Sau tiếng hét chói tai tim nó như ngừng đập luôn , vốn dĩ nó rất sợ ma , mà bây giờ tuy không phải giờ giới nghiêm để ma hiện hình cơ mà vẫn là
buổi tối nên nó vẫn sợ hãi tột độ .
- mình đây !
Tiếng nói trầm trầm từ phía sau dần vang lên lần nữa khiến đầu óc nó thoáng
nhẹ nhõm , nhưng vẫn không dám quay lại , chỉ dám đứng yên một chỗ lên
tiếng , mặt trắng bệch .
- ai đấy ?
- Quay lại thì biết , không phải ma đâu mà run thế !
- ai nói với cậu là tôi sợ ma , tôi đang hỏi cậu là ai mà !
Nó vẫn cố tỏ ra vẻ mình không sợ hãi , đúng là bị dí dao vào cổ rồi vẫn còn ba hoa bảo không sợ chết mà !
Nhật Huy đặt tay lên vai nó mà chỉ thở dài , đúng là cậu đã thích phải một
người con gái tự cao tự đại tự tôn tự đắc rồi !!! haizz
Nó như nhận ra cái thoqr dài quen thuộc mà có chút bất lực này , nên ánh mắt cũng dần dịu lại theo nhịp tim
- là cậu à ?
Nó lên tiếng khiến Nhật Huy khá vui mừng , vậy mà cậu cứ ngỡ nó sẽ không nhận ra mình là bạn nam đối diện phòng chứ !
- cuối cùng cậu cũng nhận ra !
- cuối cùng cậu cũng là ý gì ?ý cậu nói tôi ngu à ?
Nó có chút không hài lòng mà quay lại , nhưng thay vì gương mặt thường
ngày kia thì là chiếc mặt nạ tới màu nửa mặt và bộ đồ hệt như những quý
ông lịch lãm , mang một màu trắng thanh lịch và tươi trẻ .
Nhưng nó thì ngoài hắn và người tình ngàn thế kỉ kia thì làm gì còn để mắt
đến ai, nên cho dù có thấy Huy điển trai lai đẹp đẹp cũng chỉ hếch mắt
bỏ qua , nhảy luôn sang chủ đề chính .
- sao lại ở đây ?
Nó lên cái giọng rất tự nhiên hỏi Nhật Huy , cái nét trắng bệch sợ hãi hồi nãy cũng đã biến mất hoàn toàn trên gương mặt .
Nhật Huy tuy nhìn thấy với vẻ này cũng thấy buồn cười khó tả , nhìn nó lúc
này thật giống đang giả thông minh nhưng thực chất thì ngu hơn cả một
con vượn IQ kém .
- mình ở đây đợi cậu!
- làm sao cậu biết tôi chưa đi mà lại đứng đây chờ !? _ Nó có vẻ không hiểu nhíu mày hỏi
- thì đây ! nhẽ nào vì chức thủ thư , cậu lại nỡ lòng để quên nó ?
Nhật Huy vừa nói tay vừa dơ ra một chiếc mặt nạ đen có chút kim tuyến trắng , và 2 chiếc lông vũ đen dài được gắn 1 bên . Đính giữa là viên đá trắng
lấp lánh !
- sao cậu có nó ! _ Kích động nó giựt lại chiếc mặt nạ của mình , quay bước đi luôn mà không chờ đợi câu trả lời của Nhật Huy .
Nhưng có vẻ cậu không muốn nó đi dễ dàng như thế , nên đưa tay kéo ngược nó
lại về phía mình . Tay còn lại vuốt lên đường cong hoàn hảo ở gương mặt
nó , đôi môi gợi cảm cong lên mấp máy .
-chúng ta không phải bạn nhảy hay sao ? Là cậu đã đánh rơi khi đang đi đến
sảnh mà lại không biết , mình chỉ vô tình nhìn thấy sau đó nên cầm giúp , không cảm ơn cũng được thôi , nhưng bù lại không phải chúng ta nên cùng nhau đến vũ hội à ?
- chẳng nhẽ cậu làm mất thời gian của tôi cũng vì lí do này ?
Nó nheo mày mà có chút khó chịu nhìn Nhật Huy .
- cũng có thể coi là như thế !
- vậy được ! Coi như trả ơn cho việc cậu nhặt lại cho tôi cái mặt nạ ,
nhưng trước hết cậu buông tay tôi ra , tôi không muốn ai hiểu nhầm là
tôi có quan hệ với cậu , nên cậu tốt nhất đừng có làm mấy chuyện sằng
bậy ở đây !
Câu nói mang
đầy vẻ kiên quyết tuyệt đối của nó khiến Nhật Huy thấy có chút lạ thường , ừ thì trước nó bướng bỉnh , ừ thỉ trước giờ nó khó bảo , nhưng có bao giờ nó lại ghê gớm đến như vậy ? Nên bất giác cậu nhếch miệng cười một
cái , lòng không hiểu người con gái của lòng mình đã bị hắn biến thành
như bây giờ từ lúc nào ...
- được thôi !
Nhật Huy buông tay nó ra , 2 người song song bước nhưng có khoảng cách để đi trên đường , Đi với nhau mà như không đi , quen nhau mà như không quen , việc này khiến cho Nhật Huy nhận ra một điều , có lẽ ...qua chuyện ngày hôm đó ...nó đã không còn chút cảm tình nào với cậu nữa rồi , đúng là
không duyên không nợ không có tình mà ...
...
... VŨ HỘI K.R ...
Buổi tối vũ hội được tổ chức trong một khu tòa nhà riêng trong trường , chỉ có các lớp bốc thăm trúng mới có thể tham gia . Căn phòng náo nhiệt tiếng người , bước vào thì không biết liệu có bị lóa mắt bởi những bộ
đồ sặc sỡ hay không , người váy ngắn kẻ váy dài ...đan xen lẫn nhau tạo
nên khung cảnh đông đúc , ai ai cũng muốn tiếp chuyện với các học sinh
lớp S , làm quen và đặc biệt hơn là muốn kết bạn cùng họ . Ánh đèn vàng
nhè nhẹ chiếu vào căn phòng rộng với những chiếc cửa sổ sát đất và rèm
cửa như hoàng gia ... Mặt đất lát gạch đá trơn với họa tiết đơn giản
sáng loáng . Các nghệ sĩ ngồi một góc với nhau kéo đàn và tấu bản nhạc
quen thuộc chỉ dành riêng cho Vũ Hội .
Hắn ngồi trong một chiếc bàn rộng , chỉ toàn là những học sinh lớp S ở đó . Mặt ai cũng sáng sủa rạng ngời , đặc biệt là hắn , bộ đồ sơ mi với
chiếc quần tây hệt như quý ông . Chiếc áo vest dài khoác ngoài tạo ra vẻ vừa giàu có lại mang vẻ thiếu gia nhà giàu , thu hút hết mọi ánh mắt
của con gái nơi này ... Hôm nay cho dù hắn có ăn mặc đơn giản như vậy ,
nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp hơn những người khác .
Nhưng hắn không mong đợi điều gì , chỉ có chờ đợi một bóng hình nhỏ bé quen
thuộc . Suốt nãy giờ lòng thấp thỏm không yên mà mặt thì phải cố tỏ ra
tỉnh bơ .
Nhưng vẻ mặt ấy đã không còn giữ vững khi cánh cửa đột ngột được đẩy ra , hình dáng đen trắng của nó và Nhật Huy
đối lập nhau , 2 con người nổi bật đứng giữa chiếc cửa ngăn cách không
gian bên ngoài và bên trong , như ranh giới để cắt đứt 2 thế giới khác
biệt .
Và chẳng mấy chốc
cả 2 đã trở thành tâm điểm chú ý , hắn , Tiểu An , Bảo Hân thì hoàn toàn có thể nhận ra dễ dàng đó chính là nó , nhưng mọi người thì không !
chẳng ai có thể nhận ra người con gái mang đậm chất vẻ thành thị sang
trong không chút quê mùa nào này là nó cả . Còn Nhật Huy thì khỏi nói ,
quá rõ ràng để nhận ra ...Nên mọi người bất chợt bàn tán với nhau 2
người này là cặp , và đây là bạn gái mới của Nhật Huy .
Nó và hắn nghe tiếng xì xầm này thì đặc biệt khó chịu không muốn nghe nữa , nên một người thì lôi laptop ra nghịch , một người thì bước thẳng vào
bên trong , nhập vào đám người đông đúc .
Đi đến đâu bị nhìn đến đó , bước đến đâu bị soi đến đó , nó chỉ muốn đánh
cho mấy con mọi soi đó một cú đánh giáng trời . Chả làm được gì , chỉ
khủng bố tinh thần người ta là giỏi ! hừ ...
Còn hắn thì tay có đang đánh laptop cơ mà lòng vẫn muốn chạy ra để mà chiếm hữu nó , cả ngày nay hắn đã không được ôm hay hôn nó , thậm chí còn chả được nắm tay , cảm giác đúng là tồi tệ đến từng lỗ chân lông mà .
Vũ hội nhanh chóng được bắt đầu ! Tiếng nhạc dần được thay đổi , các cặp
đôi bắt đầu tìm bạn nhảy của mình mà nhảy . Nó cũng đành chấp hành nội
quy , bước đi về chỗ giữa phòng thì thấy Nhật Huy đang đứng đó , lịch
lãm sang trong như quý ông nhìn nó bình tĩnh , rồi tay nhẹ nhàng đưa ,
người gập xuống một chút , tỏ ý muốn cầm tay nó nhảy .
Nó cũng tự nhiên đưa bàn tay của mình vào lòng bàn tay rộng lớn của Nhật
Huy , trong đầu chỉ coi đây là một cuộc thi để mà hoàn thành cho thật
tốt , còn xét vể mặt tình cảm ngọt ngào trong bước nhảy thì hoàn toàn
không có và không tồn tại !
Và cũng hoàn toàn khác với lúc nó nhảy cùng hắn , hắn cao hơn , lớn hơn ,
ấm áp hơn Nhật Huy . Nó bất giác thấy nhớ người đàn ông của mình , mắt
bất giác nhìn dáo dác xung quanh tìm bóng hình quen thuộc nhưng đã bị
lớp người múa may quay cuồng kia che loạn hết .
Nó không biết chuyện mình làm hôm nay với hắn có sai hay không ? Nhưng
chức thủ thư là điều nó muốn , nên nó thực sự không biết phải lựa chọn
ra sao cho hợp lí .
Hiện
giờ hắn đang hướng mắt về phía nó , ánh mắt nhìn càng ngày càng rực lửa , và đột nhiên một hành động của Nhật huy lọt vào mắt hắn , đang nhảy đột nhiên cậu dí sát mặt vào tai nó nói nói thứ gì đó , nó vì đang nhảy mà
không phản ứng lại được , mặt chỉ xám lại xong miệng cũng chửi chửi cái
gì đó lại Nhật Huy , nhưng với tầm nhìn của hắn thì hệt như hôn nhau ,
vốn dĩ nếu là hắn thì nhất định phải nhận ra xem đây là hôn hay chỉ đang nói nhưng hiện giờ người đó lại là nó nên hắn nhất thời không còn quan
tâm tới thứ gì được nữa. Một mạch chân trước chân sau bước nhanh tới chỗ nó và Nhật Huy , đám người bị hắn lướt qua đều dừng lại , dần dần , gần như tất cả mọi người đều không nhảy nữa mà chăm chú nhìn hắn đang bước
đến phía gần chỗ giữa của căn phòng , nơi nó và Nhật Huy đang nhảy !
Nhưng khi để ý thấy bóng dáng hắn đang tiến lại chỗ mình cả 2 cùng dừng bước , nhạc cứ trôi mà mọi người không nhảy , 2 tay nó và Nhật Huy vẫn đang
nắm lấy nhau , hắn chỉ lạnh lẽo dùng ánh mắt khinh miệt nhìn về phía
Nhật Huy rồi đưa tay giựt mạnh tay nó ra khỏi tay Nhật Huy , vẻ mặt lộ
rõ sự bức xúc khó hiểu .
- anh muốn làm cái gì đây ?
Nó giằng tay mình ra khỏi tay hắn , rồi cáu gắt nhìn người con trai phía trước mình .
- em đang khiêu khích anh đấy à ?
- khiêu khích cái gì ?
- em còn muốn nhảy cùng tên đó và bỏ mặc lời cảnh cáo của anh ?
- là ai bỏ đi trước ?
- thì ra em cũng nhỏ mọn vậy cơ à ?
- anh đừng có vơ đũa cả nắm !
Nó đến câu này gần như tức điên lên , rõ là nếu không nhìn thấy nhau thì
nhớ nhau điên đảo , mà sao mấy ngày hôm nay cứ liên tiếp xảy ra những
cuộc cãi vã vô vị mà nó không hề muốn xảy ra một chút nào này là sao ?
Nhưng nếu như hắn cứ tiếp tục như vậy , nó làm sao mà nhẫn nhịn được hơn nữa !
- vơ đũa cả nắm ! nói vậy chả nhẽ không đúng , anh là người yêu của em ,
là bạn trai của em , không nhẽ không có quyền cấm em một số thứ hay sao ?
- anh không có cái quyền đó , em cần sự độc lập riêng của mình , em không muốn anh cai quản như vậy !
Nó lúc này lửa trên đầu gần như đã bùng cháy hoàn toàn , nó không chấp
nhận và cũng không muốn những hành động này của hắn ngăn cản bản thân và lựa chọn của chính mình , nó trước giờ chưa bao giờ phải cố gắng hiểu
một ai , nó trước giờ chưa bao giờ phải nghe lời một ai , là nó quá độc
lập , hay chính sự độc lập này đã giết chết một chút sự nhún nhường còn
len lỏi trong nó . Nó không quan tâm , điều nó hướng tới , nó sẽ phải
làm cho bằng được .
- hừ!
Diệp Thiên Y ...em rốt cuộc vẫn mãi là em , không chịu hiểu thì anh cũng sẽ không bao giờ phải là kẻ xuống nước trước . Em nghe cho rõ đây , bắt đầu từ bây giờ nếu em không chịu xin lỗi anh thì tốt nhất chúng ta đừng gặp mặt thì hơn !
- vậy
được ! Là anh nói , đừng hối hận , em cũng sẽ không bao giờ phải chạy
xuống nước mà hứng lời tha thứ của anh đâu ....Nhật Huy , chúng ta nhảy
tiếp !
Nó xem như chưa
từng có chuyện gì xảy ra , mọi người đã dừng hết , chỉ còn nó và Nhật
Huy vẫn đăm đăm mà nhảy , ánh mắt không hề quan tâm đến mọi thứ xung
quanh , nó chỉ muốn khép ngay làn mi của mình lại , không muốn nghĩ và
nhìn thấy thế giới đầy khắc nghiệt quanh mình . Từ ngày vào trường nó đã đón nhận được những điều mới mẻ , những điều giá trị nhưng đổi lại cũng phải đón nhận những thứ mà suốt cuộc đời học sinh trước kia nó chưa bao giờ ...mắc phải .
Tay hắn đã nắm lại thành một nắm đấm rất chặt và tỏ rõ sự tức giận và chán ghét .
Nhật Huy cũng không phải không có gì , chỉ là ...cậu hơi khó hiểu vì nó
...như ngày hôm nay là vì do gì , sự kiên quyết này đã bao giờ cậu thấy ? chưa bao giờ cả . nhưng hôm nay khi nó được tỏ rõ ra , cậu nhìn thấy
được sự quyết tâm của nó khác xa với mọi ngày ...Nhưng một phần Nhật Huy cũng khá vui , bởi hôm nay ...có lẽ cậu sẽ có thêm sự dễ dàng trong
việc theo đuổi nó mà không lo có người cản trở hay quấy rầy nữa rồi...
Và khung cảnh tình tay 3 đầy quyết liệt này đã xuất hiện vỏn vẹn trong mắt một người con gái .
Cô mặc một chiếc váy đuôi cá đỏ rực , cổ áo chữ V kéo dài , lộ ra bầu ngực căng tròn trắng mịn , chiếc váy ôm sát lấy thân hình với đường cong
tuyệt mỹ . Mái tóc vàng dài ngang lưng được ép thẳng , Đôi mắt xanh lộ
ra qua 2 con mắt của mặt nạ , sắc sảo mà sáng chói , nhưng đồng thời lộ
rõ ra sự kiêu sa và quyền quý .
Tay cầm một chiếc
ống kính opera màu đen đầy sắc sảo , khuôn miệng mỏng tô son đỏ khẽ
khàng nhếch lên mang đầy ý vị của vẻ vui sướng , nhưng không phải vui
sướng hạnh phúc mà là một sự vui sướng nghiệt ngã , khiến người nhìn vào thật muốn bay khỏi tại chỗ ngay lập tức .
Cuối cùng khuôn miệng xinh cũng vang lên tiếng nói nhẹ nhàng trầm bổng :
- Cô nói tên cô ta là Diệp Thiên Y ?
Câu hỏi được đặt ra , một người con gái bên cạnh , một vẻ đẹp quen thuộc khiến không ai ngờ tới ...chính là Đường Huệ Nhi . Cô ta đứng một bên với chiếc váy trắng , vẻ mặt dè dặt sợ hãi đáp lại .
- vâng !
- không ngờ ...cô ta lại là một Kim Diệu Nhi thứ 2 cơ đấy ! Xem ra ...lịch sử 3 năm trước phải lặp lại rồi ...
Ánh mắt thâm sâu của người con gái quyền quý trên chiếc ghế đỏ khiến cho Huệ Nhi không tránh khỏi sự thắc mắc .
- Thiệu Anh tiểu thư...ý cô nói là sao ?
Ngay khi câu hỏi của Huệ Nhi được đặt ra , người con gái liền liếc mắt lạnh
lùng về phía cô , tạo cho Huệ Nhi cảm giác mình vừa nói ra điều ngu ngốc .
- cô có cần biết không ? Hay là có muốn đi sâu vào đời tư của người khác không , nếu muốn ...thì tôi sẽ cho cô được toại nguyện !
- Thiệu Anh tiểu thư ! T...tôi nào dám , tôi biết sai rồi ...
- CÚT !!!
Tiếng nói đầy tức giận vang lên chưa đầy 3 giây thì Huệ Nhi đã vội vàng chạy
khỏi chỗ đứng của mình hồi nãy nhưng chuyện vẫn chưa hết !
- đứng lại
Kim Thiệu Anh lại một lần nữa cất ra giọng nói đanh tai , ra lệnh cho Huệ
Nhi . Không còn cách nào khác , cô chỉ đành đứng tại chỗ , chân hơi run
lên . Rồi được ra lệnh quay lại , lập tức một cộp tiền được ném thẳng
vào người khiến đôi mắt kẻ đậm trợn to .
- ngạc nhiên ? Đây là tiền công cho việc cô báo cáo cho tôi ...Trên đó có kẹp một chiếc card visit , khi nào cần tôi sẽ gọi cho cô , nên hãy nhớ
lấy số của tôi mà bắc mấy cho nhanh , không thì đừng trách .
Mọi thứ trước mặt và những tờ tiền bay lả tả khiến cho Huệ Nhi đứng hình ,
người này thực sự là một người con gái không hề tầm thường , mọi thứ đều là xa hoa ...đâu đâu cũng là xa hoa , ngay cả ...việc không ần trả công cũng làm nên thành một sự việc xa hoa . Cảm giác vung tiền phung phí
này thật giống với hắn , chỉ là thiếu đi sự thuyết phục và có phần khắc
nghiệt hơn ...Và mọi thứ đó làm cho cô phải nể sợ ...như khi ở cạnh hắn
...và mọi thứ đó làm cho cô có cảm giác ...người con gái này ...có nét
gì đó giống hắn ...
...
Hết Chap 43
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT