Mọi sinh hoạt hằng ngày, đều do Lưu Oanh chăm sóc hắn.
Lưu oanh là một nữ tử thận trọng. Chỉ tiếc, yêu người không nên yêu.Mỗi khi nhìn Tư Đồ Cảnh, trong lòng sẽ là một trận thở dài.
Nhất định không thể bên nhau, vì sao cứ phài nghĩ nhiều. Buông tha, mới là lựa chọn tốt nhất.
Lý Tùy Phong mỗi ngày đều rất đúng giờ đến nhìn hắn, nhìn xong không nói lời nào liền rời đi.
Mấy ngày này, tựa hồ có chút chậm chạp mà trôi qua.
Hắn thân y phục xanh nhạt, búi tóc cao, thoạt nhìn có vẽ tinh thần rất thoải mái.
“Ngươi có biết hiện tại mình đang làm gì không?” Hồi lâu không nói lời nào đột nhiên Tư Đồ Cảnh lên tiếng.
Lý Tùy Phong ngồi bên cạnh hắn, nói:“Giúp cha ta hoàn thành tâm nguyện của người.”
Tư Đồ Cảnh cười lạnh:“Thì ra ta cùng ngươi cũng giống nhau.”
“Ngươi nói cái gì?” Lý Tùy Phong khó hiểu.
“Vẫn đều vì người khác làm việc, mà còn không biết vì sao, không biết mình nghĩ gì, chung quy cũng chỉ là con rối mà thôi.” Tư Đồ Cảnh lạnh lùng nói.
Lý Tùy Phong cũng cười lạnh một tiếng, nói:“Ta nguyện ý, ngươi đừng xen vào.”
“Đó là vì ngươi vẫn chưa cảm thấy mình muốn cái gì, ngươi còn chưa có lấy một điều gì nghĩ cho bản thân, chờ đến một ngày, ngươi muốn điều gì đó cho bản thân, thì sẽ không tình nguyện làm việc cho ai khác, hiện tại cố gắng làm, đến lúc đó khi nhìn lại, sẽ cảm thấy buồn cười dị thường.” Tư Đồ Cảnh khẽ nhắm mắt, nói.
“Không biết ngươi đang nói cái gì!” Lý Tùy Phong quay đầu không them để ý tới hắn.
“Một ngày nào đó ngươin sẽ hiểu .” Tư Đồ Cảnh thở dài.
Vốn nghĩ rằng nói xong vài câu Lý Tùy Phong sẽ rời đi , nhưng hắn vẫn cứ ngồi kế bên bất động. Tư Đồ Cảnh cảm thấy có chút kỳ quái. Chuyển ánh mắt đến nhìn, thì phát hiện hắn không hề nhìn chính mình.
Lắc lắc đầu, Tư Đồ Cảnh hỏi:“Ngươi ngồi đây làm gì? Sao không quay về nghỉ ngơi đi?”
“Ta có vài việc muốn hỏi ngươi.” Lý Tùy Phong vẫn như cũ không nhìn hắn.
“Đúng lúc, ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi, sao ngươi không về đi.” Tư Đồ cảnh nói.
Lý Tùy Phong đột nhiên nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Cảnh:“Ngươi không có thích Huyền Minh Thần? Hắn cũng không thích ngươi đúng không?” Vừa hỏi xong, ánh mắt lại chuyển đi nơi khác.
Tư Đồ Cảnh bị hắn bất ngờ hỏi, không biết nên trả lời thế nào.
“Ta chỉ hỏi thôi, các ngươi đều là nam nhân, làm sao có thể đi thích nam nhân?” Câu nói của Lý Tùy Phong, không có ý khinh miệt. Chỉ có vẻ trẻ con.
Tư Đồ Cảnh suy nghĩ nửa ngày, hỏi lại:“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ?”
“Mười chín.”
“Giống ta a……” Tư Đồ Cảnh lẩm bẩm nói, lại hỏi:“Ngươi có được ai quan tâm không?”
Lý Tùy Phong không nghĩ gì nhiều liền lập tức trả lời:“Có rất nhiều. Cha ta, nương ta, sư phụ ta, còn có……”
“Ngưng!” Tư Đồ Cảnh ngắt lời hắn.
Hình tượng công tử Lý Tùy Phong trong lòng hắn hoàn toàn bị phá vỡ, hiện tại xem ra, người này lợi hại quá, cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.
“Ý ta là, ngươi không yêu ai sao?”
“Ngươi có ý gì.” Lý Tùy Phong trên mặt biến đổi .
“Chính là vừa nhìn thấy người đó tâm liền động, thậm chí không dám nhìn trực tiếp vào người kia…… Luôn muốn cùng hắn bên nhau, chỉ cần xa nhau liền nhớ đến hắn……”
Tư Đồ Cảnh thực bất đắc dĩ, người này rõ ràng có thể lợi dụng tình yêu Lưu Oanh dành cho hắn, sao bản thân lại không biết chứ. Xem ra, vấn đề của hắn không cần hỏi, hắn tuyệt đối không thương Lưu Oanh.
Kỳ thật Tư Đồ Cảnh là muốn hỏi hắn, đối với Lưu Oanh có cảm tình hay không, nếu không có, vậy vì sao phải lừa gạt trên tình cảm của nàng. Một nữ tử hồn nhiên yêu ai, không nên bị lừa gạt.
Nguyên lai, Lý Tùy Phong cũng chỉ vô tình mà lợi dụng cái tình cảm đó thôi. Bởi vì hắn không biết yêu, không biết cái cảm xúc trân quý đó.
“Ngươi sao không nói lời nào? Vẫn chưa hiểu sao?” Tư Đồ Cảnh nhìn khuôn mặt nghiêng của Lý Tùy Phong
“Không không có chuyện gì. Ta thấy hắn tìm người đến điên rồi.” Lý Tùy Phong thuận miệng nói.
Tư Đồ Cảnh thở dài:“Hắn nhất định không phải vì thích ta mà tìm ta.”
Bởi vì, đây là nhiệm vụ của hắn, hắn phải làm . Đã nghĩ rằng trước kia và nay không hề giống nhau, không phải vì thích mình mà bên cạnh mình , mà là bởi vì, hắn buộc phải ở bên cạnh mình.
“Tất cả mọi người đều tìm ngươi, nhưng hắn với những người đó khác nhau.” Lý Tùy Phong cũng chỉ là vô ý nói điều này, chỉ là đối với bọn họ có chút tò mò, nên hỏi thế thôi.
“Phải không?” Tư Đồ Cảnh vẻ mặt đau khổ, hỏi:“Có gì khác chứ?”
“Quên đi, cũng không có gì để nói . Dù sao ta cũng không thả ngươi về. Ngươi tốt nhất cứ ở đây vài ngày, ta lập tức thả ngươi đi.” Lý Tùy Phong nói xong, đứng lên.
Mấy ngày? Là bao nhiêu ngày chứ? Tư Đồ Cảnh không hỏi, hỏi làm chi chứ, dù sao hắn cũng không muốn trở về. Nhưng mà, lại không muốn khiến hắn lo lắng. Đã khiến hắn phải tìm kiếm mấy ngày rồi.
Nếu Tư Đồ Cảnh biết Huyền Minh Thần đã phát điên đến mất ăn mất ngủ để đi tìm hắn, hắn nhất định sẽ không nghĩ như vậy. Chính là, giờ phút này hắn, vẫn chưa hiểu được lo lắng này của Huyền Minh Thần.
Lý Tùy Phong đẩy cửa ra, Tư Đồ Cảnh phía sau hắn nói:“Ngươi có thể lừa gạt mọi thứ của người khác, nhưng tuyệt đối không phải là cảm tình.”
“Ngươi nói ai?” Lý Tùy Phong quay đầu hỏi.
“Ngươi không hiểu cảm tình, nhưng ngươi có khả năng cảm nhận được cảm tình của người khác. Ta nói ai, ngươi trong lòng rõ ràng.” Tư Đồ Cảnh ngữ khí trở nên cứng ngắc.
Lý Tùy Phong xoay người, lạnh lùng ném một câu:“ Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quản.”
Cửa đóng mạnh, Tư Đồ Cảnh thở dài.
Sau đó không lâu, cửa mở ra, Lưu Oanh đến.
“Cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi .” Lưu Oanh nói xong, đi đến đỡ Tư Đồ Cảnh, đưa hắn đến giường.
Tuy rằng chỉ là một nữ tử, vóc dáng Lưu Oanh cũng không nhỏ, khí lực cũng rất lớn, di chuyển thân hình ốm của Tư Đồ Cảnh như chơi. Nhưng động tác hôm nay có vẻ chậm chạp, có vẻ như đang phân thần
“Cám ơn.” Lưu Oanh nhìn thấy Tư Đồ Cảnh đã nằm trên giường, kéo chăn đắp lại cho hắn.
“Cám tạ ta cái gì?” Tư Đồ Cảnh hỏi.
Lưu Oanh đi đến bên bàn, cầm lấy chụp đèn, nói:“Nhưng lời ngươi nói với hắn, ta đều biết. Ta cũng biết bản thân không biết nặng nhẹ, cho nên, cũng không cầu gì nhiều, chỉ cần bên cạnh hắn, làm thị nữ cũng tốt.”
“Thật không, ngươi có vẻ không phải thế a.” Tư Đồ Cảnh nói xong, nhắm hai mắt lại.
Thổi tắt ngọn đèn, trong phòng lập tức trở nên một mảnh tối đen. Sau, ánh trăng ngoài phòng thoải mái chiếu vào, trong phòng mới có một chút ánh sáng như vậy.
Lưu Oanh lúc này mới chụp đèn, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài phòng truyền đến vài thanh âm của gia đinh. Một hồi lâu sau mới yên tĩnh.
Tĩnh thật lâu, hắn vẫn chưa ngủ .
Chăn quấn trên người hắn thật chặt, có chút thở không nổi. Tưởng rớt xuống, toàn thân không có chút khí lực, chỉ có thể như thế mà nằm.
Nhìn cửa sổ, còn có kia vài tia sáng. Thời tiết hẳn là tốt lắm.
Không biết có phải là ảo giác, ánh sáng ngoài cửa sổ đột nhiên trở tối , như là có cái gì che khuất. Hắn thật không ý thức được bỗng nhiên nhớ đến Huyền Minh Thần kể chuyện ma quỷ ngày xưa cho hắn.
Nay nhớ tới đến, vẫn cảm thấy sợ như cũ.
Để mình mau mau hết sợ, cách duy nhất chỉ là mau mau ngủ.
Tư Đồ Cảnh nhắm mắt, nghe thấy tiếng đẩy cửa.
Có người đến.
Quả nhiên, không phải đến giết hắn . Chỉ là không ngời Lý Tùy Phong lại âm hiểm như thế. Tư Đồ Cảnh lạnh cả ngươi, da đầu cũng bắt đầu run lên.
Hắn có thể cảm thấy được người đó càng gần mình hơn .
“Tư Đồ công tử.” Người nọ nhẹ giọng kêu hắn.
Không phải tới giết hắn ? Thanh âm có chút quen thuộc.
Mở mắt ra, người nọ vận một thân hắc y, không nhận ra đó là ai.
“Là ta, Cảnh Linh.” Hắc y nhân nhỏ giọng nói.
Tư Đồ Cảnh an tâm, cũng nhỏ giọng nói:“Sao ngươi đến đây?”
“Hiện tại không phải lúc thích hợp để trò chuyện, ngươi trước theo ta đi.” Cảnh Linh xốc chăn trên người Tư Đồ Cảnh, kéo tay hắn, lại phát hiện bất động:“Làm sao vậy?”
Tư Đồ Cảnh bình yên nằm, nói:“Bị hắn hạ mê dược, không động đậy .”
Cảnh Linh không nói hai lời, lập tức đem Tư Đồ Cảnh chuyển lên lưng, nhẹ chân bước ra khỏi phòng
Ngoài phòng là một cái thiền viện, trong viện thực im lặng, hẳn là không có ai . Cảnh Linh nhìn hai bên, sau liền phóng ra ngoài.
Tư Đồ Cảnh âm thầm thở dài, hắn không sử dụng khinh công, như vậy sẽ dễ bị người phát hiện mà thôi . Mà giờ phút này, hắn sẽ chẳng làm gì, chỉ biết mặc cho số phận, rời đi, hoặc là lưu lại, hắn đều không quan tâm .
Không ngoài sở liệu, mới ra viện môn, vài người cầm đèn chạy đến , phía sau có thêm vài người cầm binh khí. Không cần phải nói, là người trong phủ tướng quân, tuyệt đối đều có võ công , không nói đến võ công Cảnh Linh như thế nào, lưng rộng đến thế, làm sao không thể thoát chứ.
Tư Đồ Cảnh rõ ràng nhắm mắt lại không nhìn .
Vài giây sau, cảm giác được bước hân Cảnh Linh không ngừng, nhưng lại nghe tiếng đánh nhau.
Tư Đồ Cảnh mở mắt ra, nhìn thân ảnh trong đám người đó, cùng những người đó đánh nhau , kiếm trong tay chuyển linh hoạt, vạch ra từng vòng cung.
Không nghĩ tới, Bùi Liễu Tích cũng xuất hiện .
Võ công của nàng, cũng đủ để đối phó với đám người này .
Rất nhanh, Cảnh Linh vọt tới tiền viện, nơi đó, Lý Tùy Phong đang đứng , tay cầm trường kiếm, hai mắt vi liễm. Đợi khi Cảnh Linh chạy đến gần, trường kiếm ra khỏi vỏ, thẳng tắp hướng Cảnh Linh.
Cảnh Linh tránh đi mũi kiếm của hắn, rất nhanh đem Tư Đồ Cảnh đến dựa vào thân cây, rút ra đoản kiếm trên lưng, đỡ lại mũi kiếm của Lý Tùy Phong.
Lý Tùy Phong vô tình công kích Cảnh Linh, lược triển khinh công đến trước mặt Tư Đồ Cảnh, định đưa tay bắt lấy hắn, lại xuất hiện một việc hắn không ngờ đến.
Trong khoảnh khắc, xuất hiện trước mắt hắn là một nữ tử, Lưu Oanh.
Lưu Oanh đoạt lấy Tư Đồ Cảnh, nắm lấy lưng áo hắn, kéo hắn cách Lý Tùy Phong, hộ hắn trong lòng.
“Lưu oanh, ngươi……” Lý Tùy Phong nhìn nàng, hiển nhiên là vạn phần khó hiểu.
“Thực xin lỗi.” Lưu Oanh lui về phía sau vài bước, hàm ý có chút áy náy.
Lý Tùy Phong nhau tiến lên, Cảnh Linh phía sau dùng đoản kiếm nhào đến, lập tức xoay người phòng thủ, đánh trả.
Lưu Oanh ôm Tư Đồ Cảnh, bay lên không trung, rất nhanh rời xa tướng quân phủ.
Lý Tùy Phong giận dữ, tay tăng thêm lực, chiêu thức cũng trở nên tàn nhẫn.
Cảnh Linh không nghĩ cùng hắn thế này mãi, nhưng hắn cứ tiến đến, muốn thoát cũng khó.
Không bao lâu, Bùi Liễu Tích từ sau viện chạy ra, giơ lên trường kiếm bổ về phía Lý Tùy Phong cùng cảnh linh trong lúc đó, cường đại dòng khí tản ra, hai người đồng loạt rút lui vài bước.
Nâng Cảnh Linh lên, Bùi Liễu Tích mang theo hắn thi triển khinh công rời đi.
Lý Tùy Phong đuổi theo vài bước, lại ngừng bất động . Hậu viện người đi đến, chờ bị phạt, Lý Tùy Phong chỉ nói môt câu:“Đều lui ra đi.”
Những người đó thấy sắc mặt hắn không tốt, cũng không nói thêm điều gì nữa, thức thời lui xuống.
Lý Tùy Phong vô lực dựa vào cây đại thụ, chậm rãi ngồi xuống.
Cuộc đời lần đầu tiên cảm thấy mất mát, đến tột cùng là vì cái gì. Là vì không làm tốt chuyện phụ thân giao cho, để Tư Đồ cảnh bị cướp đi , hay là vì nữ nhân kia phản bội?
Hắn vì sao mà phẫn nộ. Này, nhất định là vì nàng.
Trước kia chưa từng để ý đến sự tồn tại của nàng, chỉ cần, lợi dụng được nàng, nay xem ra là báo ứng.
Nhưng mà, nàng vì sao phải giúp Tư Đồ Cảnh. Vì sao phản bội mình. Hắn không thể hiểu.
Có lẽ, khiến hắn càng không hiểu , là cái kia hèn mọn nữ tử, vì sao một khắc có thể khiến hắn trở nên khó chịu.