Tiêu Lân ngồi trên cỗ xe độc mã, dõi mắt nhìn vào con đường duy nhất dẫn đến Linh Sơn. Lòng dạ chàng như có lửa đốt chỉ mong Tu Di sớm quay lại.

Tu Di đã vào Linh Sơn được bốn canh giờ nhưng vẫn chưa quay lại. Bóng nhật quang đang chìm dần xuống đường chân trời, màn giáng chiều sắp lụi tàn, khiến cho Tiêu Lân càng bồn chồn hơn.

Chàng buông tiếng thở dài nhẩm nói :

- Tu Di vào Linh Sơn sao lâu quá vậy? Chẳng biết nàng đã gặp chuyện gì?

Tiêu Lân với tay lấy bầu rượu tom một ngụm để khỏa lấp đi sự bồn chồn trong mình. Chàng nhẩm nói :

- Chẳng biết bao giờ nàng mới ra? Hay là ta cứ đưa Khấu Đà Tử lão nhân gia vào đại Linh Sơn?

Tiêu Lân lắc đầu :

- Mình tự động đưa lão vào thì trái với lời căn dặn của Tu Di. Không được. Phải chờ Tu Di quay về.

Tiêu Lân vén rèm nhìn vào trong khoang. Khấu Đà Tử vẫn nằm im thiêm thiếp như một xác chết với hơi thở thoi thóp. Sắc diện của lão nhợt nhạt trông thật tội nghiệp và đau khổ.

Tiêu Lân bất giác buông tiếng thở dài. Chàng nheo mày nghĩ thầm :

- “Ai có thể đả thương được Khấu Đà Tử một trong Tứ Đỉnh Thiên Can?”

Chàng hình dung lại đấu huyết thủ trên ngực Khấu Đà Tử :

- Chẳng lẽ là Hắc y nhân? Có thể đây là chứng tích võ công của gã. Tại sao Khấu Đà Tử lão tiền bối lại muốn mình đến Thiếu Lâm gặp Pháp chủ Tuệ Thiên đại sư! Khấu tiền bối muốn mình làm gì nhỉ?

Hàng loạt những câu hỏi đặt ra, Tiêu Lân chẳng có câu trả lời nào. Chàng buông tiếng thở dài nhìn Khấu Đà Tử.

- Phải chi Khấu Đà Tử lão tiền bối nói rõ hơn để mình biết phải làm gì trong tình cảnh này? Giờ thì mình chẳng khác nào người đi trong đêm mà chẳng có lấy một vì sao dẫn đường chỉ lối.

Tiêu Lân lắc đầu, nhìn về phía con đường độc đạo dẫn lên Linh Sơn.

Từ trong Linh Sơn một trung phụ chậm rãi tiến về phía chàng.

Tiêu Lân nghĩ thầm trong đầu :

- “Hẳn đây là Di Hoa Tiên Tử, mẫu thân của Tu Di, đồng thời cũng là nương tử của Khấu Đà Tử lão tiền bối”.

Chàng vừa nghĩ vừa bước xuống đất.

Trung phụ tiến thẳng đến trước mặt Tiêu Lân. Người có nhan sắc chẳng thua kém gì Ngạc Tu Di, mặc dù tuổi đã ngoài tứ tuần.

Tiêu Lân ôm quyền xá :

- Vãn bối Tiêu Lân bái kiến Di Hoa Tiên Tử bá mẫu.

Di Hoa Tiên Tử nhìn chàng từ đầu đến chân từ tốn nói :

- Công tử là Tiêu Lân?

- Vãn bối chính là Tiêu Lân.

- Công tử đưa Khấu Đà Tử lão quỷ đến Linh Sơn?

Tiêu Lân gật đầu :

- Khấu Đà Tử lão tiền bối bị trọng thương rất nặng. Trước khi hôn mê người muốn vãn bối đưa người về Linh Sơn. Đây là tâm nguyện của người, vãn bối mong bá mẫu thu nạp.

Di Hoa Tiên Tử nghiêm mặt lại. Suy nghĩ một lúc, Di Hoa Tiên Tử mới nói :

- Bổn nương chỉ cho công tử một nơi, đưa Khấu Đà Tử lão quỷ đến nơi đó chắc phù hợp với Khấu Đà Tử lão quỷ hơn.

Tiêu Lân ôm quyền :

- Bá mẫu chỉ giáo.

Di Hoa Tiên Tử nghiêm giọng nói

- Công tử cứ đưa Khấu Đà Tử đến Huyền cung của Chu Tuyết Ngọc.

Tiêu Lân trố mắt nhìn Di Hoa Tiên Tử.

- Bá mẫu...

Di Hoa Tiên Tử gằn giọng nói :

- Công tử hãy làm theo lời của bổn nương.

Nói rồi Di Hoa Tiên Tử quay bước.

Tiêu Lân gọi lại :

- Bá mẫu!

Di Hoa Tiên Tử nhìn lại chàng.

- Công tử có điều gì muốn nói?

Buông một tiếng thở dài, Tiêu Lân cố lấy giọng ôn nhu nói :

- Bá mẫu! Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết ngọc giờ xem Khấu Đà Tử tiền bối như kẻ thù bất đội trời chung. Đưa Khấu Đà Tử đến Huyền cung, chẳng khác nào giao thịt vào miệng cọp cái, làm sao được à?

Di Hoa Tiên Tử nhìn chàng từ tốn nói :

- Công tử nói thế tất biết một mà không biết hai. Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc vốn dĩ trước đây là người tình của Khấu Đà Tử lão quỷ. Tất thị sẽ cứu lão quỷ. Còn bổn nương và Khấu Đà Tử lão quỷ vốn chẳng có quan hệ gì với nhau cả. Công tử hãy đi đi.

Tiêu Lân nhăn nhó nói :

- Bá mẫu! Cổ nhân có câu “nhất dạ phu thê bách nhật ân”! Biết rằng trước đây Khấu Đà Tử lão tiến bối vì một chút nông nổi mà khiến người căm phẩn, uất tình. Nay thì người đã chuộc lỗi rồi! Bá mẫu cũng nên mở lượng hải hà mà bỏ qua chuyện cũ.

Di Hoa Tiên Tử chau mày, đanh giọng nói :

- Im!

Hai cánh môi Tiêu Lân ngậm lại.

Di Hoa Tiên Tử gằn giọng nói :

- Nếu như công tư còn thốt ra những lời như vậy, bổn nương không giữ kẻ, xem ngươi là...

Di Hoa Tiên Tử bỏ lửng câu nói giữa chừng đổi giọng gay gắt nói tiếp :

- Tiêu Lân công tử! Bổn nương và Khấu Đà Tử lão quỷ chẳng có một mối quan hệ gì cả. Linh Sơn rộng cửa với bất cứ ai. Bổn nương sẵn sàng mời công tử quá vãng Linh Sơn thết đãi đại yến ngũ qua, nhưng không nhận Khấu Đà Tử lão quỷ.

- Bá mẫu! Chẳng lẽ...

Di Hoa Tiên Tử khoát tay :

- Công tử đi đi. Đừng làm phiền đến bốn nương.

Tiêu Lân buông tiếng thở dài nói :

- Bá mẫu! Tiêu Lân hỏi một câu có được không?

- Công tử cứ hỏi.

- Vãn bối xin hỏi. Ở đây có phải là địa giới thuộc Linh Sơn không?

Đôi chân mày lá liễu vừa mỏng vừa sắc của Di Hoa Tiên Tử nhíu lại. Nhìn Tiêu Lân như thể muốn đọc những ý tưởng trong mắt chàng, Di Hoa Tiên Tử nói :

- Đây là ranh giới phân định Linh Sơn với bên ngoài.

Chỉ cột mốc bằng đá, Di Hoa Tiên Tử nói tiếp :

- Bước vào cột mốc này là vào Linh Sơn, bên ngoài cột mốc thì không phải địa phận Linh Sơn.

Tiêu Lân ôm quyền :

- Đa tạ bá mẫu đã chỉ giáo.

Buông tiếng thở dài, Di Hoa Tiên Tử quay bước chậm rãi đi vào con đường độc đạo. Người vừa đi được vài bước thì nghe Tiêu Lân cất giọng than vãn :

- Khấu Đà Tử bang chủ ơi! À Khấu Đà Tử bang chủ! Lúc sinh thời lão là một trang mỹ nam tử, bước ra thì có giai nhân đeo bám! Nay bị ra nông nỗi này mới biết lòng dạ nữ nhân.

Di Hoa Tiên Tử dừng bước, nheo mày nhưng không nhìn lại.

Tiêu Lân thấy Di Hoa Tiên Tử dừng bước liền lớn tiếng than tiếp :

- Khấu Đà Tử lão tiền bối! Bây giờ hẳn là người đã sáng mắt ra rồi. Sáng mắt ra thì đã muộn đã màng. Sáng mắt ra thì đã biến thành một cái xác biết thở thôi. Mong tìm lại chút tình cũng không được, số phận của lão đúng là bi đát, bi thảm vô cùng ôi!

Mặt Di Hoa Tiên Tử đanh lại.

Tiêu Lân lớn tiếng tiếp :

- Mới hôm nào thốt lời yêu đương nồng thắm, tướng công, nương tử thề non hẹn biển, nào là đồng sinh đồng tử, đồng tình đồng cảm, đồng nào cũng đồng được cả nhưng khi Khấu Đà Tử tiền bối ra nông nỗi này thì chẳng ai thèm nhìn đến. Một người thì khăng khăng đòi lấy mạng, còn một người thì mặt lạnh như tiền xa lạ, như người chẳng quen chẳng biết. Thân phận của Khấu Đà Tử lão tiền bối sao mà nghiệt ngã thế này!

Tiêu Lân liếc mắt nhìn về Di Hoa Tiên Tử.

Bất thình lình Di Hoa Tiên Tử quay bước lại. Nhìn Tiêu Lân, Di Hoa Tiên Tử nói :

- Công tử nói những lời vừa rồi cốt ám chỉ ai vậy?

Tiêu Lân gượng nói :

- Bá mẫu! Vãn bối là phận hậu sinh không dám ám chỉ ai? Mà chỉ than vãn dùm cho Khấu Đà Tử lão tiền bối thôi. Lão tiền bối đã rơi vào bi cảnh này sao không than cho được. Vãn bối biết Khấu Đà Tử tiền bối sắp chết nhưng chết chẳng nhắm mắt được. Nên nói chút lời tiễn đưa lão đi đấy mà.

Di Hoa Tiên Tử nhìn Tiêu Lân thở hắt ra rồi quay bước thi triển khinh công lướt vào độc đạo.

Tiêu Lân nhìn theo lắc đầu lầu bầu nói :

- Thế mới biết lòng dạ nữ nhân hẹp hòi như thế nào. Khi yêu thì yêu quên cả bản thân mình. Khi thù thì thù tận xương tủy.

Chàng lắc đầu thở dài. Chàng ngồi lên khoang xe nghĩ thầm :

- “Bây giờ ta phải làm gì nhỉ?”

Chàng suy nghĩ lung tung rồi dốc cả bầu rượu tu luôn một ngụm dài. Tiêu Lân nhìn về phía con đường độc đạo. Chàng lại buông tiếp một tiếng thở dài nữa, vò đầu nghĩ ngợi. Chàng nhìn lại Khấu Đà Tử, nói :

- Cũng tại Khấu Đà Tử tiền bối cả mà thôi. Tự mình chuốc khổ cho mình còn trách ai được.

Thốt dứt câu Tiêu Lân sực nghĩ đến mình. Chàng lắc đầu nhủ thầm :

- “Không được! Không khéo mình cũng lại đi đúng vết xe đổ của Khấu tiền bối”.

Tiêu Lân lắc đầu thở ra. Chàng lẩm nhẩm nói :

- Nhất dạ phu thê bách nhật ân! Không biết câu này có đúng không nhỉ? Nếu đúng thì Di Hoa Tiên Tử không để Khấu Đà Tử tiền bối trong tình cảnh này.

Tiêu Lân bước xuống đất. Chàng tháo dây cương khỏi cỗ xe độc mã, rồi gom củi khô chất quanh cỗ xe. Chàng nhìn về phía vầng nhật quang đã chìm hẳn xuống. Giờ chỉ còn bóng toại đang lan dần. Tiêu Lân nhận ra trên lưng chừng Linh Sơn những dãy đèn lồng lung linh như những ánh mắt đêm đang rõi xuống chàng.

Tiêu Lân gom một đóng cỏ khô rồi đốt lên. Lửa bùng cháy soi sáng cả một khoảng không gian bên ngoài lãnh địa Linh Sơn.

Đứng bên đống lửa, Tiêu Lân nhìn vào khoang xe, lớn tiếng nói :

- Khấu Đà Tử tiền bối! Lúc sinh thời thì người người đều muốn đón tiền bối, nhất là những người tiền bối giao tình. Nay lúc sắp ra đi chẳng ai nhìn tới tiền bối! Thân phận của người bi cảnh quá! Tiêu Lân đành thất lễ hỏa thiêu người luôn để người ở lại không còn vướng bận đến tiền bối nữa.

Tiêu Lân nói rồi quỳ xuống trước cỗ xe hành đại lễ. Chàng vừa hành đại lễ vừa nói :

- Vãn bối biết đưa tiền bối đi bằng cách này, người sẽ đau đớn lắm. Phàm ai chết cũng đau đớn cả! Người sẽ cháy thành than, dẫy dụa trong bếp lửa nhưng thà vậy còn hơn để tiền bối thoi thóp mà chẳng người nào nhìn đến.

Tiêu Lân rít chân ngươn căng phồng lồng ngực rồi lớn tiếng nói tiếp :

- Ba lạy này, Tiêu Lân cung thỉnh tiền bối sớm chu du cõi cực lạc hư vô.

Tiêu Lân hành đại lễ xong, bước đến đống lửa. Gom lấy cỏ khô bó thành đuốc. Chàng châm ngòi đuốc vào đống lửa quầy lại bên cỗ xe.

Tiêu Lân nhìn cỗ xe nói tiếp :

- Khấu Đà Tử tiền bối! Vãn bối tiễn người đi.

Tiêu Lân nói rồi từ từ châm bó đuốc vào số củi chất quanh cỗ xe. Chàng vừa đưa bó đuốc đến gần cỗ xe thì Di Hoa Tiên Tử lại xuất hiện.

- Tiêu công tử! Công tử làm gì thế?

Tiêu Lân nhìn lại Di Hoa Tiên Tử :

- Vãn bối định hỏa thiêu Khấu Đà Tử tiền bối.

- Y vẫn còn sống mà?

Tiêu Lân gật đầu :

- Vâng! Khấu Đà Tử tiền bối vẫn còn sống nhưng cũng chẳng khác gì người đã chết. Sống như Khấu Đà Tử tiền bối thì sống làm gì, chẳng có ai nhìn tới và vãn bối thì không thể lúc nào cũng đem cái xác biết thở kè kè theo bên cạnh. Do đó chỉ còn mỗi một cách là hỏa thiêu Khấu Đà Tử cho người giải thoát kiếp hồng trần đầy bi cảnh này.

Di Hoa Tiên Tử nheo mày :

- Công tử nỡ thiêu sống người ta sao?

Tiêu Lân gật đầu :

- Thiêu cho rồi chứ để làm gì? Vãn bối không còn sự lựa chọn nào khác khi biết bá mẫu không tiếp nhận Khấu Đà Tử tiền bối.

Di Hoa Tiên Tử buông một tiếng thở dài.

Tiêu Lân ôm quyền nói :

- Bá mẫu! Vãn bối thiêu sống Khấu Đà Tử tiền bối ngoài cột mốc lãnh địa Linh Sơn, hẳn không làm phiền đến bá mẫu?

Tiêu Lân thấy vẻ lúng túng hiện ra trong ánh mắt của Di Hoa Tiên Tử.

Di Hoa Tiên Tử nói :

- Tất nhiên không ảnh hưởng gì đến Linh Sơn.

Tiêu Lân ôm quyền xá :

- Không ảnh hưởng đến Linh Sơn thế thì tốt rồi. Chỉ sợ ảnh hưởng đến Linh Sơn của bá mẫu thôi.

Chàng nói rồi quay lại châm mồi đuốc vào củi khô chất quanh cỗ xe.

Di Hoa Tiên Tử bặm môi, lướt đến. Trảo pháp của người vươn ra thộp lấy tay Tiêu Lân.

Tiêu Lân nhìn Di Hoa Tiên Tử :

- Ơ... Sao bá mẫu cản tay Tiêu Lân?

Vẻ lúng túng và bối rối hiện lên chân diện của Di Hoa Tiên Tử. Buông một tiếng thở dài, Di Hoa Tiên Tử nói :

- Bổn nương không muốn công tử thiêu sống lão quỷ ở đây.

Tiêu Lân nhăn nhó :

- Bá mẫu! Trước khi Tiêu Lân làm chuyện này thì đã hỏi bá mẫu rồi! Đây có phải là lãnh địa Linh Sơn không? Bá mẫu nói không phải, vãn bối mới quyết định thiêu Khấu Đà Tử tiến bối. Giờ biết đưa đi đâu thiêu bây giờ?

Di Hoa Tiên Tử bối rối nói :

- Công tử...

Tiêu Lân gãi đầu nhìn Di Hoa Tiên Tử từ tốn nói :

- Vãn bối biết khi hỏa thiêu Khấu Đà Tử tiền bối chắc chắn người phải chết đau đớn lắm. Da thịt phồng lên, quằn quại kinh khủng.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Một cái chết đau đớn và khủng khiếp!

Di Hoa Tiên Tử cướp lời chàng :

- Bổn nương không cho công tử thiêu Khấu Đà Tử lão quỷ đâu.

- Sao bá mẫu lại không cho vãn bối thiêu Khấu Đà Tử lão tiền bối chứ? Nếu như bá mẫu không cho vãn bối thiêu thì vãn bối buộc phải gởi Khấu Đà Tử lão tiền bối cho bá mẫu. Khi nào vãn bối rảnh sẽ đến nhận lại Khấu Đà Tử lão tiền bối đem đi thiêu chỗ khác vậy.

Di Hoa Tiên Tử thở hắt ra rồi nói :

- Công tử chỉ có độc một ý niệm thiêu sống Khấu Đà Tử lão quỷ sao?

- Ngoài cách đó ra vãn bối biết làm gì bây giờ. Nếu bá mẫu có cách gì khác xin bá mẫu chỉ cho vãn bối.

Di Hoa Tiên Tử lưỡng lự.

Không để cho Di Hoa Tiên Tử nói, Tiêu Lân nói tiếp lời mình :

- Bá mẫu! Tiêu Lân cũng đã nghĩ đến cách chôn sống Khấu Đà Tử tiền bối rồi! Nhưng cách đó mất công sức nhiều lắm! Vãn bối không làm được.

Di Hoa Tiên Tử thở ra :

- Bổn nương không nghĩ đến chuyện chôn sống lão.

- Thế bá mẫu có cách gì à?

Di Hoa Tiên Tử lưỡng lự một lúc rồi nói :

- Bổn nương sẽ giữ lão quỷ dùm cho công tử. Khi nào công tử rảnh việc quay về, bổn nương sẽ giao trả.

Lời còn đọng trên môi Di Hoa Tiên Tử thì Tiêu Lân quỳ xuống xụp lạy :

- Vãn bối đa tạ tiên tử! Đa tạ bá mẫu.

Chàng hành lễ xong, bước lại bên cỗ xe nhìn Khấu Đà Tử.

- Vãn bối cáo từ, mong gặp lại tiền bối.

Tiêu Lân nhìn lại Di Hoa Tiên Tử, ôm quyền xá, như thể sợ Di Hoa Tiên Tử đổi ý. Tiêu Lân hối hả xá người rồi nói :

- Bá mẫu! Tiêu Lân có chuyện phải đi gấp không tiễn đưa Khấu Đà Tử tiền bối vào Linh Sơn. Rất mong sau này gặp lại bá mẫu để bồi tạ thịnh ân hôm nay.

Nói rồi Tiêu Lân điểm mũi giày thi triển khinh công lướt lên yên ngựa. Chàng nhìn lại Di Hoa Tiên Tử, điểm nụ cười mỉm từ tốn nói :

- Bá mẫu bảo trọng.

Di Hoa Tiên Tử nhìn chàng :

- Công tử làm gì hối hả vậy?

- Vãn bối có chuyện đi gấp! Nhờ bá mẫu nói lại với Tu Di, Tiêu Lân đã làm được tất cả như lời nói của mình.

Nói rồi Tiêu Lân giật gót vào hông con tuấn mã. Nó lồng lên lao nhanh về phía trước.

Di Hoa Tiên Tử nhìn theo Tiêu Lân. Bóng ngựa lẫn Tiêu Lân từ từ mất hút ngay trong tầm mắt người.

Di Hoa Tiên Tử quay lại bên khoang xe.

Nhìn Khấu Đà Tử nằm thiêm thiếp chẳng biết gì. Di Hoa Tiên Tử nói :

- Lão quỷ! Ngươi chọn đúng là không lầm người.

Nói rồi Di Hoa Tiên Tử cắp lấy thể pháp của Khấu Đà Tử, thi triển khinh công băng vào độc đạo để lên Linh Sơn.

Di Hoa Tiên Tử cấp Khấu Đà Tử đi rồi thì Ngạc Tu Di xuất hiện. Nàng dõi đôi mắt nhìn theo hướng Tiêu Lân vừa bỏ đi khẽ nói :

- Tiêu huynh! Biết bao giờ muội mới trả được ân này cho huynh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play