- cô còn muốn đánh đến bao giờ ! Không có tôi thì cô còn ngồi đây dầm mưa chờ nắng đến sáng mai thôi !

Bộp ...bộp ...bộp ...

- anh còn muốn nói câu đó nữa hay sao ??? chẳng qua là muốn trả thù thôi chứ gì ? đã thế tôi cũng nhắc cho anh nhớ vụ lần trước để anh không quên , TẠI VÌ ANH MÀ TÔI BỊ TÁT ĐÓ !

-HẲN LÀ TẠI TÔI ! chứ không phải do cô tự tiện vào phòng người khác một cách bất hợp pháp hay sao ???

-tôi..tôi ...

-dụ mãi mới lòi được cái mặt chuột !

Hắn nhìn bộ dạng lắp bắp nói không nên lời của nó mà lòng có chút đắc trí , không nói vậy sao để nó thừa nhận ra việc mình đã vào phòng hắn bất hợp pháp chứ ??? Nó một mực cũng chẳng bao giờ nhận mình sai , đây là điểm xấu thứ 2 hắn nhận ra được từ người con gái đang ngồi trước mặt mình kia . Cứng đầu và luôn luôn cún sự lì , làm người khác đau đầu nhưng nhiều khi cũng thoải mái .

- nhìn cái gì mà nhìn mãi thế ! Dù sao anh có làm gì thì tôi cũng không công nhận anh là người tốt !

Nó nói với vẻ mặt ấm ức pha chút không hài lòng .

- tôi đâu cần cô công nhận tôi là người tốt !

- hừ ! đúng là người không biết tốt xấu !

- nếu câu đó là tự nói cô thì đúng rồi đấy !

- đồ chết bầm !

Hắn chả nói gì ngoài việc nhún nhẹ vai một cái . Sau đó đưa nó về lại ký túc xá . Lúc này Nhật Huy cũng lang thang gần đó , hồi nãy thấy cảnh vừa rồi đã khó chịu trong lòng vậy mà hiện giờ còn bắt gặp hắn đang dìu nó đi về thì trong đầu hiện lên một việc cần phải làm ngay lúc này ...

... Sảnh ký túc xá năm nhất ...

Cộp cộp cộp ...

Cả người nó sũng nước đi vào khu nhà rộng lớn , từ quần áo nhỏ xuống những giọt nước làm ướt sàn nhà , đi được một đoạn gần thang máy thì bắt gặp Nhật Huy . Vì là bạn đối diện phòng kiêm bạn cùng lớp nên anh càng có cớ để đưa nó lên phòng .

- A ! Thiên Y , bị sao vậy ? sao người lại ướt sũng thế này ?

Thấy nó như thế Nhật Huy giả vờ như chưa hề biết chuyện gì rồi vội vàng chạy đến bên cạnh nó

- à ..là anh sao ? chuyện hồi nãy trong lớp cho tôi xin lỗi !

Thấy Nhật Huy đang đi về phía mình vẻ mặt lo lắng nhưng căn bản nó cũng không nghĩ được gì nhiều , mà chỉ đơn thuần là nghĩ tới chuyện hồi nãy rồi cất tiếng xin lỗi .

- tôi không để ý đâu ! cũng tại tên Thế LÂm đó làm loạn quá ! thấy không đồng tình nên tới giúp cậu thôi .

- vậy cậu không giận gì chuyện lúc trước chứ ?

Vốn dĩ nó nhẹ lời và không cảm thấy sợ hãi vì trong chuyện hồi nãy tại lớp học Nhật Huy đã thể hiện rõ mình là một người tốt và rất đáng tin cậy , điều này cũng làm cho nó thấy nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với anh mà chẳng thấy chút sợ hãi nào lởn vởn quanh người mình như khi trước nữa .

- không sao ! Tôi không cần phải để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó làm gì

Nhật Huy cười xòa một cái , tỏ vẻ như không có chuyện gì . Nãy giờ nó và cậu nói chuyện vẫn rất vui vẻ mà hình như đã quên mất người đứng bên cạnh kia , không ai khác chính là hắn .

- 2 người đã nói chuyện xong chưa ?

Khó chịu hắn lên tiếng , giọng khàn khàn . Nhật Huy nãy giờ đương nhiên là nhận ra sự có mặt của hắn , nhưng truyền thuyết và huyền thoại trước nay vẫn luôn có đồn đại về 2 phe phái của trường : một là hắn và 2 là Nhật Huy . Chẳng thể nói ra được rốt cuộc đằng sau cái sự đối đầu này là mối hận thù gì , nhưng cứ mỗi lần 2 người này gặp nhau là y rằng như nước với lửa , không cách nào mà dập tắt nổi . Đương nhiên hắn sẽ là người có lợi thế nhiều hơn nhưng Nhật Huy cũng không hề kém cạnh gì . 1 đằng là mỹ nam thừa kế một tập đoàn lớn cực tiếng tăm , 1 đằng là ngôi sao và cũng là quý tử của một doanh nhân thành đạt . 1 đằng vẫn luôn là tảng băng chẳng chút ấm áp , 1 đằng thì vẫn luôn là ánh mặt trời tỏa sáng chói lóa .

Quay trở lại với hiện thực , khi nghe được câu hỏi này của hắn nó cũng bất ngờ nhận ra người đang đứng bên cạnh mình suốt từ nãy giờ vẫn luôn câm như hến mà quan sát nó và Nhật Huy nói chuyện . Nhưng tại nó đang có kiến nghị xấu xa với hắn nên cũng chỉ liếc nhìn 1 cái vẻ ''anh im đi '' rồi tiếp tục quay sang nói chuyện với ''sao hạng A '' .

- tôi thấy bây giờ Dương thiếu gia về được rồi ! Thiên Y ngay cạnh phòng tôi , với lại ...cô ấy cũng là bạn cùng lớp với tôi . Nên có lẽ để tôi đưa cô ấy về phòng tiện hơn . Anh dù sao cũng là nam sinh tài sắc vẹn toàn của học viện B.I năm 2 , nên tôi cũng không muốn để thiếu gia đây ghé thăm lại nơi cũ chút nào .

Nghe xong hắn chỉ liếc lạnh lùng , mắt không chút rung chuyển vì lời nói vừa rồi

- tôi thực sự không phải đến đây như lời cậu nói . Diệp Thiên Y nói thế nào cũng đang mắc tôi một món nợ rắc rối chưa trả , tôi có đưa cô ta về phòng cũng để cảnh cáo cô ta một số điều , không cần cậu phải vạ lây vào đâu .

- haha ... nhìn người cô ấy như sắp cảm lạnh vậy mà còn muốn bàn bạc chuyện nợ nần sao ? Cô ấy và anh vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau , không cần vội vã như vậy làm gì .

2 ánh mắt như thách thức kia vẫn đang đấu nhau liên hồi , lần này người bị gạt lại chính là nó . Nó tròn mắt ra mà nhìn liên tục những câu đối thoại mang đầy hàm ý phát ra từ mồm 2 kẻ độc địa như rắn này mà còn thấy nhức đầu hơn .

- DIỆP THIÊN Y !!!

Đối thoại mang tên đối đầu chợt dừng lại khi nghe thấy tiếng gọi của nam sinh . Nó thì như gặp được viện trợ cứu cánh mà vui sướng quay đầu về phía Bảo Hân . Ánh mắt nói rõ lên một câu '' TRỜI ƠI HÂN HÂN !!! CẬU Ở ĐÂU MÀ NÃY GIỜ MỚI TỚI CỨU TÔI '' T_T

- sao mấy người lại ở đây ! Rồi cả cậu nữa , làm gì mà người ướt sũng như chuột lột thế này , bộ mấy người vừa giằng co nhau ở trời mưa hả ???

Bảo Hân mặc bộ quần áo khá đàn ông với chiếc quần hip hop , chiếc áo tomboy và cái mũ đội hơi lệch , trên tay hình như cầm chút đồ ăn vặt , thật sự nhìn quá cool ;) . Và có vẻ cô cũng không hề kiêng dè gì 2 người trước mắt kia

- không phải , không phải đâu , là họ giúp mình thôi . Vậy ...bây giờ có bạn cùng phòng của tôi rồi ! Tôi đi cùng cô ấy là được , chào nha .

Nói xong nó như bị điên kéo Bảo Hân chạy tót vào thang máy , thang máy chưa mở nó trống tay vào hông , chân vỗ liên tục xuống sàn nhà . Chờ mãi mà nó không mở ra , nó ức quá không chịu được nữa lại kéo Bảo Hân đi đường thang bộ , kéo nhanh quá làm rơi lả tả hết cả đồ : nào thì bánh kẹo , nào coca , thậm trí cả cuốn sách ...playboy nữa . Bảo Hân tức giận dằng tay nó ra khi mới chỉ đi đến ngõ rẽ cầu thang .

- Cậu làm rơi hết đồ của tôi rồi !!!

- ầy ! vậy giờ sao ?

- sao trăng gì ở đây ! ĐI XUỐNG NHẶT LẠI HẾT CHO TÔI

- cái gì ..nhưng ...

- nhanh đi ! không thì đừng hòng tôi cho cậu mượn thêm cái gì !

- được rồi ! chẳng qua tôi còn phải nhờ vả cậu nhiều nên tạm thời làm ô sin miễn phí trong lúc này đấy !

Nó ấm ức đi bình bịch xuống nhặt từng thứ một . Mới đầu thì quanh cầu thang vẫn chỉ là mấy thứ linh tinh như kẹo với bánh , đến khi nó đi đến chỗ mà hồi nãy 2 kẻ ''điên nhẹ '' cãi nhau thì vẫn thấy hắn và Nhật Huy đứng đó , mà quyển tạp trí play boy lại nằm ở ngay dưới chân 2 người đó .

Nó nuốt nước bọt , đầu sặc lên sự ngại thối mũi , định đưa chân quay về thì đột nhiên một tiếng nói vang lên , là giọng của Nhật Huy

- Thiên Y ! cậu để quên thứ gì thì phải

Sau đó tay còn nhặt quyển tạp trí lên , mặt nó đỏ bừng như cà chua chín , tim đập thình thịch , chân bước lúc nhanh lúc chậm về phía anh . Chỉ hy vọng sao cho kẻ xấu bụng là hắn không tuôn ra một câu '' cô thật là biến thái , tôi không nghĩ cô là gái less '' . Nghĩ đến đây nó cảm thấy rùng mình , nhưng không còn cách nào khác , phóng lao thì phải theo lao , nó đưa bàn tay run run cầm lấy quyển tạp trí , mặt cúi gằm xuống nói lí nhí

- cảm ơn

Liền ngay và lập tức chân chạy một mạch nhanh hết tốc độ lên cầu thang . Nó thở hổn hển đưa đống đồ cho Bảo Hân

- tôi..tôi vì cậu mà đã làm một chuyện thật kinh tởm

Nói rồi chân lại chạy vút lên phòng , đóng cửa cái rầm , Bảo Hân đứng đó , mắt tròn như mắt ốc , chả hiểu nó bị làm sao , nhưng xong lại vui vẻ vì cuối cùng nó cũng nhặt đầy đủ . Bao gồm cuốn tạp trí playboy mới mua . hị hị hị

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play