Lúc cuối thu, phương hoa biến lạc, cảnh sắc một màu vàng bao phủ, yên lung hàn đàm không chi diêu, lương hạ yến xa, từ từ nam tà.
Văn thi cùng võ thi được chọn tiến hành cùng một ngày.
Thí sinh từng nhóm từng nhóm đều vội vàng đến trường thi, Tư Đồ Cảnh cùng Huyền Minh Thần đều đã dự tính trước mọi việc rồi mới đến trường thi. Có thể nói là mới sinh nghé con không sợ hổ, sơ ra giang hồ không sợ hiểm.
Chủ khảo quan là Hàn Lâm Viện đại học sĩ, luôn làm hết phận sự của mình, cũng không nhiều lời vô nghĩa. Trường thi rộng lớn, đại học sĩ bất động thanh sắc ngồi ở phía trước trường thi. Vào trường thi gặp tình cảnh như vậy, hoặc nhiều hoặc ít làm cho người ta có chút căng thẳng.
Thời khắc đã đến, hắn liền dùng ánh mắt ý bảo gia nhân tuyên đề, gia nhân đứng bên hiểu ý, bước sang bên cạnh lấy một quyển bọc lụa vàng rồi tuyên bố trước toàn thí sinh.
“Quốc bất khả vô quân, quân giả, đứng đầu thiên hạ, trị thiên hạ mà an dân sinh. Quốc cũng bất khả thất dân, dân giả, gốc rễ thiên hạ, cử thiên hạ mà ủng quân chủ……Nay định khảo đề vì: Luận trung quân cùng yêu dân.”
Chủ khảo ra lệnh cho một gia nhân khác mở một quyển trục, dựng thẳng đặt ở kế bên bức hoành phi, quyển trục nói “Luận trung quân cùng yêu dân” Vài chữ màu đen to lớn hiện ra rõ ràng . Tư Đồ Cảnh nhìn nhìn, mín môi đứng lên.
Ngồi ở bên cạnh Huyền Minh Thần vô ý thức hướng Tư Đồ Cảnh liếc mắt một cái, phát hiện hắn có biểu cảm kì lạ, chân mày cau lại. Khiến Tư Đồ Cảnh vô ý thức nhìn về phía Huyền Minh Thần, phát hiện hắn đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, lại mím môi. Dùng ánh mắt đánh trả:“Ta như vậy ngươi không yên tâm sao!”
Huyền Minh Thần quay mặt trở về nghĩ thầm ngươi tự lo liệu lấy đi, theo sau nhấc bút. Tư Đồ Cảnh hừ một tiếng sau cũng nhấc bút.
Lúc này, trong hoàng cung tiến hành võ thí đã kết thúc. Mặc dù không giống trong chốn giang hồ luận võ bình thường đoạn đao tàn kiếm diễm huyết văng khắp nơi, nhưng ở đây mọi người cũng là hùng dũng thể hiện oai phong.
Giám khảo quan tâm đến mấy đợt tỷ thí trước thực lực tương xứng nhau mạnh mẽ oai hùng — Lý Tùy Phong ôn hoà nam vũ, cùng một người cơ hồ chưa dùng hết sức lực, xem ra là người rất có tiềm năng — Ký Mân Thiên.
Này ba người, thực lực rõ ràng vượt qua những người khác rất nhiều.
Nhưng là, Dịch Nam Vũ lại chậm trễ không thấy xuất hiện.
Đến muộn, tước quyền thi đấu, đây là phép tắc thiên cổ không thể thay đổi.
Tuy rằng cảm thấy có chút tiếc hận, giám khảo cũng không dám không tuân thủ quy định. Mười chín cá nhân tỷ thí vẫn là đúng hạn bắt đầu.
Màn thi đấu bắt đầu, đao quang kiếm ảnh sặc sỡ lướt qua.
Trong trường thi văn thí, một hàng người dài hé ra một người mang vẻ mặt đáng yêu của một tiểu hài tử đang vung bút viết chữ, viết nhanh tài tình, luận ”Trung quân cùng yêu dân”.
Trường kích lạc, thanh phong tiêu.
Cuối cùng đến trận chung kết, đôi bên quả nhiên là Lý Tùy Phong cùng Ký Mân Thiên.
Tiếng trống vang lên, một thân hoa lệ lam y Lý Tùy Phong cầm kiếm đứng dậy đi lên đài, tượng trưng cho thân phận hiển quý của hắn tơ vàng phát thao trong gió, Lý Tùy Phong nheo mắt, ngạo nghễ nhìn dưới đài.
Ký Mân Thiên hiển nhiên không thích lên giọng, chỉ đưa mắt nhìn người trên đài, đi đến nơi đặt binh khí nâng lên một thanh kiếm. Mũi chân khẽ nhấc, một lượt đoản đao bất ngờ phóng ra, Ký Mân Thiên nhảy lên tiếp đao, đao rơi xuống đất, nháy mắt đã đến giữa đài, cùng Lý Tùy Phong đối diện.
“Ngưỡng mộ đại danh thế tử đã lâu, hôm nay cùng thế tử đồng thai (đứng trên cùng 1 trận đấu) quả thật tại hạ tam sinh hữu hạnh.” Ký Mân Thiên khiêm nhiên nói.
Lý Tùy Phong ánh mắt đọng lại, chắp tay nói:“Ký công tử quá lời, võ tràng không phân biệt thân phận, tại hạ bất quá là người bình thường, còn thỉnh Ký công tử chỉ giáo.”
Hai người chậm trễ không động thủ, chỉ đứng đối diện nhìn nhau . Bất luận không khí khách sáo của cuộc thi càng ngưng trọng hơn .
Giám kháo phía ngoài hít không khí, hai người bọn họ còn so với không thể so , có phải Ký Mân Thiên kiêng nể thân phận Lý Tùy Phong mà không dám động thủ .
Toàn cuộc thi im lặng, một đợt khí tức lạnh lẽo lan tràn.
Đao kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, chỉ một thoáng, phong vân bắt đầu khởi động, hai người vạt áo tung bay, thân tật như gió, kiếm ra vô ảnh, đao quá vô ngân, binh nhung lưu chuyển tự nhiên.
Mọi người trợn mắt há mồm, đây mới là cao thủ trong lúc quyết đấu a.
Thời gian một nén nhang rất nhanh trôi qua, trên đài hai người vẫn đánh nhau , cơ hồ là chẳng phân biệt được cao thấp, không có một chút dấu hiệu của kết quả.
Chính là, người dưới đài thấy không rõ trên sự thay đổi của người trên đài.
Ký Mân Thiên Minh cảm giác được hơi thở Lý Tùy Phong đã bắt đầu hỗn loạn, sau đó nhanh hơn đao tốc. Né tránh Ký Mân Thiên khoái đao, Lý Tùy Phong lộ ra một chút nhược thế , sắc mặt bắt đầu biến sắc tái nhợt, tựa hồ là dùng nội lực để bảo vệ hơi thở, miễn cưỡng chống đỡ. Ký Mân Thiên cảm thấy có chút bất thường, không đành lòng ra chiêu, mà hắn đao chưa thu, kiếm Lý Tùy Phong lại nằm trên đất.
Tài phán trên đài, lớn tiếng tuyên bố:“Ký Mân Thiên thắng –”
Giờ phút này, Lý Tùy Phong thân hình chao đảo, tâm trí mọi người căng thẳng. Người này , tuyệt đối không thể đắc tội.
Ký Mân Thiên đang chuẩn bị đi qua dìu hắn, hốt một trận gió mạnh thổi qua, mọi người theo bản năng nhắm mắt tránh né bão cát, khi mở mắt, gặp một nữ tử áo trắng dắt Lý Tùy Phong rời đi, đã ở không trung bay qua rất xa.
Chủ khảo quan vội vã chạy tới hỏi hạ nhân mà Lý Tùy Phong dẫn đến:“Mang thế tử đi là ai?”
Kia hạ nhân nói:“Là sư phụ của thế tử, Phi Hồ Môn môn chủ Vân Vô Ảnh.”
Mọi người thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Võ Trạng Nguyên chính thức– Ký Mân Thiên.
Văn thí đã chấm dứt, không khí khẩn trương hơi có chút lỏng ra, thí sinh từng nhóm thở dài một hơi rồi rời khỏi trường thi.
Huyền Minh Thần trước khi đi liếc mắt nhìn Tư Đồ Cảnh giải bài thi, ra một thân mồ hôi lạnh.
“Ngơ ngác cái gì!” Tư Đồ Cảnh một phen giữ chặt Huyền Minh Thần, thần sắc thoải mái, không hề có nửa điểm cảm giác không tốt,“Ta phát hiện ngươi càng ngày càng giống rùa !”
Tâm chưa yên ổn, Huyền Minh Thần vô ý thức cùng hắn làm ầm ĩ, chỉ trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, hỏi:“Ngươi rốt cuộc viết chút cái gì?”
Kỳ thật hắn có thấy được vài chữ — lấy tư tình…… Cướp đoạt chính quyền…… đem giết. Này rõ ràng là khiêu chiến với quyền uy của huynh muội Lương Thị. Bởi vì khiêu chiến với quyền uy bọn họ mà người gặp họa không ít, Huyền Minh Thần lo lắng tất nhiên là có đạo lý .
“Di, ngươi sao lo lắng ta?” Tư Đồ Cảnh nhìn Huyền Minh Thần mà cười.
“Ta sợ ngươi lại gây chuyện!” Dứt lời bỏ rơi bạch tuộc bước nhanh đi trước.
“Ai, ngươi nếu lo lắng ta cứ việc nói thẳng thôi, đừng ngượng ngùng a!” Tư Đồ Cảnh lại mặt dày mày dạn tiến lên phía trước, hoàn toàn không cảm giác thấy ánh mắt khác thường phía sau.
Kỳ thật rất muốn nói cho hắn, chính mình tuyệt đối không có làm càng, lại không biết vì sao, chính là không có cách nào cùng hắn hảo hảo nói chuyện, giống như mắc xương cá, trong lòng cũng hoảng sợ. Chỉ là những điều này, Huyền Minh Thần không biết .
Võ thí kết quả đã công bố.
Ngã tư đường người người hướng đến cùng một nơi, có người vui, có người buồn, có người thán, có người tán. Nhưng lần nào yết bảng, luôn có mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu.
Tư Đồ Cảnh chen vào đám người, nhìn đến vị trí đệ nhất bảng đan trong lòng có chút vui mừng ( QT ca ca dịch là cười trên nỗi đau của người khác chứ không phải có chút vui mừng a~ =)))) ), bởi vì võ Trạng Nguyên tên gọi Ký Mân Thiên, mà không gọi Lý Tùy Phong. Theo sau lại cảm thấy kỳ quái, Lý Tùy Phong là Phi Hồ Môn chân truyền, thực lực nhất định không kém, người kia có thể thắng hắn, Ký Mân Thiên là nhân vật nơi nào? Còn có tên tiểu tử đến từ Miêu Cương kia như thế nào ngay cả tên cũng không thấy?
Còn chưa tới kịp nghĩ nhiều, đột nhiên cảm thấy có cái gì chạm trên mặt mình, Tư Đồ Cảnh hoảng sợ, lúc này mới phản ứng. Phát hiện bên cạnh có một tiểu nam hài đang được một người ôm sờ sờ mặt mình.
Không biết làm sao đành lui về phía sau vài bước. Nào biết tiểu tử chưa hiểu chuyện kia lại đưa tay hướng hắn nhào tới.
“Ca ca thật đẹp……” Tiểu tử kia dùng thanh âm non nớt nói.
Nữ tử ôm đứa nhỏ kia cảm thấy được tiểu tử này đã làm chuyện không tốt, nhìn nhìn bọn họ, kéo tay tiểu tử lại, cả giận nói:“Hiên nhi, không được hổ nháo!”
Định thần vừa thấy mới phát hiện nàng kia là một tiểu cô nương, ăn mặc hoa lệ, dáng vẻ đoan trang, vừa thấy liền biết là nữ nhi nhà quyền quý.
Đang định song phương xấu hổ, Huyền Minh Thần thế tiến vào. Tiểu tử kia không kính nể ai la hét:“Ta muốn ca ca xinh đẹp……”
Tư Đồ Cảnh vốn là không thích tiểu hài tử, hiện tại lại gặp gỡ như vậy , mặt đã muốn đen một nửa. Gặp Huyền Minh Thần lại đây, vừa lúc lấy hắn làm tấm gỗ.
Nhưng là, Huyền Minh Thần thế nhưng ở đối cô nương kia cười. Huyền Minh Thần cười mặc dù không đến mức làm thiên địa biến sắc, lại có thể khiến cho hoa đào nở rộ. Chính là Tư Đồ Cảnh đã sớm miễn dịch , cô nương kia trên mặt lại ửng đỏ.
“Huyền công tử hôm nay cuộc thi cảm giác như thế nào?” Nữ tử mí mắt cụp xuống.
“Đa tạ Lương tiểu thư quan tâm, cuộc thi thực thuận lợi.” Huyền Minh Thần lại cười tươi như hoa đào nở.
Tư Đồ Cảnh xem bất quá đi:“Các ngươi quen biết nhau?”
Nữ tử ngồi xổm xuống đem nam hài kia nhẹ nhàng đặt xuống đất, nhìn về phía Tư Đồ Cảnh, nói:“Tiểu nữ sĩ Thái Phó bạn cũ lương Thừa tướng chi nữ Lương Nhã Cầm. Mới vừa rồi xá đệ đối công tử nhiều điều bất kính, mong công tử thứ lỗi!”
Nghe được hai chữ “Bạn cũ”, Tư Đồ Cảnh trong mắt phẫn nộ có chút kích động. Cha ngươi cùng tên Thái phó vô lại có quen biết sao! Bởi vì lo lắng đến hình tượng, hắn vẫn là nhịn xuống.
Chính là không nghĩ tới hắn vừa mới nói “Không có việc gì”, vật nhỏ kia lại chạy tới ôm lấy chân hắn, trong miệng còn hô:“Ca ca, ôm –”
Vốn định một cước đá văng tiểu tử ấy ra , thấy tỷ tỷ hắn cùng Huyền Minh Thần cũng có quen biết, đành phải đưa tay ôm lấy tiểu tử ấy. Vật nhỏ kia trong lòng hắn, liền được một tấc lại muốn tiến một thước ,muốn hắn ẳm lên.
“Huyền công tử cảm thấy thế nào sao sắc mặt không được tốt?” Lương Nhã Cầm nhìn Huyền Minh Thần hỏi.
Huyền Minh Thần liếc mắt sang bên cạnh Tư Đồ Cảnh, nói:“Không có gì, có thể là không nghỉ ngơi tốt.”
Tư Đồ Cảnh trong lòng âm thầm kêu khổ.
Cuộc nói chuyện rất ngắn, Tư Đồ Cảnh xem ra rất khác thường. Đối Lương Nhã Cầm cảm giác cũng càng ngày càng không tốt, cùng cha nàng cùng cô nàng chắc chắn như nhau. Còn có tiểu hài tử phá phách kia, trưởng thành khẳng định là một đoạn tụ.
Trong lòng tình cảm thật là rối rắm, thế cho nên trên đường trở về đều nói nhỏ .
“Ngốc tử, người ta có làm gì ngươi đâu?” Huyền Minh Thần rốt cục nhịn không được .
“Kia tiểu hài tử phá phách kia trưởng thành khẳng định là một đoạn tụ!” Tư Đồ Cảnh bùng nổ.
Huyền Minh Thần chọn mi:“Ngươi trước kia cũng giống hắn!”
Trên trời có đàn chim bay ngang, không phải chim nhạn, mà là quạ đen. Tư Đồ Cảnh mặt đã toàn đen.
____________________________________