Tiểu Thiên ngược lại vui vẻ đi học, hắn còn hát châm chọc ta: tiểu nha đây
tiểu nhị lang, đeo bọc sách kia đi học đường. Nhìn hắn tinh thần dáng vẻ sáng láng, trong lòng bực bội, trọng sắc khinh bạn. Cần gì chứ? Yêu đơn phương nhiều khổ cực.
Nhìn xem, ta sẽ không tâm không phế quên thật nhanh, điều chỉnh tư tưởng cùng Nam Cung Thu Nguyệt làm bằng hữu.
Bất quá từ một góc độ khác mà nói, chính là hắn đối với ta yên tâm, yên tâm để cho ta làm hộ quốc phu nhân.
“Hắt xì!” Cổ họng khó chịu, đầu rất đau, một đêm phóng túng quả nhiên đối
với thân thể này là quá sức, vai trái đau đớn mấy ngày nay.
“Ai
nha nha, Tiểu Nhược, nhẹ một chút.” Ngồi ở trong phòng, Tiểu Nhược thoa
cho ta thuốc cao lưu thông máu, lộ nửa vai, gợi cảm a gợi cảm.
“Đáng đời! Có thương tích trong người, còn nằm trên mặt đất ngủ! Nếu không
phải là Nam Cung quan nhân tới, ta cũng mặc kệ ngươi.”
“Ngươi nói cái gì?” Ta mặc quần áo tử tế, “Ngươi nói ngày đó là Nam Cung đem ta ôm vào?”
“Đúng vậy a.” Tiểu Nhược bưng một chén nước nóng lên cho ta, gương mặt đẹp đẽ khẽ nhăn lại, “Như vậy sớm muộn sẽ bị Nam Cung quan nhân nhìn ra chân
tướng, hắn hiểu rất rõ phu nhân, ngươi mau chóng cùng phu nhân thương
lượng một chút, cuối cùng có muốn gạt Nam Cung quan nhân hay không?”
” Tiểu Nhược, Nam Cung trước kia cùng phu nhân đến cuối cùng là quan hệ
thế nào?” Nếu như nói không quan hệ, ta đánh chết cũng không tin, “Hắn
làm sao lại hiểu rõ phu nhân nhà ngươi như vậy?”
Tiểu Nhược run
rẩy lấy ra một bộ áo khoác màu tím: “Hắn là tâm phúc của phu nhân, giống như ta, Sở Dực mặc dù là sư huynh phu nhân, cùng phu nhân tình như
huynh muội, đối xử với phu nhân cũng rất tốt, nhưng mà phu nhân từ đầu
đến cuối đều đề phòng hắn, bởi vì hắn là người của hoàng hậu, cho nên
tương đối mà nói, phu nhân cùng Nam Cung quan nhân quan hệ tốt hơn, tựa
như, ừ —— cái loại tri kỷ đó đi. Hắn đối với phu nhân tuyệt đối là trung thành.”
“Tri kỷ? Ngươi xác định?”
Tiểu Nhược đem áo khoác đưa vào trong tay của ta, liếc nhìn bốn phía, sau đó cẩn thận cúi đầu
cùng ta bốn mắt nhìn nhau: “Thật ra thì. . . . . . Ta hoài nghi Nam Cung quan nhân thích phu nhân.”
Ta nháy mắt một cái, trong lòng có
chút chua xót, chạm vào di chứng còn lưu lại, nhanh chóng điều chỉnh tư
tưởng, cười: “Thật ra thì ta cũng cảm thấy như vậy.”
Tiểu Nhược nhíu mày, đứng thẳng người: “Ngươi đã nhận ra?”
“Ân.”
“Vậy ngươi liền cách Nam Cung quan nhân xa một chút, tránh cho việc lợi dụng tình cảm Nam Cung quan nhân đối với phu nhân.”
“Hả?”
“Hả cái gì?” Lúc không người, Tiểu Nhược hoàn toàn không coi ta là phu
nhân, “Nam Cung quan nhân là của phu nhân, không phải của ngươi, ngươi
không thể dùng thân thể phu nhân đi lừa gạt Nam Cung quan nhân.”
Ta xấu hổ, liếc mắt một cái: “Ngươi cho ta đói bụng ăn quàng hả.”
“Ai biết ngươi có thể hay không, phu nhân đã thông báo muốn ta quan sát
thật kỹ ngươi, cẩn thận ngươi dụ dỗ quan nhân cùng nhóm Thị Lang trong
phủ hộ quốc.”
“Dựa vào.” Ta rốt cuộc mặc kệ Tiểu Nhược, mặc bộ áo khoác, “Nghe đây, ta sớm muộn sẽ rời đi nơi này, ta mới không cần xuyên vào thân thể Phong Thanh Nhã đâu!”
“Ngươi! Ngươi quả nhiên giống như tên vô lại!”
“Hừ, bây giờ ngươi mới biết? Phu nhân nhà ngươi cũng không có biện pháp gì
đối với tên vô lại là ta đây, cẩn thận ta ngày nào đó hại ngươi để cho
ngươi cùng nam nhân nơi này có một chân!”
“Ngươi, ngươi!” Tiểu Nhược bưng kín mặt đỏ lên, “Ngươi không biết xấu hổ!”
Ta liếc nàng một cái, cầm lên túi tiền ra cửa.
“Ngươi đi đâu vậy?” Tiểu Nhược có chút khẩn trương.
Ta vươn vai cười: “Hiên Viên Dật Phi thưởng cho ta đây rất nhiều tiền,
không xài thì thật có lỗi, cho nên ta quyết định đi mua sắm.”
“Đó là thưởng cho Dương Trùng Thiên công tử !” Tiểu Nhược cắn răng lớn tiếng nói rõ.
Ta bĩu môi: “Hắn không phải là ta? Hứ.”
“Ngươi, ngươi.”
“Ta cái gì mà ta? Phu nhân chưa nói ta không thể đi dạo phố a, ta mà không
đi dạo một chút sợ không chịu được tịch mịch, thú tính sôi trào đi tìm
người nào đó làm việc ấy. . . . . .”
“Sớm một chút trở lại!” Tiểu Nhược phồng mặt lên.
Ta cười hắc hắc: “Bái bai.” Sau đó nghe tiếng người khác tức giận xé y phục cùng mắng to: “Vô lại! Vô lại!”
Hắc hắc hắc hắc, làm Tiểu Nhược tức giận đến phát điên.
Quả nhiên không ngoài suy đoán của ta, Nam Cung Thu Nguyệt đối với Phong
Thanh Nhã có tình ý, đến tột cùng có phải là yêu hay không thì vẫn chỉ
là ta cùng Tiểu Nhược suy đoán.Người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u
mê, khác biệt phần lớn .
Nam Cung Thu Nguyệt yên lặng đi theo
Phong Thanh Nhã, đứng ở phía sau của nàng, trợ giúp Phong Thanh Nhã,
loại tình cảm này rất đáng kính trọng, nhưng mà vì sao hắn không theo
đuổi Phong Thanh Nhã? Chẳng lẽ là bởi vì Huyền Minh Ngọc?
Chỉ cần nữ nhân mình yêu mến hạnh phúc, cho dù chỉ ở sau lưng nàng nhìn bóng
lưng của nàng, cũng sẽ hạnh phúc. Đáng tiếc, Phong Thanh Nhã cũng không
vui vẻ, chắc chắn trong lòng Nam Cung Thu Nguyệt cũng rất khó chịu đi.
Trong lòng rất cảm động, một nam nhân đáng giá như vậy ta xác thực không thể
dùng thân thể Phong Thanh Nhã lợi dụng hắn, không thể lừa gạt tình cảm
của hắn.Vẫn là nên cùng hắn giữ một khoảng cách nhất định, có thể trở
thành bằng hữu thì tương đối khá tốt.
Ánh mặt trời đặc biệt rực rỡ, hôm nay quả nhiên là một ngày tốt để mua đồ.
Bất kể nữ nhân có mệt mỏi bao nhiêu, thế nhưng trong lòng phần mua sắm đều
là sôi nổi, có lẽ có nữ nhân ngày ngày tiêu xài, có lẽ có nữ nhân một
năm tiêu một lần, nhưng đã muốn tiêu, tuyệt đối là nhiệt huyết sôi trào, không người nào có thể ngăn.
Trong lòng ta đang dương dương tự đắc thời điểm chuẩn bị tiêu xài tiền phung phí, quản gia từ cầu Cửu Khúc chạy tới.
“Phu nhân —— phu nhân ——” hắn vừa chạy vừa thở hồng hộc, “Lãnh Quận chúa tới ——Lãnh Quận chúa tới ——”
“Lãnh Nguyệt Dao?” Bất quá là Lãnh Nguyệt Dao, quản gia có cần hay không phải kêu giống giết heo như thế, dường như có người muốn đánh tới.
“Biết, ách. . . Ngươi nghỉ ngơi một chút.” Nhìn quản gia mặt mũi trắng bệch
lao đi, trong lòng ta thật ra không đành lòng. Xấu hổ, thật ra thì đến
bây giờ ta ngay cả tên của vị lão bá này cũng không biết. .
Một
đường chạy về, đã nhìn thấy Lãnh Nguyệt Dao mặt bất mãn đứng ở trong
Tiền viện, nàng hai tay chống nạnh, chân phải không nhịn được giậm mạnh
trên nền nhà.
Nàng hôm nay mặc . . . Tương đối bảo thủ.Một bộ áo
trắng váy đỏ dài, làn váy như đuôi cá vàng, một tầng lại một tầng nếp
gấp mở rộng ra, một cái dây lưng màu đen buộc chặt eo nhỏ của nàng, lệch dưới làn váy ngắn trước mặt là một đôi giày ống màu đen.
Hai cái đuôi ngựa thật to buông xuống ở trước ngực, vẻ mặt xấu xa đáng ghét, giống như đã có hẹn mà ta đến trễ.
” Đạo đãi khách ngươi đây sao?” Quả nhiên, Lãnh Nguyệt Dao bắt đầu trách
móc, ta xấu xa cười cười: “Thân ái, ta hiện tại muốn đi dạo phố, tiện
thể mang theo San San, ngươi xem như thế nào?”
Bá! Bá!
Trong con ngươi Lãnh Nguyệt Dao lóe ra kim quang: “Xem ra ta tới vừa đúng
lúc, ngươi đi dạo phố như thể nào không gọi tới ta, những thứ y phục kia của ngươi, quá quê mùa.”
“Đúng vậy a Đúng vậy a, may nhờ ngươi đã đến rồi.” Đang lúc đưa mắt, nhìn thấy Nam Cung: “Nam Cung, đi gọi Thuần Vu San San.”
Nam Cung dừng bước lại, vẫn là một thân thanh y xanh sẫm, giản dị mà không
có chút nào đặc sắc, thời điểm hắn nhìn ta ngẩn người.
“Phu nhân muốn đi ra ngoài?” Hắn hỏi, vẻ mặt nghiêm túc như cũ.
“Ân.” Ta gật đầu, “Đi dạo phố, mua quần áo, đúng rồi, ngươi cũng cùng đi.” Ta cười, Nam Cung Thu Nguyệt nhìn ta một hồi, cười: “Được.”
Vì vậy, một nhóm bốn người lên phố.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT