“Cái…kia… Thật xin lỗi… Tầm nhìn không được chính xác cho lắm…” Từ lúc xảy ra
chuyện đó cho đến lúc trở về ta và Tiểu Cửu hai người vẫn luôn bảo trì
trạng thái trầm mặc.
Lại là một hồi tĩnh mặc, len lén liếc nhìn
gương mặt của Tiểu Cửu , mặt hắn so với ta còn hồng hơn. . . . Cũng là
tại ta , ta lại … không… cẩn thận lại dùng thân thể của Phong Thanh Nhã
tặng cho Nam Cung Thu Nguyệt một nụ hôn trên mu bàn tay đây.
“Ai… Tính ra ….” Tiểu Cửu thở dài một cái, “Ta cùng Nguyệt cũng coi như là lão bằng hữu mười mấy năm đây .”
“Mười mấy năm?”
“Nguyệt từ nhỏ đã ở tại Phong gia… Ai, không nói nữa , ngủ đi…”
Thanh mai trúc mã? Chà chà, dù sao thi chuyện này cùng ta không quan hệ.
“Cái…kia… Ngươi yên tâm đi, ta với Nam Cung Thu Nguyệt không có ý nghĩ không an
phận …” Những lời này vừa nói ra toàn thân ta bỗng cảm thấy run nhè nhẹ.
Tối nay, trong không khí có điểm quỷ dị.
Trong thư phòng yên tĩnh cũng chỉ có âm thanh gõ gõ ly trà vang lên khe khẽ,
nếu như nhất thời tìm không được chứng cớ, liền đánh từ trong nội bộ
địch nhân, khiêu khích quan hệ của bọn họ, kế này là : kế ly gián.
Trước mặt ta để sẵn một quyển sách tên 《 mưu lược 》, gõ ly trà một hồi, cầm
lấy bút lông, dựa theo những chữ trong quyển sách kia mà … vẽ theo. Ta
không nghĩ rằng bản thân đến nơi này lại biến thành thất học.
Không phải chỉ là do bản thân ta không hiểu được chữ tiểu Triện thôi sao? Xem nhiều một chút là được. Không phải là không có thói quen dùng bút lông
để viết chữ thôi à ? Luyện nhiều một chút là được. Chỉ là,bản thân ta
không có kiên nhẫn để luyện chữ, mà đây chính là đang vẽ phác.
“Thê chủ, này chữ không phải viết như vậy .” Nam Cung Thu Nguyệt tâm tình
hôm nay cực tốt đứng ở bên canh nhắc nhở,hắn hôm nay tâm trạng thực sự
không tệ. Mà ngay cả trang phục của hắn hôm nay cũng không phải là màu
xám thường ngày mà là màu lam bắt mắt. Gương mặt hắn cũng hào hứng khác
thường. Hắn cầm lấy bút lông, viết, một chữ “Vĩnh” cững cáp mà hữu lực,
như núi như cây.
“Ai nói là ta đang viết chữ, ta đây là đang vẽ , đang vẽ đó.” Ta liền nguệch ngoạc mấy nét trên tờ giấy ” Tiểu Kê Thước
Đồ” liền hiện ra . Nam Cung Thu Nguyệt ôn hòa nở nụ cười mang theo sự
bao dung: “Vẽ cũng đâu phải vẽ như vậy.” Sau đó, hắn nhẹ nhàng vén tay
áo, bắt đầu từ chỗ bức họa con gà con của ta vẽ xuống. Ta chỉ thấy con
gà bệnh của ta dần bến mất thay vào đó là một ngọn núi, con gà của ta
lại bị ngọn núi của hắn nuốt mất, đồ ghê tởm, hắn đây là đang hướng ta
khoe khoang rằng hắn là toàn năng hay sao đây!
Đang lúc này, Hậu
Huyền lại xuất hiện trước cửa thư phòng, hắn nhìn thoáng qua Nam Cung
Thu Nguyệt đang tập trung tinh thân vẽ tranh. Sau đó hướng ta nháy mắt
mấy cái, ta bĩu môi, lập tức đứng lên.
“Đi nơi nào vậy?” Âm thanh ôn hòa bên người vang lên,Bức họa của Nam Cung Thu Nguyệt bên cạnh ngọn núi đã xuất hiện một căn chòi nghỉ mát. Ta quang minh chính đạo nói:
“Đến chỗ của Hoa Liễu.”
“.ừm..ừ….” Âm thanh của hắn vẫn mềm nhẹ như tơ, ” Ta lập tức sẽ vẽ xong, ta cùng ngươi đi.”
“Không cần, có Hậu Huyền ở đây ngươi có gì phải lo lắng? Ngươi cứ an tâm ở lại mà vẽ đi nhá” Bay nhanh chạy lấy người,giống như con thỏ nhỏ trôn khỏi
lồng sắt, như ngựa hoang mất cương, lao đi không…lưu luyến chút nào .
Hậu Huyền liền dùng nụ cười đặc hữu của hắn để nghênh đón ta. Khi ta kéo
tay hắn lôi đi , hắn ánh mắt hướng vào phía sau ta : “Trên người Nam
Cung Thu Nguyệt có sát khí.”
“Đừng có phá hoại nữa, ta hỏi ngươi này, chuyện của Hoa Liễu tính sao đây?” Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Hậu Huyền liền quay đầu. Che khuất biêu hiện trên mặt hắn, sau đó thần khí
nói: “Vì nể mặt ta, cho nên Hoa tỷ tỷ chắc chắn sẽ đồng ý phối hợp hành
động với ngươi.”
“Thực vậy a!” Ta “Sùng bái” nhìn về phía Hậu
Huyền, tiểu tử này cũng hài lòng nhếch môi, vẻ mặt đắc ý dào dạt. Dù sao chân tướng thực hư cũng phải chờ gặp được Hoa Liễu mới chắc chắn, hiện
tại ta cũng không muốn vạch trần Hậu Huyền.
“Này, Hậu Huyền, ngươi nói xem ta đối đãi với ngươi như thế nào?”
Trời mùa hạ sáng chói chang. Nụ cười cùa Hậu Huyền có điểm ngưng lại. Lúc này vừa lúc bốn phía không người, ta thả chậm cước bộ.
Hậu Huyền đi theo ta cũng đã giảm bớt tốc độ, mặt cau: “Nói thật, ngươi nếu như không thu học phí của ta, thì rất tốt !”
“Tại sao lại không thu phí được cơ chứ, ta đâu có phải là nương của ngươi đâu!”
” Từ sau khi ngươi mất trí nhớ đến giờ. Ngươi càng ngày càng giống với
lão nương phong hoa tuyệt đại độc nhất vô nhị nghiêng nước nghiêng thành cười một tiếng thiên quân cũng phải đổ kia của ta .”
“… Tại sao ngươi mỗi lần nói đến mẫu thân của ngươi đều phải dẫn truyện dài như vậy?”
“Bởi vì…người đó là phong hoa tuyệt đại độc nhất vô nhị nghiêng nước nghiêng thành cười một tiếng thiên quân cũng đổ kia là lão nương của ta a!”
Thanh âm của hắn gấp gáp.
Mặt mày đầy hắc tuyến, lão nương của hắn thật đúng là vô cùng khả ái.
“Được rồi . Ta quên đi nói cho ngươi biết được điều này, ta đã ngộ ra rồi!”
Hậu Huyền hưng phấn mà nhảy đến trước người của ta , ta nghi hoặc hỏi :
“Ngươi ngộ được cái gì ?”
“Chính cái…kia a!”Dứt lời Hậu Huyền liền khoa chân múa tay thành một vòng tròn, ta chợt nhớ ra: “Ngươi thực sự ngộ được sao !”
“Ân, chẳng qua là… Còn có một chút không rõ ràng nữa , độ mạnh yếu nắm trong tay tốt lắm.” Hậu Huyền gãi gãi đầu, cầu cứu nhìn,ta ngẩng đầu lên:
“Chờ làm xong chuyện của Hoa Liễu, ta sẽ chỉ điểm một hai cho ngưoi.”
“A? Nếu như vạn nhất chuyện này không thành?”
Nhìn biêu hiện dè dặt kia của hắn chắc hẳn là hắn cũng không hẳn đối phó
được với Hoa Liễu, ta cười nói: “Vậy ngươi tốt nhất không nên học tiếp
võ công kia, để tránh tẩu hỏa nhập ma, ha ha ha…” Ngửa mặt lên trời cười dài, sải bước dài mà đi. Hậu Huyền gắt gao chạy theo bắt đầu: “Thê chủ, thê chủ tốt, thê chủ xinh đẹp nhất trên đời này, ta nói thật đó, Hoa tỷ tỷ là một nữ nhân rất có cá tính, nếu nàng mà nghe được ý ta muốn là
dùng nàng để quyến rũ Cổ Thiếu Hoa đảm bảo nàng sẽ đạp ta ra khỏi cửa,
có khi sẽ không muốn gặp lại ta nữa.”
“Ta đã sớm biết.”
“Ngươi sớm biết chuyện này? Khó trách ngươi nói nếu như Hoa tỷ tỷ không đồng ý thì ngươi sẽ không chỉ điểm cho ta, nhưng, Hoa tỷ tỷ thực sự rất cố
chấp.”
“Ta so với càng cố chấp hơn! Nếu như chuyện này không thành công ta sẽ để cho ngươi nam phẫn nữ trang đi quyến rũ Cổ Thiếu Hoa!”
“A!” Hậu Huyền sợ đến ngây ngốc đứng ở phía sau.
Nhân cơ hội hiếm khi nào gương mặt Hậu Huyền hồng hồng đáng yêu như vậy, vóc người khéo léo của hắn vừa lúc đúng phạm vi đụng chạm của ta: “Ngươi
vẫn còn thiếu ta một việc, hơn nữa không phải ngươi muốn học công phu
của ta sao, cho nên, ngươi có muốn làmhay không a?” Trên tay nhẹ nhàng
vài phần lực đạo, ta nhìn thẳng vào đôi mắt phượng kia cùng cặp thủy
quang trong suốt, cùng với đôi môi đỏ mọng vì bất ngờ nên hé mở , ta đột nhiên có cảm giác xúc động muốn trêu chọc hắn. Hảo WS a,nhưng không thể đem tiểu tử này hù dọa chạy mất được, hù dọa hắn chạy mất thì ai chơi
cùng với ta đây: “Có làm hay không a…”
“Làm…” Hậu Huyền ngây ngốc phụt ra chữ này, ta lập tức một chưởng chụp lên bả vai của hắn :”Ngoan! Cho nên ngươi hiện tại sẽ phối hợp với ta thuyết phục Hoa Liễu, bằng
không một mình ngươi phải làm chuyện đó biết không!”
Hậu Huyền giống như đột nhiên tỉnh giấc, hai tay nắm chặt sợ hãi nhìn ta: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi dụ dỗ ta!”
“Ta có sao?” Trong trẻo lạnh lùng chắp tay mà đứng, ta có sao? Có sao? Ta
có ý nghĩ k an phận như vậy sa? Dụ dỗ một tiểu đệ đệ đáng yêu khả ái như vậy? Có sao?
“Thật là đáng sợ! Ngươi cùng với lão nương kia của ta càng ngày càng giống nhau, các ngươi rốt cuộc có quan hệ gì hay không!”
Nhìn gương mặt đỏ hồng kia của Hậu Huyền,vẻ mặt vài phần ngượng ngùng, vài
phần tức giận, vài phần sợ hãi, vài phần khẩn trương , ta liền đang suy
nghĩ liệu có phải Hậu Huyền rời nhà trốn đi như vậy có phải là bởi vì bị lão nương của hắn trêu chọc qua mức hay không.
“Phốc! Thần kinh. Nếu không đi không đi tìm Hoa Liễu vậy thì ta trực tiếp để ngươi làm a.”
Hậu Huyền cố gắng điều chỉnh gương mặt, vẻ mặt mặt vô cùng ủy khuất nhìn ta, bỗng, hắn trợn tròn ánh mắt: “Viễn Trần!”
Viễn Trần? Ta theo ánh mắt của hắn quay đầu lại, đúng là Viễn Trần nhiều
ngày không thấy . Viễn Trần một thân tố bào giật mình đứng ở dưới tán
cây nắng mùa hạ ấm áp, ánh mặt trời tại chếu trên tố bào của hắn tạo
thành những vết loang lổ, làm cho nhìn từ xa Viễn Trần tựa như ảo mộng
“Viễn trần!” Hậu Huyền liên chạy đến trước mặt của Viễn Trần, đè thấp âm
thanh, “Ngươi cái gì cũng không phát hiện ra, cái gì cũng không nghe
thấy phải không.”
Viễn Trần vẻ mặt khôi phục lại bộ dáng bình
tĩnh, ôn hòa gật đầu: “Đúng vậy, ta cái gì cũng không phát hiện, cũng
không nghe thấy.”
“Hô…” Hậu Huyền thở dài một hơi, một tay khoát
lên vai Viễn Trần cao hơn hắn hẳn một đoạn, tay kia vỗ vỗ ngực trái Viễn Trần: “Vậy là tốt rồi, hắc hắc, bằng không rất mất mặt . Ha ha ha…”
Hậu Huyền và Viễn Trần! ! ! Trái tim hủ nữ sắp bành trướng ra rồi, ta đã rất lâu rồi không cảm nhận được cảm giác này a!
—-! ! Nghĩ đến có điểm xa xôi.
Không biết là không phải ánh mắt của ta đây quá ám muội hay khong, giống như
là bị Viễn Trần phát giác ra được, hắn ho nhẹ một tiếng đẩy Hậu Huyền ra chậm rãi hướng ta thi lễ. Vĩnh viễn động tác của hắn luôn luôn tao nhã
như vậy, trầm tĩnh như vậy .
“Thê chủ, Viễn Trần hôm nay lên núi lễ Phật.”
Lễ Phật? Ta nghĩ ra, Tiểu Cửu từng nói qua, mỗi tháng mùng môt và mười lăm, Viễn Trần đều sẽ đi Hộ Quốc tự lễ Phật.
“Vậy không bằng cho cùng nhau đi, chúng ta thuận đường.” Hậu Huyền vô cùng thoải mái mà đề nghị.
Thuận đường hả? Hộ Quốc Tự cùng với thanh lâu thuận đường như thế nào vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT