Hai năm sau, từ trên không trung một ngọn núi nhỏ bỗng nhiên bay
xuống một bàn tay màu vàng mang theo vẻ sáng bóng của kim loại che hết cả một khu vực mà đánh xuống.
"Ầm!"
Đỉnh núi nhỏ như bị bàn tay đập nát, mọi thứ ở đó biến
thành bụi phấn bay cùng với tuyết rơi, mà đỉnh núi thì xuất
hiện một dấu bàn tay thật lớn, giống như người khổng lồ chụp
xuống vậy, Du Vân hạ chân xuống đất mà bắt đầu xem xét, càng
xem Du Vân càng thấy thích thú, hắn đã thí nghiệm không biết
bao nhiêu lần ở mấy ngọn núi xung quanh. Du Vân thỏa mãn xong
thì quay lại hang động của mình tiếp tục tu luyện. Bây giờ hắn sẽ tu luyện Vạn Vũ Kiếm Pháp.
Loại kiếm pháp này không chỉ tốn thời gian, cần ngộ tính mà
còn cần tinh thần lực khổng lồ,nếu như muốn về sau điều khiển được cả vạn kiếm thì không phải nhất tâm nhất dụng nữa, nhưng chuyện đó tính sau, với tu vi bây giờ của Du Vân thì chưa đến
lúc một kiếm chém ra biến thành vạn kiếm được.
Lưu Tinh Kiếm vòng quanh Du Vân, mà ở trong đan điền chỗ Long Đan
thì phi kiếm cũng như thế, mỗi lần Du Vân luyện tập kiếm pháp
thì phi kiếm phát ra ngoài cơ thể từng đợt kiếm khí làm cho
Lưu Tinh Kiếm trong tay Du Vân rung lên.