Dương Tĩnh Lan hoàn toàn ngưỡng mộ thiếu niên kia. Chỗ Dương Tĩnh Lan một mực hướng tới là cơ trí, sự rộng lượng, bình yên, tự nhiên của hắn.

Đầu tiên là Đồng Nhã Lam, lần thứ hai y có cảm giác đối phương muốn kết giao, cùng làm bạn tri kỉ.

“Thiếu hiệp cơ trí hơn người, thật khiến cho người ta bội phục. Có thể thỉnh giáo đại danh thiếu hiệp ?”

Thiếu niên nói:“Thiếu hiệp này, xưng hô thì không dám, ta chỉ là một kẻ tiểu thâu thôi. Họ kép Thiểu Chính, danh Nhược Hoàng.”

“Ta gọi là… Tiêu Thương Nguyệt.” Nhớ tới Tiêu Thương Nhiên còn đang theo dõi mình, Dương Tĩnh Lan chỉ có thể đổi giọng. Chính mình thật đúng là đáng thương, liền kết giao bằng hữu đều phải dùng tên giả.

“Thương Nguyệt, danh tự thật là dễ nghe.” Thiểu Chính Nhược Hoàng nhếch miệng cười, lập tức giảm thấp thanh âm:“Có người đang theo dõi ngươi.”

“Ta biết rõ.” Dương Tĩnh Lan nói,“Hắn là đệ đệ của ta. Ta ngày hôm qua đến Đông thành nhạc phường thổi tiêu, buôn bán lời ít ngân lượng. Hắn rất ngạc nhiên không biết ta là bán nghệ thế nào , nên theo dõi ta.”

Thiểu Chính Nhược Hoàng nhướng mày.“Nhà các ngươi rất nghèo ?”

“Không, chính là cha mẹ qua đời, ta chỉ có thể bán nghệ kiếm tiền.” Dương Tĩnh Lan thở dài. Đại khái sẽ không ai xui xẻo như mình, xuyên qua đến cổ đại còn muốn mình làm xiếc kiếm tiền. Người ta động một chút là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Thái Tử, Công Chúa, Vương Gia ……… Căn bản không cần vì tiền phát sầu.

“Nếu không ta dạy cho ngươi vài chiêu, vậy ngươi cũng không cần bán nghệ .” Thiểu Chính Nhược Hoàng nói,“ ‘Huyền long hư bay’ của ta, giúp ta trộm mười một năm, cho tới bây giờ không có thất thủ qua.”

“Đa tạ hảo ý của ngươi, ta không cần .” Ta cũng không trộm kiếm bạc.

Thiểu Chính Nhược Hoàng vỗ vỗ bờ vai của y.“Quả nhiên là một thân chính khí, ngươi bằng hữu này ta giao định rồi! Ta vừa rồi nói giỡn ngươi,‘Huyền long hư bay’ chính là thần thâu kĩ độc đáo do ta sáng tạo, nếu để cho ngươi học được , ta không thể kiếm nổi chén cơm.”

Vật họp theo loài, người chia thành nhóm… Bình thường tiểu thâu không phải hẳn là yêu kết giao người trong hắc đạo , như thế nào hắn ngược lại yêu kết giao chính nghĩa nhân sĩ?

“Ngươi dám kết giao một thân bằng hữu chính khí, không sợ ta báo quan bắt ngươi?”

“Ha ha ha… Ta không sợ, đương nhiên không sợ. Những quan binh kia không đuổi kịp ta.”Ít Chính Nhược Hoàng cười nói,“Hơn nữa, ngươi sẽ không đi báo quan .”

Dương Tĩnh Lan rất yêu mến cái cảm giác được người tín nhiệm. Thật sự y không quay về báo quan, bởi vì y thật sự rất bội phục Thiểu Chính Nhược Hoàng.

Thử hỏi, trên đời lại có tiểu thâu có thể nói được “trộm cũng có câu” ?

Tiêu Thương Nhiên đợi thật lâu, cũng không thấy ca ca định đi bán nghệ, đành chán nản thất vọng trở về nhà.

Sau khi xác nhận Tiêu Thương Nhiên đã rời đi, Dương Tĩnh Lan đứng lên:“Ta cùng với nhạc phường phường chủ hẹn rồi . Muốn trước giờ Mùi đến Đông thành nhạc phường… Thời gian đã gần đến, ta phải đi.”

“Đừng nóng vội.” Thiểu Chính Nhược Hoàng giữ chặt y,“Bây giờ còn không đến buổi trưa, chúng ta tìm một nơi thoải mái ăn trưa a.”

“.. Được rồi.” Dương Tĩnh Lan liền cùng hắn đến khách *** kế bên dùng bữa.

Nói đến, từ sau khi y xuyên không đến thế giới này, đây là lần đầu tiên y ở bên ngoài ăn cơm . Không biết khách *** trong thời cổ với khách sạn thời hiện đại có gì khác biệt?

Theo Thiểu Chính Nhược Hoàng đi vào khách *** lớn nhất Cẩm Châu, Dương Tĩnh Lan trong lúc lơ đãng liếc qua chiêu bài của khách ***.

Đông thành khách ***.

Đông thành…

… Lại là đông thành.(Trùng hợp hay là duyên mệnh?)

Hương khí nhàn nhạt lượn lờ ở bên cạnh, hoàn cảnh u nhã thư thích làm cho người ta rất khó liên tưởng đến sự huyên náo của khách ***. Dương Tĩnh Lan không phải không thừa nhận, cái này thật là một nơi tốt.

“Thế nào, chọn nơi này, quả không sai a?” Thiểu Chính Nhược Hoàng đắc ý nói.

“Ân.” Dương Tĩnh Lan đáp,“Chính là… món ăn ở khách *** này hẳn rất quý a?”

Tiền bạc trong nhà không mấy dư dả, sẽ hết nếu mình tiêu xài không đúng.

“Đừng lo, ta đài thọ ngươi.” Thiểu Chính Nhược Hoàng cho y một nụ cười an tâm,“Ta biết rõ nhà của ngươi túng quẫn, bữa cơm này ta mời khách. Nếu ngươi không chịu nữa, có thể tới tìm ta.”

Nhìn hắn tuổi còn trẻ, khẩu khí ngược lại không nhỏ. Quả nhiên là còn trẻ hết sức lông bông, cùng mình từ trước có vài phần tương tự . Ở bên kia trước khi rời đi, mình cũng là như thế này, vô ưu vô lự.

“Tìm ngươi? Làm sao tìm được ngươi? Ta lại không biết nhà của ngươi ở đâu.” Có một bằng hữu như vậy ở bên cạnh, cho dù Dương Tĩnh Lan tính tình lãnh đạm cũng cởi mở vui đùa.

“Nhà của ta? Nhà của ta tại Dương Châu.” Thiểu Chính Nhược Hoàng nói,“Bất quá đó là chuyện quá khứ . Hôm nay, ta lưu lạc thiên nhai, tứ hải là nhà.”

Phù vân du tử ý. Lạc nhật cố nhân tình.

(Mây nổi người đi vương vấn ý,

Ngày tàn bạn cũ luyến lưu tình)[1]



Không biết tại sao, Dương Tĩnh Lan chợt nhớ tới câu thơ này.

Chính mình làm sao không phải khách tha phương?

Sau khi ăn trưa, Dương Tĩnh Lan đứng dậy cáo từ. Tuy không nỡ bằng hữu li biệt, nhưng y thân bất do kỷ[2].

“Thương Nguyệt, đừng trách chúng ta là huynh đệ mà ta không cảnh tỉnh ngươi…” Trước khi từ biệt, Thiểu Chính Nhược Hoàng khó được nghiêm túc nói một câu, làm như khuyên bảo, hoặc là cảnh cáo:

“Nơi nhạc phường này, ngươi không đến thường xuyên là hay nhất.”

***

Từ nhạc phường trong đi ra, cước bộ Dương Tĩnh Lan có chút không yên. Liên tục vài ngày bán nghệ làm y ăn không tiêu. Chưa bao giờ y làm mãi cho đến giờ Dậu, trong ba canh giờ diễn tấu hơn mười thủ nhạc khúc, y hiện tại cảm giác hô hấp không ổn, cuống họng vô cùng đau đớn, ngực cũng ẩn ẩn đau.

Trải qua lúc ở Bắc Lam lâu, một hồi tiếng tiêu theo gió đưa đến làm y thanh tỉnh hơn phân nửa.

Ngửa đầu nhìn lại, một bộ áo màu bạc đứng trước tại trọng lâu phía trên, ngọc tiêu bên môi hắn trong ung dung bật ra âm phù hành vân lưu thủy.(Đố mọi người. hắn là ai?)

Hắn thổi, đúng là một thủ [ mê cung ].

Đợi một khúc xong, Dương Tĩnh Lan trông thấy người nọ hướng chính mình cười cười.

“Không ngồi được một chút sao?”

[1] Đây là hai câu thơ từ bài “Tống hữu nhân” của Lý Bạch.(Xem tiếp ờ dưới)

[2] thân bất do kỷ: Bản thân không thể tự quyết định.

************************************************************************

Chương tiếp theo:

“Ta nghĩ, nhất định là từng có kinh nghiệm trải qua việc gì thống khổ, mới có thể đem cái thủ khúc này ưu thương, mê võng biểu đạt được vô cùng tinh tế…… Ta biết rõ vạch trần vết sẹo sẽ làm ngươi rất khó qua, nhưng nói ra vẫn sẽ làm cho tâm thoải mái phần nào. Có thể nói cho ta biết, quá khứ của ngươi ?”

Uống dược? Uống loại khổ dược này, người chết không đền mạng, chính là thuốc Đông y?

Nhìn xem Dương Tĩnh Lan nhắm mắt cố gắng uống, Nam Trúc Khiêm trong nội tâm có chút không thoải mái — hắn bắt buộc chính mình uống xong khổ dược này, đơn giản là thuốc này là Đồng Nhã Lam sắc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play