Kim Tiểu Sơn người vừa đáp vào trong sân, đã cảm thấy giật mình.

“Thì ra chàng nhìn thấy bảy, tám tên thổ phỉ. Trong tay mỗi tên đều lăm lăm chĩa ba và trường mâu, đứng sẵn phía sau cửa. Chỉ cần cửa vừa bị phá, chĩa ba và trường mâu toàn bộ cắm vào trong người. Bản lĩnh cho dù có cao nhưng nếu không phòng bị trước, e rằng cũng chạy không khỏi kiếp số”.

Tám tên thổ phỉ thủ thế chăm chăm nhìn về phía trước. Trong sân vang lên một tiếng “Bịch”. Chúng ngẩng đầu nhìn thấy Kim Tiểu Sơn đang nhìn bọn chúng cười.

Nụ cười của Kim Tiểu Sơn, đương nhiên là nụ cười lạnh. Tám tên bị bất ngờ, giật mình xoay người lại, đồng hô to một tiếng xông về phía Kim Tiểu Sơn. Một tên trong bọn nói :

- Mi chính là tên cẩu tặc đó phải không? Bọn lão tử dù chết cũng phải kéo mi chết theo.

Nhìn thấy tám tên thổ phỉ đã đánh đến. Trong tích tắc song phương chạm nhau. Kim Tiểu Sơn đột ngột vọt lên hai trượng. Tám cái chĩa ba và trường mâu đâm vào khoảng không, ở trên cao còn chưa xoay người lại, thân chàng đã đáp xuống sau lưng tám người, thoắt cái đã xông vào nhà tranh. Chàng một chân chạm cánh cửa, người đã phóng ra ngoài. Tám tên la hét không ngừng đuổi theo. Một tên mắng :

- Tổ bà mi còn muốn chạy sao?

Tám tên thổ phỉ nhất tề chạy ra ngoài cửa, không ngờ bên trong sân vang lên tiếng kêu của Kim Tiểu Sơn :

- Ai muốn chạy chớ!

Tám tên vừa mới nhìn thấy Phương Tiểu Ngọc và Thủy Hành Vân. Đột ngột nghe thanh âm của Kim Tiểu Sơn ở trong nhà, vội vàng quay người chạy vào trong nhà tranh. Chỉ một việc đi vào chạy ra như trò rượt đuổi, cũng khiến tám tên thổ phỉ biến sắc. Vì biết Kim Tiểu Sơn quả là một cao thủ. Tại sao chỉ trong chớp mắt chàng có thể vượt tường trở vào trong sân nhà được?! Tám tên tuy nghĩ vậy nhưng binh khí trong tay vẫn tập trung tấm công Kim Tiểu Sơn.

Không chờ tám tên thổ phỉ nhất tề vây đánh, Kim Tiểu Sơn lớn tiếng hét :

- Dã Long Trảo!

Đây là một trong ba sát chiêu của Diêm Vương thoa. Kim Tiểu Sơn trước đây chưa bao giờ dùng chiêu này.

Chỉ thấy ngân thoa ánh sáng lấp lánh, xuyên đan cheo chéo trở vào tay chàng, lại xuất thủ. Giống như chàng ném ngân thoa vậy. Tay phải chàng vun vút huy động về phía cửa, liên tiếp bốn thanh âm thê thảm vang lên. Mỗi một tên té nhào xuống đất, cách nhau nửa bước chân, nằm dài trong sân như hình một cái cầu thang vậy.

Bốn tên phía sau, thấy bốn tên phía trước té nhào trước mặt mà chúng vẫn vung trường mâu xông lên, miệng mắng :

- Tổ bà nó!

Kim Tiểu Sơn nắm chặt Diêm Vương thoa trong tay, những giọt máu đỏ tươi nhỏ dài xuống đất không ngừng.

Kim Tiểu Sơn không nhìn đến những giọt máu nhỏ xuống lách tách đó. Chàng vẫn thản nhiên nhìn bốn tên thổ phỉ đang liều mạng xông lên. Đột nhiên chàng vung Diêm Vương thoa xông vào giữa bốn tên. Chỉ thấy chàng xoay lưng, vung tay, thân chàng biến thành cây thoa nhảy nhót trên đám chĩa ba và trường mâu.

Một tràng tiếng “keng kẻng” vang lên. Diêm Vương thoa trơn lùi đó, đột nhiên chiếu sáng khắp nơi. Lập tức, bốn tên thổ phỉ đồng loạt thoái lui ra sau, cũng đồng thời khí giới trong tay bốn tên đều rơi xuống đất.

Không ai nhìn thấy rõ Kim Tiểu Sơn xuất thủ ra sao. Vì bốn tên thổ phỉ ngã nhào xuống đất đó, toàn bộ đều bị thương ở một vị trí: Đó là yếu huyệt yết hầu đã bị đứt.

Vừa chùi vết máu trên Diêm Vương thoa, Kim Tiểu Sơn lại đi vòng quanh mấy căn nhà tranh, tìm kiếm một hồi rồi mới đi ngang trước sân nhà. Đúng lúc nhìn thấy Thủy Hành Vân chậm rãi bước đến. Lão chậm rãi hỏi :

- Làm gì mà lâu như vậy?

Kim Tiểu Sơn vội cười nói :

- Tiểu Sơn bất tài, khiến đại thúc phải chờ lâu.

Thủy Hành Vân mặt phủ sương lạnh nói :

- Kẻ cầm Diêm Vương thoa làm sao có thể nói ra hai chữ “bất tài”. Đúng là trò cười.

Kim Tiểu Sơn ngượng ngùng, nhìn Phương Tiểu Ngọc. Phương Tiểu Ngọc hỏi :

- Phu quân ta đâu?

Kim Tiểu Sơn vội chỉ vào mấy căn nhà tranh nói :

- Bên trong toàn là kho lúa thóc. Bên trên là những chiếc mền cũ rách, không nhìn thấy một bóng người.

Thủy Hành Vân nói :

- Phu quân mi không ở trong nhà tranh, họ Nhan khi ở trước núi không phải nói là ở trong huyệt động sao?

Kim Tiểu Sơn nói :

- Đúng rồi! Ta cơ hồ quên khuấy.

Dứt lời, chàng quay người chạy ra bên núi sau nhà tranh tìm kiếm. Còn Phương Tiểu Ngọc, trái lại không gấp rút tìm. Vì lòng ả biết rõ rằng trong hang ổ thổ phỉ nhất định có nhiều vàng bạc. Hơn nữa còn mấy bao cát vàng mà Âu Dương Lượng đã mang trên lưng ngựa. Bây giờ thổ phỉ bị giết sạch, chính là lúc tìm lại cát vàng và ngân lượng. Nhưng Phương Tiểu Ngọc không nói ra điều đó. Chỉ thấy ả lẩm bẩm một mình :

“Tóm lại phải tìm tỉ mỉ mới được!”

Ả lập tức vọt vào ba gian nhà tranh lớn ở chính giữa. Chớp mắt bóng người ả đã mất hút bên trong.

Thủy Hành Vân hừ lạnh một tiếng, nói :

- Ả nữ nhân này bất lương. Lúc này lại không gấp rút tìm phu quân của ả. Hừ!

Kim Tiểu Sơn gấp rút ra phía sau căn nhà tranh. Men theo vách núi, quả nhiên là hai cái hầm lớn. Chàng muốn quay người tìm hướng núi khác để tuột xuống. Đột nhiên nghe thanh âm yếu ớt vang lên. Chàng giật mình, vội xòe tay vẹt đám cỏ lau để tìm kiếm. Thì thấy trong một huyệt động nhỏ bên vách núi, đang nhốt một hán tử râu ria xồm xoàm, sắc mặt vàng vọt tiều tụy. Chàng xem kỹ đó chính là Âu Dương Lượng, phu quân của Đào Hoa nương tử Phương Tiểu Ngọc.

Kim Tiểu Sơn thò đầu vào thấp giọng nói :

- Âu Dương huynh! Ta đến cứu huynh đây!

“A” một tiếng, Âu Dương Lượng thều thào nói :

- Ta đi hết nổi rồi!

Kim Tiểu Sơn nói :

- Nhất định bị đói rồi! Đám cường đạo này thật không phải con người. Nhốt người ta ở đây, ngay cả cơm cũng không cho ăn.

Âu Dương Lượng bi ai nói tiếp :

- Hạ bộ của ta cũng bị thương trầm trọng rồi. Ôi thôi, hết rồi!

Kim Tiểu Sơn ngạc nhiên, cơ hồ như chàng không hiểu cái gì gọi là “hạ bộ”.

Nhưng lúc này lại không tiện hỏi nhiều. Đành phải vẹt đám lau sậy đi vào huyệt động. Trước tiên cởi dây trói trên mình Âu Dương Lượng. Sau đó dùng hai tay xốc vác Âu Dương Lượng lên vai.

“Ai da”, Âu Dương Lượng cơ hồ đau tận xương tủy, rên rỉ một hồi mới tiếp tục hỏi :

- Có biết vợ ta giờ ở đâu không?

Kim Tiểu Sơn nói :

- Phương cô nương đang ở phía trước chờ đợi. Nơi này vừa dơ vừa thối, chi bằng chạy nhanh ra bên ngoài hãy nói.

Lại thở dài một tiếng, Âu Dương Lượng nói :

- Đã ngửi quen rồi! Mùi thúi này còn tốt hơn nhiều so với sự thống khổ của ta.

Kim Tiểu Sơn vừa mới cõng Âu Dương Lượng vào trong sân. Đột nhiên nghe từ ngôi nhà tranh chính giữa vang lên tiếng “Ai da!”. Lại nghe tiếng kêu thấy thanh của Phương Tiểu Ngọc :

- Mau đến cứu ta!

Thanh âm đó nghe ra từ trong ngôi nhà chính giữa. Nhưng dường như ở một nơi xa xôi nào. Khiến người ta cảm thấy như từ chốn u linh vang lên.

Âu Dương Lượng bạc nhược, nhìn Thủy Hành Vân đang bước đến, nói :

- Dường như là tiếng vợ ta đang kêu.

Kim Tiểu Sơn đã phi người vọt lên, thân đã rơi vào cửa ngôi nhà đó. Trước tiên chàng thò đầu vào trong xem xét. Lại nghe được tiếng kêu của Phương Tiểu Ngọc vang lên từ bên trong.

Kim Tiểu Sơn đi vào bên trong hỏi :

- Phương cô nương ở đâu vậy?

Phương Tiểu Ngọc lập tức gọi :

- Kim tiểu đệ phải không? Mau kéo ta lên!

Kim Tiểu Sơn bước vào ngôi nhà đó, phát hiện một cái giường dựng đứng lên.

Chàng bước đến gần nhìn xem, thì ra nơi đó có một cái hầm sâu. Bên dưới là màu đen âm u, chỉ nghe được tiếng Phương Tiểu Ngọc vang lên từ đó. Kim Tiểu Sơn cúi người, lớn tiếng gọi :

- Cô nương có sao không?

Phương Tiểu Ngọc nói :

- Bị trật chân phải rồi. Nếu hầm này không sâu gần hai trượng, ta đã đủ sức nhảy lên. Tiểu đệ mau kéo ta lên.

Kim Tiểu Sơn đi khắp nơi trong nhà tìm một sợi dây thừng nhưng không gặp.

Còn Phương Tiểu Ngọc ở trong hầm lại kêu la không dứt.

Kim Tiểu Sơn nói :

- Thôi được! Ta xuống hầm đem cô nương lên.

Phương Tiểu Ngọc vội vàng nói :

- Vậy thì mau lên! Tiểu đệ tốt của ta.

Phương Tiểu Ngọc đang đau đớn, nhưng những lời nói ra đều trong trẻo dịu dàng. Khiến Kim Tiểu Sơn ở trên hơi do dự. Lại nghe Phương Tiểu Ngọc gọi :

- Tiểu đệ, nhanh lên đi!

Kim Tiểu Sơn dứt khoát nói xuống dưới hầm :

- Cô nương nép sát một bên, đừng để ta đạp trúng nàng.

Phương Tiểu Ngọc nghe lời, nép người sang một bên, đôi mắt cứ nhìn thẳng vào Kim Tiểu Sơn đang đứng phía trên, thỏ thẻ nói :

- Tiểu đệ đến cứu ta, dù có bị tiểu đệ đạp chết ta cũng không hận tiểu đệ!

Kim Tiểu Sơn vốn không hiểu lời nói bóng gió của Phương Tiểu Ngọc. Chàng chỉ mở to mắt nhìn vào trong hầm sâu, thì thấy bóng người của Phương Tiểu Ngọc trong hầm. Đôi chân chàng nhún lên, người đã rơi vào bên trong.”Bình” một tiếng.

Đó là tiếng Kim Tiểu Sơn đã nhảy xuống hầm sâu. Đồng thời cũng là lúc Phương Tiểu Ngọc thừa cơ lúc Kim Tiểu Sơn còn chưa thích ứng được vơi bóng tối trong hầm sâu, và chàng vẫn chưa xoay người trở lại. Ả hung hãn xuất một chưởng đập vào huyệt “ngọc chẩm” ở sau đầu của Kim Tiểu Sơn. Kim Tiểu Sơn “Hự!” một tiếng té nhào, hôn mê trong hầm.

Phương Tiều Ngọc cười một tiếng rồi nói :

- Cơ hội đều do con người tạo ra. Phương Tiểu Ngọc ta là người rất biết tạo ra cơ hội. Nếu Mặc Vân cốc không ra giá cao, thì trên giang hồ ai mà động lòng tham với Diêm Vương thoa?

Dứt lời, ả khom mình rút Diêm Vương thoa trong lưng của Kim Tiểu Sơn, rồi giắt vào lưng mình, lẩm bẩm nói :

- Để xem Âu Dương Lượng thế nào. Nếu quả hắn đã trở thành phế nhân, thì tiểu tử mi sẽ bổ sung vào chỗ của hắn. Nếu không, lão nương giết lão già gầy khô đó xong lại đến giết tiểu tử mi. Ngày nay thiên hạ thái bình ngày mai bọn ta có thể đi đến Thượng Xuyên rồi. Ha ha!

Trong tiếng cười của ả, ả đã xoay mình nhảy vọt lên trên, thân người đứng cạnh mép hầm. Đưa tay đẩy mạnh một cái, chiếc giường lập tức trở về vị trí cũ.

Bên ngoài nhìn vào tuyệt đối không nghĩ rằng: Cái giường này là cơ quan bí mật.

Chậm rãi bước ra khỏi căn nhà tranh. Thong thả từng bước đi xuống bật than đá. Đào Hoa nương tử Phương Tiểu Ngọc không ngừng đưa mắt nhìn Âu Dương Lượng, đang ngồi rũ rượi trên đất, đau lòng hỏi :

- Lượng huynh! Bọn chúng nó ác độc, đã hành hạ huynh đến nông nỗi này.

Âu Dương Lượng thê lương kêu lên :

- Tiểu Ngọc! Tiểu Ngọc. Thế là nàng đã cứu ta rồi!

Thủy Hành Vân ngồi trên con lừa nhỏ, mãi không thấy Kim Tiểu Sơn rời khỏi căn nhà tranh, bất giác nhíu mày. Lúc này lão nhìn thấy Phương Tiểu Ngọc thê lương từ bên trong chạy đến Âu Dương Lượng chồng của ả đang ngồi trên mặt đất.

Âu Dương Lượng đang dang tay đón Phương Tiểu Ngọc. Đây lẽ ra là một cảnh tượng làm cảm động lòng người. Vì phu thê hai người từ cõi chết trở về. Lại gặp nhau trong chỗ hiểm nguy. Lẽ ra phải gục đầu khóc rống một trận. Nhưng mà toàn bộ không phải như vậy. Thân hình đang chạy đến của Phương Tiểu Ngọc, sắp chạm vào Âu Dương Lượng, trong tích tắc đó. Đột nhiên ả bắn hai chân lên, cả người bay qua đầu Âu Dương Lượng. Thanh đao sắc bén “Rẹt” một tiếng giữa không trung, ánh sáng rợn người, chém thẳng vào mặt Thủy Hành Vân đang ngồi trên lưng lừa. Ý đồ là muốn Thủy Hành Vân gục chết tại chỗ.

Thủy Hành Vân toàn thân không động đậy, tả thủ đẩy vào vai phải đang trên đà lao tới của Phương Tiểu Ngọc. Phương Tiểu Ngọc bật ngửa người, lộn nhào xuống đất. Ả tròn xoe đôi mắt nhìn Thủy Hành Vân nói :

- Một thân bệnh lao trầm trọng, mà võ công vẫn còn. Lão nương nhìn lầm mi rồi!

Thủy Hành Vân cười lạnh nói :

- Võ công của mi, thêm sự ác độc của mi, trên giang hồ quả thật khó thấy!

Âu Dương Lượng đang ngồi dưới đất kêu lên :

- Bọn họ cứu chúng ta mà!

Phương Tiểu Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói :

- Không sai! Bọn họ là do ta trả tiền mời đến đây. Nhưng huynh có nhớ không, năm trước Mặc Vân cốc truyền ra tin tức gì không?

Âu Dương Lượng kinh ngạc nói :

- Nàng nhắc đến Mặc Vân cốc để làm gì? Lẽ nào bọn họ là...

Phương Tiểu Ngọc nói :

- Diêm... Vương... Thoa!

Âu Dương Lượng kinh hoàng hỏi :

- Diêm Vương Thoa Thủy Hành Vân là lão?

Vừa hỏi vừa đưa tay chỉ vào Thủy Hành Vân, đang lãnh đạm ngồi trên lưng lừa.

Phương Tiểu Ngọc nói :

- Không sai, chính là con quỷ bệnh này! Đáng tiếc huynh bị thương khá trầm trọng. Nếu không phu thê ta có thể hợp lực thanh toán tên quỷ bệnh này. Thì món vàng thưởng của Mặc Vân cốc sẽ dễ dàng vào tay. Hơn nữa...

Không chờ Phương Tiểu Ngọc nói dứt lời, Thủy Hành Vân nói :

- Ngay cả một trăm lượng bảo tiêu, năm trăm lượng cứu phu quân mi, đều không phải trả, đúng không?

Phương Tiểu Ngọc cười lạnh nói :

- Nhưng đây cũng là việc trong sớm tối. Vì tuy chỉ có một mình nhưng ta tin là vẫn đủ sức đối phó với lão.

Thủy Hành Vân bình thản đáp :

- Tuy nói, người sống trăm năm cũng phải chết, cây sống ngàn năm cũng trở thành củi đốt. Nhưng lão nhân gia không muốn chết trong tay ả ma đầu vừa độc ác vừa thối tha như mi!

Không ngờ Âu Dương Lượng đang ngồi trên đất rít giọng mắng lớn :

- Lão đồng tử! Tại sao lão mắng vợ ta những lời ác độc như vậy?

Thủy Hành Vân mặc nhiên đáp :

- Lẽ nào không phải vậy sao? Không những ả độc ác. Ngay cả mi cũng không phải hạng tốt lành. Những kẻ đãi vàng bên bờ Kim Sa hà, quanh năm gió thổi cắt da, nắng cháy lưng trần, chịu đói, nhịn khát, đãi được số vàng đó. Vì đói no cả nhà họ phải chịu khổ như vậy. Phu thê bọn mi hợp lại đến thôn Lão Kim Khoáng lừa gạt người ta. Ngay cả lúc đi lại giết cả sáu mạng người. Lẽ nào không chỉ ác độc sao?

Phương Tiểu Ngọc nói lớn :

- Lão chớ ăn nói hồ đồ, việc này do đâu lão biết?

Thủy Hành Vân nghiến răng nói :

- Đến bây giờ lẽ nào mi còn không thừa nhận. Mi sợ cái gì?

Đột nhiên ngửa mặt lên trời cười khanh khách, Phương Tiểu Ngọc nói :

- Nói như vậy lão tiểu tử này càng đáng chết!

Thủy Hành Vân nói :

- Ngàn gian vạn khổ, dạy dỗ được một tên nối nghiệp. Trái lại hắn bất tài vô dụng. Chỉ một việc này lão nhân gia ta đã muốn sớm vào địa ngục rồi.

Lão ngừng lại một lát lại nói :

- Ta muốn hỏi mi, mi trị tên tiểu tử bất tài đó thế nào? Giết rồi?

Lắc lắc đầu, Phương Tiểu Ngọc nói :

- Trước mắt ta còn chưa giết hắn.

Thủy Hành Vân nói :

- Sai rồi! Mi lẽ ra phải lập tức giết hắn.

Ngước mắt nhìn lên, Phương Tiểu Ngọc ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao?

Thủy Hành Vân khẳng khái nói :

- Lẽ nào mi không nhìn ra, tiểu tử đó đối với ta hiếu kính cực kỳ. Hắn không chết, lại thấy mi giết lão nhân gia này. Nhất định hắn sẽ tìm mi báo thì cho ta. Mi tự tin là đối thủ của hắn?

Lại một trận cười ha hả, Phương Tiểu Ngọc nói :

- Lão lầm rồi! Nữ nhân muốn chinh phục nam nhân, chỉ có ả ngu ngốc mới dùng võ lực để đối phó với nam nhân. Phương Tiểu Ngọc ta vĩnh viễn không quên bản lĩnh trời đã ban cho ta. Bản lĩnh trời ban để chinh phục nam nhân đó, nam nhân trong thiên hạ có ai thoát được chứ? Lão nhân gia, người nói đi!

Thủy Hành Vân chỉ tay về phía Âu Dương Lượng, đang ngồi trên đất nói :

- Lẽ nào mi muốn trước mặt cắm sừng lên đầu chồng mi?

Lạnh lẽo nhìn Âu Dương Lượng, Phương Tiểu Ngọc nói :

- A Lượng vĩnh viễn là phu quân của ta. Nhưng nghe nói hắn không còn là nam nhân nữa. Ta có thể đưa hắn vào một ngôi miếu lớn, nuôi dưỡng hắn. Còn tiểu hận đó, đương nhiên sẽ do gã họ Kim gánh vác.

Âu Dương Lượng đang ngồi trên đất đã sớm kêu lớn lên :

- Không! Ta không muốn trở thành hòa thượng. Đưa ta đi tìm danh y trong thiên hạ. Ta muốn hết bệnh. Nàng đừng quên ở phương diện đó, ta đã làm cho nàng vui sướng đến dường nào.

Thủy Hành Vân trầm mặt, cúi đầu, đôi mắt khép hờ không nói lời nào. Chòm râu bạc rung động, mà sắc mặt lại đỏ bừng lên :

- Diêm Vương thoa!

Diêm Vương thoa trong bao vải đó, tại sao lại có thể giắt trên lưng ả yêu nhân ác độc này. Ả tuyệt đối không đủ tư cách chạm vào Diêm Vương thoa. Lão lại nghe Phương Tiểu Ngọc giáo huấn phu quân ả: “Khắp trong thiên hạ này, nhân tố chủ yếu nhất trong cuộc sống phu thê là cuộc sống chăn gối khiến đôi bên thỏa mãn. Không có điều này tất cả các việc bên cạnh đều miễn bàn đến. Còn nói lấy tinh thần đạo nghĩa để duy trì tình cảm đó là tự mình dối gạt mình, ngược đãi mình. Toàn bộ đều giả dối. Lại nữa huynh đã bị gã họ Bộ kia bóp nát đôi hoàn. Làm thế nào trị liệu hết, A Lượng ơi! Nhớ đến những ngày tháng ân ái xưa kia chúng ta, thì có thể thông cảm cho muội. Muội vĩnh viễn cảm kích huynh!”

Âu Dương Lượng đang muốn phản đối, đã thấy Phương Tiểu Ngọc vung vẩy cây đao trong tay, nói :

- A Lượng tịnh dưỡng chút đi, để muội thanh toán lão già họ Thủy này. Đừng quên cái đầu lão đáng giá một ngàn hai trăm lượng vàng.

Thủy Hành Vân lắc lắc đầu nói :

- Lòng người thật khó đoán khó lường. Mi ác gấp mười lần so với tưởng tượng của ta.

Trong thanh âm của Thủy Hành Vân vừa dứt. Đúng lúc Phương Tiểu Ngọc vận đủ mười hai thành công lực vào cương đao.

Đột ngột từ tron ngôi nhà tranh vọng lên một tiếng hét :

- Dừng tay! Đừng làm hại đại thúc ta!

Tiếng kêu chưa dứt, Kim Tiểu Sơn bay vọt ra ngoài.

Phương Tiểu Ngọc giật mình rồi trấn tỉnh nhìn Kim Tiểu Sơn đang xông đến hỏi :

- Tiểu đệ làm sao tỉnh lại được?

Kim Tiểu Sơn lạnh lùng hỏi :

- Ta muốn xuống hầm cứu mi, sao mi đột ngột ám toán ta?

Phương Tiểu Ngọc liền nói :

- Đó là ta muốn tốt cho mi. Mi làm sao ra được?

Đột nhiên Thủy Hành Vân nói với Kim Tiểu Sơn :

- Tiểu tử, quên lời đại thúc nói rồi?

Kim Tiểu Sơn ngẩn người một lúc, nói :

- Phải Diêm Vương thoa không?

Thủy Hành Vân nói :

- Thoa còn người còn, Diêm Vương thoa bây giờ ra sao?

Kim Tiểu Sơn trợn mắt nhìn Phương Tiểu Ngọc nói :

- Đưa đây!

Phương Tiểu Ngọc cười ha hả đáp :

- Kim tiểu đệ, đệ làm sao lại không tỉnh trí vậy? Cả năm hầu hạ con quỷ bệnh lao già mà không chết này. Chi bằng theo Phương Tiểu Ngọc ta, đi khắp phương trời góc bể. Lúc đó, đệ dựa vào Diêm Vương thoa xưng bá thiên hạ. Có Phương Tiểu Ngọc luôn ở một bên giúp đỡ tận lực, lo gì danh không thành, lợi không có.

Kim Tiểu Sơn giận dữ mắng :

- Nhơ nhuốc hồ đồ! Ai cùng với nữ nhân ác độc như mi đi chân trời góc biển. Ai lại có thể sống với loại nữ nhân ác độc như mi? Mau đem Diêm Vương thoa trả lại cho ta!

Âu Dương Lượng mắng :

- Ta không cho phép mi nhục mạ A Ngọc của ta!

Kim Tiểu Sơn nói :

- Mi chắc chắn bị yêu nữ này hớp hồn rồi. Lúc này còn muốn bảo hộ ả. Đáng thương thay!

Mặt Phương Tiểu Ngọc lúc trắng lúc đỏ. Ả không ngờ rằng, dựa vào dung mạo mỹ miều của mình lại không lôi kéo được một tên chất phác, ngu khờ trước mặt. Ả vừa nghiến răng, vừa cười, đi đến trước mặt Kim Tiểu Sơn nói :

- Đệ không suy nghĩ lại xem!

Kim Tiểu Sơn đưa mắt nhìn Thủy Hành Vân, đột nhiên toàn thân chấn động.

Chàng trước nay chưa từng thấy ánh mắt hung tợn như vậy của Thủy đại thúc.

Ngay lúc đó lại thấy bóng đao xỉa đến, cự ly chỉ trong nửa thước. Kim Tiểu Sơn như không suy nghĩ, thân đã như hồn ma thấp thoáng lướt sát thân đao của Phương Tiểu Ngọc. Đồng thời hai tay chàng như lấy đồ vật gì trong lò lửa nóng. Chợt đưa ra, chợt thu lại nhanh đến hoa mắt. Nói thì chậm, nhưng lúc đó rất nhanh trong tích tắc chàng lại nghiêng mình lướt ngang người Phương Tiểu Ngọc.

Khi Phương Tiểu Ngọc xoay người, ra tay chém trả, thì Kim Tiểu Sơn đã đứng ngoài ba trượng. Nhìn sững vào hông, Phương Tiểu Ngọc kinh hãi, vì túi Diêm Vương thoa đã bị Kim Tiểu Sơn đoạt vào trong tay. Nhưng ả vẫn chưa tin, vội đưa tay sờ vào thắt lưng của mình.

Cười lạnh một tiếng, Kim Tiểu Sơn nói :

- Thiệt là lòng người khó đoán, biển sâu khó dò. Một mỹ nhân yêu kiều tuyệt sắc như cô nương. Trái lại, tâm hồn toàn đen tối!

Chàng chậm rãi mở bao vải ra, đã thấy Diêm Vương thoa xoay chuyển trong tay của chàng.

Phương Tiểu Ngọc hoành đao trước ngực, sắc mặt vẫn hòa hoãn, tươi tắn, nói :

- Tình thế hiện giờ vốn rất có lợi cho hai ta. Đệ ơi! Tại sao đệ không nghĩ kỹ xem?

Ả vừa di chuyển thân mình, vừa nói :

- Đệ hãy bỏ con quỷ bệnh lao này. Ta cũng từ bỏ tên phế nhân này. Hai chúng ta sẽ cao chạy xa bay! Trời đất rộn lớn còn sợ chúng ta không có nơi dung thân sao? Đệ có Phương Tiểu Ngọc này hầu hạ. Bảo đảm đệ cả ngày lẫn đêm đều được thoải mái!

Mặt Kim Tiểu Sơn vốn phủ một màn sương lạnh, càng trắng bệch. Chàng nghiến răng nói :

- Rõ ràng là quỷ, đâu phải con người! Con người đâu thể có ác tính như mi?

Kim Tiểu Sơn sắp phát động thế công, thì Thủy Hành Vân đang trên lưng lừa gọi :

- Đừng giết ả!

Kim Tiểu Sơn ngạc nhiên ngoảnh đầu lại nhìn, nói :

- Đại thúc! Ả này còn ác gấp mười lần bọn quỷ kia!

Thủy Hành Vân thản nhiên nói :

- Nhưng ả đã bỏ vàng ra thuê bọn ta bảo tiêu.

Kim Tiểu Sơn bất bình nói :

- Lúc này còn hứng thú gì nhắc đến việc bảo tiêu nữa! Ả muốn giết chúng ta. Hơn nữa bọn quỷ nhân ở Mặc Vân cốc cũng âm mưu hại đại thúc. Càng không thể tha cho ả một con đường sống!

Thủy Hành Vân lắc đầu nói :

- Tiểu tử mi không biết suy nghĩ, ngày nay ta đã nhận bảo tiêu cho ả, nếu giữa đường giết đi, một mai truyền ra ngoài. Sau này còn ai dám đến tìm Kim Ký tiêu cục của bọn ta để bảo tiêu nữa chứ?

Phương Tiểu Ngọc nói :

- Không sai! Lời nói của lão đầu tử này đúng lắm! Trước mắt, Phương Tiểu Ngọc ta tốn vàng bạc cho các ngươi bảo vệ ta đến Thượng Xuyên phủ. Nếu bọn mi giữa đường giết người. Đó là mưu sát. Đúng không?

Thủy Hành Vân đột nhiên giận mắng :

- Đối với đồ thối tha như mi, ngày nay chúng ta không giết là có nguyên nhân. Mi cho rằng thúc điệt ta còn đưa phu thê mi đến Thượng Xuyên phủ sao?

Đào Hoa nương tử ngẩn người hỏi :

- Lão nghĩ thế nào?

Thủy Hành Vân hừ một tiếng, nói :

- Tình hình rất rõ ràng, đưa hai mi trở về thôn Lão Kim Khoáng.

Phương Tiểu Ngọc lắc lắc đầu nói :

- Muốn đi thôn Lão Kim Khoáng phải chờ nửa năm sau. Hiện giờ cát vàng ở đó, ta đã mua sạch. Trở về đó để làm gì?

Thủy Hành Vân nói :

- Đại huyết án mưu sát sáu mạng người. Lẽ nào phu thê mi không đi để kết thúc vụ án này sao?

Phương Tiểu Ngọc đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, nói :

- Không sai! Vụ này do phu thê ra đã làm. Nhưng ai đã tận mắt nhìn thấy? Đến lúc đó, ta thà chết không nhận. Thậm chí nói ngược lại hai người mi đã dã tâm muốn cướp đoạt cát vàng của bọn ta đã mua, cả ngân phiếu, nên tạo ra tội danh này để hại người. Để xem giữa bọn ta, ai xô ngã ai.

Thủy Hành Vân trước tiên ngẩn người, rồi lạnh lẽo cười nói :

- Kình ngư còn có lúc mắc lưới, ác phụ lẽ nào vĩnh viễn đắc chí. Lão nhân gia ta có thể khiến mi cúi đầu nhận tội.

Phương Tiểu Ngọc nói :

- Lão nương không tin lão có bản lĩnh thần thông, không những không tin mà còn một trăm một ngàn cái không tin.

Âu Dương Lượng ngẩn đầu nhìn lên hỏi :

- Lão nhân gia, chúng ta thương lượng có được không?

Thủy Hành Vân giận mắng :

- Mi đã thành tượng đất qua sông rồi! Có gì đáng giá để thương lượng?

Âu Dương Lượng nói :

- Lão nhân gia, chuyện ký kết trước kia, số ngân lượng bảo tiêu và cứu người, phu thê ta giao trả đủ số. Sau khi giao bạc, nhị vị sẽ trở về thôn Lão Kim Khoáng. Phu thê ta lên đường về Thượng Xuyên phủ. Kết thúc việc ký kết giữa đôi bên. Lão thấy thế nào?

Thủy Hành Vân nói :

- Còn sáu mạng người tính sao?

Âu Dương Lượng nói :

- Chết mấy tên đãi vàng, có quan hệ gì với lão gia. Sao lại lo lắng cho chúng vậy?

Đưa tay chỉ vào Kim Tiểu Sơn, Thủy Hành Vân nói :

- Án đêm đó do phu thê mi làm ra, cơ hồ hại chết tiểu tử này. Bây giờ họ vẫn còn hiềm nghi. Theo mi, lão nhân gia có chịu buông tay không?

Đột nhiên, Phương Tiểu Ngọc vọt lên không hai trượng. Trong tà áo phấp phới của ả và đao hợp thành một, như mũi tên xé gió bắn vào Kim Tiểu Sơn.

Thân hình Kim Tiểu Sơn hơi nghiêng qua rồi lại ưỡn lên. Tiếng “lẻng kẻng” của kim khí va chạm nhau vang lên trong không trung. Trong ánh chớp tóe lửa, hai người bị đẩy về hai phía, đáp xuống đất.

Trong lúc xoay nửa thân người đáp xuống, Diêm Vương thoa lại nhanh như điện bắn ra.

Phương Tiểu Ngọc đã biết sự lợi hại của Diêm Vương thoa. Trong tích tắc khi ả đáp xuống đất, một động tác tưởng chừng như muốn xoay người về phía phải, nhưng ả không dán mình sát đất xoay người về phía trái. Diêm Vương thoa vút ngang chỗ ả vừa xoay người, rồi vào tay chủ nhân.

Phương Tiểu Ngọc tức tốc dùng sức búng hai chân, người đã đứng thẳng dậy đang muốn vung đao chém nữa. Không ngờ Diêm Vương thoa thu lại đã nhanh, bắn ra càng nhanh hơn.

Trong ánh bạc vung vút, chỉ nghe “phụt” một tiếng, đầu thoa đã cắm vào vai ả đỡ lên. Nhưng một dòng máu tươi đã theo thế thu vào của Diêm Vương thoa bắn ra.

Phương Tiểu Ngọc biết đối phương không cố ý lấy mạng ả, nếu không đầu thoa tất đã cắm vào ngực.

Rít lên một tiếng, thân hình Phương Tiểu Ngọc lại phóng lên. Đôi tay cầm đao trực chỉ chém vào Kim Tiểu Sơn. mặt mũi xinh đẹp giờ méo mó đến rợn người.

Không chờ Phương Tiểu Ngọc lướt đến cạnh mình. Diêm Vương thoa lần nữa xuất thủ “Bụp” một tiếng. Phương Tiểu Ngọc lảo đảo, ngồi sụp xuống trước chân của Kim Tiểu Sơn.

Nhìn Kim Tiểu Sơn thu Diêm Vương thoa vào trong tay, Phương Tiểu Ngọc trợn mắt muốn rách khóe, nghiến răng kèn kẹt nói :

- Vốn muốn cùng chăn, giờ lại thành sa trường máu chảy. Phương Tiểu Ngọc này quả thực chưa từng nghĩ đến.

Diêm Vương thoa của Kim Tiểu Sơn dường như có mắt, đánh trúng đầu gối của Phương Tiểu Ngọc.

Chàng nghĩ đại thúc nói đúng, muốn rửa sạch hiềm nghi của mình, phải mang hai người này trở về thôn Lão Kim Khoáng.

Đào Hoa nương tử Phương Tiểu Ngọc đau đớn rơi nước mắt. Lại thấy Âu Dương Lượng gắng gượng dùng hai cánh tay bò đến bên cạnh, an ủi vỗ về chỗ vết thương của ả và nói :

- Muội đừng động đậy, để huynh băng bó vết thương cho muội!

Thủy Hành Vân ngước mặt nhìn trời, rồi nói với Kim Tiểu Sơn :

- Trên đường đều do một mình tiểu tử mi ra sức. Đêm nay mi phải coi chừng chúng nó ở đây nghỉ ngơi. Ta phải đi làm một việc, xong rồi chúng ta sẽ cùng trở về thôn Lão Kim Khoáng.

Kim Tiểu Sơn vội nói :

- Tiểu tử không mệt, có việc gì đại thúc hãy để tiểu tử làm?

Thủy Hành Vân nói :

- Việc này mi làm không xong, cũng lo không được!

Kim Tiểu Sơn không dám tranh luận nhiều lời, đành xem lại yên cương con ngựa của Phương Tiểu Ngọc để Thủy đại thúc cỡi.

Thủy Hành Vân không lấy cát vàng trên lưng lừa đi, chỉ cầm hết ngân lượng và ngân phiếu của Phương Tiểu Ngọc, nhét vào bao tải nhỏ rồi lên đường.

Vó ngựa dần dần vang xa. Thủy Hành Vân phóng ngựa rất nhanh.

Phương Tiểu Ngọc lạnh lẽo nói :

- Lão già này giống một lão hồ ly. Lúc đầu ta đánh giá lão sai rồi!

Kim Tiểu Sơn đang đứng bên cạnh vội mắng :

- Câm mồm thối mi lại! Ta không cho phép mi mạ lị đại thúc ta!

Phương Tiểu Ngọc đột nhiên cười ha hả nói :

- Một tiếng đại thúc, hai tiếng cũng đại thúc, nghe có vẻ thân mật lắm! Mi có biết lão già đó, khi mi bị ta đánh hôn mê, lão đã nói gì không?

Kim Tiểu Sơn nói :

- Bất luận lão nói điều gì đều vì cái tốt cho ta.

“Xì” một tiếng, Phương Tiểu Ngọc nói :

- Lão hỏi ta tại sao không giết mi, thử hỏi xem. Lão bảo ta giết mi, lẽ nào mi phục tùng lão như vậy?

Kim Tiểu Sơn trề miệng nói :

- Đại thúc hận ta bất tài, nói ra đều là những lời tức giận. Mi muốn xúi giục ly gián, đừng có vọng tưởng. Ta không nghe lời mi đâu.

Phương Tiểu Ngọc nói :

- Thật đúng là một cái trứng thối.

Âu Dương Lượng nói :

- Hắn chỉ là một con chó trung thành của lão đồng tử. Phu thê ta không cần tốn nước bọt “đàn khảy tai trâu”.

Lúc này Kim Tiểu Sơn đi gần đến con lừa nhỏ, lấy ra một chút thức ăn, thản nhiên ngồi trên bậc thang đá của dãy nhà tranh, thong thả ăn từng miếng.

Âu Dương Lượng cao giọng gọi :

- Hừ! Mi có phải đạo tặc, thổ phỉ không?

Kim Tiểu Sơn ngạc nhiên hỏi :

- Mi la hét cái gì vậy?

Âu Dương Lượng giọng tức giận nói :

- Thổ phỉ đạo tặc không cho Âu Dương đại gia ăn, ta không có gì phải nói, vì chúng là thổ phỉ. Còn mi cũng không đem thức ăn chia cho bọn ta thì còn đạo lý gì?

Kim Tiểu Sơn cười ha hả nói :

- Mi muốn ăn phải không? Cớ gì không nói thẳng ra, lại nói vòng vo một hồi. Đến đây, ta chia cho các vị là được rồi.

Vừa nói xong, Kim Tiểu Sơn lập tức lấy lương khô và thịt trâu trong túi xách ra. Thậm chí đem cả hai bình nước nhét vào tay Âu Dương Lượng rồi nói :

- Ngoại trừ không có rượu. Ăn uống đều có đủ. Nhị vị tùy ý mà dùng.

Lúc này Âu Dương Lượng đã băng bó xong vết thương cho Phương Tiểu Ngọc. Lập tức chộp lấy thức ăn, rồi hai tên chia nhau mà dùng.

Kim Tiểu Sơn ăn xong, cảm thấy buồn chán, bèn đi vòng chung quanh xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play