Ở biệt thự, bầu trời vào buổi sáng rất trong xanh. Không khí lại vô cùng
mát mẻ khi đang chuyển thu, mọi người hầu bên trong hiện giờ thì đang
bận rộn làm việc, dọn dẹp cho một ngày mới, mặc dù chủ của căn biệt thự
này, rất ít khi trở về. Nói thật ra, Kì Nam xem nhà của mình như một
khách sạn phòng bị.
Hàn Nhi bước ra khỏi
ngưỡng cửa chính, cô dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm đường đi đến vườn
hoa, hôm nay rất lạ a, xung quanh không hề có vệ sĩ canh gác giống như
mọi hôm mà cô nhìn thấy. Nhìn một chút, cô như một đứa trẻ đi lạc mất
phương hướng, nơi rộng như thế này, vườn hoa ở đâu. Trước mắt cô khoảng
vài chục mét là một đài phun nước, phía bên trái nghe nói là khuôn viên
của biệt thự. Khẽ cắn môi một cái, cô quyết định đi về phía dưới cửa sổ
mà lúc trước cô nhảy lầu, phía khuôn viên. Vừa bước đi được một lát, cô
đã đứng phía dưới cái cây lúc trước. Bỗng nhiên, vào giây phút cô đang
buồn bực ngó tới ngó lui thì một giọng nói trong trẻo hỏi hang từ phía
sau lưng truyền về, bất giác làm cô giật mình.
- Cô chủ, cô đi đâu thế?
Hàn Nhi giật mình hét lên xoay người lại, mới sáng sớm mà ai muốn nhát ma
cô. Lập tức khi thấy trước mắt mình là một người con gái quen thuộc đang cầm bình xịt tưới cây thì cô bỗng thở phào nhẹ nhõm, là chị Hoa, hai
con ngươi to tròn của cô vốn buồn bực thì bỗng sáng bừng lên.
- Chị chỉ cho em biết vườn hoa ở đâu đi?
Mà đối với cô hầu gái tên Hoa nào đó, khác với vẻ hưng phấn của Hàn Nhi,
khuôn mặt vốn bình tĩnh nhưng khi nghe đến câu hỏi thì bỗng dưng biến
sắc, tái nhợt đi sợ hãi, vội vàng hơu mạnh tay cảnh cáo khuyên cô, âm
điệu nghe vô cùng hoảng hốt.
- Cô chủ, cô đừng bao giờ đi đến đó, cậu chủ mà biết chắc chắn sẽ tức giận, tốt hơn là cô trở vào lại biệt thự đi.
Cô hầu gái hoảng hốt nói, khuôn mặt của cô tái mét đi, dâng đầy lên một
nỗi sợ hãi, nói xong liền nhanh chóng chạy đi không muốn để Hàn Nhi bắt
được mình. Làm sao đây, cô không thể chỉ, nếu chỉ cho Hàn Nhi đi đến đó, cậu chủ sẽ không kiềm chế được mà giết chết luôn cả hai mất. Còn nhớ
hai năm trước, Reign tuyển chọn người hầu cho "biệt thự lớn" và biệt thự này, có một cô gái không biết rõ nên đã đi nhằm vào vườn hoa, vì do nơi đó toàn trồng hoa hồng, nghe nói còn xinh đẹp như một thiên đường nên
cô gái đó luyến tiếc không hề rời đi, cũng chẳng biết cô ta nhìn thấy
được gì ở đó. Kết quả cậu chủ nổi giận, hai mắt hằn đỏ như máu tươi, tựa ác quỷ tula gọi hồn. Nổ một phát súng trúng ngay tim khiến cô ta chết
thảm, máu loang lỗ chảy ra khắp một mảng sân cỏ ở khuôn viên. Hôm đó,
miệng cậu chủ không ngừng rích lên lạnh lẽo. Khung cảnh đáng sợ ấy, cô
không muốn chính mình là nạn nhân.
Hàn
Nhi nhìn theo bóng dáng hoảng hốt vội vàng của cô hầu gái mà chính mình
lại dâng lên một cỗ khí khó hiểu, chỉ là ngắm hoa thôi mà, cần gì phải
tức giận, Kì Nam anh ta đúng là một con người quái lạ. Hừ lạnh một cái,
Hàn Nhi bực tức nhìn xung quanh tìm người giúp nhưng cũng chẳng thấy ai. Bất đắc dĩ thở dài, cô đành tự mình đi tìm vậy. Chân cô bắt đầu di
chuyển bước đi, vừa đi lại vừa không ngừng nhìn xung quanh tìm tòi. Đang đi về hướng đằng sau khuôn viên biệt thự thì bỗng cô thấy phía bên phải xuất hiện một lối mòn nhỏ, mọc đầy cỏ dại. Quái lạ, chẳng phải mọi nơi
đều được dọn dẹp sao, như thế nào nơi này lại toàn cỏ dại. Vốn tính tò
mò còn dữ hơn sự sợ hãi. Hàn Nhi liền đi vào phía trong, hai bên lối đi, cỏ dại mọc cao lên quẹt vào chân cô làm đau rát. Cô cứ đi, cứ đi,
khoảng mười phút sau thì bỗng dưng cô bất ngờ dừng chân lại, môi mấp máy như muốn nói gì đó. Hai mắt trợn ngược há hốc sốc toàn tập. Trước mặt
cô, một vườn hoa rộng lớn vô cùng hiện ra. Xinh đẹp, rất đẹp, đẹp như
một bức tranh vẽ vô giá. Thoáng chốc, khóe môi đỏ hồng khẽ cong lên hình thành một nụ cười hoàn hảo thõa mãn, cuối cùng Hàn Nhi cô cũng tìm ra
được vườn hoa nha. Nơi tuyệt vời như thế này mà tại sao lại cấm vào, rõ
điên rồ.
Cô tươi cười chạy ào vào phía
bên trong vườn hoa, nụ cười nở trên môi... trong sáng hồn nhiên không
vướng lên một hạt bụi trần. Cô buông bỏ xung quanh, không quan tâm quá
khứ của chính mình. Mặc kệ, cô chỉ cần hiện tại bản thân mình vui vẻ là
được.
Trong vườn hoa hồng sặc sỡ rộng
lớn, hình ảnh của một cô gái xinh đẹp chạy nhảy nhìn vô cùng nổi bật. Tà váy trắng khẽ bay phất phơ trong làn gió mát. Mái tóc dài mượt mà xõa
qua đôi vai gầy gò nhỏ bé, bay nghịch ngợm rối tung. Trên khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên tiên kia, hàng mi dài cao vút khẽ run run theo từng cơn
gió nhẹ lướt qua. Từ sâu trong đáy mắt cô gái chứa thập phần những tia
vui vẻ khó có được. Hình ảnh này. . . như một tiểu thiên sứ giữa chốn
trần gian, trên khắp cơ thể ấy, mị lực tỏa ra không ngừng.
Hàn Nhi vui vẻ chạy lòng vòng quanh các khóm hoa, cô kiều diễm giữa nơi
xinh đẹp sặc sỡ, tại sao ở đây chỉ trồng hồng đỏ a. Bỗng dưng từ xa, cô
thấy được thứ gì đó màu trắng nhấp nhô lên, ở phía dưới một gốc cây.
Toàn một vườn hoa hồng đỏ, chả lẽ cái đó là hoa hồng trắng. Nghĩ vậy cô
liền vui vẻ bước đi lại. Kết quả khi thấy được thứ đó, cô liền bất động
chôn chân tại chỗ.
Trước mặt Hàn Nhi, từ
lúc nào đã xuất hiện ra hình ảnh của một ngôi mộ màu trắng được xây cất
rất xa hoa. Cô đứng bất động tại chỗ chỉ biết nhìn chằm chằm vào nó, từ
sâu trong đáy mắt đã chuyển sang hình thành lên một cỗ kinh hãi. Tại sao nơi này lại chôn người, xuất hiện một ngôi mộ, sao mọi thứ trong ngôi
biệt thự này đều khiến cô khó hiểu.
Hàn Nhi bắt đầu di chuyển gần lại phía ngôi mộ. Cô tò mò muốn biết là ai mà được Dương Kì Nam ân quyền đặc biệt chôn cất xa hoa ở một nơi tuyệt vời như thế này. Bỗng dưng, khuôn mặt cô trắng bệch đi, đôi môi đỏ hồng
mím chặt lại tím ngắt thều thào hoảng loạn, một nỗi hoang mang được hình thành trong lòng.
- Cô chưa chết mà.
Hàn Nhi hoảng hốt lùi dần lùi dần cách xa ngôi mộ đi. Đến khi đôi chân đầy
vết xước gặp phải tảng đá thì vấp té. Cô ngã khụy xuống đất, hai bàn tay chống lên nền cỏ. Miệng hơi hé ra lẩm bẩm gì đó. Cô chưa chết, rõ ràng
chưa chết mà. Tại sao bia mộ đó lại khắc tên cô. Sai rồi, sai hết rồi,
là bia mộ đó khắc sai tên.
Cô vô hồn
nhìn thẳng vào tấm bia được khắc đầy kỉ xảo. Nếu như đây không phải là
cô. Vậy đích thị là chỉ một người khác. Bây giờ thì cô đã hiểu, tại sao
mà Kì Nam anh ta lại cấm người khác vào đây, anh ta rõ là có bí mật.
Đoạn, nhớ tới những lời Dương Ân Diệp nói. Hàn Nhi chỉ cảm thấy một loại chua xót tràn lên cổ họng, lòng ngực bên trái nhói đau, ánh mắt cô đờ
đẫn. Hóa ra, hóa ra cô là một kẻ thế thân, lấy tên người khác để tồn
tại. Khóe môi nhợt nhạt kia khẽ nhếch lên hình thành một nụ cười gượng
gạo đầy chế giễu. Cô không là gì của anh, cần gì phải khốn khổ như thế
này.
- HÀN NHI, CÔ RA ĐÂY CHO TÔI.
Bỗng dưng bên ngoài, một tiếng hét hung hăng truyền vào thính giác khiến Hàn Nhi rung người. Âm điệu này, rất quen. Hai tay cô run rẫy hoảng hốt,
giật mình xoay người lại.
Là...
(Còn tiếp)
- Sad: orry mấy ace, có chap lâu rồi mà tại hết 3G post hk đc.
- Gay cấn rồi a!!! ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT