Ta rất tức giận trừng mắt nhìn Tô đại ca, nếu như có thể nói, ta sẽ lập tức phản bác, đáng tiếc ta không thể nói ra lời, chỉ có thể ngoan ngoãn bị Tô đại ca mắng, mắng xong hắn liền phất tay áo vào buồng trong, không thèm liếc mắt nhìn ta một cái.

Nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt hắn, ta biết Tô đại ca nhất định ghét ta rồi, hắn sẽ không bao giờ thích ta nữa.

Hừ, có gì hay chứ? Ta cũng không thèm theo hắn, ta còn có chủ nhân, dù sao ở đây cũng đã rất gần với kinh thành, không có hắn ta cũng có thể quay trở về.

Ta xoay người ra cửa, theo hành lang phía trước trườn đi, tuy rằng ngoài miệng nói là không cần, không hiểu sao đôi mắt lại ươn ướt, ngực cũng thật khó chịu, ta không biết đây là vì sao, bởi vì… loại cảm giác này ta cũng chưa từng cảm nhận qua.

Chúng ta hiện tại ngủ lại một khách ***, nếu muốn tự lực cánh sinh tìm đường về nhà, vấn đề hàng đầu là phải lấp đầy bụng, nhưng mà lại không thể xuống phòng bếp, chủ nhân có nói qua, nếu xuống nhà bếp mà bị phát hiện, sẽ bị đem đi nấu canh rắn. Vậy thì đi kho lương thực được rồi, nơi đó có đồ ăn, mọi người cũng không thường lui tới, hẳn là rất an toàn.

Bố cục của khách *** đại khái là giống nhau, theo như kinh nghiệm, ta rất dễ dàng tìm được nơi cất giữ thực phẩm.

Ta dùng đầu đục thủng giấy cửa sổ, trườn vào, thấy bên trong có trữ lương thực cùng với một ít hoa quả khô và rau dưa, ta có hơi nhụt chí, liên tục lắc đầu, vừa lạnh lại dơ bẩn như vậy ăn thế nào được?

Ta nghĩ ta bình thường là được sủng đến độ khảnh ăn, tuy rằng rất đói bụng, nhưng đối với mấy thứ rau cải sống nguội này ta tuyệt đối nuốt không trôi. Hít một hơi, ta lại trườn về hướng một gian nhà khác, lần này hình như ta tìm đúng nơi, bởi vì vừa đi vào, ta đã nghe được một mùi thơm tinh khiết, là mùi rượu, ta cố sức hít vào thật sâu, sau đó nhanh chóng theo hương rượu trườn đi.

[1] hoả kế: người làm công



Kiếp này đã định

Tác giả: Phiền Lạc
Biên tập: Triêu Nhan

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play