Mặt trời đã lên cao, tuy nhiên cái nắng của mùa thu vẫn không gay gắt lắm.
Lâm Á Kỳ thẫn thờ ngồi trên ghế sofa, lâu lâu lại chống cằm thở dài một
cái ra dáng bà cụ non. Ánh mắt lúc nào cũng phóng đến cầu thang, cô thật muốn đi lên lầu tìm Kì Nam a, anh giận rồi, giận thật rồi. Tuy nhiên
không phải con cọp nổi điên như bình thường nha, mà là ... giận kiểu trẻ con nha. Không thèm nói chuyện với cô, bỏ mặt cô a. Đến cơm trưa cô
cũng không thấy anh đi xuống. Nhàm, quả là nhàm.
Lâm Á Kỳ chống tay bưng lấy mặt mình chớp chớp hai mi mắt, đột nhiên nảy ra một ý định. Người ta nói muốn giữ được đàn ông thì phải giữ được dạ dày trước a. Hình như trong nhà ăn có sách nấu ăn, hay cô tập làm bánh thử
cho anh ăn nhỉ? Anh cũng chưa ăn trưa mà. Cô vui mừng hô to một tiếng
bật người dậy bắt đầu vào bếp muốn tập tành làm bánh. Giờ này người hầu
trong nhà chắc cũng đã ra nhà sau hết, cô không cần bận tâm.
Lâm Á Kỳ vui vẻ bước vào phòng bếp, miệng cười đến nỗi hai má phúng phính
lún đồng tiền sâu đáng yêu đứng cực điểm. Hai tròng mắt long lanh sáng
quắt như sao. Cô bĩu môi chỉ chỉ tay vào hình cái bánh trong quyển sách
hơi chần chừ. Bánh kem thôi mà, bổn cô nương làm được.
Quá trình tìm nguyên liệu của Lâm Á Kỳ rất thành công, trong phòng bếp thứ
gì cũng có. Cô bắt đầu làm bánh. Chỉ có điều khi làm bột, một tiếng bọc
bể vang lên. Trong đầu cô nổ 'bùm' một tiếng, toàn khuôn mặt đáng yêu
dính đầy bột như người tuyết.
Lâm Á Kỳ
chống hai tay ngang hông tức giận thở mạnh một hơi nhanh chóng lấy tạp
dề mặc vào người. Trực tiếp chọi nguyên một bọc bột trắng vào bồn rửa
tay. Khóe môi cô co giật kịch liệt, hình như cô cũng không biết ... đó
có phải lại bột làm bánh không nửa. Kì Nam a, em xin lỗi anh, bồn rửa
tay lau chùi được mà?
'Bịch' một tiếng,
hai bên bồn rửa tay trở nên trắng bạch. Bột bay tứ tung khắp phòng bếp.
Hai mắt Lâm Á Kỳ trợn ngược lấy tay che đầu mình. Lát sau, bột đã bay
hết, chỉ là toàn nhà bếp, cả một góc màu trắng toàn bột là bột. Ách ...
không phải tại cô, tại bịch bột bị rách a.
(Ai làm cho nó bị rách?)
Lâm Á Kỳ cũng không phải người bất tài, khoảng vài tiếng sau, không biết cô đã làm bánh được hay chưa. Chỉ là vài phút trước vẫn nghe tiếng 'loảng
xoảng', 'rầm rầm' bên trong bếp.
Hai con
mắt chứa đầy tinh quang, Lâm Á Kỳ cười đến nỗi hai mí mắt híp lại gần
như hình lưỡi liềm. Khóe môi cong cong xinh đẹp đến mê người. Cô vui vẻ
như thế này, chắc hẳn bánh đã làm rất thành công đi?
Đột nhiên lúc này có người nào đó đi từ trên cầu thang xuống, lạnh lùng
nhìn con búp bê đang có vẻ hạnh phúc đến cực điểm kia, cất giọng lạnh
tanh hỏi: "Cô làm gì ở đây?"
"Hìhì, em
làm bánh cho anh". Lâm Á Kỳ cười hì hì thay đổi luôn cách xưng hô nhưng
vẫn cảm thấy ngường ngượng. Ách ... hai con mắt nheo lại cảm thấy có gì
đó không đúng.
"Bánh, bánh hay phá nhà
tôi?" Kì Nam mặc áo thun đen, quần short ngắn đứng trên cầu thang trầm
mặt nhìn Lâm Á Kỳ. Lúc ờ trên lầu hai anh không ngừng nghe thấy âm thanh lạ, rốt cục cũng biết là cái gì, cô làm bánh hay phá nhà anh?
Lâm Á Kỳ theo bản năng gật đầu như gà mổ thóc. Cô biết cái gì không đúng
rồi nha. Bình thường anh toàn mặc tây trang trông gò bó lại rất nghiêm
nghị nhưng hôm nay lại mặc đồ bình thường trông rất thoải mái nha, cô
nhìn đến ngẩn ngơ. Khuôn mặt anh hoàn mỹ, hoàn mỹ nhưng được tạc tượng.
Hai tròng mắt hổ phách lúc nào cũng lạnh băng tỏ ra vẻ xa cách, toàn
thân thể cao lớn nay lại mặc đồ bình thường trông rất thoải mái nha, cô
nhìn đến ngẩn ngơ. Khuôn mặt anh hoàn mỹ, hoàn mỹ nhưng được tạc tượng.
Hai tròng mắt hổ phách lúc nào cũng lạnh băng tỏ ra vẻ xa cách, toàn
thân thể cao lớn nay lại tỏa ra mị lực không chừng khiến người ta muốn
điên lên. Cô khóc ròng trong lòng, cho cô bằng phân nửa anh thôi, phân
nửa anh thôi nha là cô cảm ơn lâmy rồi.
"Cái gì? Cô phá nhà tôi" Mặt Kì Nam đen lại, hai mắt anh trầm xuống. Cô là
nữ yêu tinh phá đời anh còn phá cả nhà anh. Sao anh lại ngu ngốc cứu cô
về chứ? Tức chết mà cái búp bê xui xẻo.
"Ách ... không phải, em chỉ làm rớt cái ghế thôi mà". Lâm Á Kỳ đổ mồ hôi
giật mình mới biết mình nói gì, cô vội lắc lắc cái đầu nhỏ như con lật
đật, cô nào có gan phá nhà anh chứ. Anh không chém cô như mấy tên đòi nợ mướn là may rồi.
Khuôn mặt của Kì Nam
bình thường lại, đột nhiên anh bước đến chỗ Lâm Á Kỳ cúi xuống kề mặt
mình vào sát mặt cô. Hai bàn tay anh đút vào túi quần bình thản nhìn cô, mặt cách mặt chỉ khoảng vài cm đụng vào chóp mũi của nhau.
Thời gian như ngừng lại, Lâm Á Kỳ bị hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt
đỏ mặt đến tận mang tai, anh không phải sẽ hôn cô chứ? "Anh, anh định
làm gì?"
Hai mắt Kì Nam vẫn lạnh như
băng nhìn Lâm Á Kỳ, tận hưởng từng hơi thở nóng ấm, hương thơm trên
người cô quanh quẩn lấy mình. Mặt anh cúi càng ngày càng gần xuốn
Đột nhiên Lâm Á Kỳ có ý nghĩ anh chắc chắn sẽ hôn mình, cô nhắm mắt lại chờ đợi nụ hôn trong truyền thuyết đáp xuống. Lần này cô phải từng bước,
từng bước hưởng thụ thành quả 'dụ dỗ' của mình, cuồng nhiệt đáp trả anh.
Kì Nam thổi phù một cái, đột nhiên có một làn bụi trăng trắng bay lên từ
má cô, anh đứng thẳng người dậy bình thản nhìn cô nhếch môi lạnh tanh
nói: "Mặt dính bột, không cần bánh, pha dùm một ly cà phê". Nói xong anh liền cao ngạo đi lại phía sofa ngồi xuống.
Lâm Á Kỳ mở mắt ra sờ sờ khuôn mặt của mình, là cô 'dụ dỗ' sai cách sao?
Khóe môi liên tục run rẩy không ngừng. Là cô tự mình đa tình thôi a,
nghĩ vậy cô liền nhìn đến bộ dáng kiêu ngạo của anh đang ngồi sofa, thất thỉu quẩy quẩy cái đuôi tiểu yêu tinh đi vào nhà bếp.
Lát sau, đột nhiên ở đâu truyền đến một tiếng "ùn" cực lớn. Kì Nam cầm điều khiển tivi (Remoss) lạnh băng nheo mắt lại. Một lúc sau anh mới thấy
được bóng dáng nhỏ nhắn của Lâm Á Kỳ cầm cà phê đi ra. Trên khuôn mặt
đáng yêu của cô luôn tươi cười như hoa, chứng tỏ chắc chắn không có
chuyện gì xảy ra. Lúc này anh mới bình tĩnh đảo mắt qua chỗ khác.
"Này, uống đi". Lâm Á Kỳ mặc váy trắng ngồi xuống cười rạng rỡ như mặt trời
nhìn anh, hai gò má theo đó cũng đỏ lên, đáng yêu cực kì, diễm lệ không
hề nhuốm lên một tý buồn phiền. Cô quyết định rồi, cô sẽ làm mặt trời để khiến băng trôi tan chảy nha.
"Âm thanh
vừa nãy là gì?" Kì Nam gác chân lên bàn ra thái độ ông chủ, uống vào một tý cà phê. Đột nhiên cảm thấy cô pha rất đắng nhưng rất vừa miệng anh,
thấy ngon liền uống vào vài ngụm.
"Em lỡ
làm rơi cái ly" Hai mắt Lâm Á Kỳ chợt lóe lên tinh quanh, ánh nhìn vui
vẻ có chút kì lạ. Nói không phải tự luyến, trước khi mất đi kí ức. Cô
pha cà phê vô cùng giỏi nha, tuyệt đối không phải thứ vô dụng cái gì
cũng không biết.
"Bánh?" Anh bỏ ly cà phê xuống bàn, đột nhiên mở miệng lạnh nhạt hỏi. Tia nhìn thích thú, có cảm giác muốn nếm thử bánh của cô.
Lâm Á Kỳ lại im lặng chỉ cười hìhì không nói gì. Thấy vậy Kì Nam liền hừ
lạnh, tuyệt không muốn quan tâm tiếp quay mặt uống cà phê. Dự tính
chuyện buổi tiệc sinh nhật của Lâm Á Quân. Hình như tối nay, Nguyên Lâm
cũng dẫn theo An Tiệp Kha, Bách Minh và còn có bọn người kia nữa. Anh
phải suy xét một chút.
Lâm Á Kỳ cười hắc
hắc cực kỳ hạnh phúc nhìn Kì Nam. Xem ra cà phê của cô cũng không phải
tệ. Trong con tim nhỏ nhoi luôn đập lên 'thình thịch', tuy rằng anh lạnh như băng, tính tình khúc gỗ đầu cục đá nhưng vẫn tạo cho cô cảm giác ấm áp vô cùng a. Cô không muốn phá hư không khí hạnh phúc như bây giờ, đợi cho anh uống xong cà phê, cô nhất định sẽ nói cho anh biết cô làm hư
cái lò vi sóng với cái bình đun nước nóng của anh.
(Còn tiếp)
- Stt 1: Theo số đông, fic sẽ có H
- Stt 2: *Chỉ trích cái* Ai làm bánh kem mà hư lò vi sóng ,hư lò nướng mới đúng chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT