“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.

Nam Trúc Khiêm đảo mắt nhìn về phía cửa phòng.“Tiến đến.”

Du Hiểu Kiệt đẩy cửa phòng ra, vội vàng đi đến.

“Nguyệt, nghe Nhã Lam nói ngươi bị bệnh, không sao a?”

Dương Tĩnh Lan cười nói:“Ta nào có sinh bệnh khoa trương như vậy, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.”

“Tiêu công tử, ngươi cũng quá xằng bậy, nào có người bán nghệ mệt mỏi đến té xỉu.” Tố Đoạn Tiểu Diệp ở một bên chen miệng nói.

Du Hiểu Kiệt kinh ngạc.“Bán nghệ? Nguyệt ngươi lại… Ngươi cần tiền hướng ta mượn là được, tội gì phải làm như vậy ?”

“… Thực xin lỗi.” Dương Tĩnh Lan rủ mi mắt xuống,“Ta chỉ không muốn chà đạp tôn nghiêm của mình.”

Du Hiểu Kiệt là người ôn nhu săn sóc y, khắp nơi đều vì y suy nghĩ, y muốn cái gì đều cho y. Nhưng, “Y”, là Tiêu Thương Nguyệt, không phải Dương Tĩnh Lan.

Hơn nữa, Du Hiểu Kiệt xem nhẹ điều mà Dương Tĩnh Lan coi trọng nhất — tôn nghiêm.

Tôn nghiêm, điều đó Hiểu Kiệt cho không được.

“Nên xin lỗi chính là ta mới đúng.” Du Hiểu Kiệt nói,“Ngươi gạt ta… Cũng là vì… ta.”

Dương Tĩnh Lan muốn nói gì, đột nhiên cảm giác yết hầu một hồi khô khốc đau đớn, ho khan vài tiếng.

Nam Trúc Khiêm đang muốn đem chén trà trên bàn đưa cho y, lại bị Du Hiểu Kiệt nhanh chân đến trước .

“Uống nước a.”

Tiếp nhận chén trà, Dương Tĩnh Lan hướng hắn vẻ mặt mỉm cười cảm kích.

Chú ý tới mục quang địch ý của Nam Trúc Khiêm, Du Hiểu Kiệt cũng không sợ hãi, mà là dùng ánh mắt không chút nào khuất phục nhìn thẳng hắn.

Đương Tố Đoạn Tiểu Diệp thu thập xong cái hòm thuốc, ngẩng đầu trông thấy đúng là một bộ cảnh tượng mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, không khỏi cười ra tiếng.

“Ha ha…. Lâu chủ, Hữu hộ pháp, các ngươi đây là đang làm gì? So con mắt của ai lớn hơn a ?”

Không có người trả lời vấn đề của nàng.

“Tố Đoạn, ngươi chiếu cố tốt Thương Nguyệt. Ta cùng Hiểu Kiệt có một số việc cần nói .” Nam Trúc Khiêm nói rồi liền rời khỏi phòng. Du Hiểu Kiệt chần chờ một hồi, cũng đi theo.

Tố Đoạn Tiểu Diệp buồn bực — Bọn họ đây là làm sao vậy?

“Ngươi cùng Thương Nguyệt là quan hệ như thế nào?”

Du Hiểu Kiệt mỉm cười.“Chúng ta đều biết nhau vài chục năm , ngươi nói chúng ta sẽ là cái quan hệ gì?”

Ngữ khí như là hướng Nam Trúc Khiêm khoe khoang.

“Ngươi yêu mến y.” Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.

“Đúng vậy. Nếu lâu chủ đối với y không có ý tứ, như thế nào lại nói như vậy.” Du Hiểu Kiệt trong lời nói mang theo vị châm chọc đắc ý.

Trúc Khiêm cười lạnh.“Nếu Thương Nguyệt biết rõ Du Hiểu Kiệt biểu hiện ra bên ngoài ôn nhu thân thiết nguyên lai là một người như vậy, y sẽ rất thương tâm .”

“Y không có khả năng sẽ biết . Bởi vì hình dạng này của ta, chỉ trước mặt địch nhân mới có thể xuất hiện. Đương nhiên, cũng kể cả tình địch.” Du Hiểu Kiệt đáp lễ hắn một cái cười lạnh.

“Ta xem Thương Nguyệt đối với ngươi rất là khách khí, căn bản không giống như là người nhận thức ngươi vài chục năm.” Nam Trúc Khiêm vừa rồi thấy rất rõ ràng, phương thức đối đãi của Dương Tĩnh Lan với hắn cùng với người khác không giống.

Du Hiểu Kiệt thu hồi tiếu dung.“Không hổ là lâu chủ, nói chuyện trúng tim đen. Nguyệt một tháng trước mất đi trí nhớ, cái gì cũng quên.”

Nam Trúc Khiêm khinh thường hừ một tiếng.“Nói như vậy, ngươi hoàn toàn hướng ta khoe khoang bản thân.”

“Ta tin tưởng, một ngày nào đó y sẽ nhớ lại.

Khôi phục trí nhớ . Y nhất định sẽ nhớ tới ta.” Trong mắt Du Hiểu Kiệt đầy kiên trì.

“Nhưng vào lúc đó, lòng của y đã thuộc về ta.” Nam Trúc Khiêm khẳng định.

Du Hiểu Kiệt mặt không biểu tình nhìn hắn.“Nếu như ngươi không phải chân thật thích y, ta khuyên ngươi hãy buông tha y. Ngươi đùa bỡn người khác ta không quan tâm, nhưng lời của ngươi làm tổn hại đến Nguyệt, ta quyết sẽ không cho ngươi lưu toàn thây.”

“Ngươi yên tâm, ta cũng không cho ngươi cơ hội này .” Nam Trúc Khiêm dứt lời, cười nhìn về phía dưới ngựa xe như nước — cũng như một năm trước hắn leo lên địa vị lâu chủ, ung dung ngạo thị quần hùng.

Hắn có tự tin tuyệt đối.

***

Một khúc [ Thanh ngọc án ] kết thúc, âm thanh cả sảnh đường ủng hộ làm cho Dương Tĩnh Lan đang mỏi mệt có chút vui mừng. Lại nói như thế nào, vất vả sẽ có hồi báo .

Giờ Dậu. Dương Tĩnh Lan đi ra nhạc phường, đang chuẩn bị vào góc rẽ thì bị ngăn cản đường đi.

Là nhạc công trong nhạc phường Văn Tuyên. Đi theo phía sau y, còn có mười người mặc y phục màu xanh biếc.

“Ngươi ngăn đón ta vì cái gì?” Dương Tĩnh Lan trong nội tâm sinh ra vài phần dự cảm bất thường.

“Quả nhiên là nghé con không sợ cọp a, mới tới đúng là không hiểu quy củ. Tiêu Thương Nguyệt, ngươi dám đoạt danh tiếng của ta, ngươi chán sống có phải không?”

Dương Tĩnh Lan minh bạch. Người này ghen ghét mình.

“Ta không có đoạt danh tiếng của ngươi, là ngươi tài nghệ không bằng người.” Y không cho rằng bản thân mình có gì sai.

Văn Tuyên nâng lông mày.“Rõ ràng yếu thế còn dám mạnh miệng, xem ra ta không cho người của ta đánh ngươi, bọn họ không muốn đánh ngươi cũng không được .”

Dương Tĩnh Lan vô thức lui về phía sau mấy bước. Y tối không am hiểu đúng là đánh nhau, bởi vậy từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cùng người khác đánh nhau y luôn thua. Dần dà, y liền thói quen không đi trêu chọc người khác. Nhưng đối với loại hành vi chủ động tìm tới cửa khiêu khích này, y sẽ không nhượng bộ .

“Sợ?” Văn Tuyên đắc ý nở nụ cười,“ Như vậy đi, ngươi cho ta quỳ xuống dập đầu mấy cái, đáp ứng ta từ nay về sau không xuất hiện tại nhạc phường, ta sẽ tha cho ngươi.”

Đáp lại hắn chính là một quyền hữu lực.

“A!” Văn Tuyên thình lình bị y đánh ngã trên mặt đất, nửa bên mặt, gò má đều sưng phồng lên.“Chết tiệt, đánh y cho ta!”

Dương Tĩnh Lan cũng không còn nghĩ đến chính mình sẽ chủ động ra tay đánh hắn. Hơn nữa vừa rồi đánh một quyền kia rất chuẩn, vượt ra khỏi tưởng tượng của y. Là người này quá kém cỏi, hay là chính mình biến lợi hại?

Đây là lần đầu tiên y chủ động công kích người khác. Y không cho phép tự ái của mình bị loại vũ nhục này.

Bụng bị đạp một cước, Dương Tĩnh Lan lảo đảo một chút, đứng vững sau bắt đầu đánh trả.

Thân thể Tiêu Thương Nguyệt thật không hỗ là luyện qua võ, đánh rất khá. Nhưng đối với đối phương quá nhiều, thể lực chống đỡ hết nổi, y dần dần đang ở thế hạ phong.

Lấy một địch mười. Dương Tĩnh Lan nghĩ, vậy đại khái là y có chiến tích tối huy hoàng.

Té trên mặt đất, thân thể y cuộn lại, thừa nhận bọn họ đá đánh, vô lực đánh trả.

“Đánh a! Ngươi không phải rất muốn đánh ? Đứng dậy đánh a!” Là tiếng cười nhạo của Văn Tuyên.(Hỗn đản!!!)

Đột nhiên, đám người kia đình chỉ công kích đối với y. Ngay sau đó truyền vào trong tai y, là chuỗi tiếng kêu thảm thiết thay nhau nổi lên.

Dương Tĩnh Lan khẽ mở mắt ra. Ánh sang hoàng hôn yếu ớt làm y thấy không rõ lắm.

Y chỉ trông thấy, Văn Tuyên xanh mặt đứng ở góc tường, trên cổ có một trường kiếm sáng loáng.

~~oOOo~~

*************************************************************************

Chương tiếp theo:

Văn Tuyên nhặt kiếm của hắn bị ném xuống đất lên , chỉ hướng Thiểu Chính Nhược Hoàng.“Ngươi cũng dám đánh các huynh đệ của ta. Ta giết ngươi!”

“Ta đánh huynh đệ của ngươi thì có sao ? Ngươi có thể đánh huynh đệ của ta, ta vì cái gì không thể đánh huynh đệ của ngươi?” Thiểu Chính Nhược Hoàng khinh miệt nhìn hắn,“Ngươi cho rằng sẽ giết được ta a.”

Văn Tuyên một kiếm hướng hắn đâm tới, lại bị Nhược Hoàng dùng ngón tay thon dài kẹp lấy mũi kiếm.

**********************************************************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play