Kathi Nhã dùng thẻ nhựa trong suốt lặng lẽ mở cửa phòng, rón rén bước vào, lại nhìn thấy trong đại sảnh gò má Phạm Tích cười đến ôn nhu.
Có quỷ đó, một mình anh ta ở trong phòng cười đến ác tâm như vậy làm gì? Đang buồn bực, đột nhiên nhìn thấy một ánh mắt rất quen thuộc.
"A!" Kathi Nhã bị kinh sợ đến kêu thành tiếng, tiếng kêu này đã thu hút ánh mắt đôi nam nữ đang ở trong đại sảnh.
Phạm Tích kinh ngạc, hơi nhíu lông mày, đang muốn hỏi cô ta là ai, Calne Ti bên cạnh so với anh sớm một bước đã mở miệng.
"Nói vậy đây chính là phu nhân của ngài, Phạm tiên sinh." Calne Ti quan sát người phụ nữ mới vừa vào cửa, ánh mắt là phê bình mà không chút lưu tình.
"Không, cô ta không......"
"A!" Kathi Nhã lại đột ngột kêu lên cắt đứt lời nói của Phạm Tích..., đạp giày cao gót ba tấc chân chạy chạy vội tới trước mặt anh, thân mật khoác tay của anh, thở hỗn hển ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, mỉn cười dùng tiếng anh hỏi: "Ông xã, cô là khách của anh Calne Ti công chúa à? Trời ạ, thật là quá ưu nhã, cao quý, vừa nhìn đã biết là công chúa xuất thân bất phàm, được vạn người ngưỡng mộ!"
Lời này, có phải là quá dối trá không? Mặc kệ đi, đại tỷ chịu không nổi nhất là những lời dễ nghe, nghe vậy trái tim của chị cực kỳ vui mừng.
Phạm Tích trừng mắt nhìn người phụ nữ tóc đỏ này không biết từ nơi nào chạy đến, khuôn mặt trước mắt giống như đã từng quen, còn có thanh âm ôn nhu mềm nhũn của cô ta, cuối cùng cô ta là ai vậy?
"Cô là......"
Kathi Nhã lại một lần nữa cắt đứt lời anh, "Tích, em là thật cao hứng, cho nên quên cả lễ nghi, thật xấu hổ, công chúa, cô muốn uống gì? Tôi sẽ đi chuẩn bị cho cô ngay bây giờ."
"Cà phê là tốt rồi, làm phiền cô, Phạm phu nhân." Calne Ti như cũng hết sức lễ độ nói.
"Một chút cũng không phiền toái, cô chờ chút, tôi đi một chút sẽ tới ngay." Kathi Nhã cười như hoa, đẩy mắt kiếng, không ngừng chạy vào phòng bếp.
Cô chân trước mới đi vào, Phạm Tích chân sau cũng đi theo, "Này, người phụ nữ này đến tột cùng là......"
Kathi Nhã nhón chân lên, đưa tay che miệng anh, đổi dùng tiếng trung nói: "Phạm Tích tiên sinh, anh không phải ngay cả vợ mình cũng nhận không ra chứ?"
"Cô ——"
"Tôi là Kathi, coi như anh không nhận ra bộ dạng tôi hiện tại, giọng nói của tôi anh vẫn nghe được mà."
"Cô mới vừa dùng tiếng anh nói chuyện." Cho nên anh nhất thời không có liên tưởng tới.
"Cái này không thể trách tôi, Calne Ti chỉ hiểu được tiếng Arab và tiếng Anh." Để không làm lộ thân phận của mình, cô không thể làm gì khác hơn là bỏ qua tiếng Arab mà đổi dùng tiếng Anh.
Phạm Tích nhíu mày, "Làm sao cô biết cô ta chỉ hiểu được tiếng Anh và tiếng Arab?"
Kathi Nhã sửng sốt, chột dạ cười, "Không khó đoán a, cô ta là công chúa Arab, mẹ cũng là người Arab, cô ta dĩ nhiên sẽ không hiểu tiếng Trung như chúng ta, không phải sao?"
"Đúng vậy ha, nói rất có lý, vậy cô tại sao lại biến thành bộ dạng quỷ đức hạnh này? Còn tại sao cô ta không nói tiếng Arab?" Càng nghĩ càng cảm thấy có chút khả nghi.
A! Hỏi cô cái này?
"Cái đó...... Anh nên nghĩ đến......" Cô nói quanh co, đầu óc bắt đầu xoay chuyển.
Ánh mắt Phạm Tích sắc bén quét về phía cô, "Tôi nên nghĩ đến cái gì?"
"Chính là cá a......" A! Nghĩ tới!"Anh suy nghĩ một chút nhìn...... Cô ta nếu là biết tôi cũng vậy coi như là nửa người Ả Rập, hơn nữa còn thuộc người Arab bình dân, cô có chịu được tôi cướp đi ý trung nhân của cô ta sao? Thân phận tôi với cô ta kém đến Thiên Cao địa xa."
Lý do này quá đủ lực đi! Hắc hắc, cô thật là thông minh quá đi mà.
"Ừ." Phạm Tích trầm ngâm một hồi, coi như là miễn cưỡng đồng ý lời giải thích của cô, "Nhưng cô cũng không cần thiết làm mình giống như người ngoại quốc đi?"
"Anh không cảm thấy tôi như vậy đẹp hơn, cao quý hơn, thần bí hơn sao? Còn có mái tóc đỏ dài này, rất hấp dẫn đúng không?"
Phạm Tích bất trí khả phủ (không tỏ rõ ý kiến), "Có lẽ."
Anh thật ra bộ dáng vốn có của cô hơn, xinh đẹp khả ái, ngọt ngào động lòng người,hồn nhiên, trong sáng; mát mẻ, sạch sẻ...... Anh không muốn nhắc đến cô là tên ăn xin.
"Có thế chứ! Như vậy có thể để cho công chúa hài lòng hơn vì anh chọn vợ vì chính mình, tôi đây cũng là đang giúp anh đấy, vì lối ăn mặc này, tôi chạy vất vả cả buổi sáng, cũng muốn bị ánh mặt trời chiếu cho muốn bất tỉnh, không nghĩ tới còn không có miếng nước uống, công chúa kia đã ngồi ở chỗ này rồi, thiếu chút nữa hù dọa tôi ra một thân mồ hôi lạnh."
Vừa nói, cô xoay người rót cho mình một ly nước, vừa càu nhàu uống nước, uống xong một ly, rồi lại một ly nữa, giống như người sắp chết khát.
Nóng quá! Nóng chết cô mà, mới vừa nhìn thấy Calne Ti, thiếu chút nữa cô bị dọa đến bay cả hồn phách.
"Từ từ uống, cái bộ dáng này của cô sẽ bị sặc đó." Phạm Tích nhìn không được, đưa tay thay cô cầm cái ly, để cho cô uống từng hớp.
Kathi Nhã cười ngọt ngào với anh, "Cám ơn, anh thật tốt."
Nụ cười kia hung hăng tiến vào trái tim anh, dường như muốn mọc rể nảy mầm ở nơi này.
"Tốt cái gì chứ? Tôi chỉ là sợ cô sặc chết thôi, tôi lại phải cưới công chúa." Lạnh lùng đáp lại khuôn mặt tươi cười của cô, anh đem cái ly lần nữa nhét trở về tay cô, xoay người muốn đi ra phòng bếp, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, anh quay đầu lại nhìn cô, "Trong phòng bếp có cà phê sao?"
Nghe vậy, Kathi Nhã bướng bỉnh le lưỡi, "Tôi nghĩ chắc không có, bất quá có thể gọi cho người đưa đến."
Phạm Tích mím môi, không biết nên cười hay là nên tức giận, lắc đầu một cái, anh lần nữa trở lại đại sảnh.
"Phu nhân của ngài rất đẹp, vóc người cũng rất đẹp, thật so với tôi tốt hơn nhiều." Calne Ti cam bái hạ phong, so bề ngoài, cô sẽ không bao giờ thắng được.
" Nói thật..., công chúa khí chất cao nhã, ung dung hoa quý, nào có phải loại cô gái có thể vượt qua? Chỉ bất quá, chuyện tình cảm là chuyện không cách nào miễn cưỡng, tôi đối với vợ mình là toàn tâm toàn ý, tình cảm sâu nặng, không thể tự kềm chế, kính xin công chúa thứ lỗi, tha thứ cho tư tâm nho nhỏ của tôi."
"Không, tôi biết anh vốn không muốn hôn sự này, nhưng tôi với anh không giống nhau, hôn nhân của tôi nhất định phải gắn với lợi ích quốc gia, không cách nào tự chủ, tôi cũng chỉ là chọn một đối tượng tôi thích trong số những đó, chỉ tiếc hai ta vô duyên."
Phạm Tích nghe vậy, tiến lên ôn nhu chấp nâng tay của cô ta, nhẹ nhàng hôn lên lưng tay của cô ta, "Đây là tôi không có cái phúc phận này."
Choảng một tiếng——
Phòng bếp đột nhiên truyền đến một hồi nổ, hiển nhiên là âm thanh chén bát rơi xuống mặt đất vỡ vụn.
Lông mày Phạm Tích nhảy lên, bỏ lại Calne Ti, ba bước thành hai bước chạy về phía phòng bếp.
Cô gái nhỏ này đến tột cùng làm cái gì ở đó thế? Không phải là pha cà phê sao? Thế nào lại đập vỡ ly?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT