lão Bát! Lão Bát đâu!

Lão Bát nào có hơn gì lão Ngũ.

Khi thấy Hoàng Trang Long phát ra chiêu đao, lão Bát đã sợ thất thần. Lão chực nhắm mắt lại không dám nhìn đến kết quả của chiêu đao.

May mà lão Ngũ cất tiếng gọi cầu cứu nếu không lão Bát sẽ quên hết những điều lão Ngũ đã bàn định và giao phó cho lão.

Không chần chừ, lão Bát lao ngay vào cuộc Bất chấp lời hẹn đã nói trước khi giao đấu. BỎ ngoài tai tiếng đời thị phi vì xét cho cùng, dưới gầm trời này còn ai dám khen chê gì đối với hành vi của Cửu Ma.

Lão Bát tung tả chưởng với toàn bộ chân lực lão có vào vầng đao quang của Hoàng Trang Long. Với tâm trạng vừa hồ nghi vừa lo sợ. "Làm sao lão đã tung Thất Tán công ngay khi lão Ngũ nói đến chữ:

Nào! Như là một hiệu lệnh đã ám thị trước mà khí thế đao pháp của đối phương vẫn còn ghê gớm như vậy?

Không lẽ hắn ta đã dự liệu trước và đã nuốt giải dược để đề phòng?" Nghi thì nghi. Sợ thì vân sợ. Nhưng lão Bát vẫn tiếp tục công thẳng vào vầng quang đao, phối hợp với đòn đánh của lão Ngũ hi vọng cản được phần nào đao pháp của đối phương. May ra lão Ngũ mới được toàn mạng.

Đòn hợp công của lão Bát, Hoàng Trang Long đã trông thấy. Cho nên Hoàng Trang Long mở rộng vầng đao, định cuốn luôn lão Bát vào vùng xoáy của đao pháp.

Hi vọng một đao sẽ trảm một lúc được hai ma.

Tất cả mọi việc xảy ra không đầy một cái chớp mắt.

Lúc mà hai lão ma đã hoàn toàn tuyệt vọng trước sức hút mãnh liệt của vầng đao, trước sự thèm được tắm máu của đại đao. Hai lão chờ đao pháp chém phập vào cổ như lưỡi hái của tử thần thì...

Vầng đao bỗng dưng tan biến, sức hút của vầng đao cũng tiêu tan. Như khí lực trong người Hoàng Trang Long cũng biến đâu mất dạng.

Thanh đại đao lúc này quá nặng, nặng ngoài sức tưởng tượng của Hoàng Trang Long.

Thất kinh, Hoàng Trang Long cố gượng để giữ được thanh đao trong tay.

Chàng mắng lớn lên, tức hận:

- Vô sĩ! Hèn mạt...

Chỉ nói được đến thế, Hoàng Trang Long đã phún ra một vòi máu. Thân người chàng bị sức chấn của chưởng phong từ tay lão Bát đẩy ra sau, va vào vách đá. Rồi theo đà của triền núi đá cốc, chàng lăn lông lốc rớt vào khe đá hẹp.

Nhưng khe đá hẹp này rất sâu, sâu hầu như không thấy đáy. Vì thế mới được gọi là khe Vô Nhai.

Còn lại ở phía trên là hai lão ma. Hai lão đang lặng người, không tin vào diễn biến đã xảy ra trước mắt hai lão.

MỒ hôi đã tuôn ra thấm đượm khắp người hai lão. Vì hai lão đã quá kinh sợ.

Sợ đến nỗi bóng hình của đối phương đã rơi vào khe Vô Nhai mà hai lão vẫn chưa tin. Chưa tin là hai lão đã thoát chết, hai lão vẫn còn sống.

Một lúc thật lâu sau đó, hai lão mới vùng cười lên. Và theo tiếng cười, hai lão bỏ đi mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play