Trong thế giới thật, Chu Tước và hắn dây dưa không rõ, không ngờ ngay cả trong giấc mộng nàng cũng không buông tha hắn. Buổi tối hôm đó, sau một hồi nghĩ tới chuyện Chu Tước không ngủ được, khó khăn lắm mới chợp mắt thì lại mơ thấy nàng.
Cũng phải nói thêm, giấc mộng này hắn đã gặp nhiều lần. Chẳng qua là không thấy rõ hình dáng của người trong mộng. Hắn ngàn vạn lần không thể nghĩ ra, người mà ngày đêm hắn tìm kiếm trong giấc mộng, hóa ra chính là nàng.
Trong giấc mộng, thân ảnh nàng dần dần lớn lên ở giữa cánh đồng hoa phù dung, xung quanh tràn ngập sương khói xanh biếc, hắn đẩy mạnh đám sương mù lượn lờ vấn vít để đi về phía nàng. Hắn càng đi càng xa, càng đi càng lâu, hình bóng nàng dường như rất gần, lại giống như vĩnh viễn không thể chạm tới.
Hắn nhìn về phía hình ảnh tựa như gần trong gang tấc mà cách tựa thiên nhai hét lên tên nàng, trong lòng như có một cơn đau trỗi dậy, mắt không dám chớp, chỉ sợ bóng hình kia sẽ biến mất dù chỉ một giây.
“Chu Tước —- Chu —- tước —-” tiếng gọi đau đớn như có như không xuyên qua màn sương khói.
Chẳng biết nàng có nghe được tiếng gọi hay không, nhưng lại xoay người lại một cách tao nhã, làn váy xanh uốn lượn như một chiếc lồng vây hãm lấy nàng. Hắn nhìn Chu Tước, tim lại càng đau, giống như bị ai bóp chặt. Mặt nàng không chút thay đổi, thế nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Hắn có cảm giác mình bị đâm một nhát dao, máu đỏ thẫm trào ra đầm đìa, nhuộm đỏ bạch y, tựa như hoa mai nở rộ giữa cơn bão tuyết, từ trong nơi tuyệt vọng nhất mà bừng nở rung động lòng người.
Hô hấp yếu dần, cả người giật mình tỉnh giấc, hắn lấy tay vuốt trán, đúng là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trời đã sáng bạch, bên ngoài phòng ngủ cũng đã có tiếng ồn ào náo động.
Thẩm Qua cười khổ một tiếng, lại là một giấc mộng không đầu không đuôi.
Tay che ngực, nơi này, tại sao vẫn đau như vậy?
“Công tử, người tỉnh lại rồi?” A Lai cầm chậu rửa mặt đi vào trong phòng, đặt trên một chiếc bàn nhỏ gần đầu giường.
Thẩm Qua gật gật đầu: “Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?”
A Lai cười khổ: “Còn không phải là Chu cô nương sao, mới sáng sớm đã sai bảo mọi người, nàng là khách của bà chủ Phan, ta cũng không tiện đôi co với nàng.”
Đúng là tác phong của nàng!
“Bỏ đi, tùy nàng thôi.”
Đây là … nhận thua phải không. A Lai tỏ vẻ kinh ngạc, việc này chưa từng bao giờ xảy ra.
Vừa đến cửa phòng khách, thì thấy Chu Tước và một thanh niên đang ngồi ăn cơm, bốn mắt không hẹn mà gặp nhìn hắn. Trước mặt bọn họ, các món điểm tâm đủ màu sắc đang bày la liệt.
Thẩm Qua nhìn lướt qua, biết hắn muốn hỏi điều gì, A Lai ngượng ngùng cười nói: “Vị kia là đồ đệ của Chu cô nương, Tôn Trữ.”
Chu Tước vẫy vẫy tay thay cho lời chào, mặt mày rạng rỡ: “Nhìn ngươi có vẻ ngủ không ngon nha, xem ra ta tới đây ở thật là đúng đắn.”
Thẩm Qua từ chối cho ý kiến, đi về phía bên kia chiếc bàn ngồi xuống, ánh mắt như có như không nhìn lướt qua mặt Chu Tước và Tôn Trữ. A Lai đi tới, rót cho hắn một ly trà.
Kỳ lạ, sau khi nhìn thấy Chu Tước, cảm giác tim đập nhanh vừa rồi cũng biến mất không thấy. Kỳ quái hơn, hắn có cảm giác không thích nàng xuất hiện bên cạnh nam nhân khác, bất kể là Từ Ấu An hay là Tôn Trữ trước mặt.
“Cái đó là gì vậy?” Thẩm Qua chỉ các món điểm tâm trên bàn.
Chu Tước còn chưa mở miệng, Tôn Trữ đã lấy lòng cười nói: “Thẩm công tử, đây đều là các món điểm tâm của Xuân Chi các làm.”
Thẩm Qua liếc hắn một cái, vẻ mặt mất hứng, còn thản nhiên quăng lại một câu: “Ta biết.”
Hình như hắn không cảm kích, Tôn Trữ vẻ mặt ngượng ngùng, không biết nói gì mới đúng. Đều do sư phụ, không nên kéo hắn tới đây.
Chu Tước đương nhiên không đọc được suy nghĩ của đồ đệ, còn cười đem một đĩa thức ăn đưa đến trước mặt Thẩm Qua: “Chỉ muốn tỏ chút hảo ý thôi mà, chút tấm lòng mọn chẳng lẽ không được tôn trọng, mau nếm đi.”
Thẩm Qua hồ nghi nhìn nàng.
“Ngươi không nghi ngờ ta hạ độc chứ? Yên tâm, loại thủ đoạn bỉ ổi này, chưa đến thời điểm quan trọng ta không dùng đâu.” Nói xong, tự cầm một miếng bỏ vào miệng.
“Ta không hoài nghi ngươi hạ độc, chỉ đang suy nghĩ vì cái gì mà ngươi xuất hiện trước mặt ta.”
Ngón ta thon dài như ngọc của Chu Tước nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Ta cũng không cố ý xuất hiện trước mặt ngươi. Chỉ là … có một tin tức quan trọng muốn nói cho ngươi.”
“Nhìn vẻ mặt tươi cười của ngươi, ta đoán hẳn không phải tin tốt.”
“Mọi việc đều có hai mặt, có lẽ đối với ta là tin xấu, mà đối với ngươi mà nói là tin tốt.”
“Chu cô nương, nói thẳng đi. Mới sáng sớm ngươi không thấy phiền sao?”
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng rực, chiếu vào vườn hoa trong viện đang dập dìu ong bướm.
Chu Tước nói: “Bây giờ đã gần trưa rồi nha, chắc là hôm qua công tử ngủ trễ, nên hôm nay thức dậy muộn một chút.”
Thẩm Qua không thèm để ý đến lời châm chọc khiêu khích của nàng: “Ngươi tới đây chỉ để nói vậy sao?”
“Đương nhiên không phải, ta cũng không nhàm chán như vậy a.” Chu Tước ăn đã no, Tôn Trữ giúp nàng rót chén trà, nàng uống một ngụm, uhm, hơi đắng nha: “Công tử có biết đá phù dung phỉ thúy không? Chính là phần thưởng cho quán quân giải cờ vây năm nay.”
Thẩm Qua lấy một ít điểm tâm: ” Vậy miếng đá đó có vấn đề sao?”
“Không có vấn đề.” Vừa lòng thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Thẩm Qua, Chu Tước cười gian giống như một con tiểu hồ ly: “Chỉ là hiện tại mọi người nói miếng đá kia là đồ giả.”
“Đồ giả?”
Chấn động chính là A Lai
Tôn Trữ rốt cuộc cũng có cơ hội chen vào: “Vẻ mặt của ngươi thật giống lúc ta nghe được tin tức này.”
A Lai không để ý đến hắn, quay đầu nhìn Thẩm Qua. Thẩm Qua có ý bảo hắn bình tĩnh: “Tin tức này không hề có căn cứ, khẳng định là tin vịt.” Ánh mắt trách cứ chuyển về phía Chu Tước.
“Không liên quan đến ta nha.” Chu Tước là lên: “Tất cả mọi người đều nói vậy mà.” Mắt chớp chớp, công tử à, ngươi phải tin ta nha.
“Mọi người là ai? Ngươi nghe ai nói.”
“Buổi sáng hôm nay ngoài cửa thành tụ tập một đám người, trên tường thành có treo một bố cáo, ta nghe có người tố cáo con trai của người phụ trách cuộc thi cờ vây năm nay bởi vì nợ một số tiền lớn nên đã bán đá phù dung phỉ thúy thật, nên miếng đá hiện tại rõ ràng là đồ giả.”
Vừa dứt lời, lại có tiếng bước chân dồn dập chạy tới.
“Không tốt rồi! Không tốt rồi nha! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Không thấy người đã nghe tiếng.
Phan Dao Dao vội vàng chạy vào, thở hồng hộc: “Bên ngoài, … ra xảy ra chuyện lớn rồi.”
Người trong lòng xuất hiện, mắt Tôn Trữ rực sáng, ân cần rót cho nàng một chén trà.
“Cám ơn, ta không khát.” Phan Dao Dao đẩy chén trà ra, sốt ruột nhìn Thẩm Qua: “Nghe nói đá phù dung phỉ thúy …”
Lời còn chưa dứt, đã bị Chu Tước cắt ngang: “Là giả, tin tức này ta đã nói cho họ biết rồi.”
Phan Dao Dao tìm ghế ngồi xuống, ngạc nhiên nhìn mọi người: “Các ngươi, đều biết rồi à?”
Chu Tước đắc ý vuốt mái tóc dài như thể “Ta là ai, có chuyện gì mà ta không biết”. Điều này làm cho Thẩm Qua sinh nghi, “Ngươi nghe tin này ở đâu? Chu cô nương, theo lý thuyết ngươi phải biết sau bà chủ Phan mới đúng chứ.”
Lời vừa nói xong, Tôn Trữ cũng hoài nghi nói: “Đúng vậy! Sư phụ, sao người biết được?”
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đều hướng về Chu Tước.
Chu Tước trong lòng phát hoảng, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu mập mờ, “À, là như vậy, hôm nay, buổi sáng hôm nay, ta … ta..” Nói đến ta đột nhiên dừng lại.
“A! Ta nhớ ra rồi.” Phan Dao Dao bỗng dưng thốt lên, “Sáng nay ngươi ra khỏi thành tìm đệ tử Cái Bang. Không phải hôm qua ngươi nói sẽ tìm bọn họ hỗ trợ sao?”
“Việc này ngươi cũng biết?” Chu Tước lắp bắp kinh hãi, chuyện đó không phải bị lộ rồi chứ.
“Không ngờ là ngươi cũng có bằng hữu, hành động nhanh như vậy.” Phan Dao Dao vỗ lưng nàng, khi những người khác đang khó hiểu, nàng liền kể chuyện Chu tước đang giúp nàng tìm người, bỏ đi chuyện phong thư. Cuối cùng nàng kết luận, “Vì vậy lúc nàng ra ngoài, chắc là thấy bố cáo dán ở cửa thành, chuyện này đâu có gì kỳ lạ.”
Ngầm nhẹ nhàng thở ra, Chu Tước vội gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, sự việc đúng là như vậy.”
“Nhưng mà ngươi thật không giống bạn bè nha. Cũng không nói cho ta biết, làm ta cảm giác mình là người cuối cùng biết chuyện.”
“Ta nghĩ ngươi không quan tâm đến miếng đá.”
“Ta không cần miếng đá, mà là nếu ta không thể giúp Thẩm công tử lấy được nói, vậy thứ ta muốn cũng khỏi phải bàn.”
Phan Dao Dao vừa định trả lời thì bị Thẩm Qua cắt ngang: “Bà chủ Phan, bây giờ chuyện nên làm là đến phủ nha hỏi cho rõ mọi việc chứ không phải ở đây trò chuyện vui vẻ.”
“Được rồi.” Ậm ừ đáp lời, vì nàng đoán được gì đó, Phan Dao Dao nhanh chóng đi theo Thẩm Qua. A Lai lo lắng cho Thẩm Qua, cũng đi theo.
Bây giờ chỉ còn Chu Tước và Tôn Trữ.
Tôn Trữ thấy Phan Dao Dao đi rồi cũng muốn theo nàng, bị Chu Tước giữ lại.
“Ta nói ngươi nha, tú tài thối, ngươi không ở nhà luyện tập chơi cờ, muốn chạy đi đâu? Muốn đi nhiều chuyện à, chờ khi ngươi có thể giành giải nhất thì muốn đi đâu cũng được, nếu không chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà luyện tập đi.”
Từ trong vạt áo, lôi ra một cuốn sách dạy đánh cờ: “Giải tất cả các thế cờ trong này cho ta, sư phụ phải ra ngoài một chuyến.”
Ngay cả Chu Tước cũng bỏ lại hắn, Tôn Trữ thầm oán trong lòng: Người không phải muốn đi giúp vui sao, còn giả bộ nói không phải.
Chu Tước muốn đi giúp vui sao? Dù rằng nàng cũng muốn lấy được đá phù dung phỉ thúy đem bán lấy tiền đi Trường An. Nhưng nàng lại không đi phủ nha, mà đi về phía ngược lại.
Nàng sẽ đi đâu?
Ngoại thành, trong khu miếu đổ nát …
“Sư phụ, nhiệm vụ người giao chúng ta đã hoàn thành rồi.” Vương Đại Hải lấy lòng nói.
Chu Tước hài lòng gật đầu: “Nhiệm vụ hoàn thành không tồi.”
“Chỉ là,” Vương Tiểu Hải hơi hoài nghi, “Có người tin miếng đá phù dung phỉ thúy là giả sao? Ta nghe nói phủ nha tụ tập đông người lắm, chỉ cần lấy miếng đá ra, mọi người sẽ biết chúng ta tung tin vịt.”
“Tin tưởng bản thân chút đi. Cho dù hôm nay hắn có mang miếng đá ra, mọi người cũng sẽ bán tín, bán nghi.”
“Ta còn không hiểu, nếu như vậy, tại sao sư phụ lại tung tin giả?”
Chu Tước gõ đầu Vương Tiểu Hải một cái: “Ngu ngốc! Chỉ cần tất cả mọi người đều nghi ngờ miếng đá kia, số người tham dự sẽ giảm xuống, cơ hội thắng của Tôn tú tài sẽ cao hơn.”
“Sư phụ anh minh!”
“Ai, với năng lực cuả tú tài ngốc kia làm sao có thể hạng nhất? Ta đương nhiên phải giở tí thủ đoạn.” Chu Tước cười rất đắc ý.
Hai đồ đệ nhân lúc nàng cao hứng, vội vàng thưa chuyện: “Chúng ta nguyện theo sư phụ, tuyệt không hai lòng.”
Chu Tước liếc bọn họ một cái: “Các ngươi chân thành với ta, ta đều ghi nhận. Sau này có nhiều chuyện phải dùng tới các ngươi, nhưng các ngươi cũng nên nhẫn nhịn, chờ ta lấy được miếng đá, tự nhiên cũng không thiếu phần các ngươi.’
Vương Tiểu Hải nói: “Ta và ca ca một lòng làm việc vì sư phụ, hy vọng có thể được người truyền thụ kỳ nghệ, giúp ca ca sớm có ngày trở thành kỳ thủ cờ vây.”
Vương Đại Hải tiếp lời: “Nếu có thể được sư phụ ban cho, vậy không thể tốt hơn.”
Xem ra tiểu đệ tâm tư còn đơn thuần, ca ca so ra vẫn mưu mô hơn.
Chu Tước lấy một quyển sách dạy đánh cờ trong lòng ra: “Quyển sách này do chính tay ta biên soạn, dựa vào đó luyện tập rất có ích.”
Hai huynh đệ vội vàng cảm tạ.
Tự cho là tiểu mưu đã được thực hiện, Chu Tước xoay người rời đi, vừa mới ra khỏi cửa, thì thấy khuôn mặt xanh mét của Thẩm Qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT