"Tên của ta sao? Lâu quá rồi ta cũng không nhớ nữa, hình như là...."
Du Vân chưa nghe được tên của Long linh thì bị truyền tống mất rồi.
Long linh thấy Du Vân biến mất thì bỗng nhiên giơ cái trảo trước của mình lên, ở trong trảo thình lình xuất hiện một con rồng
được bao bọc bởi màn sáng.
"Đây mới là chân chính khí tức của rồng sao??? Ngày ta phi thăng đã không còn xa nữa..."
Long linh thì thào tự nói sau đó nhắm mắt lại mà tu luyện, mà hang động lại khôi phục yên tĩnh như trước đây.
Du Vân không biết mình đã truyền tống được bao lâu, bên tai chỉ nghe được tiếng "vù vù".
Tây Hải.
Tây Hải là một vùng đại dương rộng lớn, vô số tu sĩ ở đây mong muốn tđi đến điểm cuối và tìm được đất liền nhưng lại bất
lực. Mà ở Tây Hải ngòai biển cả ra thì có vô số đảo lớn
nhỏ, lớn thì ngang bằng với cả Thái Dương quốc, nhỏ thì chỉ
rộng khoảng một hai dặm, nhưng ở đây cũng có rất nhiều tu sĩ,
hải yêu cùng chiếm cứ nơi đây, tài nguyên vô số. Hôm nay, ở một
vùng biển hoang vắng không người qua lại, bỗng nhiên một cái
khẻ hở không gian tách ra phát ra những tia sáng màu trắng nhưng nhu hòa không chói mắt, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện,
người này vừa xuất hiện thì lấy hai tay che mặt của mình lahi
giống như ở rất lâu trong bóng tối không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, mà người thanh niên này xuất hiện thì cái khe
hở không gian và ánh sáng đột ngột biến mất.
Người thanh niên này da thịt trắng trẻo, khuôn mặt anh tuấn mặc
một bộ đồ màu trắng, đai lưng bằng ngọc bích, người này chính là Du Vân.
Mà khi Du Vân vừa xuất hiện thì trên bầu trời đang trong xanh
bỗng nhiên tụ tập vô số mây đen, trong mây đen sấm chớp lập lòe
vang lên những tiếng "Ùng Ùng.."
Du Vân thấy vậy thì sắc mặt nghiêm túc, vận chuyển pháp lực
tạo thành một vòng phòng hộ quanh mình, hắn đã nghe được Long
linh kể mỗi khi tu vi lên càng cao thì thiên kiếp càng mạnh, mà
Du Vân lại là Long tu giả thì thiên kiếp càng kinh khủng hơn,
không những thế hôm nay hắn còn phải tiếp hai lần thiên kiếp, ai nghe được việc này thì da đầu không run lên mới là lạ.
Rất nhanh, bầu trời trở nên đen kịt, vô số tia chớp ngưng tụ ra
vô số mũi tên rồi phóng thẳng xuống Du Vân, Du Vân cũng ngưng tụ ra vô số băng trùy mà đối kháng với tia chớp.
"Oanh oanh oanh..."
Tia chớp và băng trùy đụng vào nhau mà phát ra những tiếng
"Oanh Oanh" đinh tai nhức óc, nhưng mà số lượng băng trùy thì
quá ít so với lôi tiễn.
"Phốc Phốc Phốc... Xoẹt xoẹt xoẹt..."
một đống lôi tiễn bắn thẳng vào thân thể Du Vân nhưng được vòng phòng hộ ngăn cản lại vang lên những tia lửa điện.
Khi mà Lôi tiễn tấn công xong thì trên bầu trời lôi điện bắt
đầu ngưng tụ ra lôi trùy mà bắt đầu phóng thẳng xuống dưới.
Du Vân gia trì thêm pháp lực vào vòng phòng hộ rồi ngưng tụ ra
vô số quả cầu lửa và băng tiễn để đối phó với lôi trùy, nhưng lôi trùy sức tấn công lại kinh khủng hơn lôi tiễn rất nhiều,
hỏa cầu và băng tiễn như một tờ giấy bị xé rách khi đụng
phải lôi chùy. Du Vân bắc buột phải ngưng tụ ra băng trùy nhưng
đã muộn, vô số lôi trùy phóng thẳng vào vòng phòng hộ của Du
Vân.