Mike gặp mẹ anh ngày hôm sau tại cửa hàng kim hoàn nơi bà đã gửi chiếc nhẫn tới làm sạch. Khi bà mở hộp ra, kích thước viên đá cẩn trên đó khiến anh ngỡ ngàng. Nếu không nói là to hơn, ít nhất nó cũng bằng cỡ viên đá Nick đã mua cho chị gái Annabelle, và Nick là người cực kỳ rủng rỉnh tiền bạc. Mike không biết gì về những viên kim cương, song viên đá này thật long lanh. Anh không thể hình dung ra giá trị của nó. Cứ nghĩ tới suốt quãng thời gian mẹ anh đã phải vật lộn cực nhọc để lo từng bữa ăn và trang trải các hóa đơn, vậy mà bà vẫn không hề bán chiếc nhẫn đi. Thật đáng kinh ngạc.
“Mẹ đã nói với con nó hoàn hảo với Annabelle. Cô ấy hợp với nó. Mẹ luôn có cảm giác cái nhẫn mang mẹ chứ không phải mẹ đang đeo nó.”
“Mẹ từng đeo nó sao?”
“Phải, một thời gian, khi mẹ có bầu con. Mẹ đeo nó và cả một chiếc nhẫn cưới nữa.”
“Ồ.”
Anh lồng chiếc nhẫn lên đầu ngón tay và ngắm nhìn nó phản chiếu ánh sáng. Mẹ anh có lý. Annabelle sẽ thích nó. Một viên kim cương khác thường, to, kiêu hãnh nhưng vẫn thật tinh tế mong manh, giống như cô vậy.
“Thật đáng kinh ngạc. Cảm ơn mẹ.”
“Sao con lại cảm ơn mẹ? Nó là của con một cách danh chính ngôn thuận. Đó là tất cả những gì con được thừa kế từ gia đình.”
“Với một gia đình thì kể cũng không quá nhiều, nhưng đây là một cái nhẫn thật tuyệt vời.”
“Mẹ nghĩ con nên mang nó đi định giá vì mục đích bảo hiểm. Nhưng con có thể làm chuyện đó sau khi đã chỉnh cho vừa cỡ với Annabelle.”
“Đúng thế.” Mike gật đầu. Anh đang bối rối cực độ.
Anh nhìn đồng hồ. “Con phải đi đây. Con hẹn gặp ông Ronaldi lúc hai giờ.”
Bà hôn lên má anh, rồi lau vết son môi đi. “Con sẽ ổn thôi, Michael. Có điều hãy nhớ một chuyện.”
“Gì cơ ạ?”
“Cô ấy thật may mắn vì có con, cũng như con thật may mắn vì có cô ấy. Đây không phải là một mối quan hệ một chiều.”
Mike hy vọng là không. “Con yêu mẹ. Cảm ơn mẹ... và con sẽ gọi cho mẹ sau... mẹ biết đấy.”
“Mẹ sẽ rất ngạc nhiên nếu được nghe giọng nói của con trước ngày mai. Tối nay hãy trải qua một buổi tối thật tuyệt vào. Hãy biến nó thành một kỷ niệm không thể nào quên với cả hai đứa.”
“Okay.”
“Và Michael này, nhớ rằng đó là một thứ cô ấy sẽ kể cho các con và các cháu của con nghe đấy. Đừng ngỏ lời theo cách sẽ buộc cô ấy phải nói dối mỗi lần con gái con hỏi con đã cầu hôn ra sao. Hãy làm điều đó thật đặc biệt.”
“Vâng ạ... đặc biệt.” Khỉ thật, chuyện này còn rắc rối hơn những gì anh vẫn nghĩ.
Mike đậu chiếc xe của Nick trước cửa ngôi nhà của gia đình Ronaldi. Cửa trước bật mở trước khi anh kịp bước lên bậc thềm đầu tiên. Bà Ronaldi đã đợi sẵn, tươi cười, tay giữ mở cửa.
“Michael, thật vui cậu đã tới. Lại đây. Vào đi, vào đi.”
Anh đi theo bà vào trong nhà. “Cảm ơn bác, bác Ronaldi. Cháu muốn gặp bác trai. Bác trai có nhà không ạ?”
“Ông ấy đang thay đồ. Ngồi đi, ngồi đi. Cậu uống cà phê nhé? Hay espresso?”
“Không, cảm ơn bác, không cần đâu ạ.” Mike hoàn toàn không có bất cứ ý tưởng nào về những gì anh nên nói với mẹ Annabelle. Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.
Bà ra hiệu mời anh ngồi xuống trường kỷ trong phòng khách. Khi anh ngồi xuống, không khí xì ra khỏi lớp vải nhựa bọc.
Bà Ronaldi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với trường kỷ. “Cậu đã có một kỳ nghỉ vui vẻ chứ?”
Anh chùi hai lòng bàn tay ướt mồ hôi lên quần. “Vâng... cháu đưa Annabelle tới Hampton trong kỳ nghỉ cuối tuần kéo dài. Cháu và cô ấy ở tại nhà của Nick. Kỳ nghỉ thực sự rất thư giãn.”
“Tôi hy vọng nó để ý chăm sóc cậu. Cả hai đứa con gái của tôi đều là những đầu bếp tuyệt vời.”
“Thực ra, cháu cũng vẫn thường xuyên nấu ăn. Đó là sở thích của cháu. Thậm chí cháu không nghĩ từng cho Annabelle một cơ hội để... ừm... thể hiện.”
“Cậu nấu ăn sao?”
“Vâng, cháu học nấu ăn khi làm việc ở nhà hàng DiNicola. Cháu lúc nào cũng có hứng thú với nấu nướng. Annabelle có vẻ cũng không thấy phiền lắm với việc cháu giành lấy quyền kiểm soát trong bếp.”
“Ồ, tốt thôi. Tôi đoán là vậy nếu đó là sở thích của cậu, phải không? Vậy thì đó là một điều hay.”
“Vâng, tất cả đều tốt.”
Ông Ronaldi, thật may mắn làm sao, vừa kịp bước vào. “Maria, mang cho cậu ấy thứ gì để uống nào.”
Mike đứng dậy chào ông Ronaldi. Ông cũng có cùng những nét đẹp trai như Richie, anh trai Annabelle, sở hữu với nhiều thịt hơn một chút trên thân hình cao ráo của anh ta, kèm theo nhiều cơ bắp hơn nhiều. Mike dám chắc không muốn gặp ông trong một con hẻm tối tăm. “Bác gái đã mời cháu rồi, không cần đâu ạ.” Mike bắt tay ông. “Cảm ơn bác đã đồng ý gặp cháu, bác Ronaldi.”
“Tôi sẽ uống một chai bia. Cậu có muốn đổi ý không?” Mike hắng giọng. “Được ạ. Một chai bia sẽ rất tuyệt. Cảm ơn bác.”
Ông Ronaldi quay sang bà vợ. “Bà nghe thấy rồi đấy. Hãy mang đồ uống ra cho chúng tôi đi.”
Bà Ronaldi bối rối vội vã chạy đi. Mike không khỏi thấy áy náy cho bà. Anh không tin nổi cách ông Ronaldi nói năng với vợ, nhưng cố tảng lờ sự thôi thúc muốn nói với ông Ronaldi vài lời về phép ứng xử. Có lẽ hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp, nhất là nếu tính tới điều Mike tới đây để đề nghị.
“Bác Ronaldi...”
“Paul. Cậu hãy gọi tôi là Paul.”
“Vâng, Paul. Hôm nay cháu đến đây vì... cháu yêu Annabelle, và cháu muốn cưới cô ấy. Cháu đến mong bác ưng thuận.”
Có thứ gì đó rơi vỡ trong bếp. Mike quay đầu về phía tiếng động. Có lẽ là hai chai bia.
“Không phải cậu làm nó có bầu đấy chứ?”
“Không, thưa bác. Cháu yêu cô ấy, và muốn kết hôn với cô ấy. Nếu cô ấy chấp nhận cháu.”
Bà Ronaldi chạy ra mang theo bia, đưa chai bia của Paul cho ông. “Tất nhiên nó sẽ chấp nhận cậu. Một bác sĩ dễ mến như cậu, đứng đắn và đẹp trai, sao nó lại không chấp nhận chứ? Cậu theo đạo Thiên chúa phải không?”
“Vâng, thưa bác, cháu theo đạo Thiên chúa.”
“Tốt, thế thì chẳng có gì rắc rối cả.”
“Cháu hy vọng đúng như bác nói.” Anh quay sang ông Ronaldi. “Bác cho phép cháu kết hôn với con gái bác chứ ạ?” Ông Ronaldi nhìn anh từ đầu đến chân. “Phải. Cậu có thể cưới nó. Nhưng tốt hơn hãy chăm sóc nó chu đáo.”
“Vâng, thưa bác. Cháu sẽ làm như thế.”
Ông Ronaldi nâng cốc của mình lên. “Salute, và chúc may mắn!”
Mike uống một hớp bia lạnh. Anh có thể thực sự tận hưởng nó. Thật may mắn. Anh đã hy vọng cầu hôn Annabelle sẽ đỡ căng thẳng thần kinh hơn xin phép sự đồng ý của bố cô. Nhưng có điều gì đó làm anh thấy nghi ngờ.
Mike cố hết khả năng nhằm tìm ra một cách lãng mạn để cầu hôn Annabelle. Thật không may, lãng mạn vốn chẳng phải điểm mạnh của anh. Thứ hay ho nhất anh có thể thực hiện được trong thời gian gấp gáp là một bữa tối lãng mạn.
Anh đi ra cửa hàng mua vài miếng filets mignons, nấm, và một chai vang Marsala ngon để dùng trong một reduction với nấm và rượu vang, cùng tất cả những thứ cần thiết khác. Có Chúa chứng giám, anh không thể trông đợi vào Annabelle để có bất cứ thứ gì sẵn trong bếp của cô. Anh mua nến, đồng thời thầm cầu nguyện Rosalie còn để giá cắm nến lại. Ngoài chợ không có hàng nào bán món này, mà anh cũng chẳng có cái nào ở nhà mình.
Mike hối hả tới căn hộ của Annabelle và mở cửa. Nếu anh muốn mọi thứ sẵn sàng trước khi cô đi làm về, anh cần thật nhanh tay.
Sau khi đưa Dave ra đi dạo nhanh một vòng, Mike bắt tay vào nấu ăn. Anh đặt lò nướng than nhỏ của mình ngoài vườn, nhóm than, nhốt Dave lại trong căn hộ để đảm bảo anh chàng không lượn lờ ngửi hít quanh lò than.
Sau khi than đã hồng, anh quay sang tìm giá nến. Anh lục qua tất cả các ngăn tủ trong bếp mà chẳng tìm thấy gì, sau đó quay sang nhà kho, lúc này chất đầy những cái hộp anh chưa từng thấy trước đây. Có một tủ chứa đồ nằm khuất sau những cái hộp xếp chất đống. Anh hy vọng trong đó có một bộ giá nến, vì anh thực sự không còn thì giờ chạy ra cửa hàng nữa. Một tấm toan lớn cỡ ba foot nhân năm foot được đặt tựa vào tủ, úp mặt sau ra ngoài. Anh đưa mắt tìm một chỗ tốt hơn để dựng nó, song căn phòng quá chật, chẳng còn chỗ nào khả dĩ cả. Thế đấy, có khi anh nên treo bức tranh khỉ gió này lên vì chẳng còn lấy một chỗ trống nào dưới sàn đáng để nói đến. Bên cạnh tấm toan là những gì còn lại của cái thùng hẳn đã được dùng để vận chuyển nó tới đây, cùng một thùng dụng cụ với tên của Wayne được tô bằng khuôn tô ở bên sườn.
Anh mở thùng dụng cụ, lấy ra búa, một cái móc treo tranh và một cái đinh, và sau khi tìm thấy một cái vít nở bắt sẵn vào tường, anh đóng đinh vào đó. Bức tranh đã có sẵn một sợi dây kim loại và hiển nhiên trước đây đã từng được treo. Có lẽ đây là một tác phẩm Annabelle mang từ phòng trưng bày về. Có lẽ cô không muốn nó được treo trong kho chứa đồ, song cô chẳng có mặt ở đây cho việc tham khảo ý kiến. Nếu sau này cô muốn anh chuyển nó đi chỗ khác, anh sẽ làm sau. Nhưng ngay lúc này, tốt nhất nên đưa nó lên khỏi sàn trước khi bức tranh bị hư hại.
Mike nhấc nó lên khỏi đống thùng, cẩn thận xoay lại để không làm đụng phải món đồ nào của cô, và kinh ngạc khi thấy bức tranh vẽ một anh chàng khỏa thân. Anh không khỏi nhận xét đó là một anh chàng khỏa thân với một phần đàn ông rất khiêm tốn. Không có nghĩa anh hay ngắm nghía kích thước chỗ đó của các anh chàng, nhưng cái này đúng là nằm sờ sờ trước mắt anh.
Chàng bác sĩ bật rủa trong lúc cố móc sợi dây vào cái móc treo tranh chết tiệt. Cuối cùng cũng được. Mike kéo căng tấm toan hơn một chút và lùi lại để ngắm toàn cảnh bức tranh.
Mike không tin nổi vào mắt mình nữa. Đó là một bức tranh vẽ anh... Nhưng không. Chúa ơi, cho dù ai vẽ bức tranh này cũng cần kiểm tra lại đôi mắt anh. Cái mũi giống hệt mũi của anh trước khi anh làm gãy nó, khuôn miệng hoàn toàn sai bét, và khỉ thật, anh chắc chắn chẳng có cái phần kia bé tẹo như thế. Thậm chí màu mắt cũng sai. Đây không phải là anh. Anh cố tìm một manh mối về danh tính anh chàng trong tranh, song tất cả những gì anh thấy là chữ ký của Annabelle cùng năm bức tranh được vẽ.
Cô đã vẽ nó bốn năm trước khi họ gặp nhau. Đây không thể là anh. Thật nhẹ nhõm được biết cô không nghĩ phần nam giới của anh nhỏ đến thế. Nhưng khỉ thật, anh chàng này là ai? Và tại sao trông anh ta lại giống anh đến thế? Và cô đã làm gì với một anh chàng khỏa thân trông cứ như là anh em sinh đôi của anh vậy?
Linh cảm không hay Mike vẫn có từ lúc anh và Annabelle rời Hampton mạnh đến mức nó đang đe dọa đè bẹp anh. Cửa trước mở ra rồi đóng lại. Annabelle lên tiếng chào Dave và gọi tên Mike, nhưng anh không thể rời mắt khỏi bức tranh.
Anh không ngoảnh mặt ra khung cửa đang mở; anh biết cô đã tìm thấy anh khi nghe thấy tiếng hít vào thật mạnh. Mọi hy vọng rằng đây chỉ là một trò đùa tan biến cùng tiếng thở ra chậm chạp của cô. Anh quay lại. Annabelle đứng đó, bám lấy khung cửa như thể cần chỗ dựa. Anh có thể thực sự cũng cần đến thứ đó, một chỗ dựa. Cú sốc và vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt cô khiến anh có cảm giác kế hoạch của anh cho tối nay cũng như cho phần cuộc đời còn lại vừa bị đổ nhào. Chúa ơi, lúc trước anh đã thấy bồn chồn - còn giờ đây anh thấy nôn nao. Annabelle trông tái nhợt, nhưng tệ hơn thế, đầy tội lỗi. “Người được vẽ trong tranh là ai?”
Annabelle nắm chặt hơn lấy khung cửa; giọng nói của anh thật lạnh giá, cũng lạnh giá như cái nhìn trong đôi mắt xám của anh. Trong mọi cơn ác mộng cô từng mơ qua về phản ứng của anh trong khoảnh khắc anh tìm ra sự thật, đôi mắt anh không bao giờ như thế. Cô chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách xa xăm đến vậy giữa hai người. Khi cô bước về phía anh, anh giơ tay lên ngăn cô lại.
“Hãy trả lời câu hỏi chết tiệt đó đi đã.”
“Làm ơn đừng nhìn em như thế.” Mạch máu trên trán cô tăng gấp đôi số nhịp đập. Cô cố chớp mắt để gạt đi những giọt nước mắt đang trào ra. Mike không hề chớp mắt. Thế đấy. Đây là dấu chấm hết. Ôi Chúa ơi, thật đau đớn. Cô chỉ còn đủ sức để cố đứng vững. Cô muốn cuộn mình thành một quả bóng để bảo vệ bản thân khỏi cái nhìn lạnh lẽo trong mắt anh. Thay vì thế, cô đưa một bàn tay run rẩy lên che miệng, có thể để che đi một tiếng nức nở hoặc để ngăn bản thân không buột miệng nói ra sự thật.
Cô gật đầu, hít một hơi thật sâu. “Em định hôm nay sẽ nói cho anh biết. Đáng ra em nên nói với anh ngay lập tức khi phát hiện ra, nhưng em không muốn làm hỏng kỳ nghỉ cuối tuần anh đã cố gắng cực nhọc đến thế để có được.” Cô đưa mắt tránh đi; cô không thể nhìn anh, và không thể chịu nổi sự căm ghét trong mắt anh. “Michael, em chưa bao giờ nói dối anh, chưa hề về bất cứ điều gì. Em muốn anh biết thế.”
Mike buông ra một âm thanh nghe như một tiếng gầm. “Phải. Okay. Chắc rồi. Em có thể làm ơn chỉ nói những gì em cần nói không?”
“Em yêu anh.” Cô lau nước mắt đang chảy dài trên mặt. Cô hầu như không thở nổi. Annabelle đưa hai cánh tay ôm quanh người và nói tiếp. “Becca tới thăm em. Em nghĩ cô ấy tới giúp em dỡ những món đồ em chất đống trong kho.” Cô đưa tay chỉ về phía những chiếc thùng để la liệt khắp nơi. “Em ra ngoài gặp mẹ anh để ăn trưa. Anh nhớ không?”
Mike vẫn im lặng, và Annabelle không còn lòng dạ đâu để nhìn anh. “Em phát hiện ra Christopher Larsen là bố anh. Trước đó em không hề biết. Em xin thề. Em chạy về nhà gặp Becca để nói cho cô ấy. Cô ấy đã biết. Người được vẽ trong tranh là Chip. Anh ấy ngồi làm mẫu cho em. Bức tranh được vẽ vài tháng trước khi bọn em biết được bệnh ung thư đã quay trở lại. Chip và Becca là anh em sinh đôi. Becca là em gái anh.”
“Em đã gọi anh là Chip vào buổi tối ở đám cưới.” Annabelle gật đầu. “Em cứ nghĩ đã nhìn thấy một bóng ma.”
“Và đó là lý do tại sao em đưa anh về nhà. Vì anh giống cậu ta?”
“Em không biết, thoạt đầu có thể là thế. Nhưng Mike, đấy không phải là lý do tại sao em tiếp tục gặp gỡ anh.”‘
“Và em trông đợi anh sẽ tin vào chuyện đó? Nhất là khi em đã trung thực đến thế với anh về tất cả những gì còn lại.”
Cô gật đầu, cúi gằm mặt xuống. Cảm giác đau khổ còn dữ dội hơn những gì cô từng hình dung ra. “Đó là sự thật.” Ôi Chúa ơi, một phần trong cô muốn chạy tới anh, van nài anh hãy ở lại. Cô hình dung ra mình lao tới ôm chặt lấy anh trong lúc anh cố vùng ra. Không, cô sẽ không cầu xin một người đàn ông ở lại với mình nữa. Cô đã cầu xin Chip hàng ngày trong khi chứng kiến anh lịm dần đi, từ chối tranh đấu cho mối quan hệ của họ hay cho cuộc đời anh. “Em rất tiếc. Thực sự rất tiếc.”
Mike gật đầu. “Phải, cả anh cũng vậy.”
Dave đứng bên cạnh cô, mồm ngậm quần lót của Mike, đưa mắt nhìn từ Mike sang cô. Anh chàng ư ử và cọ đầu vào đùi cô, thiếu chút nữa làm cô ngã nhào.
“Anh đã nhóm một lò nướng than ngoài vườn. Có lẽ em sẽ muốn tắt đi trước khi dắt Dave đi dạo.”
“Okay.”
Anh đang nói với cô có một lò nướng ngoài vườn. Cứ như thể cô thực sự quan tâm tới lò nướng vậy. Anh đã chỉ đem đến thêm một thất bại nữa tới cho cuộc đời cô. Trái tim cô tan nát. Cô biết chuyện này rồi sẽ tới, nhưng không thể ngờ cảm giác nó gây ra lại thế này. Cô không rõ mình còn có thể đứng vững được thêm bao lâu nữa, và không chịu nổi phải chứng kiến anh bỏ đi.
Annabelle cố gồng mình lên để không lao tới anh khi anh đi ngang qua. Cô tựa lưng vào tường, rồi loạng choạng bước vào phòng ngủ của mình. Cửa trước đóng sầm lại khi cô gieo mình xuống giường. Cô vơ lấy một cái gối che lên mặt rồi òa khóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT