Chương mới nè nhà ơi!!! *biểu cảm dễ xương*==========Vẫn là ta-phân cách tuyến khả ái vô địch==========

Sau khi đi khỏi khoảng sân nhỏ, Dạ Nhi nhìn thấy bên ngoài có một chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị trước, nàng hỏi Bách Lí Hiên Hàn:"Vương gia cứu Cố cô nương mất nhiều thời gian như vậy, có phải là bởi vì tìm xe ngựa hay không?"

Bách Lí Hiên Hàn lắc đầu:" Xử lý cha con Lý gia đúng là gặp một chút phiền toái nhỏ bởi vì bọn họ giấu Cố cô nương đi, ta phải làm cho phủ Thượng Thư đảo lộn lên mới tìm ra được đấy."

"Ngay cả khi ngươi đích thân ra mặt, bọn họ cũng dám chứa chấp ư? Ta nghi ở phía sau bọn họ còn có chỗ dựa nữa."

"Dũng khí của cha con Lý gia quả thật lớn, ngày mai chúng ta vào cung gặp mặt phụ hoàng rồi giao cho người đi xử lí."

"Giao cho hoàng thượng xử lí?" Dạ Nhi có chút ngạc nhiên, nói tiếp:" Nói như thế nào thì Cố gia chẳng qua chỉ là dân thường, nếu kinh động đến hoàng thượng thì hình như không tốt lắm đâu!"

Bách Lí Hiên Hàn cười nhẹ:" Đây chỉ là một chuyện “tốt” mà Lý gia đã làm thôi, hôm nay, trên đường đi tới ta đã nghe được rất nhiều việc làm độc ác của Lý gia, nếu bây giờ ác bá không bị tiêu diệt, tương lai chắc chắn sẽ có rất nhiều người dân bị tổn hại, bách tính đều là con dân của phụ hoàng, ta làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn họ bị ức hiếp mà xem như không thấy?"

Không ngờ hắn lại thương dân như vậy đấy, nếu tương lai hắn được làm vua, nhất định sẽ là một vị vua tốt. Dạ nhi mỉm cười, trên mặt lại lộ ra nụ cười sáng lạn một lần nữa: "Vương gia, cám ơn người."

Đây là lần thứ hai nhìn thấy nàng cười rực rỡ như vậy, Bách Lí Hiên Hàn có chút say mê, kìm lòng không được, hắn liền vươn tay kéo Dạ Nhi lại, vén sợi tóc của nàng lên, nói:" Chúng ta là phu thê, không cần nói câu cảm ơn."

Tay của hắn mới chạm vào tóc, nhịp tim của Dạ Nhi đã đạp loạn xạ cả lên! Sao hắn có thể làm như vậy chứ? Mặt Dạ Nhi lập tức đỏ lên.

Tim đập thật nhanh, đúng lúc ánh trăng chiếu vào người Bách Lí Hiên Hàn, chỉ một khắc nhưng lại làm Dạ Nhi thất thần.

Từ khi nào mà hắn trở nên ôn nhu như thế? Ôn nhu như những hoàng tử trong truyện cổ tích. Hai người cứ lặng yên đứng đối diện nhau như vậy, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây bên tai.

Không thể nào nhịn được nữa, Bách Lí Hiên Hàn cúi đầu, chậm rãi đến gần nàng. Cánh môi của hai người càng ngày càng đến gần nhau, tim của Dạ Nhi đập càng lúc càng nhanh, càng loạn xạ. Đúng ngay lúc khoảng cách của hai người không đến một xen-ti-mét, Lâm Diệp đột nhiên từ phía sau đi ra nói : "Vương gia, hiện tại không còn sớm, chúng ta. . . . . ."

Ai da!

Nhìn tất cả những gì diễn ra trước mắt, hắn lập tức trợn tròn mắt lên! Ngay sau đó Dạ nhi phục hồi lại tinh thần, đỏ mặt, vội vàng nhảy lên xe ngựa.

Bách Lí Hiên Hàn quay đầu liếc nhìn Lâm Diệp, tức giận đến nỗi cả mặt đều có tia tím bắn ra, chỉ còn cách nhau một chút nữa sẽ hôn rồi, vậy mà lại bị hắn từ phía sau đi ra quấy rối!

" Lâm Diệppppp.....!" Tiếng thét của Bách Lí Hiên Hàn vang vọng bốn phía, chim trong khu rừng đều hoảng sợ bay ra.

"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Lâm Diệp tất nhiên hiểu mình vừa gây họa, vì thế lập tức chạy đến lấy cớ nói : "Vương gia, ta cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không thấy, hai người cứ tiếp tục đi, ta đi trước có chút việc." Nói xong, hắn liền bỏ chạy, so với con thỏ còn nhanh hơn.

Aizzz! Bách Lí Hiên Hàn thất vọng, thở dài một hơi, sau đó bước lên xe ngựa, thì ra Dạ Nhi đã ngủ từ lâu rồi.

Nữ nhân này, trước đó một giây còn cùng mình...., sau một giây nói ngủ liền ngủ. Nhìn bộ dạng nàng nhắm mắt ngủ, chỉ trong một khoảnh khắc, hắn thật muốn đem nàng ôm vào trong lòng quá đi! Thời gian dường như ngưng đọng tại đây, hắn nhìn nàng mà thất thần, nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, ôn nhu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play