1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36
Ngày hôm đó đên bệnh viện thăm mẹ Tô Nhiên thời tiết rất tốt, ở C thị luôn luôn cuồng phong không ngừng khó có được một ngày an tĩnh trời nắng ấm áp như vậy. Mẹ Tô Nhiên mặc bộ váy sọc sáng màu, ngồi ở trên giường, nhìn y tá đưa đến bàn cạnh cửa sổ một chậu xương rồng, vẻ mặt mỉm cười. Trỳ Quy nắm chặt bàn tay tiểu ngốc có chút phát lạnh, rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Y tá quay lại nhìn thấy người đến, cười cười nói, “Đến rồi?” Tô Nhiên ngại ngùng cười cười, “Vâng, cảm ơn chị thời gian này luôn chăm sóc mẹ em.” “Đừng khách sáo. Trạng thái mẹ em tốt lắm, tâm trạng cũng thực ổn định.” Y tá nói xong, nhẹ nhàng đi đến phía sau mẹ Tô Nhiên, vỗ vỗ bả vai nói, “Mẹ Tô, con trai bà đến thăm kìa.” Mẹ Tô Nhiên nhìn y tá, rồi mới giữ nguyên vẻ mỉm cười trên mặt nhìn theo hướng ngón tay của y tá mà nhìn về phía Tô Nhiên. Tô Nhiên cùng Trì Quy đi đến trước giường bệnh, Tô Nhiên cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Mẹ, con lại đến thăm mẹ đây.” Mẹ Tô Nhiên ánh mắt tựa hồ không có nhìn về phía Tô Nhiện, nhưng lại tựa hồ như thấy được hình dáng cậu, chính là nhợt nhạt cười, không có phản ứng. Trì Quý nắm lấy bàn tay khẩn trương của Tô Nhiên, rồi mới ôm một chậu hoa cẩm chướng đến trước mặt mẹ Tô Nhiên, “Dì, con là Quý Hàng. Cái này tặng dì.” Nhìn đồ vật trong tay Trì Quy, mẹ Tô Nhiên ánh mắt tựa hồ ánh lên chút thần thái, nhìn về hướng y tá, y tá mỉm cười gật gật đậu liền vui vẻ nhận lấy hoa, sau đó cười ha ha không dứt. Trì Quy rất kiên nhẫn nói: “Dì, thích không? Nếu dì thích, lần sau lại mang đến cho dì nữa, được không?” Tô Nhiên cắn cắn môi, vươn tay túm túm tay áo Trì Quy, “... Học trưởng, không cần.” Trì Quy mỉm cười: “Anh hiểu mà.” Y tá cười cười rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại. “Dì ơi.” Tất nhiên là không nhận được bất kỳ phản ứng nào. Trì Quy đem tiểu ngốc mắt đã có chút hoe đỏ kéo đến bên cạnh mình, sau đó hai bàn tay liền nắm chặt lấy nhau. “Dì ơi. Con gọi là Quý Hàng. Có thể dì không nhận ra con, cũng không nhớ được tên của con. Nhưng con tin tưởng dì có thể nghe hiểu lời con nói.” “Dì ơi. Cảm ơn dì. Cảm ơn dì đã sinh ra tiểu Nhiên, cảm ơn dì đã như vậy liều mình bảo vệ tiểu Nhiên, cảm ơn dì đã như vậy yêu thương em ấy.” “Dì ơi, cảm ơn dì để con được gặp em ấy.” “Con muốn nói cho dì biết, con thật sự, thực sự yêu em ấy.” “Con hy vọng sau này những ngày dì không có bên cạnh em ấy, con có thể thay thế dì hảo hảo chiếu cố em ấy.” “Mong dì hãy tin tưởng con.” “Cho nên, mong dì vui lòng cho con quyền này, được không?” “... Học trưởng.” Cuối cùng nhịn không được mà nghẹn ngào ra tiếng. Mà mẹ Tô chính là nhìn chậu hoa cẩm chướng, cười đến khuôn mặt thực ấm áp. Con tin tưởng, đó là dì cho con, câu trả lời tốt nhất. *** Trì Quy đem tiểu ngốc điều chỉnh đến một tư thế thoải mái, rồi mới siết chặt vòng tay, “Rồi, anh nghe đây, em cứ từ từ kể đi.” “Đó là chuyện vài ngày sau sinh nhật thứ mười một của em. Em đã thật lâu, thật lâu rồi, không dám nhớ lại.” Hồi ức nghĩ đến sẽ cảm thấy sợ hãi, cho nên muốn trốn tránh. “Ừ. Anh biết.” “Ngày đó dường như cũng là một ngày trời nắng rất đẹp. Em hình như là đang ngủ trưa.” “Thức dậy thì phát hiện ở nhà không có ai, cho nên em đi ra ngoài sân.” “Mẹ đang ở ngoài sân giặt quần áo, em gọi người một tiếng, sau đó liền nghe bên cạnh có tiếng động rất lớn... ” Trì Quy chặt chẽ ôm lấy tiểu ngốc có chút run rẩy, nghe cậu tiếp tục kể, “Đợi cho em phản ứng lại, mẹ đã đem em ôm lấy trong vòng tay của mình. Sau đó, em, em... thấy máu... ” “Em thật sự rất sợ hãi. Miệng đột nhiên không nói nên lời. Cứ như vậy nhìn, máu chảy... ” “Sau đó là một người hàng xóm giúp đưa hai người chúng em đến bệnh viện.” “Sau đó, sau đó mẹ em tỉnh dậy, liền... liền biến thành giống như hiện giờ.” “Bác sĩ nói là bị vật nặng đập trúng não bộ, gây tụ máu bầm, tổn thương thần kinh.” “... Có thể là mười năm trở lên sẽ bình phục, cũng có khả năng vẫn như vậy.” Thanh âm càng lúc càng nhỏ, dần dần biến thành nghẹn ngào khiến Trì Quy đau lòng đến không thể nói nên lời. “... Vốn bị va trúng, phải là... là em a. Nếu em nói.” Trì Quy hung hăng đem người ôm chặt trong vòng tay, “Ngu ngốc. Em nghĩ như thế, dì sẽ đau lòng. Dì yêu thương em như vậy, cố gắng bảo vệ em như vậy, thế nào lại chịu nhìn em bị thương.” “... Vâng.” “Cho nên, em càng phải biết hảo hảo chiếu cố bản thân, không để dì đau lòng, hiểu không?” “... Vâng, em biết.” Nhẹ nhàng hôn là im lặng an ủi, thấu hiểu nhau mà không cần nói ra lời, là mật mã duy nhất giữa những người yêu nhau. Anh sẽ hảo hảo yêu thương em. Vâng. Em tin tưởng anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36