Xế chiều trong
cung mọi người cùng nhau dạo chơi xuân, ta không tham gia bởi vì bả vai
của ta nếu để gió lạnh xâm nhập thì sẽ bị đau nhức. Dù sao vết thương
vẫn chưa khỏi hẳn, không thể hứng gió, nếu như biến thành phong thấp thì rất phiền toái.
Đêm này phải cùng các“ lãnh đạo“ ngự yến, không có cách nào tránh khỏi.
Trên yến hội, ta thành đối tượng mà mọi người mời rượu, ngoan ngoãn nghe lời vua, ta cũng một phen trở thành người lãnh đạo.
Lấy cớ là ngã bệnh, để uống ít rượu đi.
Rượu của bữa tiệc này mùi vị rất kỳ quái, rượu đế không giống rượu đế, rượu
Thiệu Hưng không giống rượu Thiệu Hưng, chủ yếu bởi vì kiếp trước không
thể nào uống sản phẩm rượu trong nước được, rượu cổ đại có Quỳnh Tương
Ngọc Dịch ở trong nước cũng không được phát triển lắm, tiệc rượu hầu như đa số là rượu đỏ, bia cùng rượu đế.
Mà trong quán rượu đều có rất nhiều loại rượu nước ngoài.
Chén rượu trong tay bây giờ uống vào tương đối nhẹ nhàng khoan khoái, thậm
chí còn không cảm giác được có mùi rượu, nhưng sau khi uống vào yết hầu, giống như băng tuyết từ từ biến đổi bắt đầu nóng lên, cũng không thiêu
đốt giống như rượu xái ( rượu nước thứ hai hàm lượng còn 60-70%) mãnh
liệt, mà rất ấm áp.
Sau đó, Phong Tuyết Âm liền nói muốn ta hát《
tiếu hồng trần 》, ta xác thực là mang theo 6 phần men say, nếu hát lên
xác thực toan tính mười phần, đáng tiếc trong nháy mắt liếc nhìn đến
Phong Tuyết Âm kia, toàn bộ hù dọa đều không còn chỉ còn lại nỗi sợ.
Mà Hoàn Vũ cùng các quan viên cũng cùng nhau ồn ào.
“Nghe nói hộ quốc phu nhân là một tay hảo cầm, hôm nay phu nhân nhất định phải tặng cho mọi người một khúc để trợ hứng.”
Xong, hôn mê, hôn mê…
“Thuyền hải tặc dài lâu, hắc hưu hắc hưu!”
Ta sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tiểu Thiên bên cạnh, hắn đứng lên, sau đó bắt
đầu ở bên cạnh ta uốn éo: “Phấn hồng nương nương, ôi ôi ~~ “
“Ha
ha ha ha…” Toàn bộ văn võ bá quan bật cười lớn, Tiểu Thiên tiếp tục lắc
lắc, tựa như say: “Thuyền hải tặc dài lâu, hắc hưu hắc hưu, phu nhân tỷ
tỷ, cùng nhau hát a.”
Quýnh. . . . Bất quá đây quả thực là một ý kiến hay.
“Phấn hồng nương nương, ôi ôi ~~~” Tiểu Thiên nâng cao mặt lên học theo kiểu
phụ nữ lẳng lơ làm Lan Hoa Chỉ, ta càng quýnh quáng. . . .
“Muội muội, Trùng Tiểu công tử đây là…”
Ta ha hả cười: “Cái…kia… chương trình giúp vui buổi tối, ha hả… Xem ra
Tiểu Thiên của ta say rồi, chắc ta phải đem hắn đi xuống trước, đỡ phải
mất mặt xấu hổ.” Không biết tất cả các quan viên thấy ta thế nào, nhất
định là tửu sắc phu nhân.
“Phu nhân tỷ tỷ, phu nhân tỷ tỷ, ngươi
như thế nào đã muốn rời đi rồi?” Tiểu Thiên say kéo kéo quần của ta, ta
giả vờ tức giận nói: “Ngươi thế nào lại dám uống rượu?”
“Cái gì rượu a… Tiểu Thiên muốn ăn mừng nên uống cái chén nước kia …” Tiểu Thiên cùng ta diễn tương đối ăn ý.
Ta hướng Hiên Viên Dật Phi cùng Phong Tuyết Âm hành lễ: “Thất lễ! Thất lễ! Muội xin cáo lui, cáo lui.”
Ôm lấy Tiểu Thiên nhanh chóng chạy ra.
Chạy tới cửa gió bắt đầu thổi qua mới chậm dần tốc độ, người có điểm không
yên, đụng vào một người mới đến.Đâm thẳng vào lòng của hắn, một mùi
thuốc đặc thù len lõi vào mũi của ta, ta cùng hắn đều cùng nhau lui về
phía sau.
“Hộ quốc phu nhân?”
Tiếng nói rất là quen thuộc, ta lúc này mới nhìn rõ mặt mũi của người mới đến.Là người ngày đó gặp ở thư lâu.
“Minh Ngọc…” Bỗng nhiên Tiểu Thiên ở trong lòng của ta khẽ nhắc, tiếng của hắn rất nhỏ, không bị nam tử trước mặt phát hiện.
“Minh Ngọc?” Ta vô ý thức lặp lại theo Tiểu Thiên, nam tử ở trước mặt, trên mặt mang ra nụ cười: “Phu nhân rốt cục nhớ lại ta?”
Phút chốc, thân thể Tiểu Thiên trong lòng ta thu lại đầu ngã lên vai của ta, không hề đối mặt với nam tử trước mặt nữa.
Thì ra hắn chính là Minh Ngọc…
Thân thể không tự chủ loạng choạng, Minh Ngọc vươn tay, lại bị một người
khác từ bên cạnh đỡ lấy: “Thê Chủ, Thu Nguyệt đưa ngươi hồi phủ.”
“Thu Nguyệt?”
Thu Nguyệt bên cạnh đem Tiểu Thiên từ trong lòng của ta ra, đỡ lấy cánh tay của ta, ân cần hỏi: “Phu nhân còn có thể đi hay không?”
“Ân.”
Hít thở một cái thật sâu, tỉnh táo lại rất nhiều, lại lần nữa nhìn về
phía Minh Ngọc, “Vị… Minh Ngọc công tử này, hôm đó vô cùng cảm tạ, ngày
khác lại gặp gỡ. Thu Nguyệt, đi thôi.” Dứt lời quay đi không quay lại
liếc hắn một cái.
Thì ra cái tên ẻo lả này chính là Minh Ngọc a,
Phong Tuyết Âm vì sao phải nhắc tới hắn? Được, xế chiều mới hỏi Nam Cung được một nửa, lát nữa phải hỏi hắn mới được.
Cửa ra khỏi cung,
bất ngờ thấy Khâu công công, nguyên lai Hiên Viên Dật Phi đã thu xếp xe
ngựa cho chúng ta, có lẽ tương lai ta cùng Hiên Viên Dật Phi ở chung sẽ
không tệ.
“Nam Cung.” Ở trong xe ta không nhịn được hỏi Nam Cung
Thu Nguyệt ngồi bên cạnh, trên người của hắn có mùi trầm hương làm cho
người ta rất thoải mái, nam nhân nơi này tựa hồ có thói quen mang túi
hương.
“Thê chủ có chuyện gì?”
“Minh Ngọc rốt cuộc là ai?”
Nam Cung Thu Nguyệt vốn từ trước tới nay không lộ ra cảm xúc gì lúc này
trên mặt hiện ra một tia do dự: “Hắn là… nam nhân mà thê chủ yêu nhất.”
Hắn dứt lời dùng đôi mắt như ngôi sao nhìn ta, trong lúc đó Tiểu Thiên
ôm lấy lưng của ta, đem mặt chôn ở trước người của ta: “Phu nhân tỷ tỷ,
ôm.”
“A.” Ta ôm lấy Tiểu Thiên, thân thể của hắn lúc này run nhè
nhẹ, hình như ta đã hiểu tại sao Phong Tuyết Âm nhắc tới Minh Ngọc, đây
rõ ràng là nhược điểm của Phong Thanh Nhã, ai, nhược điểm của nữ nhân
còn có thể là cái gì.Nếu như Phong Thanh Nhã có thể tuyệt tình giống như Phong Tuyết Âm, chỉ sợ hiện tại người làm Hoàng Hậu không phải Phong
Tuyết Âm, mà là Phong Thanh Nhã.
Đầu có chút khó chịu, ngực như
có một ngọn lửa, lại là một nữ nhân si tình a, nha, nữ nhân tài cán như
chúng ta mà phải sống vì đàn ông sao?
“Minh Ngọc công tử họ Huyền, Huyền thị là đệ nhất luyện đan tộc.”
“Luyện đan? Linh Lung bảo giám! Trường sanh bất lão đan!” Ta một tiếng cao hơn một tiếng, Tiểu Thiên ôm lấy tay của ta lại khẩn trương một phen, xem
ra Phong Thanh Nhã cướp Linh Lung bảo giám hơn phân nửa là vì Huyền Minh Ngọc.
“Thê chủ đang nghĩ tới gì?” trong giọng nói Nam Cung Thu
Nguyệt mang ra vài phần mừng rỡ, ta lắc đầu, nhìn ngoài cửa sổ: “Chỉ là
thăm dò suy đoán, có một tên nam nhân có lần đã từng nói với ta Linh
Lung bảo giám lại là cách điều chế tiên đan trường sanh bất lão, ta đây
chắc hẳn ở lần trước hơn phân nửa là vì hắn…”
“Nhưng… Thu Nguyệt chưa từng cùng phu nhân nói qua chuyện của Linh Lung bảo giám.”
“Là Huyền Minh ngọc nói cho ta biết, trước kia ta ở thư lâu gặp được hắn,
ngẫu nhiên nói về Linh Lung bảo giám.Thật sự là không đáng giá, vì một
người đàn ông như vậy mà hy sinh tính mạng của mình đáng giá sao?” Nửa
câu sau là ta nói cho Tiểu Thiên nghe.
“Nhưng là thê chủ yêu Minh Ngọc công tử…”
“Vậy hắn thích ta sao?” Ta quay mặt hỏi ngược lại, Tiểu Thiên làm ơn ngươi
phải tỉnh táo tỉnh táo thật tốt, dường như Nam Cung Thu nguyệt bởi vì ta đột nhiên hỏi ngược lại mà ngây ngẩn cả người, ta cười lạnh: “Chỉ sợ là không thích đi, trong mắt cái tên Huyền Minh Ngọc kia nào có tình cảm,
trước kia Phong Thanh Nhã bất quá là đơn phương yêu mến hắn, lại còn để
hắn khống chế!” bỗng nhiên, Nam Cung Thu Nguyệt bịt kín miệng của ta:
“Phu nhân, tai vách mạch rừng, khẽ một chút.” Hắn đè thấp tiếng, liếc
liếc phía xe ngựa bên ngoài.
Xe ngựa là của Hiên Viên Dật Phi.
Ta thở dài, Nam Cung Thu Nguyệt buông tay ra, tiện tay còn sờ sờ đầu của Tiểu Thiên: “Xem ra Tiểu Thiên thật sự rất mệt mỏi.“
Hắn dời đi đề tài, ngực ta vẫn còn hơi hoảng, trở về phải giáo dục thật tốt cho Phong Thanh Nhã lý lẽ là do con người tạo ra, mặc dù chính mình
cũng làm không được.
“Dù sao ta hiện tại không thích hắn.” Ta
than thở một câu xoay mặt nhìn về phía ngoài xe, “Ghét nhất là nam nhân
lớn lên giống nữ nhân, vừa nhìn thấy liền có cảm giác giống như là nam
sủng.”
“Nam sủng?” Nam Cung Thu Nguyệt nghẹn cười, ta quay mặt
lại nhìn, hắn lập tức đem mặt hướng sang một bên tiếp tục cười, ta dùng
cánh tay đẩy hắn: “Ngươi cười cái gì?”
“Thu Nguyệt cũng là một trong những công tử của Hộ Quốc phủ, chẳng phải tất cả chúng ta đều thành nam sủng?”
“Phải… Nói đến những người khác ta thật sự còn không biết bộ dáng của bọn họ thế nào nữa.”
“Thê chủ hẳn là nên đi xem một chút, như vậy có thể trợ giúp thê chủ khôi phục trí nhớ.”
Ta nghiêng đầu nhìn Nam Cung Thu Nguyệt, hắn như thế nào giống như một ông cụ suốt ngày dong dài, trên mặt của hắn mang theo nụ cười, trong ánh
mắt lộ ra vẻ nghiêm túc, giống như là một hài tử không biết nghe lời.
Ta xoay mặt tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Đã biết.”
“Phu nhân nghĩ thông suốt là tốt rồi.” Một bàn tay lướt qua khóe mắt, không
biết vì sao trong lòng khẩn trương một phen, cái tay cũng lại lần nữa sờ lên đầu Tiểu Thiên ở trong lòng ta: “Tiểu Thiên đã ngủ thiếp đi, sau
này chỉ sợ hắn cũng sẽ không còn nhiều thời gian nhàn rỗi, chương trình
học của Quốc tử vô cùng chặt chẽ, không biết Tiểu Thiên có thể miễn
cưỡng chịu đựng được không…”
Nghe Nam Cung Thu Nguyệt nói như
vậy, ta cảm thây không khí xung quanh có điểm quái dị, giống như là một
nhà ba người đang nói về tương lai của con trai.
Mặt đỏ hồng, hẳn là do rượu đi, thế mới làm cho đầu óc của ta trở nên lộn xộn.