"......." Bách Lí Hiên Hàn lúc này hết nói được nữa rồi. Đầu óc của nữ nhân này bị lừa đá hay sao vậy? Còn có thể nói ra những lời như vậy sao? Còn nữa, khi trước, nàng lén đi tiệm thuốc mua dược kia mà, sao giờ lại không dùng?
Ngay lúc nàng muốn xoay người rời, bất chợt hắn dùng một tay kéo nàng lại. Dạ Nhi không chuẩn bị nên mất đà ngã vào ngực hắn.
"A!" Tình huống này làm Dạ Nhi thật hoảng hốt mà. Hẳn là hắn đã lầm đối tượng rồi! Chẳng phải người hắn muốn đang ở trên giường cả sao? Như thế nào mà lại kéo nàng lại thế?
Thời gian giống như dừng lại. Dạ Nhi cùng Bách Lí Hiên Hàn bốn mắt nhìn nhau, lập tức cả hai đều như có một dòng điện chạy xẹt qua khắp người. Bách Lí Hiên Hàn cười tà mị: "Ái phi, đêm nay là đêm tân hôn của hai ta, nếu nàng rời khỏi đây thì chúng ta còn động phòng như thế nào?"
Ai muốn động phòng với hắn cơ chứ? Nếu muốn động phòng thì trên giường còn có ba nữ nhân kia, cứ trực tiếp nhào đến là được rồi! Trong lòng Dạ Nhi hung hăng mắng hắn một câu, nhưng khi định nói ra ngoài thì dĩ nhiên là có một phần sợ hãi: vẫn là không nên trêu vào con sói xám này.
"Vương gia, thần thiếp hôm nay đến hồng, cứ coi như là chúng ta đã động phòng xong rồi đi."
Tuy rằng bị hắn ôm có chút không quen, nhưng bộ dạng cười rộ lên của hắn vẫn khiến nàng thấy thật mê người. Chỉ một cái chớp mắt, nhịp tim của nàng đã rối loạn lên, cả người cũng cứng đờ.
Trời cao thật bất công a, tại sao loại nam nhân như hắn lại chỉ có thể lộ vẻ tốt ở ngoài chứ?
Nghe xong, Bách Lí Hiên Hàn cười nhạt: "Nga? Tới hồng? Như vậy thật không được?"
"Đúng vậy! Chỗ này chính là không được. Cho nên......"
"Không sao, không sao, đúng lúc ta mang đến đây một loại linh đan dược liệu, chuyên trị thời khắc nữ nhân đến hồng, chỉ cần ái phi ăn nó vào, không đến thời gian một nén nhang, chúng ta lập tức có thể động phòng!"
Cầm thú a! Vì chuyện đáng xấu hổ kia, ngay cả thứ này cũng chuẩn bị tốt! Mà nữ nhân cổ đại làm sao có quyền nói đến chuyện này? Nam nhân chỉ cần nói muốn thì cho dù có đến hồng đi chăng nữa cũng bị đem đi ăn sạch sành sanh. Quả thật là không có nhân đạo!
Bất quá, đáng tiếc nàng không phải nữ nhân của triều đại này. Tại sao lại phải ngược đãi thân thể của mình để lấy lòng nam nhân chết tiệt này chứ?
Phi! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tiếp theo, nàng nhảy ngay từ ngực Bách Lí Hiên Hàn ra một cái, sau đó nói: "Không cần, là dược có phần độc, ta nghĩ vương gia từ trước đến giờ là người biết thương hoa tiếc ngọc, vậy chẳng phải không nên ép buộc một nữ tử một tay trói gà không chặt chứ?"
Dạ Nhi vừa nói tới đây, ba nữ nhân trên giường đã phát ra tiếng rên rỉ.
"Ừ........A........."
"Vương gia, ta còn muốn........."
"..........."
Kêu thật đúng lúc a, Dạ Nhi nghe mấy tiếng đó mà sởn cả da gà, nhìn lại bọn họ. Không cần phải nói nữa, bọn họ nhất định hiện tại đang đắm chìm trong ảo giác, nếu không sao lại hăng hái vậy?
Điều này càng khiến Dạ Nhi thêm khẳng định ý nghĩ của mình: nam nhân này xác thực là không được. Vì vậy mỗi lần cùng phòng cũng đều hạ dược mấy nữ nhân này. Thảo nào lâu vậy rồi mà không ai biết bí mật của hắn!
Đáng tiếc thuốc kia đối với nàng mất hiệu lực rồi! Thật ra không phải dược mất hiệu lực, mà bởi vì tối nay là đêm động phòng hoa chúc, nàng sợ nửa đêm Bách Lí Hiên Hàn bò lên giường nên đã sớm ăn một viên "Thần trữ tán". Viên thuốc này có thể làm con người ta tỉnh táo trong mười hai giờ. Đáng bất ngờ nhất chính là thành phần của "Thần trữ tán" cũng có chứa một ít mị dược.
Bách Lí Hiên Hàn thấy ánh mắt nàng dừng lại trên người ba nữ nhân kia thì cười càng thên tà mị: "Ái phi nhìn các nàng ấy mê mẩn như vậy, có phải tâm tư cũng giống thế? Hiện tại bổn vương ở đây rồi, có thể thỏa mãn ước muốn của ngươi."
Thôi đi, ngươi căn bản là "không được", còn ở đây giả bộ làm gì?
Dạ Nhi hung hăng nhìn hắn một cái mắng thầm. Bất quá, toàn bộ nam nhân trong thiên hạ đều sống bằng mặt mũi. Cho nên, vì mạng sống, điều bí mật này nàng tự mình biết là tốt rồi. Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì chết như thế nào cũng không biết.
Nàng lạnh lùng nói: "Không cần, tối nay ta mệt rồi, không có hứng thú nữa. Hôm khác được không?"
Nói xong, nàng xem ba nữ nhân kia một chút: Còn không tránh chỗ cho ta? Ta cho các ngươi đo ván!
Xui xẻo!
Bị cơn đói hành hạ lâu quá, nàng chạy lại nắm một ít thức ăn Mạt Lị vừa bưng tới cắn vội vài miếng. Sau đó, Dạ Nhi nhảy lên giường, thô lỗ đá ba nữ nhân kia xuống giường.
Hiện tại các nàng ta đang say thuốc, đừng nói là đá, nhảy đến dẫm đạp cũng không có cảm giác gì.
Sau khi dọn người xong, nàng nằm xuống giường, dạng người hình chữ đại, chiếm hết chỗ trên giường.
"Nếu thân thể ái phi khó chịu, ta đây cũng không tiện ngủ cùng giường. Đêm nay, ta ngủ trên loan tháp vậy!" Nói xong, hắn tự giác đến nằm trên loan tháp, khóe miệng không tự chủ nhếch lên lộ rõ ý cười.
Dạ Nhi len lén nhìn hắn một cái, trong lòng thầm nói: "Coi như ngươi còn có chút nhân tính!"
............
Thời gian theo từng giây từng phút trôi qua. Lúc Dạ Nha mở mắt, trời đã sáng rồi.
Nàng xem lại phòng mình, phát hiện ba nữ nhân tối qua không còn ở đây nữa. Mà Mạt Lị thì đã chờ trong phòng từ lâu. Thấy nàng thức dậy, nàng ta vội cho người định mang bữa sáng vào.
Nghĩ đến hôm nay là ngày đầu tiên gả vào Hàn vương phủ, tất nhiên không thể thất lễ, Dạ Nhi vội vội vàng vàng mặc quần áo tử tế. Mặc dù ngay từ đầu, nàng hoàn toàn không thích Bách Lí Hiên Hàn, cũng chẳng cần danh hiệu vương phi này, nhưng lễ nghi không phải muốn là bỏ được.
Trong phòng khách của Hàn vương phủ, vì hôm này là buổi gặp mặt của tân vương phi và các vị trắc phi, cho nên Bách Lí Hiên Hàn đành bớt chút thì giờ phụng bồi những nữ nhân này dùng bữa.
Dạ Nhi còn chưa xuất hiện, đã có người cảm thấy khó chịu. Tất cả mọi người đã đến rồi, vương phi cũng không cần tự cao tự đại mà đến muộn chứ?
Mộ Linh Hi nhìn thoáng qua Bách Lí Hiên Hàn, lại nghĩ đến chuyện tình đêm qua, khuôn mặt không tự chủ đỏ lên. Đêm qua là đêm tân hôn của hắn và Dạ Nhi, hắn lại gọi ba người vào tân phòng, cho thấy Dạ Nhi trong lòng hắn không chó chút địa vị gì. Bây giờ, chỉ cần mang bầu con nối dòng thì nàng ta có thể mẹ cậy thế con.
Đúng lúc ấy, Dạ Nhi mặc một thân áo trắng thuần khiết, búi một kiểu tóc đơn giản, trên đầu cắm một cây bạch trâm đi vào. Nàng thật giống hoa sen hoa trong đầm mà không hôi tanh mùi bùn, thanh tân thanh nhã, trang phục dù đơn giản nhưng không che dấu được vẻ đẹp của nàng.
Đã gặp nàng, vài nữ nhân hành lễ: "Tỷ tỷ vạn phúc kim an!"
Dạ Nhi mở đầu câu nói bằng một nụ cười nhàn nhạt, gật đầu: "Các muội muội không cần đa lễ." Tiếp đó đến trước mặt Bách Lí Hiên Hàn cung kính khom người: "Thần thiếp tham kiến vương gia!"
Hắn như cũ vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhưng nhìn đến Dạ Nhi, băng giá có chút tan ra: "Ái phi không cần đa lễ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT