Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau, đôi mắt ngập nước lấp lánh đang nhìn cánh tay vừa bị hắn cắn của nó mà hắn thấy có lỗi, đưa tay lên môi miết nhẹ vệt máu hắn cúi xuống nhùn cánh tay nó đang chảy máu mà tim đánh thịch 1 cái, cảm giác nửa thỏa mãn vui vẻ nửa hối hận xót xa làm hắn bối dối không biết sao chỉ biết nhìn nó.

- anh nhìn gì? Hức.. anh ác hơn cả con tê giác hức... đau chết em rồi huhu.

,. Sao miệng anh to quá vậy? Nhìn đi, nốt răng thật to hức... - nó vừa khóc vừa trách hắn làm hắn giật mình vội sơ cứu vết thương cho nó vừa nói- hì, anh yêu em hơn đương nhiên phải cắnngụm lớn hơn rồi hì. Thôi không khóc nữa anh thương. Xin lỗi mà. Nín đi chút anh đưa đi ăn kem - hắn vừa dỗ nó vừa sơ cứu vết thương, tay lại đưa lên lau giọt nước mắt đang lăn dài trên má nó.

- hức... - nó nín khóc nhìn hắn đang cố nhẹnhàng băng bó cho nó, vừa làm vừa thổi nhè nhẹ như sợ nó đau. Hành động ôn nhu, yêu thương đó càng làm tim nó rỉ máu. Hắn cứ thế này làm sao nó buông đây? Nghĩ rồi nước mắt nó lại vô thức rơi ra.

Băng bó xong hắn quay lên nhìn nó thì thấy nó thẫn thờ nhìn mình, nước mắt cứ ứa ra oàm hắn hoảng sợ vội ôm lấy nó vỗ về- anh xin lỗi. Đau lắm sao?Nghe hắn hỏi nó giật mình tỉnh lại thoát khỏi mớ suy nghĩ cười yếu ớt- có chút.. hức- nhìn tay 2 đứa mình mắc cười quá hì hì. Đúng là đanh quá mà - nó đưa tay bị băng bó của nó ra để xong xong vs tay hắn hồi hỏi cười rất tự nhiên.

- phải rồi. Nhưng cũng rất đẹp nha - hắn nắm lấy tay nó, 10 ngón tay đan chặt vào nhau.

- ờ hì hì - nó cười dựa đầu vào vai hắn, tay vô thức xiết chặtNgồi 1 lúc nó và hắn lại tiếp tục đi chơi, bọn nó đi đến ngã tư của khu phố nhỏ, nơinày mới được nâng cấp nhìn cũng rất đẹo mắt, có đài phun nước được gắn nháy đủ màu, xung quang có ngăn vách những khơm cây cảnh, hoa, những băng ghế đá dài cho người qua đường ngồi hay những cặp đôi hen hò, những cột đèn vàng trên cao dọi xuống mờ ảo nhìn thật đẹp. Nó kéo hắn đến 1 băng ghế rồi ngồi xuống, đươcj lúc nó lại kéo hắn ra đài phun nước nghịch, nó nghịch nước rồi lại vẩy nước tùm lum xong lại té nước vào hắn, kết quả 1 trận đại chiến té nước của nó và hắn đã sảy ra, bọn nó chạy vòng vòng quanh đài, tiếng cười vang vọng cả 1 khoảng trời, mọingười xung quanh chú ý bọn nó, người nóibọn nó nghịch, người nói bạn nó hạnh phúc, trẻ con, vui nhộn.... nhưng bọn nó không quan tâm vì bây giờ bọn nó cảm nhận trên thế giới chỉ tổn tại 2 đứa nó, hạnh phúc ngập tràn trong mọi khoảnh khắc. Chơi đến mệt nó kéo hắn ra ghế ngồi nghỉ rồi cùng nhau ra về. Trên đường về bọn nó đan tay thật chặt, bỗng nó dừnglại quay sang hắn khuôn mặt cún con làm nũng trưng ra, không để nó nói hắn nhéo nhẹ má cưng nựng nó rồi nở nụ cười ôn nhủ khẽ cúi người cho nó leo lên. Nó cười tươi như hoa rồi nhảy phốc lên lưng hắn ôm chặt. Hắn không nó chỉ chầm chậm đứng lên rồi chầm chậm bước. Nó không nói chỉ ôm chặt lấy hắn rồi dựa đầu lên tấm lưng rộng lớn vức chắc của hắn, tấm lưng của người cho nó cảm giác thoải mái, ấm áp, an toàn và yêu thương.... mà trước giờ nó chưa cảm nhận được từ ai ngoài anh trai và cậu nó thì nó chưa từng có cảm giác này ở ai. Người thứ 3 cho nó cảm nhận này là hắn Nguyễn Thanh Thành- người con trai nó yêu, yêu hơn cả bản thân nó, yêu bằng cả con tim và tận đáy lòng. Nó cứ vậy tham lam quyến luyến từng giây phút khi bên hắn, nó ước quãng đường về nhà nó xa thật xa, dài thật dài đểnó có thể kéo dài khoảnh khắc bên hắn hay nó còn muốn tham lam hơn đó là khoảnh khắc này đừng trôi nữa chỉ cần dừng lại là được rồi. Bóng nó và hắn kéo dài trên con đường thẳng tắp, cả thế giới như tồn tại 1 mình 2 đứa nó. Bóng 2 đứa nó khuất dần để lại phía sau chiếc xe ôtô đen sáng bóng đầy sang trọng. Trong xe có 2 người trung tuổi đang nhìn theo bóng bọn nó khuất dần.

- thằng bé đã cười thật tươi - người đàn ông lên tiếng- phải. Đó là lần đầu tôi thấy nó cười như vậy - người phụ nữ đáp và vô thức cười nhẹ- nhờ cô bé đó. Côn bé thật đặc biệt - người đàn ông cẫn nhìn theo bóng dáng 1 người con trai cao lớn đang cõng trên lưng1 người con gái nhỏ bé đang chầm chậm bước.

- đúng, con bé rất được biệt.... nhưng hiệngiờ nó sẽ không thể bên con trai chúng ta.

Thằng bé còn tương lai và cả tập đoàn lớn đang chờ nó - người phụ nữ bõng rủ mắt buồn dầu.

Người đàn ông nhắn mày- tôi muốn thằng bé hạnh phúc chứ không muốn tiền tài. Tôi tin nó sẽ tự tạo tương laicho mình được.

- ông nghĩ đơn giản quá rồi. 1 đứa từ nhỏ đã được bố mẹ bảo bọc có thể tự tạo ra tương lai? Nó là con tôi, tôi sẽ không để nó chịu khổ cực. Hạnh phúc có thể lấy lại nhưng tương lai tốt chỉ mở cửa có 1 lần thôi.

- bà quá ngang ngược và bảo thủ. Rồi bà sẽ hối hậnNgười đàn ông tức giận rồ gas cho xe rời đi mà không thàm nhìn hay nói với người phụ nữ kia nửa câu.

2 người họ không ai khác chính là bố mẹ của hắn, hôm nay họ đã đi theo dõi nó và hắn. Bố hắn hài lòng về nó nhưng mẹ hắn có hài lòng nhưng k chấp nhận. Liệu mẹ hắn có thật sự hối hận không? Nó và hắn sau này sẽ ra sao? Có được hạnh phúc hay phải cach chia?* đôi lời của con mụ t/g giỏm tệ và lười biếng: e là e bị bận trong thời gian qua. Nhiều việc quá chả thể viết được chữ nào hx. Nhưng e sẽ cố gắng hoàn thành và sẽ không bỏ rở vì đây là tr đầu tay của e. Nó lủng củng vớ vẩn nhưng rất mong đc ủng hộ. Nó hơi dài và nan man mong mọi người đừng chán nhé hx. Có gì cho e ý kiến nhá nhá? 01686919295 - đây là nich fb của e. Có gì cho e ý kiến nhá?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play