Bỗng nhiên, gió nổi lên, thổi qua chiếc khăn trùm đầu của Hoàn Vũ phảng phất thoang thoảng mùi hương của các loài hoa, một mảnh màu vàng xinh đẹp
giống như nước chảy ở trước mắt của ta rơi xuống.
Hắn cười, như là tự giễu : “Hộ quốc phu nhân quả là danh bất hư truyền, vòng này, Hoàn Vũ thua.”
“Hừ, biết vậy là tốt rồi, ta đây chỉ mất trí nhớ, chứ không phải ngu ngốc!”
Ta tức giận nói, “Ta đã suy nghĩ đến đau đầu, mới có thể để cho Tiểu
Thiên đồng ý thi tài thay cho ta, nhưng ngươi không nên xem thường hắn,
hắn đã học được chân truyền của ta, so với ta chỉ có hơn chứ không kém!”
“Nếu là như thế, vậy Hoàn Vũ mỏi mắt mong chờ, không bằng hôm nay chúng ta
đánh cuộc đi thế nào?” Hoàn Vũ cười xảo trá , ta hỏi ngược lại hắn:
“Ngươi muốn đánh cuộc cái gì?”
“Ngày mai nếu như là ta thắng,
ngươi phải bỏ hết tất cả lang quân của ngươi cùng ta quay về Tát Khắc
quốc, nếu là ngươi thắng, ngươi bỏ tất cả lang quân rồi ta gả cho
ngươi.”
“Hả? Như thế nào nghe qua đều là bất lợi cho ta vậy?”
Hoàn Vũ trên mặt lập tức tràn đầy hắc tuyến, cũng khó trách hắn, hắn đường
đường là một Vương Tử, tự nhiên không thể gả cho ta làm lẽ được.
Ta lắc đầu: “Điều kiện đầu tiên của ngươi ta đáp ứng, còn điều sau ta không đồng ý!“
Hoàn Vũ trên mặt hiện ra vẻ vui mừng: “Vậy phu nhân ngươi cứ nói điều kiện
của ngươi đi.” Xem ra hắn cũng hối hận khi mình lỡ xúc động nói năng bừa bãi.Dù sao ta là một nữ nhân mà lại cưới những sáu nam nhân, cho dù hắn có yêu thích ta đến đâu đi chăng nữa, chỉ sợ tự tôn của hắn cũng không
chịu được.
Suy nghĩ một chút, Hiên Viên Dật Phi đi tới bên cạnh,
cúi mặt xuống, khuôn mặt hắn u ám, hiển nhiên thấy ta một thân một mình tư chủ trương cùng Hoàn Vũ đánh cuộc, rất không vừa lòng, ta liền kéo
kéo ống tay áo của hắn: “Tỷ phu, ngươi nghĩ xem muốn đánh cuộc thế nào
?”
Thân thể Hiên Viên Dật Phi rõ ràng ngừng lại một lát, hắn
nghiêng mặt đi, mở ra đôi mắt màu hổ phách, ánh mắt đó hiện lên một tia
mê mang, nhưng rất nhanh, tia mê mang kia liền biến mất không thấy, hắn
từ đôi mắt của ta đã hiểu được tâm tư của ta, khóe môi của hắn chậm rãi
nâng lên: “Cống nạp ba năm cho triều đình.”
Ta cười, cười đến cảnh xuân sáng lạn: “Đã hiểu rõ.”
Sau đó, ta hướng về phía Hoàn Vũ lớn tiếng nói: “Ngày mai tỷ thí nếu ngươi
thắng , ta sẽ bỏ tam phu tứ thị rồi làm phi của ngươi, nếu như Tiểu
Thiên thắng, Tát Khắc quốc phải hướng quốc gia của ta cống nạp ba năm,có được hay không?”
Hoàn Vũ kinh ngạc, nhẹ nhàng cười: “Được! Cùng nhau đập tay thề nào!”
“Ba ba ba!” Cùng Hoàn Vũ đập tay ba cái, lại không nghĩ rằng lúc thu tay
lại liền bị hắn nắm lấy, hắn kéo thân thể của ta lại gần cúi xuống bên
tai của ta thì thầm: “Không nghĩ tới hộ quốc phu nhân lại trung quân ái
quốc như thế.”
“Đó là, ăn lộc vua, gánh nỗi lo của vua.” Ta với hắn cùng nhau cười âm hiểm .
Hoàn Vũ thả ta ra, ta lại xoa huyệt Thái Dương lần nữa: “Đầu có chút đau, thực sự rất đau. Bổn phu nhân cáo lui trước.”
Hành lễ xong bàn chân ta như bôi mỡ liền lủi mất, khoản giao dịch này, ta
chưa thua, nếu nhất thời tìm không được cơ hội phản công, giao cho Phong Thanh Nhã tìm cách cũng tốt. Hơn nữa, nếu như Hoàn Vũ thắng, ta sẽ tự
do, trên đường có thể từ từ tìm cách bỏ trốn.
………………………
“Cái gì! Ngươi dám tự ý chủ trương như vậy!” Tiểu Thiên hô to gọi nhỏ, ta
bịt lỗ tai chỉ ra ngoài cửa: “Cẩn thận cẩn thận, nói không chừng hiện
tại đang có người giám thị đó.”
“Ngươi!” Tiểu Thiên mặt đỏ lên,
dùng ngón trỏ còn không lớn hơn que kẹo của hắn run rẩy chỉ vào người
của ta, chợt, hắn vung tay, “Ngươi hôm nay ngủ dưới mặt đất cho ta!”
“Ân ” ta xuống giường, nói thật, hôm nay ta đã ngủ nửa ngày, hiện tại tinh
thần rất hưng phấn.Một là nhìn Tiểu Thiên tức giận không có chỗ phát
tiết liền cảm thấy sung sướng, hai là vì một tương lai tốt đẹp của bản
thân.
Được như ý muốn, liền muốn uống rượu.
Gọi tiểu cung
nữ mang rượu đến, thì ra trong viện này của ta cũng có cung nữ, chỉ là
do xế chiều bọn họ đều chạy đi nhìn đại soái ca Hoàn Vũ.
“Uống không?” Ta nâng chén.
Tiểu Thiên chui vào chăn cũng không thèm liếc ta.
“Ai nha nha, rượu cùng với ca hát, đời người có bao nhiêu, ha ha ha…” Tự
rót tự uống một mình, vô cùng sung sướng, toàn thân nóng lên, không nhịn được ngửa mặt lên trời hát vang:
Kéo theo cung nữ cùng nhau nhảy múa, ta cũng đem Tiểu Thiên kéo ra khỏi
gian phòng, hắn đứng ngẩn ra, trong mắt khó có thể che dấu được vẻ cô
đơn phiền chán.
Đem chai rượu nhét vào trong ngực của hắn, ôm lấy mặt hắn, say khướt nói: “Sáng nay có rượu sáng nay say, sầu lo ngày mai để ngày mai lo.”
Tiểu Thiên ôm bầu rượu đứng ngây ngốc ở đó,
chợt, hắn ngửa đầu đem toàn bộ rượu đổ hết vào miệng, ngửa mặt lên trời
ha ha ha ha cười to, “Ba!” Đem bầu rượu hung hăng ném ở trên mặt đất,
xoay người trở về phòng, trốn ngay vào trong chăn.
Ta đứng ở cạnh cửa, lẳng lặng nhìn cái chăn đang run rẩy kia, sau đó, càng thêm lớn
tiếng hát: ” Gió có lạnh cũng chẳng cần phải tránh
Hoa có đẹp cũng chẳng muốn động vào
Cái chính là được một mình phiêu du…”
Phong Thanh Nhã, nỗi khổ của ngươi, ta không biết, chỉ là nếu ngươi không trả lời ta, không chịu mở rộng cửa lòng của ngươi, ta làm sao giúp được cho ngươi? Nhược điểm của ngươi đến tột cùng là rơi vào trong tay Hiên Viên Dật Phi hay là Phong Tuyết Âm?
Có thể làm cho một người có khả năng như Phong Thanh Nhã ngươi cam tâm tình nguyện trung thành như vậy, chẳng lẽ là trúng độc.
Tình cảm tỷ muội kia giữa nàng cùng Phong Tuyết Âm có thật sự tồn tại hay không?
Rốt cuộc…
Chính là vì cái gì…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT