Thường Nhẫn như một gã du mục Cái bang, lầm lũi bước đi. Y không còn dáng vẻ của một kiếm thủ vô địch, với những bước chân nặng nề, tưởng như không thể nhấc lên nổi, thấy bộ tướng đó, không ai tưởng được mới đây thôi Thường Nhẫn đã là sát tinh của bao nhiêu kiếm thủ trong giang hồ.

Đi dọc theo dòng Hoàng Giang, cho đến khi chẳng còn sức để nhấc chân nữa, Thường Nhẫn ghé vào một tửu quán ven đường. Trên con tiểu lộ hoang vắng này, có lẽ đây là nơi dừng chân duy nhất để khách lãng du nghỉ ngơi, do đó tửu quán rất đơn sơ.

Đúng ra nó chỉ là gian chòi lá nhỏ, ngoài bốn chiếc bàn kê ngay ngoài sân, chẳng còn một thứ vậ dụng gì khác. Thường Nhẫn ghé vào tửu quán.

Y nhìn vào trong quán, một sự trống vắng lạ thường. Thường Nhẫn cất tiếng gọi :

- Quán chủ...

Gã tiểu nhị để hàm râu cá chốt, khệ nệ bởi cái bụng quá khổ bước ra. Y nhìn Thường Nhẫn, nhãn quang dừng lại chiếu vào bả vai không còn cánh tay cầm kiếm :

- Khách quan dùng chi?

- Phiền quán chủ cho tại hạ một bầu rượu nóng.

Gã quán chủ nhìn Thường Nhẫn xoi mói.

Thường Nhẫn nhìn lên chạm vào ánh mắt của gã. Y thoáng cau mày, hỏi :

- Sao quán chủ nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Tại hạ khác người thường lắm à, hay vì tại hạ không còn cánh tay.

Gã quán chủ lắc đầu :

- Tiểu nhân đoán không lầm. Các hạ đây chính là Tử Kiếm Thường Nhẫn.

Thường Nhẫn gật đầu :

- Tại hạ chính là Thường Nhẫn...

- Hay quá... Hay quá... Từ lâu đã nghe danh kiếm khách nay mới được diện ngộ. Hân hạnh cho Lục Cầm này...

Lục Cầm xá Thường Nhẫn một xá xem thật là cung kính sùng bái :

- Kiếm khách quá vãng... Hạnh ngộ cho Lục Cầm tiểu nhân... Hạnh ngộ!

- Quán chủ đừng khách sáo... Thường mỗ không còn là một kiếm thủ nữa đâu.

Lục Cầm khoát tay :

- Kiếm khách đừng nói vậy... Lục Cầm ngưỡng mộ kiếm khách từ lâu lắm rồi. Bất cứ một khách giang hồ nào ghé vào tửu quán nghèo nàn của Lục tiểu nhân đều nhắc đến Tử Kiếm Thường Nhẫn.

Y lùi lại một bộ ngắm Thường Nhẫn :

- Kiếm khách dung mạo lẫm liệt, oai phong tột đỉnh, đúng là rồng trên thế gian này. Lục tiểu nhân thỉnh kiếm khách vào trong tửu quán.

- Tại hạ không khách sáo.

Lục Cầm hướng dẫn Thường Nhẫn vào trong quán. Y săng sái kéo ghế cho Thường Nhẫn ngồi, rồi tất tả ra nhà sau ôm lên vò rượu năm cân.

Lục Cầm hí hửng nói :

- Đây là vò Bách Hoa tửu của Lục tiểu nhân chỉ dùng để thết đãi thượng khách. Hôm nay được hạnh ngộ cùng kiếm khách, Lục tiểu nhân khoản đãi.

Thường Nhẫn cảm thấy thư thả vô cùng. Y khách sáo nói :

- Quán chủ tốt với Thường mỗ như vậy, tại hạ ái ngại lắm.

Lục Cầm khoát tay :

- Ậy, kiếm khách đừng nghĩ vậy... Được một lần đối mặt với kiếm khách, Lục Cầm toại nguyện rồi.

Lục Cầm bước đến cửa đóng sập lại hết. Thường Nhẫn nheo mày bởi hành động của gã.

Lục Cầm quay lại :

- Hôm nay Tử kiếm khách quá vãng đến tửu quán đơn sơ của Lục tiểu nhân, tiểu nhân phải đóng cửa quán để hầu tiếp kiếm khách.

- Tại hạ sợ phiền quán chủ.

- Không có chi... Không có chi... Thường kiếm khách cứ ngồi đây uống rượu, tiểu nhân sẽ xuống thị trấn mua một ít thực phẩm tươi về đãi kiếm khách.

Thường Nhẫn khoát tay :

- Quán chủ... Xin người đừng nề hà như vậy!

Lục Cầm lắc đầu :

- Thường kiếm khách đừng từ chối mà Lục tiểu nhân sẽ ân hận sau này.

Nghe Lục Cầm nói, Thường Nhẫn không còn biết sao hơn, đành ngồi trở lại. Y thở dài một tiếng nói :

- Tại hạ không biết lấy gì để đáp tạ tấm lòng mến khách của quán chủ.

- Kiếm khách ăn ngon, uống say coi như đã đáp lại tấm lòng của tiểu nhân rồi.

Lục Cầm nhìn Thường Nhẫn mỉm cười rồi quay lưng bước ra ngoài.

Y đứng ngoài cửa nói vọng vào :

- Kiếm khách cứ tự nhiên dùng rượu. Lục tiểu nhân sẽ quay về ngay để bồi tiếp kiếm khách.

Thường Nhẫn bâng quơ nghĩ thầm :

- “Trong giang hồ vẫn có người nghe tiếng mình, ngoài chủ nhân Lâu thuyền Nghê Thường vũ y khúc và Băng Tâm Ngọc Nữ.”

Từ ý niệm đó, Thường Nhẫn cảm thấy hối tiếc thời gian là sát kiếm vô địch trong thiên hạ. Thường Nhẫn thở dài một tiếng, rót rượu ra chén, ngửa mặt uống ừng ực.

Y đặt chén xuống bàn :

- “Tử Kiếm Thường Nhẫn, ngươi hiểu ra một điều gì đó trong cuộc đời này chứ? Đáng lẽ ra ngươi không nên là Tử Kiếm Thường Nhẫn.”

Có tiếng động ngoài sân.

Thường Nhẫn dời mắt nhìn về phía cửa :

- Quán chủ đã về rồi đấy à? Sao nhanh như vậy?

Cửa quán bật mở ra, Lục Cầm xuất hiện, nhưng trên tay y chẳng có thứ thức ăn gì cả, mà thay vào đó là ngọn đại đầu đao sáng ngời.

Sau lưng Lục Cầm là một gã đại hán vận trường y, mặt chữ điền, dung mạo trông thần thái như những bậc đại hiệp trong giang hồ.

Lục Cầm chỉ đao về phía Thường Nhẫn :

- Thiên Kiếm Hồ Nam đại hiệp... Hắn chính là Tử Kiếm Thường Nhẫn.

- Mỗ đã nhận ra hắn.

Thường Nhẫn nhướng mày nhìn Thiên Kiếm Hồ Nam Ngô Ẩn Tung.

Ngô Ẩn Tung quắc mắt đáp lại cái nhìn của Thường Nhẫn :

- Tử Kiếm Thường Nhẫn... Ngươi nhận ra Ngô mỗ chứ?

Thường Nhẫn gật đầu :

- Tại hạ đã nhận ra các hạ... Một kiếm thủ mà trước đây tại hạ rất thất vọng.

Ngô Ẩn Tung nhếch mép, hừ nhạt một tiếng rồi nói :

- Hôm nay thì ngươi không thất vọng nữa đâu.

- Ngô các hạ dùng kiếm để lấy mạng Thường mỗ à?

Ngô Ẩn Tung lưỡng lự, liếc xéo về phía Lục Cầm.

Thường Nhẫn cười khẩy :

- Thường mỗ xem chừng Thiên Kiếm Hồ Nam đại hiệp chưa có đủ dũng khí để đối mặt với Thường mỗ.

- Ngươi đã bị cụt mất cánh tay cầm kiếm rồi thì Ngô mỗ này lấy mạng ngươi còn dễ hơn trở bàn tay.

Thường Nhẫn bất giác đập tả thủ xuống bàn :

- Rầm...

Sau cái đập tay đó, y nhận rõ Ngô Ẩn Tung giật mình toan lùi lại một bộ. Lục Cầm cũng chẳng khác gì họ Ngô. Thường Nhẫn lạnh lùng nói :

- Bất cứ ai cũng có thể lấy được mạng của Thường mỗ, riêng Ngô đại hiệp thì không.

Y lắc đầu gằn giọng nói tiếp :

- Thường mỗ chết dưới bất cứ tay kiếm nào cũng được, duy chỉ có Ngô Ẩn Tung là không thể được.

Thường Nhẫn rút một cây đũa :

- Chiếc đũa này cũng có thể là kiếm của ta... các ngươi không đáng cho Thường mỗ nhìn mặt, lui ra ngay.

Ngô Ẩn Tung chớp mắt :

- Lúc này mà ngươi còn ngoa ngôn à?

Lục Cầm thở hắt ra một tiếng :

- Ngô đại hiệp... Để Lục Cầm này chặt thủ cấp của gã dâng lên cho đại hiệp.

Thường Nhẫn nhìn Lục Cầm :

- Ngô Ẩn Tung là gì của Lục các hạ mà các hạ muốn thay y giết Thường Nhẫn?

Lục Cầm cười khẩy :

- Lục gia lấy mạng ngươi thì được Ngô đại hiệp thưởng hai trăm lạng. Có thế thôi.

- Ngô đại hiệp thưởng Lục các hạ hai trăm lạng để lấy cái mạng của Thường mỗ à?

Lục Cầm gật đầu :

- Đúng như vậy.

Thường Nhẫn quay lại nhìn Ngô Ẩn Tung :

- Thiên kiếm Hồ Nam Ngô Ẩn Tung các hạ có ra giá như vậy không?

Ngô Ẩn Tung nhún vai :

- Ta ra giá cái mạng của ngươi hai trăm lạng vì không muốn bẩn tay.

- Nếu như Thường mỗ chưa bị tiện mất một tay thì giá bao nhiêu?

Ngô Ẩn Tung lúng túng :

- Ngô mỗ không biết nữa.

Thường Nhẫn nheo một mắt. Cái nheo mắt lạnh lẽo của gã thôi đã khiến Ngô Ẩn Tung chột dạ.

Y ôn nhu nói :

- Thường mỗ thất vọng cho võ lâm Trung Nguyên, vì có một kiếm thủ tham sống sợ chết như Ngô đại hiệp. Mang danh đại hiệp mà vẫn có thể bán đứng thê phụ của mình để bảo toàn mạng sống riêng, thế mà thiên hạ vẫn cho là đại hiệp...

Thường Nhẫn bật cười khằng khặc. Y cắt tràng cười đó, cất tiếng ngân nga :

- Thế nhân giai trọc ngã độc thanh,

Thế nhân giai túy ngã độc tỉnh.

(Thiên hạ dơ, riêng ta sạch,

Thiên hạ say, riêng ta tỉnh)

Thường Nhẫn dứt câu ngân nga đó, bẻ cây đũa làm hai. Y dời mắt nhìn Lục Cầm chằm chằm :

- Ngươi vì hai trăm lạng kim lượng mà lấy mạng ta, xét cho cùng ngươi vẫn xứng đáng hơn Thiên Kiếm Hồ Nam đại hiệp. Thường mỗ sẵn sàng giao cái mạng cho ngươi, coi như ta trả tiền cho vò rượu Bách Hoa chi tửu này. Nhưng trước khi ngươi lấy thủ cấp của Thường mỗ, ta muốn khuyên ngươi một điều.

- Ngươi cứ nói.

- Đi với Phật vận áo cà sa, đi với ma vận áo giấy. Vị đại hiệp đang đứng cạnh ngươi chỉ đáng là một con ma quỷ quyệt mà thôi, do đó trước khi ngươi lấy thủ cấp của ta, thì cần nắm trước hai trăm lạng mà y treo giá.

Lục Cầm liếc trộm Thiên Kiếm Hồ Nam Ngô Ẩn Tung. Y lưỡng lự một lúc, rồi quay hẳn sang nhìn họ Ngô. Lục Cầm dùng hai ngón tay kéo dọc theo sóng ngọn đại đầu đao :

- Ngô đại hiệp. Chắc đại hiệp đã biết Lục mỗ vang danh thiên hạ là khoái đao.

- Ngô mỗ biết... Nhưng chẳng lẽ ngươi tin Tử Kiếm mà không tin ta.

- Tử Kiếm Thường Nhẫn coi như chết chắc bởi khoái đao của Lục Cầm rồi, nhưng trước khi lấy thủ cấp của gã, Lục Cầm cảm nhận gã nói cũng đúng.

Ngô Ẩn Tung chau mày :

- Hai trăm lạng kim lượng ta không tiện mang theo bên mình. Lục gia cứ lấy thủ cấp của Thường Nhẫn rồi đi theo ta. Ngô gia hứa sẽ giao cho ngươi đúng hai trăm lạng kim lượng.

Lục Cầm cau mày :

- Ngô đại hiệp không mang theo kim lượng?

- Đâu ai mang theo số kim ngân như thế trong người.

Lục Cầm thở hắt ra một tiếng.

Ngô Ẩn Tung nhìn Lục Cầm, mỉm cười nói :

- Ngươi cứ lấy thủ cấp Thường Nhẫn đi. Lục gia vừa được tiếng, vừa được kim ngân.

Lục Cầm nhìn Thường Nhẫn.

Thường Nhẫn rót rượu ra chén, bình thản uống.

Lục Cầm gằn giọng nói với Thường Nhẫn :

- Tử Kiếm... Ngươi có nghe Ngô đại hiệp nói không?

- Thường mỗ không điếc, không điếc tất phải nghe. Giết Thường mỗ rồi, sợ Lục các hạ tự giết mình luôn, mà Ngô Ẩn Tung lại chẳng mất lạng kim ngân nào.

Lục Cầm quay lại Ngô Ẩn Tung :

- Đại hiệp nghe y nói rồi chứ? Khoái Đao Lục Cầm này đã nhận lời thì không bao giờ thất ngôn bội ước. Thường Nhẫn đã ở trong tay Lục gia rồi. Hay Ngô đại hiệp về lấy kim ngân mang đến đây, rồi Lục Cầm sẽ lấy thủ cấp của Thường Nhẫn cho Ngô đại hiệp.

Ngô Ẩn Tung thở hắt ra một tiếng :

- Lục gia không muốn lấy mạng gã để ta lấy mạng gã cho.

Lục Cầm khịt mũi một cái :

- Đâu có được, Thường Nhẫn đang trong phần đất của Lục mỗ mà.

Lục Cầm lắc đầu nguầy nguậy :

- Chỉ khi nào Ngô đại hiệp về lấy kim lượng đúng hai trăm lạng mới có cái mạng của y. Còn như không thì Lục Cầm nhứt định không cho bất cứ ai đụng đến sợi tóc của Thường Nhẫn đâu.

Thường Nhẫn đặt chén rượu xuống bàn, mỉm cười nhìn Lục Cầm :

- Lục huynh đệ tính toán đúng đó.

- Không có lời khuyên của ngươi, Lục mỗ không nghĩ ra.

Lục Cầm mở cửa, nói với Ngô Ẩn Tung :

- Thỉnh Ngô đại hiệp!

Ngô Ẩn Tung lưỡng lự, không biết gã nghĩ gì. Nhưng xét thần sắc của gã rõ ý không muốn đối mặt với Khoái Đao Lục Cầm.

Thường Nhẫn nhìn họ Ngô cười mỉm, lắc đầu.

Ngô Ẩn Tung mím môi, rồi nói với Thường Nhẫn :

- Ngươi cười cái gì?

- Tại hạ thiết nghĩ Ngô đại hiệp nên về nhà lấy đủ hai trăm lạng kim lượng rồi hãy nghĩ đến cái mạng của tại hạ.

Ngô Ẩn Tung đặt tay vào đốc kiếm.

Lục Cầm tằng hắng :

- Cây đại đầu đao của Lục mỗ nặng non hai trăm cân và sắc bén vô cùng. Nói chắc Ngô đại hiệp không tin.

Lục Cầm vừa nói vừa múa thanh đại đầu đao. Ánh đao sáng ngời đến lóa cả mắt, âm thanh vi vu như tiếng sáo diều nghe buốt cả cột sống.

Rét...

Thanh đại đầu đao lướt sạt qua ngay sát Tử Kiếm Thường Nhẫn, bổ thẳng vào ống đũa.

Khi Lục Cầm thu hồi ngọn đại đầu đao thì ống đũa đã chia thành hai phần bằng nhau, kể cả số đũa bên trong, nhưng mặt bàn chẳng hề có vết sướt nào.

Thường Nhẫn buột miệng khen :

- Hảo đao pháp!

Y vừa nói vừa rút một chiếc đũa trong ống ra. Chiếc đũa đó bị chẻ làm hai từ đầu đến gốc.

Thường Nhẫn nhìn Ngô Ẩn Tung nói :

- Đao pháp của Lục Cầm các hạ quả là không thể nào lường được. Trong ống đũa này tổng cộng có mười ba chiếc, Lục các hạ đã chẻ chiếc đũa thứ mười ba để hai phần bị chẻ đôi đều bằng nhau, không biết kiếm pháp của Ngô đại hiệp có làm được như vậy không.

Ngô Ẩn Tung thở dài, thả tay khỏi đốc kiếm. Gã gằn giọng nói :

- Ngay cả kiếm pháp của ngươi cũng chưa chắc đã làm được như vậy.

- Thường mỗ bây giờ không còn sử dụng kiếm nữa.

Ngô Ẩn Tung nhìn Lục Cầm.

Lục Cầm vênh mặt, trịnh trọng cất tiếng :

- Ngô đại hiệp đã thấy đao pháp của Lục gia rồi tất không thể không tin Tử Kiếm phải chết bởi ngọn Khoái đao này.

- Ngô Ẩn Tung này tin chứ. Lục gia giữ gã, Ngô mỗ về mang kim lượng lại ngay.

- Được... Lục Cầm chờ Ngô đại hiệp.

Ngô Ẩn Tung lẫn ra ngoài.

Còn lại Lục Cầm và Thường Nhẫn.

Lục Cầm nhìn Thường Nhẫn, thấy Thường Nhẫn chẳng một chút biểu lộ tâm trạng sợ hãi gì, còn thản nhiên uống rượu như không hề biết sắp tới đây, ngọn khoái lạc đao của Lục Cầm sẽ lấy mạng gã.

Lục Cầm hỏi :

- Rượu của Lục gia có ngon không?

Thường Nhẫn gật đầu :

- Rất ngon... Nếu rượu không ngon thì Lục các hạ đâu bán được tới giá hai trăm lạng kim lượng mà chỉ có mỗi một vò năm cân.

Lục Cầm bước đến ngồi đối mặt với Thường Nhẫn :

- Trước khi chết kiếm khách có nghĩ gì không?

- Có!

- Nghĩ gì?

- Sinh mạng một con người với kim ngân, cái nào quí hơn?

Lục Cầm nheo mày :

- Tất nhiên sinh mạng quí hơn rồi. Dù là bậc đại gia hào phú trong thiên hạ, nhưng đánh mất sinh mạng thì kim ngân đâu có ý nghĩa gì.

- Lục các hạ nói rất đúng, nhưng tại hạ lại nghĩ khác.

- Khác làm sao?

- Kim ngân quí hơn một con người. Điển hình như Thường mỗ đây, Ngô Ẩn Tung chỉ cần bỏ ra hai trăm lượng, đã có người dầy công dựng quán cốt chỉ chờ Thường Nhẫn.

- Thường kiếm khách muốn ám chỉ Lục Cầm này?

Thường Nhẫn nhìn Lục Cầm :

- Tại hạ nói có đúng không?

Lục Cầm cau mày suy tư, rồi gật đầu :

- Thường kiếm khách nói rất đúng. Lục Cầm cho Thường kiếm khách một cơ hội sống còn.

Thường Nhẫn mỉm cười nói :

- Thường mỗ phải bỏ ra một số kim lượng nhiều hơn Thiên Kiếm Hồ Nam Ngô Ẩn Tung?

- Lục mỗ chưa nói Thường kiếm khách đã biết. Kiếm khách như đọc được ý niệm trong đầu Lục mỗ.

- Ý niệm của Lục các hạ lồ lộ nên tại hạ mới có thể đọc được. Mặc dù biết ý định của Lục các hạ, nhưng Thường mỗ đành thất vọng thôi. Thường mỗ không có cơ hội để cứu bản thân mà Lục các hạ cũng chỉ có được hai trăm lạng kim lượng.

Thường Nhẫn cười khẩy một tiếng :

- Bao nhiêu đó cũng đủ cho Lục các hạ gọi là phát tài rồi.

- Nhưng Lục gia lại muốn nhiều hơn kìa.

- Đòi hỏi nhiều quá sợ Lục các hạ mất cả chì lẫn chài.

Thường Nhẫn vừa dứt lời thì cánh cửa lại mở ra. Thất Thất trong bộ dạ hành bạch y bước vào. Nàng chọn chiếc bàn ngay bên cạnh Thường Nhẫn.

Thấy nàng xuất hiện Thường Nhẫn thở dài một tiếng.

Thất Thất ngoắc Lục Cầm :

- Quán chủ dọn cho ta những thức ăn ngon nhất.

Lục Cầm nhìn Thất Thất. Y tạo ngay vẻ mặt ngây ngô của một tên tiểu nhị chỉ biết buôn bán.

Lục Cầm rời bàn Thường Nhẫn đến bên bàn Thất Thất :

- Phiền cô nương đi quán khác... quán của tiểu nhân hôm nay có thượng khách nên phải đóng cửa.

Thất Thất ngước nhìn Lục Cầm :

- Thượng khách của quán chủ là Tử Kiếm Thường Nhẫn.

Lục Cầm nghe vậy gật đầu luôn :

- Đúng.. Đúng.. à.. Thượng khách của tiểu nhân là Tử Kiếm Thường Nhẫn, một kiếm thủ đã lừng danh thiên hạ, khắp Trung Nguyên đều biết đến.

- Đúng như quán chủ nói, trước đây y đúng là một sát nhân kiếm, bất cứ ai nghe đến tên đều hồn phi phách lạc, như bây giờ y đã mất cánh tay cầm kiếm rồi, đâu còn phong độ như xưa nữa, nên có người muốn giết y.

- Y... Cô nương nói vậy chứ Tử Kiếm Thường Nhẫn không phải tầm thường đâu.

- Y bây giờ chẳng có gì đáng sợ cả. Một kiếm thủ mất cánh tay cầm kiếm thì đâu còn là kiếm thủ. Ngay cả bổn cô nương đây vẫn được người thuê đi giết Tử Kiếm Thường Nhẫn.

Lục Cầm tròn mắt nhìn Thất Thất :

- Cô nương cũng muốn giết Thường Nhẫn để lấy kim lượng?

Thất Thất gật đầu :

- Người ta thuê bổn cô nương lấy mạng Tử Kiếm với giá nửa lạng bạc...

- Nửa lạng bạc? Thuê giết người chỉ với giá nửa lạng bạc thôi à?

- Bổn cô nương thiết nghĩ nửa lạng bạc để đổi cái mạng của Thường Nhẫn, giá cũng cao lắm rồi.

- Cao lắm rồi?

Sau câu nói đó, Lục Cầm bật cười khằng khặc. y cắt tràng tiếu ngạo đó, nói :

- Cô nương khỏi cần động tay động chân, nhọc công nhọc sức làm gì... Cứ xuống chơi nhà châm trà cho Lục Cầm này đi, Lục gia sẽ trao cho cô nương mười nén vàng ròng ngay đây thôi.

Thất Thất nhướng mày nhìn Lục Cầm :

- Tại sao quán chủ muốn gởi cho tôi mười lạng vàng.

Lục Cầm xoe hàm râu cá chốt. y nhìn lại Thường Nhẫn :

- Cô nương biết người đó chứ?

Thất Thất gật đầu :

- Biết... Y chính là Tử Kiếm Thường Nhẫn.

- A... Cô nương biết Tử Kiếm Thường Nhẫn... Một chút nữa đây chính tay Lục gia sẽ cắt đầu gã đặng nhận hai trăm lạng. Có hai trăm lạng trong tay Lục gia sẽ gởi cho cô nương mười lạng.

- Thì ra là vậy. Bổn cô nương muốn hỏi quán chủ... Ai thuê quán chủ làm cái chuyện này?

- Thiên Kiếm Hồ Nam Ngô Ẩn Tung.

- Lão đại hiệp thường rụt cổ đó à?

- Hắn là đại hiệp gì cũng được, miễn có hai trăm lạng kim lượng Lục gia mới trao thủ cấp Thường Nhẫn cho gã.

Thất Thất thở dài một tiếng :

- Khó xử quá...

- Gì đâu mà khó xử?

- Người thuê tôi nửa nén bạc bắt tôi phải dẫn Thường Nhẫn đến để chính tay người đó lấy mạng.

- Nửa lạng bạc có đáng gì. Cô nương gặp người đó cứ nói Tử Kiếm Thường Nhẫn đã bị Khoái Đao Lục Cầm lấy mạng rồi.

Thất Thất nhìn Lục Cầm, đôi mày vòng nguyệt của nàng thoáng cau lại rồi giãn ra :

- Lục quán chủ chính là Khoái Đao họ Lục, nổi tiếng sáu tỉnh Giang Đông?

- Chính Lục gia.

- Tôi đã nghe danh Khoái Đao nhưng hôm nay mới được diện ngộ.

Nàng nói đến đây thì Ngô Ẩn Tung bước vào, vai vác theo một chiếc túi nải. Y đặt túi xuống bàn, đưa mắt nhìn Thất Thất. Đôi nhãn xảo quyệt của Ngô Ẩn Tung chớp liên tục. Y lùi lại một bộ.

- Cô nương giống một người...

Lục Cầm cướp lời Ẩn Tung :

- Ngô đại hiệp đem đủ số kim lượng đấy chứ?

Ngô Ẩn Tung giật mình quay lại nhìn Lục Cầm :

- Đủ... đủ...

Ngô Ẩn Tung nhìn Thất Thất :

- Cô nương...

Thường Nhẫn uống xong chén rượu cuối cùng, đặt chén xuống bàn. Y khệnh khạng đứng lên :

- Hôm nay Thường mỗ khó lòng để lại cái mạng cho Lục gia bởi vị cô nương kia.

Lục Cầm cầm chuôi đao dựng ngang ngực.

Thường Nhẫn vẫn thản nhiên nhìn Ngô Ẩn Tung :

- Ngô đại hiệp thấy người cũng chẳng dám nhận nữa à.

Ngô Ẩn Tung nghe Thường Nhẫn nói, lùi lại một bộ :

- Đích thị chính là Băng Tâm Ngọc Nữ.

Vừa nghe bốn từ Băng Tâm Ngọc Nữ thốt ra từ cửa miệng của Ngô Ẩn Tung. Lục Cầm quay ngoắt lại nhìn Thất Thất :

- Cô nương chính là Băng Tâm Ngọc Nữ?

- Cái danh đó do thiên hạ đặt cho tôi mà thôi.

- Băng Tâm Ngọc Nữ!

Thất Thất đứng lên, nắm tay Thường Nhẫn :

- Cái mạng của Thường các hạ chỉ đáng nửa nén bạc thôi, nhưng phải do chính tay người đó hành xử.

- Hai người cùng muốn lấy mạng Thường mỗ. Rất tiếc Thường Nhẫn chỉ có một cái mạng, biết dâng nạp cho ai bây giờ?

Lục Cầm nói với Thất Thất :

- Nửa nén bạc thì có đáng gì, Băng Tâm Ngọc Nữ cô nương cứ giao Tử kiếm khách cho Lục gia hành xử, Lục gia sẽ dâng cô nương trăm nén vàng ròng.

- Trăm nén vàng lớn đấy, nhưng không thể so với nửa lạng bạc mà bổn cô nương đã nhận của người. Nếu Khoái Đao Lục gia cảm thấy đủ bản lĩnh đoạt mạng Thường Nhẫn trong tay Băng Tâm Ngọc Nữ thì cứ ra tay. Bằng không, bổn cô nương sẽ dẫn gã đi gặp người hành xử.

Lục Cầm nheo mày, gằn giọng nói :

- Trăm nén vàng cô nương không nhận lại đi nhận nửa nén bạc vụn. Chuyện này là thế nào? Băng Tâm Ngọc Nữ cô nương bức ép Lục gia đấy a?

- Bổn cô nương không bức ép ai cả. Bổn cô nương dù chỉ được có nửa nén bạc vụn nhưng đặng chữ tín.

Nàng quay lại Thường Nhẫn :

- Ngươi đi theo ta chứ?

- Nếu trọn chữ tín cho cô nương. Tại hạ sẵn sàng đi.

Lục Cầm dạng chân đứng chắn ngang cửa :

- Khi nào Lục gia mất mạng, Thường Nhẫn mới có thể bước ra khỏi đất của Lục gia.

Thất Thất cười khẩy một tiếng rồi nói :

- Lục gia muốn chết cũng được...

Nàng cầm ống đũa.

Lục Cầm dựng chéo thanh đại đầu đao ngang ngực. Y quát một tiếng thật lớn thị oai. Cùng với tiếng quát đó, thanh đại đầu đao múa vùn vụt, tạo thành một bức màng bạch quang sáng ngời.

Thất Thất buông một câu lạnh lùng :

- Khoái đao đẹp thật.

Nàng vừa nói vừa rút từng chiếc đũa phóng thẳng vào vùng ảnh đao như vòng lưới chặn trước mặt nàng và Thường Nhẫn.

Chạt... Chạt... Chạt...

Chỉ ba chiếc đũa phóng thẳng vào vòng lưới bạch quang do đao pháp kết thành, nhưng vòng bạch quang đao pháp vụt biến mất mà trên thân thể Lục Cầm thì ghim tới sáu mảnh đũa.

Lục Cầm tròn mắt trừng trừng. Ba chiếc đũa do Thất Thất phóng ra công vào lưới đao, từng chiếc bị chẻ làm đôi và thi nhau ghim vào các vùng đại huyệt trọng yếu của Khoái Đao Lục Cầm.

Họ Lục rùng mình một cái, đổ sấp mặt xuống sàn nhà.

Thất Thất nhìn Ngô Ẩn Tung :

- Ngô đại hiệp còn muốn lấy mạng Tử Kiếm Thường Nhẫn không?

Ngô Ẩn Tung khoát tay :

- Không, không... Băng Tâm Ngọc Nữ cứ dẫn độ hắn đi. Nếu Băng Tâm Ngọc Nữ cần Ngô mỗ hợp sức thì Ngô mỗ sẵn sàng giúp Băng Tâm Ngọc Nữ một tay.

- Đa tạ Ngô đại hiệp!

Thường Nhẫn nhìn Ngô Ẩn Tung nói :

- Khi đũa tịnh thì khoái đao thật lợi hại, nhưng khi đũa động thì hỡi ôi mấy miếng khoái đao chỉ khiến người vui mắt mà thôi.

Y thở dài một tiếng :

- Mạng của Tử Kiếm Thường Nhẫn trong khoảnh khắc chỉ còn đáng giá nửa lạng bạc vụn. Thế mới là giang hồ, mới là cuộc đời.

Thất Thất cùng với Thường Nhẫn bước ra cửa. Lúc này Thường Nhẫn đã thấm men rượu, nên dựa hẳn vào vai Thất Thất rồi đi.

Hai người vừa đặt chân đến bên ngoài thì chạm trán với đoàn quần hào của Nhất Phàm đại sư đang hướng về Thiếu Lâm tự, để tránh tai kiếp của Ngại Tử Đột Quyết.

Vừa thấy Thất Thất và Thường Nhẫn, Nhất Phàm đại sư đã phi thân tới chặn trước mặt hai người :

- A di đà Phật... Băng Tâm tín nữ là gì của người này?

Thất Thất nhìn đại sư :

- Không là gì cả.

- Vậy thì tốt... Lão nạp cần người này để đối phó với Sát nhân huyết kiếm để y bảo vệ mọi người đến Thiếu Lâm tự.

Nhất Phàm đại sư vừa nói vừa thộp trảo công vào hổ khẩu của Thường Nhẫn, nhưng Thất Thất đã nhanh hơn một chớp mắt, kéo dạt Thường Nhẫn qua một bên tránh trảo công của lão đại sư.

Nhất Phàm đại sư tròn mắt nhìn nàng :

- Băng Tâm tín nữ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play