Thiên Can thượng sư quan sát mọi người chúng ta một lượt, lúc này mới chắp tay thản nhiên nói: “Các vị thí chủ đều là nhân trung long phượng, mệnh của các ngươi đều là thiên mệnh, vốn không cần bần tăng đến phê.”
Mấy lời nịnh hót này nghe ra rất giống như mua danh trục lợi.
Lòng sợ hãi của ta vừa nghe những lời này xong lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, trái lại đối với sự lo xa của mình cảm thấy buồn cười.
Quả nhiên chủ nhân có hơi không vui, hắn đến gần nói: “Không xem mệnh cũng được, vậy giúp chúng ta xem tướng đi.”
Dường như nghe được trong giọng nói của chủ nhân mang theo mấy phần uy hiếp, Thiên Can thượng sư giương mắt nhìn hắn một lát, lại hạ mi mắt thản nhiên nói: “Thí chủ sát khí rất nặng, quỷ thần khó gần, vốn là mệnh cô sát, đã định trước cô đơn cả đời, tuy nhiên thiên cơ biến chuyển, mới có được lương duyên, cho nên, tướng mạo cũng được số mệnh cũng được, đều chỉ là hình thức, một người nếu có thể phá vớ tam giới, tự nhiên có thể không bị số mệnh trói buộc, bản thân thí chủ chính là ví dụ thực tế.”
Cũng có đạo lý.
Ta dụi dụi mắt, nhìn thẳng Thiên Can thượng sư, cảnh giác đối với hắn lại tăng.
Thiên Can thượng sư chuyển ánh mắt sang công tử Tĩnh, nói tiếp: “Vị thí chủ này suốt đời phúc thọ song toàn, phúc trạch lâu dài, giữa đường từng có tử kiếp, cũng nhờ vị công tử kia mà hoá giải, đồng thời nhân duyên xứng đôi, cầm tay sống quãng đời còn lại.”
Tô đại ca nghe vậy, vỗ tay cười nói: “Hay lắm, hay lắm, thượng sư quả thật là tiên nhân, vậy thỉnh thượng sư nhìn hài tử này xem có mệnh trạng nguyên hay không? Hắn muốn đi thi trạng nguyên.”
Tô đại ca nói như vậy, lôi ta từ phía sau ra, nhỏ giọng trách mắng: “Hài tử này, lúc đầu chính là ngươi làm ầm ĩ đòi đến đây, kết quả đến rồi, ngươi lại co mình xù lông như con nhím, thật rắc rối hệt như Tiểu Lục.”
Ta bị Tô đại ca đẩy lên trước mặt Thiên Can thượng sư, thượng sư không có nhìn ta, lại ngưng mắt nhìn Tô đại ca rất lâu, Tô đại ca bị hắn nhìn đến không hiểu gì cả, không khỏi cười nói: “Thượng sư, ngươi sẽ không nói là ta có trạng nguyên mệnh chứ? Ha ha, so với làm trạng nguyên, ta lại có hứng thú làm ngự y hơn, không biết tương lai ta có may mắn được phong ngự y hay không?”
Ta giật giật vạt áo Tô đại ca, oán giận nói: “Ngự y có cái gì tốt?”
“Ta chỉ hỏi một chút mà thôi, không cần phải coi như thật.”
“Thí chủ, ngươi tuy rằng y đạo cao minh, cứu người vô số, nhưng mệnh đã định cùng ngự y vô duyên, không nên cưỡng cầu. Còn vị tiểu thí chủ này, có thể cho ta biết sinh thần bát tự[1] hay không?”
Vì sao?
Đoán mệnh cho những người khác, chỉ cần tuỳ tiện nhìn một cái thì cái gì cũng biết hết, vì sao tới lượt ta, lại muốn biết sinh thần bát tự, mấy cái đó ta sao biết được?
“À, chuyện đó… Hắc hắc, ta không biết…” Ta dùng giọng nhỏ như muỗi nói.
Tô đại ca ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không biết, ngươi ngay cả bát tự của chính mình cũng không biết?”
Ta trừng mắt hắn, dùng tay ước lượng nói: “Có cái gì kỳ quái? Ta vừa mới sinh ra thì nhỏ xíu như thế này này, làm sao nhớ được bát tự của mình?”
“Chuyện ngươi nói mỗi người đều có trải qua, nhưng mà không nghe ai nói không biết bát tự của chính mình.”
“Ngươi hiện tại không chỉ nghe nói, mà còn nhìn thấy rồi đó.”
Chủ nhân bước lên trước tách hai chúng ta ra nói: “Các ngươi đừng ồn nữa, nghe thượng sư nói đã.”
Tô đại ca nhịn cười lui qua một bên, miệng nhưng vẫn nhỏ giọng lầm bầm: “Ngay cả bát tự cũng không biết, vậy mà còn muốn làm trạng nguyên…”
Thấy ta không thể đưa ra được bát tự, Thiên Can thượng sư cũng không ép buộc, hắn bấm bấm ngón tay, trầm tư một lúc lâu, trong mắt xẹt qua vẻ kỳ dị, sau đó nói với ta: “Tiểu thí chủ, ngươi không có mệnh trạng nguyên, hơn nữa ngươi kiếp này đều cùng con đường làm quan vô duyên.”
Có ý gì?
Ta nghi hoặc nhìn Tô đại ca, hắn lập tức hiểu rõ nghi vấn của ta, nhịn không được cười nói: “Ý của thượng sư là nói ngươi không những không đậu được trạng nguyên, mà ngay cả bảng nhãn, thám hoa, thậm chí tiến sĩ, cử nhân đều đậu không được, suốt cuộc đời chỉ là dân đen áo vải… Ha ha…”
“Ngọc Kinh, ngươi sẽ không phải vẫn còn giận chứ? Đều đã qua buổi chiều rồi, cũng nên nguôi giận đi…”
Tô đại ca ghé vào bên người ta rất tội nghiệp xin tha thứ.
Làm sao mà nguôi giận được? Bảo ta không đậu được trạng nguyên thì thôi, còn ở trước mặt bao nhiêu người chê cười ta, ta tức giận là lẽ đương nhiên rồi.
Lời này của ta không hề oan uổng Tô đại ca một chút nào hết, lúc đó hắn giải thích cho ta xong vẫn cứ cười to không ngừng, khiến cho mọi người ở đó đều theo hắn cười rộ lên, giống như ta là trò hề giúp vui, thật khó chịu.
Thấy ta không thèm để ý tới hắn, Tô đại ca lại than thở: “Lúc đó ngươi không hiểu rõ ý của thượng sư, cho nên ta mới giải thích cho ngươi thôi, có gì sai đâu?”
“Vậy ngươi cũng cần gì phải giải thích rõ ràng như vậy, còn liên tục cười ta, xem ta như trò cười… Ô…”
“Không phải đâu? Ngươi lại muốn khóc? Vậy ta không quấy rối ngươi nữa, ngươi cứ từ từ khóc…”
Thấy miệng ta trề xuống dưới, Tô đại ca lập tức nhìn ra khí thế mưa to sấm rền chuẩn bị ập đến, hắn xoay người muốn chạy, ta vội vàng túm lấy ống tay áo hắn, sau đó ôm chầm lấy eo hắn bắt đầu lớn tiếng kể khổ.
“Ta chỉ biết ngươi coi thường ta, cho nên mới cười ta không biết lượng sức, ngươi thật hư, ta mỗi ngày đều dốc lòng dốc sức hầu hạ ngươi, nhưng ngươi luôn khi dễ ta… Ô ô…”
“Tiểu tổ tông, ta đâu có coi thường ngươi?”
“Có, nếu không ngươi vì sao lại ở trước mặt nhiều người như vậy lớn tiếng cười nhạo ta?”
“Ta thừa nhận là ta cười có hơi lâu, nhưng đây không phải là cười nhạo, ta là vì thấy ngươi rất đáng yêu, nên mới không nhịn được cười thôi, được được được, là lỗi của ta, ta xin lỗi có được hay không, hơn nữa bảo đảm sau này nhất định không ở trước mặt người ngoài cười ngươi có được hay không?”
Ta ngẩng đầu hoài nghi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô đại ca, thành thật mà nói, con người của hắn chẳng có uy tín gì hết.
“Ngươi bảo đảm?”
“Ta bảo đảm!”
Tô đại ca lập tức hai ngón tay nhập lại chỉ lên trời, thề thốt nói, nhưng ánh mắt hắn chuyển qua mặt ta, lại xì một tiếng bật cười.
“Thế nhưng mặt ngươi lúc đó rất buồn cười, sắc mặt thay đổi so với cầu vồng còn nhanh, ta vừa nghĩ đến liền nhịn không được, ha ha ha…”
Thật đáng ghét, Tô đại ca lại gạt người.
Ta tức giận nhào về phía trước, lập tức đẩy Tô đại ca ngã xuống giường, áp hắn dưới thân, đè hai vai hắn kêu lên: “Xin lỗi đi xin lỗi đi!”
“Ha ha, xin lỗi…”
“Một chút thành ý cũng không có, không chấp nhận!”
Không chú ý tới tư thế của ta và Tô đại ca lúc này có bao nhiêu ái muội, ta đè lên hắn, túm lấy vạt áo trước ngực hắn không buông không ngừng lay động.
“Ngọc Kinh…”
Nghe được âm thanh của Tô đại ca có hơi quái dị, ta mất hứng trả lời: “Gì chứ?”
Nâng lên mi mắt, đối diện với ánh mắt của Tô đại ca, con ngươi của hắn sáng sủa thâm thuý, phát ra ánh sáng nóng bỏng lấp lánh chớp động.
Tô đại ca hình như không giống như bình thường…
“A…”
Phía sau lưng đột nhiên bị nhấn mạnh một cái, ta không có phòng bị, cả người đều nhào vào lòng Tô đại ca, không đợi ta kịp phản ứng, đôi môi hồng nhạt của Tô đại ca liền mềm nhẹ hôn lên môi ta.
“Ư…”
Hơi thở đột ngột bị kiềm lại, ta giật mình trừng lớn hai mắt, Tô đại ca lại ôm lấy thân thể ta thuận thế xoay người, đem ta áp xuống dưới thân hắn, hắn đưa tay nâng lên gáy ta, đầu lưỡi dịu dàng tiến vào trong khoang miệng ta, hơi thở của ta bị nụ hôn sâu nồng nhiệt chôn vùi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT