- Tiêu Lân không ngờ Giang Hàn minh chủ lại cho Tịnh Nô cô nương theo tại hạ.
Nàng nhỏ nhẹ đáp lời chàng :
- Tịnh Nô chỉ là hạng nô nữ. Minh chủ bảo làm gì thì Tịnh Nô làm như vậy. Tịnh Nô chỉ sợ Tiêu công tử không chuẩn y sự phán truyền của Minh chủ thì Tịnh Nô sẽ đắc tội với người.
Tiêu Lân nhướng mày :
- Nếu tại ha không nhận cô nương theo tại hạ thì do tại hạ chứ cô nương đâu có gì đắc tội với Minh chủ?
Tịnh Nô nhìn chàng, nhún người :
- Công tử không nhận Tịnh Nô, xem như Tịnh Nô đã đắc tội với Minh chủ rồi. Bởi Tịnh Nô không được công tử nhận tất có điều gì đó thất trách khinh người mới từ chối.
Tiêu Lân mỉm cười :
- May mắn tại hạ lại nhận Tịnh Nô đi cùng.
Tiêu Lân dừng bước. Chàng nhìn sang Tịnh Nô :
- Tịnh Nô cô nương! Kể từ bây giờ Tịnh Nô cô nương không còn là nô nữ của Tiêu Lân đâu nhé? Hãy gọi tại hạ là Tiêu huynh hay Tiêu đại ca được rồi.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
- Tịnh Nô không dám.
- Sao lại không dám?
- Phận nô nữ phải giữ phận nô nữ.
Tiêu Lân khoát tay :
- Tại hạ đâu muốn làm chủ nhân của Tịnh Nô! Mà chỉ muốn xem Tịnh Nô như người trong nhà mà thôi. Nếu Tịnh Nô không dám tiếp nhận ý của Tiêu Lân, sợ rằng giữa tại hạ và cô nương sẽ có khoảng cách. Chúng ta khó đi chung trên một con đường.
Tịnh Nô nhăn mặt nói :
- Công tử đã cho phép, Tịnh Nô không dám cãi lời.
- Nàng không dám cãi lời mà còn gọi Tiêu Lân là công tử với chẳng công tử. Hãy gọi ta là Tiêu huynh hay Tiêu đại ca được rồi.
Đóa hoa hàm tiếu xinh xắn hiện trên hai cánh môi nàng. Tịnh Nô nhu mì nói :
- Tiêu đại ca.
Tiêu Lân phá lên cười :
- Có thế chứ. Nàng biết vì sao ta nhận nàng đi cùng không?
- Vì sao?
- Bởi vì Tiêu huynh thấy muội rất lịch lãm và đoan thục đấy.
- Tiêu đại ca quá khen Tịnh Nô khiến Tịnh Nô hổ thẹn.
Nàng bẽn lẽn nhìn xuống mũi hài mình.
Hai người đến Hàm Đan thì trời cũng xế bóng. Tiêu Lân dừng chân trước một khách điếm. Chàng quay sang nói vối nàng :
- Tịnh Nô! Ta và muội vào khách điếm này nghỉ ngơi! Mai chúng ta hãy đến Trường Phong tiêu cục.
- Dạ.
Vẻ nhu mì của nàng khiến Tiêu Lân cũng thấy hoan hỉ vô cùng. Chàng và Tịnh Nô vừa dợm bước vào khách điếm thì bất thình lình Triệu Hỷ xuất hiện. Nàng bước tới trước mặt Tiêu Lân.
- Hay thật!
Tiêu Lân nhìn Triệu Hỷ :
- Muốn gì nữa đây?
Triệu Hỷ lườm Tịnh Nô.
Chạm vào ánh mắt của Triệu Hỷ, Tịnh Nô cúi mặt nhìn xuống mũi hài như không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Hỷ.
Hành động nhún nhường của Tịnh Nô khiến cho Tiêu Lân không khỏi thương cảm.
Triệu Hỷ nhìn lại Tiêu Lân :
- Tiêu công tử đúng là gã bại hoại nhất trên đời này.
Vừa gặp đã bị Triệu Hỷ phán cho một câu là kẻ bại hoại, Tiêu Lân tròn mắt nhìn nàng.
- Ơ kìa! Triệu tiểu thư sao lại nói ra câu đó được nhỉ. Tiêu Lân có bại hoại với tiểu thư hồi nào đâu mà cứ khăng khăng hễ gặp là gắn cho bổn thiếu gia hai tiếng bại hoại.
Triệu Hỷ gắt gỏng nói :
- Ngươi không bại hoại là gì.
- Bại hoại chỗ nào đâu?
Tiêu Lân hừ nhạt một tiếng :
- Nếu nàng đã nói bổn thiếu gia là kẻ bại hoại thì nói cho ra nhẽ nhé. Nếu không nói rõ, bổn sư gia lại trét đậu hũ vào mặt nàng đó.
Sắc diện Triệu Hỷ đỏ bừng. Nàng chỉ tay vào khách điếm :
- Phải ngươi và ả nô nữ này định vào khách điếm kia phải không?
Tiêu Lân gật đầu :
- Đúng rồi. Vào khách điếm có gì lạ không mà Triệu tiểu thư lại nói người ta là kẻ bại hoại. Nói năng phải giữ lời, kẻo thụt lưỡi vào trong đó.
Triệu Hỷ hừ nhạt rồi nói :
- Thế mà không tự nhận mình là kẻ bại hoại nữa. Ngươi và ả nha đầu Tịnh Nô này vào khách điếm làm gì?
Tiêu Lân tròn mắt nhìn nàng :
- Ơ... Làm gì thì bổn thiếu gia biết. Có gì phải trình tấu với Triệu tiểu thư? Bộ Triệu tiểu thư nghĩ mình là ái nữ khâm sai Triệu Uẩn rồi thì buộc ai làm gì cũng phải báo sao. Với bổn thiếu gia chuyện đó không có đâu.
Tiêu Lân nhìn lại Tịnh Nô.
- Muội! Chúng ta đi thôi.
Triệu Hỷ thét lên :
- Ta cấm ngươi đi.
Tiêu Lân nheo mày nhìn nàng :
- Hê... Triệu tiểu thư lấy quyền gì mà cấm nhỉ! Nếu bổn thiếu gia không cấm thì thôi chứ Triệu Hỷ thì sao cấm được Tiêu Lân. Dù sao thì bổn thiếu gia cũng là bổn sư gia của Triệu Hỷ mà.
Chúng nhìn lại Tịnh Nô.
- Chúng ta đi.
Triệu Hỷ bước ngang chặn đường :
- Tiêu Lân. Trước khi ngươi đi hãy nghe ta nói nè.
- Nói đi!
- Ngươi vừa mới gặp Tịnh Nô chưa được bao nhiêu lâu, lại dẫn Tịnh Nô đến Hàm Đan vào khách điếm! Ngươi không là kẻ bại hoại thì là gì.
- Có thế mà cũng nói bổn thiếu gia là kẻ bại hoại. Nhưng mà coi bộ Triệu tiểu thư theo dõi bổn thiếu gia dữ ha. Chắc nàng sợ bổn thiếu gia hại đời Tịnh Nô chứ gì?
Triệu Hỷ lắc đầu :
- Ừ! Triệu cô nương sợ đó.
Tiêu Lân mỉm cười nhìn lại Tịnh Nô :
- Chẳng biết muội gieo tình cảm cho Triệu cô nương từ lúc nào mà xem ra Triệu cô nương lo lắng cho muội ghê. Nghe Triệu cô nương nói, Tịnh Nô có sợ Tiêu huynh là kẻ bại hoại làm hại đời muội không?
Tinh Nô lắc đầu :
- Không.
Tiêu Lân nhìn lại Triệu Hỷ :
- Triệu tiểu thư nghe Tịnh Nô nói chưa? Tịnh Nô đi chung với Tiêu Lân thế mà không sợ. Tiểu thư sợ cái gì chứ.
Tiêu Lân vỗ vai Triệu Hỷ.
- Đừng sợ nữa nhé.
Chàng nói rồi nhìn lại Tịnh Nô.
- Tịnh Nô! Chúng ta đi thôi :
Triệu Hỷ giang tay chặn đường.
- Bổn cô nương không cho hai người vào khách điếm.
Tiêu Lân tròn mắt nhìn Triệu Hỷ.
- Ơ kìa...
Sắc diện Triệu Hỷ đỏ bừng. Nàng miễn cưỡng :
- Bổn cô nương biết hai người sẽ làm gì trong khách điếm mà.
Tiêu Lân cau mày.
- Hê... Chuyện gì thì cũng là chuyện của người ta có liên can gì đến nàng đâu mà cứ giang tay chặn đường?
Triệu Hỷ nhìn chàng, gắt gỏng nói :
- Triệu Hỷ. Triệu Hỷ muốn giữ danh tiết cho...
- Cho Tịnh Nô! Thế thì bổn thiếu gia làm gì đâu mà nàng phải giữ chứ?
Triệu Hỷ lắc đầu :
- Không phải cho Tịnh Nô, mà cho huynh đó.
Tiêu Lân chỉ vào ngực mình :
- Cho ta à. Nghĩa là sao?
Triệu Hỷ gắt giọng nói :
- Tiêu huynh dù sao cũng là sư gia của Triệu Hỷ! Nếu người đi cùng với Tịnh Nô vào trong khách điếm, hóa ra Triệu Hỷ có một gã sư gia như vậy sao! Thiên hạ sẽ đàm tiếu! Triệu Hỷ còn mặt mũi nào nữa.
Tiêu Lân mỉm cười :
- À! Hóa ra là vậy. Nếu thiên hạ đàm tiếu thì nàng cứ đính chính với thiên hạ, sư gia của nàng là kẻ quang minh chính đại chứ không phải là kẻ bại hoại.
Tiêu Lân ve cằm nhìn Triệu Hỷ nói tiếp :
- Không chừng thiên hạ chưa đàm tiếu mà sư gia của tiểu thư đã mất danh tiết bởi ngôn phong của tiểu thư rồi. Gặp người ta ở đâu cũng nói người ta là kẻ bại hoại. Thế mà nói giữ danh tiết cho người ta.
Chân diện Triệu Hỷ đỏ bừng như than hồng.
Tiêu Lân khoát tay :
- Đừng có đỏ mặt nữa, khó nhìn lắm. Nếu như muốn biết Trịnh Nô và Tiêu Lân vào khách điếm làm gì cứ theo ta và Tịnh Nô, nhưng trước khi đi cùng. Ta nói cho nàng biết, Tịnh Nô bây giờ đã là xá muội của bổn thiếu gia! Chứ không còn là nô nữ như nàng tưởng tượng đâu nhé. Do đó, muốn nói gì thì cũng lựa lời mà nói.
Triệu Hỷ nhìn Tiêu Lân rồi liếc trộm Tịnh Nô.
Tịnh Nô vẫn cứ cúi mặt nhìn xuống mũi hài trông thật thu hòa và ẩn nhẫn chấp nhận tất cả mọi sự việc đổ lên đầu mình.
Tiêu Lân hỏi Triệu Hỷ.
- Nàng nghe ta nói chứ?
Triệu Hỷ miễn cưỡng gật đầu :
- Nghe!
- Thế thì được. Đừng có đỏng đảnh nữa.
Nói rồi Tiêu Lân cùng với Tịnh Nô và Triệu Hỷ bước vào khách điếm.
Gã điếm chủ hối hả bước ra :
- Khách quan cần chi à?
- Không cần thì bước vào đây làm gì.
Tiêu Lân vừa nói vừa giả lả cười. Chàng nhìn gã điếm chủ nói tiếp :
- Hai phòng, cùng một bữa ăn ngon với vò rượu bốn cân.
Gã quán chủ bối rối nói :
- Công tử! Ở đây chỉ còn có một phòng duy nhất. Tất cả những phòng khác đều đã có người thuê cả rồi.
Tiêu Lân nhìn lại Triệu Hỷ :
- Chỉ còn một phòng duy nhất thôi. Nếu như Triệu Hỷ tiểu thư thấy bất tiện thì cứ tìm khách điếm khác cho mình. Còn như không thấy bất tiện thì vào ngủ cùng với bổn thiếu gia và Tịnh Nô.
Triệu Hỷ lúng túng nói với gã điếm chủ :
- Điếm chủ! Khách điếm này không còn phòng nữa à?
Gã điếm chủ ôm quyền xá, nói :
- Thưa tiểu thư, ở đây chỉ còn một phòng duy nhất không có phòng thứ hai ạ.
Tiêu Lân chen vào :
- Được rồi! Hãy dẫn thiếu gia lên phòng. Ai muốn ở trong phòng thì cứ ở. Còn như ai ngại thì cứ ra ngoài mà ngủ. Chẳng có gì là lớn lao hết.
Gã điếm chủ khẽ gật đầu nói.
- Mời thiếu gia.
Gã dẫn ba người theo lối hành lang đến một gian biệt phòng nằm tận cuối hành lang. Trong gian biệt phòng chỉ có một chiếc tràng kỷ chỉ đủ hai người nằm. Vật dụng trong biệt phòng cũng chẳng có gì cả.
Dẫn ba người vào biệt phòng rồi, gã điếm chủ quay bước thì Triệu Hỷ gọi lại :
- Điếm chủ. Thế này mà gọi là phòng hả! Lão nhìn xem, chẳng có gì cả. Phòng như thế này làm sao mà ngủ được.
Gã điếm chủ toan mở miệng đáp lời nàng thì Tiêu Lân khoát tay :
- Điếm chủ! Được rồi, được rồi!
- Ngủ đâu cũng được mà tại hạ còn ngủ trong miếu hoang nữa. Thậm chí trước đây còn ngủ trong thảo xá chẳng có lấy một tấm chăn. Thế này là tốt lắm rồi. Điếm chủ hãy đem thức ăn và rượu cho tại hạ. Nhớ thức ăn phải còn nóng đó
- Dạ! Tiểu nhân làm ngay.
Gã điếm chủ bước trở ra khỏi thư phòng, Tiêu Lân bước đến tràng kỷ nằm duỗi dài, gác tay lên trán.
Triệu Hỷ đứng nhìn chàng.
Tịnh Nô thì cúi mặt nhìn xuống mũi hài trông thật ẩn nhẫn như một nô nữ chờ nghe sai khiến của chủ nhân.
Triệu Hỷ nói :
- Tiêu Lân. Huynh không thấy trong biệt phòng này chỉ có mỗi một cái tràng kỷ để nằm ư! Huynh lại dành hết.
Tiêu Lân nhìn lại nàng mỉm cười nói :
- Biết rồi. Trong biệt phòng này chỉ có mỗi một tràng kỷ, những không thiếu chỗ nằm.
Chàng chỉ xuống sàn gạch.
- Ai không muốn nằm trên tràng kỷ thì cứ nằm dưới sàn gạch. Còn ai muốn nằm trên tràng kỷ thì đến đây nằm chung với bổn thiếu gia. Còn đủ chỗ mà, chỉ hơi chật một chút nếu ba người nằm chung.
- Ngươi...
Triệu Hỷ tròn mắt.
- Hê... Tiểu thư đừng nói bổn thiếu gia là kẻ bại hoại đó. Bổn thiếu gia đâu ép tiểu thư phải nằm chung đâu! Cứ nằm dưới sàn gạch.
Triệu Hỷ gắt giọng nói :
- Tiêu huynh ác lắm.
- Đúng là miệng con nhà quan có gang có thép. Nói ra những lời độc địa không ai sánh bằng. Hết là kẻ bại hoại thì là kẻ ác. Thế mà cứ lẽo đẽo theo người ta.
Chàng nhìn Tịnh Nô nói :
- Tịnh Nô muội có muốn nằm nghỉ ngơi một chút không?
Tịnh Nô nhìn chàng lắc đầu nhìn nhẹ nói :
- Tiêu huynh! Tịnh Nô đứng hầu được rồi.
- Ai mà để cho muội đứng. Thôi được rồi, ta nhường lại chỗ nằm cho Triệu tiểu thư và muội đó.
Tiêu Lân ngồi lên bước đến bàn.
Cùng lúc gã điếm chủ bưng mâm thức ăn vào biệt phòng. Y dọn mâm thức ăn và vò rượu bốn cân lên bàn rồi nói :
- Thiếu gia có cần gì xin cứ sai tiểu nhân.
- Bấy nhiêu đây đủ rồi, tại hạ không cần gì đâu.
Vừa nói Tiêu Lân vừa lấy một nén vàng nhét vào tay gã.
- Điếm chủ cứ giữ lấy?
- Đa tạ thiếu gia! Đa tạ thiếu gia.
Gã điếm chủ rời khỏi biệt phòng, Tiêu Lân mới nhìn Tịnh Nô và Triệu Hỷ :
- Sao! Hai muội không thấy đói à?
Triệu Hỷ nhìn sang Tịnh Nô.
Tịnh Nô nhỏ nhẹ nói :
- Tiêu huynh và Triệu tiểu thư dùng trước. Tịnh Nô sẽ dùng sau.
Tiêu Lân cau mày.
- Có chuyện đó nữa à? Ăn thì ăn chung, uống thì uống chung, thậm chí ngủ cũng có thể ngủ chung. Chẳng ai hơn ai hết, ai cảm thấy mình lá ngọc cành vàng, trâm anh thế phiệt thì cứ tìm chỗ ăn riêng, ngủ riêng. Còn với huynh thì ai cũng ngang hàng với nhau tất tần tật. Chẳng ai là chủ, cũng chẳng ai là nô tỳ, nô nữ cái con khỉ gì cả.
Triệu Hỷ lườm Tiêu Lân rồi bước đến bàn.
Tiêu Lân nói với Tịnh Nô :
- Muội nghe ta nói không?
Đến lúc này Tịnh Nô mới dám ngồi xuống bàn chung với Tiêu Lân và Triệu Hỷ.
Tiêu Lân rót rượu ra chén rồi hỏi Tịnh Nô và Triệu Hỷ :
- Hai người biết uống rượu không?
Triệu Hỷ lắc đầu.
Tịnh Nô nhìn chàng. Nàng nhỏ nhẹ nói :
- Nếu Tiêu đại ca muốn muội uống thì muội sẽ uống.
Tiêu Lân nhướng mày nhìn nàng :
- Hê... Tịnh Nô sao lại nói vậy. Uống rượu thì thích uống cứ uống, cớ gì phải lệ thuộc vào huynh.
Chàng nói rồi dốc chén rượu uống cạn.
Triệu Hỷ chỉ ăn vỏn vẹn một chén canh rồi nói :
- Triệu Hỷ không ăn nữa.
Tiêu Lân chỉ tràng kỷ.
- Cứ đi mà nghỉ.
Nàng lườm Tiêu Lân rồi đứng lên bước đến tràng kỷ.
Tịnh Nô bưng bầu rượu rót ra chén của Tiêu Lân, nhưng chàng cản lại.
- Tịnh Nô! Không cần muội phải rót rượu cho huynh đâu! Cứ tự nhiên! Huynh tự rót rượu và tự uống được mà.
Chàng mỉm cười :
- Tịnh Nô nghỉ đi! Ngày mai chúng ta đến Trương Phong tiêu cục.
Tịnh Nô đứng lên bước đến bên tràng kỷ đứng như một người hầu.
Triệu Hỷ nhìn nàng :
- Cô định nằm chung với ta à?
Nghe Triệu Hỷ nói, Tiêu Lân bưng chén rượu nhìn lại Triệu Hỷ với ánh mắt bất nhẫn. Chàng cau mày nói :
- Triệu tiểu thư định chiếm cả cái tràng kỷ cho riêng mình?
Triệu Hỷ nghe chàng nói không khỏi lúng túng.
Tịnh Nô vội lên tiếng đỡ lời cho Triệu Hỷ :
- Tiêu huynh! Muội đứng đây chờ huynh dùng xong bữa, thu dọn rồi mới nghỉ.
- Tiêu Lân đâu cần muội phải hầu hạ. Ta tự lo được cho mình. Muội đi nghỉ đi.
- Muội chưa nghỉ.
- Nếu vậy đến đây ngồi đối ẩm với huynh.
Chàng vừa nói dứt lời thì Triệu Hỷ đứng lên :
- Bổn cô nương nhường tràng kỷ cho nàng đó.
Tiêu Lân mỉm cười.
Triệu Hỷ lườm Tiêu Lân rồi đi thẳng đến mở cửa ước ra ngoài. Nụ cười mỉm của Tiêu Lân vẫn còn đọng trong tâm tưởng nàng, nhưng nó không tạo ra cảm xúc nào ngoại trừ một nỗi buồn vu vơ xâm chiếm nàng.
Áng theo nỗi buồn vu vơ mà Triệu Hỷ không lý giải được, ra sau khách điếm bước vào hoa viên. Khuôn viên phía sau khách điếm không rộng lắm, nhưng lại được trang hoàng bằng những hòn giả sơn, kết tạo thành một khung cảnh như người ta bước vào trận pháp kỳ ảo.
Triệu Hỷ đứng trước một hòn giả sơn có dòng chữ, Uyên Ương Sơn. Nàng nhẩm đọc dòng chữ đó mà suy ngẫm rồi quan sát hòn giả sơn. Hòn giả sơn này nếu nhìn kỹ nó có dáng dấp như một đôi nam nữ đang thầm thì tỏ tình với nhau.
Càng ngắm nhìn hòn giả sơn, Uyên Ương, Triệu Hỷ càng thấy nó toát ra ẩn ý vốn đã được khắc chạm thành chữ ngay dưới chân đế. Bất giác nàng liên tưởng đến Tiêu Lân. Một sự liên tưởng mà nàng không thể nào làm chủ được.
Sự liên tưởng mơ hồ đó khiến nàng bâng quơ hình dung Tiêu Lân chính là hình dáng của nam nhân trên hòn đá giả sơn, còn nữ nhân thì lại là Tịnh Nô.
Triệu Hỷ bặm môi nhẩm nói.
- Họ không thể như vậy được.
Nàng thốt ra câu nói đó rồi nhìn phiến đá mang dáng dấp nữ nhân nói tiếp :
- Nếu không phải Tịnh Nô thì là ai?
Triệu Hỷ thốt ra câu nói đó thì cảm nhận đôi lưỡng quyền của mình ửng hồng và hầm hập nóng. Cảm giác đó đúng là cảm giác thẹn thùng của nhi nữ mà Triệu Hỷ không làm chủ được. Cũng chính cảm giác đó khiến nàng chăm chăm nhìn vào hòn giả sơn như bị nó cuốn lấy tất cả thần lẫn thức.
Triệu Hỷ lầm bầm nói :
- Y có đáng như vậy không? Không! Y không đáng như mình tưởng tượng ra. Y đã làm nhục mình, còn trét đậu hũ lên mặt mình nữa. Lại còn xem thường mình hơn Tịnh Nô.
Nàng lắc đầu nói tiếp :
- Tiêu Lân không đáng để cho mình nghĩ đến.
Và nàng bỏ lửng câu nói giữa chừng mà định nhãn nhìn vào phiến đá hình nam nhân.
Triệu Hỷ lườm mắt. Nàng chỉ tay vào phiến đá :
- Tiêu Lân! Ngươi đáng chết lắm nè. Ngươi là một kẻ bại hoại và bỉ ổi nhất trên thế gian này. Ngươi chẳng đáng để cho Triệu tiểu thư nghĩ đến ngươi đâu. Triệu Hỷ tiểu thư ghét ngươi lắm. Ngươi biết không.
Nàng hít một luồng chân khí thật sâu rồi nói tiếp :
- Ta cấm ngươi không được để mắt đến Tịnh Nô. Nếu ngươi để mắt đến Tịnh Nô, Triệu Hỷ tiểu thư sẽ hận ngươi.
Nàng dậm chân, thở hắt ra rồi nói :
- Tiêu Lân! Triệu Hỷ tiểu thư không muốn nhắc đến ngươi, sao ngươi cứ buộc ta phải nghĩ đến ngươi hoài vậy.
Nàng lắc đầu :
- Triệu Hỷ không muốn nghĩ tới ngươi đâu. Ta ghét ngươi mà? Ta thù ngươi mà.
Một tiếng động nhỏ sau lưng nàng.
Triệu Hỷ không quay lại mà gắt :
- Tiêu Lân! Ngươi ra đây tìm Triệu tiểu thư làm gì? Ngươi biết ta hận ngươi chứ. Ta ghét ngươi lắm nhưng sao ta cứ phải nghĩ đến ngươi hoài. Con người của ngươi ta không thèm nghĩ tới đâu.
Triệu Hỷ nói rồi nhưng không nghe tiếng Tiêu Lân đáp lời mình. Nàng gắt giọng nói :
- Tiêu Lân, sao ngươi không trả lời Triệu tiểu thư của ngươi? Ngươi nói đi chứ. Ngươi câm à?
Mặc dù nàng đã thốt ra những lời đay nghiến đó nhưng vẫn không nghe tiếng của Tiêu Lân. Triệu Hỷ cau mày gằn giọng nói :
- Ngươi không nói chuyện với Triệu Hỷ, Triệu Hỷ cũng không thèm nói chuyện với ngươi.
Mặc dù nói như thế nhưng Triệu Hỷ vẫn quay mặt nhìn lại. Nàng sững sờ, trố mắt nhìn.
Lọt vào đôi thu nhãn của nàng, không phải là Tiêu Lân mà là một người vận hắc y, có lớp kim tuyến lấp lánh trên người, còn chân diện thì được che bằng một chiếc mặt nạ vàng với hình tượng của quỷ dạ xoa.
Sắc diện Triệu Hỷ nhợt nhạt cùng với sự hoảng sợ xâm chiếm toàn bộ tâm tưởng nàng. Triệu Hỷ lắp bắp nói :
- Ngươi là ai? Ngươi định hù dọa Triệu tiểu thư à?
Hắc y nhân đội mặt quỷ dạ xoa cất tiếng eo éo :
- Bổn sứ đến giết nàng.
Triệu Hỷ nghe giọng nói eo éo này mà giật thót ruột, tim đập như trống trận. Nàng nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong ngực mình. Quỷ nhân chỉ mới thốt mỗi một câu giết nàng thôi, nhưng chất giọng của y đã khiến cho Triệu Hỷ hồn siêu phách lạc.
Triệu Hỷ ngập ngừng nói :
- Triệu tiểu thư và ngươi đâu có thù oán gì, sao ngươi lại muốn giết ta?
- Hãy chấp nhận cái chết khi tự nàng tìm đến cái chết.
Giọng nói eo éo của quỷ nhân càng khiến cho Triệu Hỷ hốt hoảng hơn.
Nàng chưa kịp suy nghĩ ra cách ứng phó thế nào thì quỷ nhân lắc vai, bằng một thứ bộ pháp cực kỳ hư ảo lướt đến Triệu Hỷ. Triệu Hỷ lúng túng miễn cưỡng vung ngọc chưởng đánh quỷ nhân.
Quỷ nhân chẳng một chút e dè ngọc chưởng của Triệu Hỷ, mà chỉ giũ tay một cái. Hai đạo khí chưởng ôn nhu của Triệu Hỷ tan biến ngay vào hư vô.
Quỷ nhân hơi đảo bộ, vô tình đạp vào hòn giả sơn, Uyên ương, ngã ngửa vào giữa cái hồ hình bán nguyệt.
Quỷ nhân cũng lắc tay. Ngọn liễu đao tợ ánh tinh sa cắt một đường thẳng tắp đến yết hầu Triệu Hỷ khi nàng còn đang lóp ngóp chực ngồi lên. Thấy ánh chớp bạc lướt đến mình nhanh không thể tưởng, Triệu Hỷ chỉ còn nghĩ đến bóng sắc tử thần.
Nàng thét lên :
- Tiêu huynh.
Cạch!
Sau âm thanh khô khốc đó, chiếc ám tiễn chuyển hướng bổ vào hòn giả sơn. Ngọn liễu đao mặc dù rất mỏng manh nhưng vẫn ghim vào đá như ghim vào đất sét.
Tiêu Lân lướt đến đứng án ngữ trước mặt Triệu Hỷ. Chàng nhìn Hắc y quỷ diện.
- Các hạ sao lại muốn giết một vị tiểu thư chân yếu tay mềm vậy? Cho dù Triệu Hỷ có đỏng đảnh, khiến cho các hạ không vừa ý cũng không nên lấy mạng người ta. Giết người đâu phải là chuyện nhỏ.
Hắc y quỷ diện không nói tiếng nào. Y hơi xoay người. Ngay lập tức ba ngọn liễu đao kết thành hình chữ phẫm công thẳng đến Tiêu Lân.
Những ngọn liễu đao xé gió tạo ra những âm thanh nghe buốt cả cột sống.
Tiêu Lân buộc phải dụng đến tuyệt học “Hấp Tinh Đại Tà công”. Hai luồng ảo khí cắt ra cuốn lấy ba ngọn liễu đao. Hai đạo ảo khí “Hấp Tinh Đại Tà công” làm dịch chuyển ba ngọn liễu đao ghim xuống đất.
Tiêu Lân toan phát động chiêu công tập kích đối phương thì bất thình lình ba tiếng nổ phát ra từ ba ngọn liễu đao.
Ầm! Ầm! Ầm!
Chẳng có lực kình nào kèm theo ba tiếng đó nhưng lại là khói mù mịt chẳng còn nhìn thấy gì cả. Mặc dù không có lực kình uy hiếp nhưng Tiêu Lân cũng không dám xem thường. Chàng trụ thân vận khí phòng bị chờ sự biến. Khi làn khói tan thì Tiêu Lân chẳng còn thấy Hắc y nhân quỷ diện đâu nữa.
Chàng thở phào một tiếng nghĩ thầm :
- Thì ra ba ngọn liễu đao kia là cách y dụng để thoát, gã này cũng nhanh chân thật.
Quay lại Triệu Hỷ, Tiêu Lân nói :
- Triệu tiểu thư có sao không?
Triệu Hỷ làu bàu nói :
- Thấy người ta vậy rồi còn hỏi có sao không?
Tiêu Lân chấp tay sau lưng nhìn nàng :
- Trời nóng nực tiểu thư tắm một chút cùng không sao.
Tiêu Lân nói rồi quay bước.
Triệu Hỷ nói :
- Tiêu Lân! Ngươi bỏ đi à?
- Tiểu thư muốn Tiêu Lân đứng lại đây làm gì. Đừng quên trong mắt tiểu thư bốn thiếu gia là kẻ bại hoại, bỉ ổi nhé. Đứng lại đây thấy tiểu thư trong tình trạng ướt như chuột, trang phục dán vào người, không chừng cái thói bại hoại của bổn thiếu gia lại trỗi lên.
Nói rồi Tiêu Lân thả bước đi.
Triệu Hỷ nói theo :
- Tiêu Lân chờ Triệu Hỷ với.
- Tại hạ không biết chờ trang lá ngọc cánh vàng nào đâu. Có chân thì ráng mà đi. Bước ra đây được thì quay trở vào được.
- Ngươi không sợ Hắc y quỷ diện đến giết Triệu Hỷ sao?
- Hắc y quỷ diện đã đào thoát rồi, không đến nữa đâu. Nếu y mò đến cũng phải chờ một thời gian nữa. Triệu tiểu thư tắm nhanh lên rồi vào trong kẻo Hắc y quỉ diện đến lần thứ hai, lần này Tiêu Lân mặc kệ y muốn làm gì thì làm đó.
Chàng vừa thốt dứt câu thì nghe Triệu Hỷ thét lên :
- Ối!
Triệu Hỷ ngã nhào xuống đất.
Tiêu Lân quay lại nhìn nàng :
- Sao vậy?
Triệu Hỷ bặm môi nhăn mặt rồi nói :
- Tiêu sư gia! Triệu Hỷ bị trật chân rồi nè.
Tiêu Lân lắc đầu :
- Đúng là lá ngọc cành vàng lúc nào cũng đỏng đa, đỏng đảnh. Cổ nhân nói không sai, kẻ hàn vi đổ ruột cũng chẳng thấy gì, còn đại tiểu thư chỉ trật chân một chút đã la oai oái rồi.
Mặc dù nói vậy, Tiêu Lân vẫn quay lại bên Triệu Hỷ.
Triệu Hỷ nhìn chàng :
- Sao Tiêu huynh ác với Triệu Hỷ vậy?
- Lại nói sàm nói bậy! Nếu như bổn thiếu gia ác với nàng thì đã không ra tay giữ lấy cái mạng của nàng. Đừng nói càn nữa.
Triệu Hỷ chớp mắt, lệ rịn ra khóe :
- Huynh đỡ muội lên! Muội đứng không được.
- Câu nói này nghe được, biết ngoan ngoãn là tốt. Đưa tay đây.
Tiêu Lân vừa nói vừa chìa tay tới.
Triệu Hỷ nhăn mặt :
- Tiêu huynh! Muội đứng lên không được.
- Thế nàng muốn ta phải ẵm nàng lên à?
Triệu Hỷ gật đầu.
Tiêu Lân cười khảy :
- Bổn thiếu gia đến khổ vì nàng. Đừng nghĩ ta ẵm nàng thì biến thành kẻ bại hoài đấy nhé.
Nói rồi Tiêu Lân cúi xuống bế xốc Triệu Hỷ lên.
Nàng vòng tay ôm qua cổ chàng.
Sắc diện Triệu Hỷ đỏ bừng với những nét thẹn thùng của nhi nữ.
Nàng lí nhí nói :
- Sao Tiêu huynh lại cứu Triệu Hỷ?
Tiêu Lân vừa sải bước quay vào khách điếm vừa nói :
- Hê... Đừng có nghĩ bổn thiếu gia giở thói anh hùng cứu mỹ nhân nhé. Triệu Hỷ không thể gọi là mỹ nhân đâu.
Nàng đỏ mặt.
- Vậy sao huynh cứu muội?
- Ta không muốn nàng chết rồi khiến Khâm sai đại nhân lại hiểu nhầm bổn thiểu gia, hiểu chưa? Còn thắc mắc gì nữa không?
Chân diện Triệu Hỷ sa sầm xuống Nàng ngượng ngùng nói :
- Lần sau có xảy ra chuyện gì thì huynh đừng cứu muội.
Nói rồi nàng quay mặt chỗ khác không nhìn Tiêu Lân.
Tiêu Lân mỉm cười nghĩ thầm :
- “Tiểu thư con nhà đại gia thế phiệt đúng là đỏng đảnh thật”.
Ẵm Triệu Hỷ quay vào thư phòng.
Tịnh Nô đang đứng bên cửa số vội vã chạy tới.
- Tiêu huynh! Tiểu thư?
Tiêu Lân nói :
- Bị người ta hành thích nhưng chỉ bị trật chân thôi, không sao cả đâu. Phải chi Triệu tiểu thư bị trật cái lưỡi thì hay hơn trật cái chân.
- Đừng nói nữa, kẻo Hắc y quỷ diện quay vào cắt lưỡi nàng đó.
Tinh Nô bước lại bên tràng kỷ :
- Tiểu thư đau ở đâu? Để Tịnh Nô xoa nắn cho tiểu thư! Sẽ êm lại ngay thôi.
Tịnh Nô nhìn trang phục của Triệu Hỷ :
- Xiêm y của tiểu thư ướt hết rồi! Để Tịnh Nô thay cho tiểu thư.
Triệu Hỷ bối rối.
Tịnh Nô nhìn lại Tiêu Lân.
- Tiêu huynh biết rồi! Huynh đi ra ngoài đây.
Chàng bước trở ra ngoài. Dựa lưng vào vách thư phòng, Tiêu Lân nghĩ thầm :
- “Hắc quỷ diện kia là ai? Tại sao y lại muốn giết Triệu Hỷ, phải chăng chuyện Triệu Hỷ săp nói với mình có liên can đến y? Và y muốn giết người diệt khẩu, hay còn những khuất tất đằng sau nữa?”
Chàng vừa nghĩ vừa hình dung lại những sự việc xảy ra. Tiêu Lân chau mày khi hình dung lại đôi mắt của Hắc y quỷ diện. Gã sát thủ này có ánh mắt thật tàn nhẫn và vô hồn. Một thứ ánh mắt giết người không một chút chùn tay.
Tiêu Lân chỉ mới hình dung lại ánh mắt của Hắc y quỷ diện thôi mà toàn thân bất giác nổi đầy gai ốc cùng với sư gai lạnh trong cột sống mình.
Chàng nhẩm nói :
- Dù sao thì gã cũng không phải là đối thủ của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT