Cha tôi thường nói một câu: "Lòng không tĩnh, ngồi khô có tác dụng gì, nóng lạnh chỉ bản thân mới biết."

Tôi ngắm nhìn bốn phía, đây là phòng ngủ của tôi.....nói chính xác, nó là chỗ tôi ở từ những năm cấp 2.

Nhắm mắt lại, buộc bản thân phải bình tĩnh.

Một vài hình ảnh quen thuộc xuất hiện, như dòng nước chảy trong đầu tôi. Trong trí nhớ, "tôi" có một cuộc đời thật ngắn ngủi, là thật sao? Hay chỉ là sự tiên đoán?

Cha tôi là bí thư trong thôn, một thôn nhỏ nằm ở vùng duyên hải tên là Tiểu Quan, thực ra cũng không lớn gì. Ông là một người có dã tâm, thông minh và xảo quyệt, nhưng thủ đoạn của ông quá lộ liễu, con đường công danh vẫn không có bước tiến. Công danh không như ý, cha tôi không cam lòng, mới lén đi biển làm ăn, nhưng tiền lời chỉ đủ tiền vốn. Sự nghiệp không thuận lợi, nhưng buồn cười là số đào hoa của cha tôi luôn rất tốt, ông cưới mẹ tôi, cũng chỉ vì cái thai của bà.

Vận mạng may mắn hay có thể nói là trêu đùa, đến tuổi trung niên sự nghiệp của cha tôi vẫn gập ghềnh, trắc trở, nhưng lại nhờ một người phụ nữ khác mà đạt tới đỉnh cao. Bà ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, buôn bán thủy sản gần bờ biển, bất luận là trước đây hay bây giờ, nếu phụ nữ quá tài giỏi, mà người đàn ông của bà ta lại thấp hơn bà ta một cái đầu thì hôn nhân của bọn họ 80-90% đều không thuận lợi.

Khi một người phụ nữ giàu có mà cô đơn, gặp một người đàn ông có dã tâm thì kết quả luôn luôn thuận nước đẩy thuyền, hai phe song hành. Hai người đều có nhu cầu, nhưng quỹ đạo của hai gia đình vẫn diễn ra như cũ.

Tám tuổi, tôi đã rời nhà đi vườn trẻ ở thành phố. Ngày nghỉ được về nhà, chào đón tôi không phải là cái ôm của cha mẹ, mà là tiết mục cãi nhau không biết mệt của bọn họ. Tình cảm của họ vốn đã không tốt, mẹ tôi là một nửa chủ nhà, nghề bán thời gian của bà là mục sư, nhưng tất cả những lời an ủi, cầu khẩn trong giáo đường, khi đối mặt với cha tôi đã biến thành những câu từ thô tục.

Tôi biết nỗi khổ của mẹ, nhưng hành động của bà lại là lý do cho cha tôi yên tâm lạc lối, ông cảm thấy mình đã hoàn thành nghĩa vụ, chịu hết trách nhiệm, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ gia đình.

Kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp tiểu học, có một hôm mẹ tôi không có ở nhà, tôi đã nghe thấy những âm thanh kì lạ phát ra từ phòng ngủ của bọn họ, len lén mở cửa, tôi phát hiện cha mình đang không ngừng chuyển động trên thân thể của một người đàn bà xa lạ, tôi biết rõ họ đang làm gì, tuy tôi không thích cái gia đình chỉ chực sụp đổ và tiếng cãi vả liên miên không dứt của họ, nhưng tôi thật sự không hy vọng gia đình mình sẽ đổ vỡ.

Sau lần đó tôi ngày càng trầm tính hơn, tôi biết bạn bè của ba tôi cũng lén lút nhạo báng, nói một con hồ ly tinh không biết an phận lại sinh ra một đứa con gái trầm tính như tôi.

Những năm cấp 2 và cấp 3, tôi sống nhờ trong nhà của một người họ hàng xa họ Phạm, nếu tính theo giá thị trường, lúc này kinh tế nhà tôi đã tốt hơn, mỗi lần gặp mặt ba tôi cũng cho tôi khá nhiều tiền tiêu vặt, nhưng tôi vẫn không thích về nhà, vì mỗi khi nhìn thấy cái giường trong phòng bọn họ tôi đều cảm thấy muốn ói. Sáu năm này ở Phạm gia, tôi mới biết rõ cái gì gọi là gia đình thật sự.

Tôi không thích học tập cho lắm, dù anh con trai Phạm gia thường xuyên giúp tôi học bổ túc, nhưng suy nghĩ không ở đây, nên thành tích cũng không ở lại. Thành tích thi tốt nghiệp trung học của tôi không tốt, chỉ miễn cưỡng vào được ba trường đại học ở ngoại tuyến.

Mẹ tôi luôn luôn chỉ trích sai lầm của tôi, từ chuyện học tập, quần áo, đến từng hành động nhỏ của tôi, ba tôi cũng không quan tâm tới tôi lắm, ông cho rằng một cô gái thành công hay thất bại phải dựa vào người đàn ông cô ta chọn.

Khi tôi học đại học, người ở quê liên lạc thường xuyên với tôi nhất chỉ có người con trai nhà họ Phạm, anh ấy lớn hơn tôi mười hai tuổi, năm nay đã 30, là một vị giáo sư đại học. Sáu năm quen biết, dù tôi là người khó gần thì cũng có một số tình cảm nhất định với anh ấy.

Khi còn chưa quen với cuộc sống ở đây, tôi kết bạn với một cô gái cùng quê ở trong ban, cô ấy tên là Thu Lưu, nếu đã quyết định làm bạn, tôi phải nhớ rõ cô ấy.

Bốn năm cuối cùng của cuộc đời học sinh kết thúc, đời sống tình cảm của tôi vẫn như cũ. Trong phòng chỉ mình tôi còn là xử nữ, trong khi các cô ấy trình diễn tiết mục yêu đương ngọt ngào thì tôi vô cùng tiểu nhân, cực đoan, suy nghĩ hạn hẹp, đen tối: "Tôi không muốn làm một kĩ nữ miễn phí, yêu thì được, nhưng nhất định phải lên giường sao?"

Sau khi tốt nghiệp, cha tôi sắp xếp cho tôi vào làm trong công ty của bạn ông, ba tháng thực tập, ông vẫn ngầm ám chỉ tôi phải tiếp xúc nhiều với con trai của người đó. Tôi cố tình không để ý, cuối cùng ba tôi bắt đầu sắp xếp thời gian để tôi đi xem mắt.

Xem mắt rồi kết hôn, hiệu quả rất cao, cuộc sống độc thân của tôi kết thúc năm 24 tuổi. Dư luận xã hội cần nam nữ kết hôn, từ con gái mình - con dâu nhà người khác - rồi đến mẹ của một đứa trẻ, vòng tuần hoàn của trời đất nhất định phải xảy ra, vậy thì khi còn ở độ tuổi trung bình cứ lựa chọn thôi.

Người đàn ông tôi phải chung sống cả đời, chỉ mới gặp nhau được nửa năm. Anh ta tên là Đồng Minh Chiêu - diện mạo đoan chính, lớn hơn tôi bốn tuổi - số tuổi tương đối, có nhà có xe - không có nỗi lo về vật chất, anh ta nói mình vừa gặp đã yêu tôi ( mặt dù tôi không tin) - anh ta có hứng thú với tôi, mẹ của anh ta rất thích tôi - sau này không sợ xảy ra mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.

Tôi không hiểu cái gì gọi là tình yêu, nhưng tình yêu và hôn nhân vốn là hai chuyện khác nhau, tôi nhất định phải bảo vệ cuộc hôn nhân này thật tốt. Hai năm sau khi kết hôn, không cãi nhau nhiều, hai người sống rất hòa thuận.

Năm thứ 3, hai mươi bảy tuổi, tôi mang thai, nhưng tôi cảm giác được anh ta không vui lắm.

Lúc tôi mang theo cái bụng bự về nhà đã thấy một đôi nam nữ nằm đè lên nhau, một là chồng tôi, hai là Thu Lưu. Tôi chỉ biết đứng nhìn như vậy, bóng dáng của bọn họ giống như một hình bóng luôn hiện hữu trong tâm trí tôi, tôi nằm ở trên giường liên tục nôn mửa.

Đêm đó, tôi đã sinh non, mẹ chồng tôi hung hăng mắng con trai bà, sau đó khuyên nhủ tôi nói đàn ông đều như vậy, chỉ vì tôi mang thai nên mới không chịu nổi, phải vì đứa bé mới ra đời......bal-abala.....

Sau khi mẹ chồng tôi đi ra ngoài được một lúc, Đồng Minh Chiêu và Thu Lưu đã đi vào, chồng tôi vẫn cúi đầu không nói tiếng nào, chỉ có Thu Lưu ngồi bên cạnh anh ta im lặng khóc và bắt đầu hối hận, cô ta kể lại chuyện tình cảm giữa mình và chồng tôi, còn thề thốt vì hạnh phúc gia đình tôi sẽ chia tay với anh ta, nói tôi muốn trách thì trách cô ấy, muốn tôi tha thứ cho Đồng Minh Chiêu......Nói xong chuyện cũ, cô ta vẫn còn khóc, trên khoảng đất trước mặt cô ta đã xuất hiện một vũng nước.

Tôi thấy chồng mình ôm Thu Lưu đang khóc lên khóc xuống vào lòng, sau đó mặt anh ta không chút biểu cảm nói với tôi một câu: "Tôi sẽ không quên trách nhiệm của mình, chuyện này là tôi có lỗi với cô, nhưng tôi sẽ không ly hôn đâu."

Nếu như người đó không phải Thu Lưu mà là người khác có lẽ tôi sẽ không cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thật ra tôi đã chuẩn bị tinh thần hết rồi. Sống chung mấy năm, tôi còn chưa hiểu được tình yêu, nhưng anh ta là người đàn ông quan trọng trong đời tôi, tôi đã rất đau khổ. Tôi đã cho anh ta cơ hội nói ra, so với anh ta thì cha tôi còn tốt hơn, anh ta thậm chí còn không thèm che dấu bất cứ thứ gì, mùi nước hoa trên người anh ta, quần áo mới trong tủ, phiếu du lịch trong túi,.....

Thật ra thì, tôi đều biết.

Mang thai lâu như vậy, thời gian tôi ở nhà một mình rất nhiều, lúc đó tôi sẽ ngồi suy nghĩ xem mình đã làm sai chuyện gì. Trong lòng anh ta thích một cô gái, nhưng thân thể phải ôm một cô gái khác thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, có phải làm khó cho anh ta quá rồi không? Như vậy đứa bé mới sinh là cái gì, sản phẩm của trách nhiệm sao, thật muốn trút giận."

Tôi mở miệng, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói gì. Tôi khoát tay, để bọn họ ra ngoài.

Tôi im lặng nhìn trần nhà, lúc hai người bọn họ ở cùng nhau đã chuẩn bị cho việc chia tay ư? Vậy tại sao còn bắt đầu, không kiềm chế được sao? A, thật là khó khăn cho họ biết bao nhiêu?

Bây giờ anh ta ở trước mặt tôi cư xử như vậy, vừa bắt đầu đã nói ra một danh hiệu vang dội "tình yêu" - cho nên các người là một cặp đôi yêu nhau sâu đậm, còn tôi và con của tôi là đại diện của mẹ ghẻ, cố gắng chia rẽ hai người.

Định nghĩa giữa đúng và sai, vốn không có cách nào xác định, phải xem bạn đứng ở lập trường nào mà phát biểu.

Khi tỉnh lại, tôi nhìn chằm chằm vào song cửa sổ vừa quen vừa lạ mà ngây ngẩn cả người.

Đây là sao?

Tôi cười khổ, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, sau khi nhớ lại, mọi chuyện xảy ra đều là thật, trong lòng tôi không biết bây giờ mình có cảm giác gì. Nhưng chắc chắn, tôi có vui một chút.

Tôi dùng sức nắm tay mình, nằm xuống và nhắm mắt lại.

Tôi có khả năng thay đổi vận mệnh của mình, tôi sẽ không để cho những chuyện như vậy xảy ra trong đời mình lần nữa, ngay cả một nguyên nhân nhỏ cũng không thể!

Bởi vì tôi không biết yêu, nên cũng không sợ hãi tình yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play