Châu Thuyền đột nhiên biết được tin Hoàng Duy chết, cõi lòng nàng tan nát. Tâm thần đang đau khổ nghe được lời an ủi của công tử nên cũng hơi an định: “Đúng vậy, Hoàng công tử là cháu trai của hắn, hắn không có con, nên thương cháu như con. Huống hồ Hoàng Tư Dị là đại huynh của hắn, trên thế gian này, cháu trai và Hoàng Tư Dị đều là người thân duy nhất của hắn. Hắn sao lại nhẫn tâm làm cho người thân vì cái chết của hắn mà hối hận, áy náy?”
Châu Thuyền nhăn mặt, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới giật mình cười chua xót: “Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao Hoàng nhi lại chết. Thì ra dù thúc thúc của hắn đã tha thứ nhưng hắn không thể tha thứ cho sai lầm của mình nên mới tự sát để bù lại mọi chuyện.”
Thẩm Qua và Chu Tước nhìn nàng im lặng không nói gì, ánh nến lay động chiếu sáng căn phòng như ban ngày nhưng cũng không thể chiếu tới nơi sâu thẳm trong lòng Châu Thuyền.
Lúc này, tiếng bước chân phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, tiểu nha hoàn đứng ở bên ngoài nói: “Chủ nhân, Hoàng Tư Dị đại nhân tới chơi, xin hỏi có tiếp kiến hay không?”
Chu Tước nói với Châu Thuyền: “Tốt nhất ngươi đừng gặp hắn, hắn đều nghĩ cái chết của Hoàng công tử và Hoàng Duy đều do ngươi làm, lần này hắn tới chơi không phải chuyện tốt. Hay để chúng ta gặp hắn, kể cho hắn nghe mọi chuyện để hắn có chuẩn bị rồi hai ngươi hãy gặp nhau giải tỏa hận thù. Ngươi cảm thấy được không?”
Châu Thuyền nghiêng đầu suy nghĩ: “Chủ ý của ngươi không tốt.”
“Phải không? Ta thấy rất tốt mà.” Chu Tước cười cười. “Hiện tại đầu óc ngươi đang rối loạn, hoàn toàn không hiểu tình hình, cho dù ngươi không muốn ta cũng phải làm. Bởi vì đây là biện pháp duy nhất.”
“Ngươi không thể làm vậy. Đây là chuyện của ta.” Ánh mắt Châu Thuyền lóe sáng nhìn nàng.
Chu Tước mỉm cười: “Xin thứ cho ta vô lễ, ta tính làm gì là chuyện của ta. Công tử, chàng nói xem.”
Sau một khoảng tĩnh lặng, Thẩm Qua đang định cất tiếng nhưng Châu Thuyền cắt đứt lời nói của hắn: “Thẩm công tử, ngươi nhất định muốn biết lai lịch nữ tử này. Ta nghĩ ta có thể cho ngươi đáp án.”
Chu Tước lập tức nhìn hắn: “Công tử, chàng không được tin nàng ta. Tóm lại nàng ta đang nói hưu nói vượn. Chàng xem đi, nếu nàng ta thật sự có bản lĩnh nhìn trước tương lai, có thể biết được lai lịch của ta, vậy sao không bỏ chút thời gian đoán cho chính bản thân nàng ta, hoặc là, đoán cho Hoàng Duy thì có lẽ người nàng yêu đã không chết. Tất cả mọi chuyện đều chứng minh, năng lực của nàng ta chỉ đáng làm xiếc thôi.”
Châu Thuyền nghiêm mặt nói: “Đó là vì, mười năm qua ta chỉ làm một việc đó chính là tìm ngươi trở về. Mà bây giờ, ta đã tìm được rồi.”
Chu Tước lắc đầu: “Người ngươi muốn tìm là Tiêu Bích Phù, không phải ta. Cho dù ta và hoàng hậu giống nhau cũng không thể nói chúng ta là một người. Ta không có trí nhớ, không có tư tưởng, không có kỷ niệm của nàng ta. Ta và Hoàng hậu là hai người khác nhau. Các người muốn ta nói bao nhiêu lần mới hiểu được hả?”
Một bàn tay ôm lấy Chu Tước, hơi thở ấm áp truyền tới, Thẩm Qua cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng: “Không cần kích động, ta tin nàng mà.”
Chu Tước thoáng yên tâm, Thẩm Qua lại nói: “Nhưng mà ta cùng Châu Thuyền muốn nói mấy câu, nàng có thể ra ngoài trước được không, nha?”
Chu Tước hoài nghi hỏi: “Chàng muốn nói gì với nàng ta? Không phải đã nói xong hết rồi sao?”
Thẩm Qua ôn nhu nhìn nàng: “Chính là vài câu an ủi thôi, ta cam đoan sẽ không tin tưởng bất cứ thứ gì nàng ta nói.”
Ánh mắt Chu Tước thoáng qua sự nghi ngờ nhưng nàng vẫn bước khỏi phòng.
Đến khi xác nhận nàng đã đi, Thẩm Qua mới hỏi: “Châu tiền bối, tại sao ngươi lại không để chúng ta kể rõ cho Hoàng Tư Dị nghe mọi chuyện?”
Châu Thuyền cúi đầu cười: “Giải thích cái gì? Cho hắn biết, đệ đệ của hắn bị con hắn giết? Cho hắn biết, đứa con duy nhất của hắn làm việc đại nghịch bất đạo? Ngươi nghĩ rằng hắn có thể chấp nhận việc này sao?”
Thẩm Qua cảm thán: “Nếu không nói rõ ràng, hắn sẽ vĩnh viễn nhận định ngươi là hung thủ. Chẳng lẽ ngươi tình nguyện gánh tội danh này sao?”
“Dù sao ta cũng không còn sống bao lâu nữa. Cho dù vác tội danh này cũng không sao.”
Thẩm Qua ngây người một chút: “Không ngờ Châu tiền bối lại tốt như vậy.”
Châu Thuyền cười khổ lắc đầu: “Chưa có người nào khen ta như vậy.” Cúi đầu nhìn hai tay mình: “Ngươi xem, đôi bàn tay này nhìn qua thật vô hại nhưng không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay nó, hằng chục hằng trăm hay hàng ngàn người. Ta cũng không đếm nổi, ngươi không thấy máu dính trên mặt không ngửi thấy mùi máu tươi, vậy có thể chứng minh là ta không giết người sao? Mỗi tội lỗi ta phạm phải ta đều ghi nhớ trong đầu.”
“Tiền bối muốn lấy việc này để chuộc tội lỗi trong quá khứ sao?”
“Bây giờ mỗi ngày ta sống trên đời đều là chuộc lỗi. Ta không muốn các ngươi nói chuyện này ra là bởi vì Hoàng Duy, nếu hắn không muốn làm huynh trưởng đau khổ thì ta đương nhiên phải hoàn thành tâm nguyện của hắn.”
Thẩm Qua nhìn bóng hắn được ánh sáng của nến làm cho lớn lên đang nhẹ nhàng bướ đến cạnh Châu Thuyền: “Nếu như vậy, ta sẽ được lợi gì?”
Nét mặt Châu Thuyền âm lãnh, thản nhiên nhìn hắn nói: “Ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì?”
Thẩm Qua nhướng mày: “Nha?”
“Nếu ta nói cho ngươi biết, các ngươi đến cuối cùng vẫn không thành, ngươi còn muốn biết đáp án không?”
“Ta không tin tưởng lời tiên đoán.”
Châu Thuyền nhếch miệng cười: “Ta sớm phải biết người nào yêu phải nàng ta đều không thể khống chế chính mình mà rơi vào bể tình.”
“Nàng … thật sự là Bích Phù hoàng hậu.”
“Bây giờ không phải.”
Thẩm Qua ngẩn người: “Ý ngươi là gì?”
Châu Thuyền dừng tầm mắt ở chỗ một ngọn nến: “Người có ba hồn bảy phách, thiếu một phách, sao có thể xem là người.”
Thẩm Qua há miệng thở dốc: “Ngươi nói nàng chỉ có ba hồn sáu phách?”
Châu Thuyền gật đầu: “Nếu ta đoán không sai, thể chất nàng nhất định âm hàn. Chỉ khi ba hồn bảy phách tụ về một chỗ, lúc đó dương khí mới cuồn cuộn tụ về thân thể. Đến lúc đó, trí nhớ sẽ trở về, Bích Phù hoàng hậu mới được coi là hồi sinh.”
Thẩm Qua lạnh lùng nhìn nàng ta, trong lòng bán tín bán nghi: “Cho dù là vậy, nàng đã gặp ta nên sẽ có một cuộc sống khác.”
Châu Thuyền cười lạnh: “Ngươi cho là ngươi đang đấu với ai? Lý Dạ cửu ngũ chí tôn, ngươi dám cướp đi thê tử của hắn?”
“Nàng đã sớm quên hết mọi chuyện, nếu trên trời an bài cho nàng gặp ta, tự nhiên có đạo lý của nó.”
“Có đôi khi, trên trời an bài cho ngươi gặp được thứ ngươi mơ ước là để một này cướp nó khỏi tay ngươi. Loại chuyện này, ta thừa kinh nghiệm. Có lẽ không lâu sau, ngươi cũng sẽ gặp phải thôi.”
“Lựa chọn khác nhau, vận mệnh đương nhiên không giống. Ta sẽ không để mình dẫm vào vết xe đổ của ngươi.”
Châu Thuyền nhìn hắn, như đang ngâm cứu thứ gì đó, ý cười hiện lên bên khóe miệng nàn: “Hay là chúng ta đánh cuộc?”
Thẩm Qua lạnh lùng nói: “Ta không phải dân cờ bạc, cũng không có thói quen đánh cuộc cùng ngừơi khác.”
Châu Thuyền nhất quyết nài ép: “Ngươi sợ thua.”
Thẩm Qua nghe được ý mỉa mai trong giọng của nàng ta, khoanh tay đứng nhìn: “Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được,”
“Ta nhớ Tiêu Bích Phù từng nói, nàng ta thích hải uyên, ngươi có biết vì sao không?”
Thẩm Qua quay mặt chỗ khác không nói.
Châu Thuyền tiếp tục kể: “Bởi vì hải uyên là loài chim chung thủy, chim đực và chim cái khi đã kết đôi, dù chết cũng không lìa. Vận mệnh của Bích Phù và Dạ đế đã được buộc dây tơ hồng dây dưa không đứt, tình yêu của ngươi không đủ để nàng từ bỏ hắn đâu. Tiêu Bích Phù rõ ràng chính là nàng, một khi nàng nhớ lại chuyện cũ, nhất định bỏ ngươi trở lại với Dạ đế, ngươi cần gì phải …”
Thẩm Qua lạnh lùng cắt ngang nàng ta: “Bây giờ ta khẳng định ngươi đang nói láo. Thực xin lỗi, ta không cần phải … nghe thêm nữa.”
Châu Thuyền ngẩn ngơ: “Đúng rồi, sao ngươi chấp nhận được. Thôi ngươi đi đi.”
Thẩm Qua thản nhiên nhìn nàng ta một cái rồi bước về phía cửa.
“Thẩm công tử.”
Thanh âm gọi với hắn lại mang theo sự khẩn cầu van xin.
Hắn đứng lại.
“Ngươi không cần đem chân tướng nói cho Hoàng đại ca biết, cứ để hắn nghĩ ta là hung thủ, được không?”
Hắn quay người lại, nhìn nàng: “Đây là yêu cầu của ngươi?”
Nụ cười lộ ra trên gương mặt Châu Thuyền như liên hoa nở rộ: “Đúng, như vậy ta mới có thể thanh thản đi gặp chàng.”
Thẩm Qua chấn động, Hoàng Duy phụ bạc nàng nhưng nàng lại yêu hắn một đời. Một nữ nhân tốt với hắn như vậy, nếu trên trời cho hắn cơ hội lựa chọn lại, không biết hắn có thể đừng động lòng với Bích Phù hoàng hậu không?
Lúc ra ngoài cửa, thân ảnh mềm mại của Chu Tước cách đó không xa, lòng công tử đã có đáp án. Thì ra, nguyên nhân là do tâm sinh ra, một khi đã yêu, cho dù biết vạn kiếp bất phục cũng không hối hận kiếp này đã được gặp nàng.
Hai ngày sau, tin Châu Thuyền chết được truyền tới.
Lúc này mắt của Phan Dao Dao đã gần hồi phục hoàn toàn, Chu Tước đang ngồi nghiêng ngửa ở lầu hai của Lưu Tiên Cư: “Đã nói với ngươi là chỉ tạm thời mất thị lực thôi mà, ngươi lại làm như trời sập khóc sướt mướt.”
Phan Dao Dao mặt ửng đỏ: “Nếu ngươi cũng bị mù giống ta, chỉ sợ còn nháo hơn đấy chứ.”
“Phi, phi, phi, miệng quạ đen, ngươi mới bị mù đấy.” Chu Tước cúi người nhìn đám người nhộn nhịp trên phố, bỗng nhiên có một bóng người quen thuộc, buột miệng nói: “A? Nàng ta sao lại ở đây?”
Phan Dao DAo thảnh thơi nhấp một ngụm tra mới hỏi: “Rốt cuộc là ai mà làm ngươi hứng thú như vậy?”
Chu Tước cười hì hì, ánh mắt hơi né tránh: “Không có gì, không có gì.”
Phan Dao Dao định nhìn ra cửa sổ thì bị cây quạt của Chu Tước ngăn trước mặt: “Bên ngoài chỉ có phàm nhân, có gì hay mà xem. Chúng ta nên thưởng trà đi, ngươi vừa nói loại trà này tên gì đấy nhỉ …”
Phất tay hất chiếc quạt ra một bên, Phan Dao Dao liếc Chu Tước: “Đừng có chọc ta.”
Chu Tước đang muốn cản lại nhưng không kịp nữa rồi.
Phan Dao Dao từ khi liếc nhìn rơi vào trầm mặc.
“Ngươi có sao không?” Chu Tước lấy tay huơ huơ trước mặt Dao Dao.
“Không sao.”
“Thật sự.”
“Thật.” Một giọt lệ tràn ra từ khóe mắt rơi xuống mặt bàn.
“Tiểu nha hoàn tới tìm Từ Ấu An cũng không nói lên điều gì hết? Có lẽ nàng ta đến ăn cơm thôi.” Ngay cả Chu Tước cũng cảm thấy lý do này thật gượng ép.
Phan Dao Dao lau nước mắt, khóe miệng mỉm cười: “Ngày mai cuộc thi sẽ diễn ra rồi, đến khi đó nam nhân anh tuấn đều xuất hiện. Chúng ta đi y phường chọn vài bộ đi, người đẹp vì lụa mà, không có quần áo đẹp làm sao liếc mắt đưa tình với mỹ nam được?”
Chu Tước cảm thấy có lỗi: “Ta rất muốn đi, ta thích nhất là quần áo đẹp, nhưng mà ta đã có hẹn với công tử rồi, cho nên …”
“Hừm! Trọng sắc khinh bạn.”
“Nếu bây giờ có mỹ nam đứng tại đây, chỉ sợ ngươi còn khinh bạn hơn ta.”
Phan Dao Dao đứng dậy dọn dẹp bàn trà: “Biết rồi, chỉ có điều ngươi vẫn đang tìm chứng cứ chứng minh ngươi không phải Bích Phù hoàng hậu sao?”
Chu Tước chống hai tay lên bàn: “Đâu còn cách nào khác khiến công tử tin tưởng, ta nhất định phải tìm được chứng cứ chính xác mới có thể thoát khỏi nỗi oan này. Thật sự rất oan uổng nha, ta có trêu chọc ai đâu mà sao người nào cũng khẳng định ta là Tiêu Bích Phù.”
Phan Dao Dao chỉ chỉ ông trời: “Ngươi hỏi lão thiên chút đi, lão thích biến chúng ta thành quân cờ mà trêu chọc lắm nha, ngươi cũng phải quen đi là vừa.”
Chu Tước khoát tay: “Chấp nhận số phận cũng không phải tốt. Ta đi nha?”
Phan Dao Dao chỉ lo cúi đầu lau dọn bàn ghế, cũng lười ngẩng đầu lên: “Ừ, đi đi.” Lúc ngước lên thì trong phòng chỉ còn lại bóng hình cô đơn của nàng.
Chu Tước bước ra Lưu Tiên Cư, tiến thẳng đến tửu quán đối diện.
Tiểu nhị chào mời: “Mời khách quan vào bên trong, bổn tiệm có rượu ngon thức ăn ngon, nhất định làm người hài lòng.”
Chu Tước cười nói: “Ngại quá, vị tiểu nhị ca, ta không phải đến để ăn uống.”
Đến tửu lâu mà không uống rượu ăn cơm vậy tới đây làm gì? Nụ cười trên môi tiểu nhị tích tắc đã đông cứng lại: “Vậy khách quan …”
“Đương nhiên, ta không phải tới quậy phá.”
“Ta biết mà, cô nương tao nhã thanh cao sao có thể làm chuyện vô lý như vậy?”
Chu Tước cười ngọt ngào: “Ánh mắt của ngươi rất tốt nha. Ta tới tìm ông chủ.”
Tiểu nhị chết đứng tại chỗ. Chu Tước hơi nhíu mày: “Ngươi đừng nói với ta hắn vừa khéo không có ở đây nha?”
Tiểu nhị khó xử nói: “Thật sự xin lỗi, ông chủ của ta đang tiếp khách còn đặc biệt căn dặn không để người khác đến quấy rầy.”
Chu Tước nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của tiểu nha hoàn, nàng vỗ vỗ vai của tiểu nhị: “Khách của ông chủ có phải là một cô nương mặc áo trắng, thanh tú động lòng người không?”
“Cái này ta không tiện nói ra.”
Chu Tước thu lại nụ cười, trợn mắt nói: “Ta chính là khách quý của bà chủ Phan, bà chủ Phan có quan hệ thế nào với ông chủ Từ, chắc ta không cần nhắc ngươi? Chỉ cần nghĩ đến quan hệ của ta với bọn họ, ngươi có nghĩ tới hậu quả sau này không?”
Tiểu nhị rõ ràng bị dọa, hoảng sợ nói: “Chỉ cần ta trả lời, cô nương sẽ không làm khó ta phải không?”
Đôi mắt hoa đào của Chu Tước nheo lại, bên khóe môi lại thấp thoáng nụ cười lạnh thấu xương: “Chuyện đó còn phải xem ta có vừa ý hay không, nếu ngươi không trả lời, ta không có được đáp án như ý, đến lúc đó đừng có trách.”
“Đúng là có một vị cô nương áo trắng tới tìm ông chủ, ta thấy hai mắt nàng ta sưng đỏ, chắc là vừa mới khóc, ta chỉ biết có thế.”
“Vậy bọn họ đang ở đâu?”
Tiểu nhị nói: “À, ngay đằng sau cô nương.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT