Sau khi ra khỏi rừng trúc Mộ Hạ đi đến một quán tửu lâu ở ngay ngã ba đường, nhưng chuẩn bị bước vào cửa thì nàng mới phát hiện ra một điều. Nàng không có bạc a.
Mộ Hạ nhíu mày suy nghĩ xem phải làm như thế nào để có bạc, cước bộ không dừng ở quán tửu lâu nữa mà tiếp tục đi thẳng.
Nàng không hề biết trong lúc nàng đi thì có rất nhiều người dân chỉ chỉ trỏ trỏ rồi thì thầm nói với nhau chuyện gì đấy. Mộ Hạ khó chịu ngước lên nhìn bọn họ, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên thì bọn họ né tránh.
“Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra! Tất cả mau tránh ra cho ta!”
Lúc này thanh âm õn ẹn vang lên, Mộ Hạ vừa nghe liền biết người đến là ai, nàng dường như còn nhìn thấy phía sau là một đội quân rước dâu đang chạy như bay đến chỗ nàng.
Thầm kêu một tiếng không ổn, chuẩn bị lơ đi không để ý liền bị bà mai túm lại được, bà ta thở hổn hển nói đứt quãng: “Công...chúa...người...”
Mộ Hạ nhìn bà mai đang túm áo mình đến nhăn nhúm cả kia, nàng càng thêm chán ghét, không chút kiên dè thẳng chân đá thẳng bà mai bay ngược lại phía bà ta vừa mới chạy đến.
Mắt Mộ Hạ lóe lên tia lãnh khốc, liếc mắt nhìn bà mai kia rồi bước đi. Nhưng nàng vừa bước qua đoàn rước dâu, đến chỗ mấy binh lính trông không giống người Bắc Hạ thì một nam tử cỡ hai mươi giơ tay ra chắn trước mặt nàng, Mộ Hạ liền dừng lại, nàng nhìn nam tử đó rồi lại nhìn những binh lính phía sau ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ. Sau đó kết luận, không quen a!
Mộ Hạ định bước đi thì có một nam tử đứng đầu binh lính kia tiến lên, hơi khom người, từ tốn mở miệng: “Công chúa điện hạ! Mong người hãy nghĩ cho Đông Cát quốc.”
Nghe xong Mộ Hạ hơi nhếch môi, đây là gì a? Bán nàng đi còn muốn nàng quay lại đếm tiền giúp?
Nàng lành lạnh mở miệng: “Cút!”
“Công chúa!” Nam tử kia lớn tiếng gọi, sau đó nhỏ giọng nói: “Mong người hãy xem như nể mặt Nhị hoàng tử.”
Mộ Hạ nhướn mày, theo ký ức của thân thể này thì từ nhỏ đến lớn nàng luôn bị người trong hoàng cung chế nhạo, này cả mẫu thân cũng không để ý đến nàng, duy chỉ có vị Nhị hoàng tử này là luôn nuông chiều, giúp đỡ nàng khỏi sự khinh thường của các nô tỳ, nô tài và các nương nương trong cung a.
Đông Cát vì muốn gắn kết thêm tình hảo hữu giữ hai nước, nên muốn dâng một công chúa để hòa thân. Ngặt nỗi vua Đông Cát trừ nàng ra thì chỉ có hai vị công chúa hắn hết mực yêu thương, nào muốn gả họ đi xa, thế là Thái tử liền nói có thể đưa Gia Cát Mộ Hạ đi thay hai vị tỷ tỷ kia.
Ý kiến vừa nêu lên liền bị Nhị hoành tử phản bác ngay. Nhà vua nói gì Nhị hoàng tử cũng không đồng ý, thế là vua Đông Cát đành đồng ý không cho nàng đi hòa thân.
Nhưng vị Nhị hoàng tử này vào hai tháng trước bỗng dưng bị bạo bệnh mà mất. Sau đó thì nàng bị gả đến Bắc Hạ để hòa thân, không cần nghĩ cũng biết người nào giở trò sau lưng. Mộ Hạ nhìn nam tử đang đứng trước mặt cười lạnh.
Bị ánh mắt lạnh thấu xương của Mộ Hạ nhìn chằm chằm nãy giờ khiến hắn cảm thấy căng thẳng. Công chúa thay đổi rất nhiều so với trước đây a.Cuối cùng Mộ Hạ cũng không nhìn nữa, ung dung bước lên trên kiệu hoa, chỉ còn lại câu nói vang bên tai bọn họ.
“Đến Tà vương phủ.”
Mấy người trong đội rước dâu cảm thấy mừng rỡ, may là công chúa đổi ý chứ nếu không đợi đến lúc bọn họ trở về chắc chắn sẽ bị hoàng thượng hảo hảo dạy dỗ một trận a. Người dân nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng hô to chúc mừng, mặc dù họ cũng thấy lạ rằng tại sao Tà vương phi của bọn họ lại đi ngược hướng với kiệu hoa như vậy, không lẽ đó là thú vui của Tà vương phi chăng?
Mộ Hạ lúc này không biết hình tượng của mình trong lòng người dân đã trở thành vị vương phi có tính cách cổ quái. Nếu nàng mà biết chắc chắc sẽ thổ huyết vì tức giận a.
Mộ Hạ nàng bây giờ đang cân nhắc quyết định một việc. Dù gì nàng cũng gả vào Tà vương phủ, mặc dù nàng ở chỗ khác cũng sẽ sống tốt nhưng ở lại đây chẳng phải sẽ càng tiện nghi hơn sao? Với cả nàng cùng không muốn...bỏ gần tìm xa a.
Gióng trống khua chiêng một hồi, cuối cùng Mộ Hạ cũng được được đưa vào vương phủ. Mộ Hạ thản nhiên vén rèm bước xuống, vì hôm nay chỉ là ngày rước dâu nên không có dân chúng nào bước vào Tà vương phủ, bọn họ chỉ đứng ngoài cửa phủ chốc lát rồi tản đi.
Chợt tay truyền đến một trận đau rát, Mộ Hạ nhíu mi nhìn: “Chết tiệt! Nhiễm trùng rồi.”
Nghĩ như thế Mộ Hạ liền định bước vào một căn phòng gần đấy, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm dược để bôi vào cổ tay của nàng a.
“Công...” Bà mai lên tiếng định dạy dỗ Mộ Hạ cách cư xử của một vị vương phi. Bà thật không thể chịu nổi bộ dáng kiêu ngạo của nàng.
“Sao còn chưa đi?”
Mộ Hạ đầu hơi đau, sao bọn người này lại dai kinh khủng như thế? Sát ý tản ra xung quanh nàng, Mộ Hạ nhìn bà mai đầy ẩn ý nói: “Muốn chết?”
Bà mai chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, chân không tự chủ được mà run lên. Bà ta nhanh chóng lui đi rồi chạy nhanh ra khỏi phủ, đoàn người vác kiệu thổi kèn cũng đi, chỉ còn lại những binh lính của Đông Cát theo nàng hòa thân vẫn đứng đó.
“Các ngươi...đi kêu người bố trí nơi nghỉ chân cho các ngươi đi.”
Mộ Hạ mệt mỏi day day thái dương, dường như nàng đã xem đây là phủ của mình rồi.
Nàng tiếp tục đi vào căn phòng vừa nãy nàng định vào, dù gì cũng phải xử lý vết thương trước đã.
------------------------------------------
Lúc này Hạ Vũ Mặc thân đầy nộ khí trở về vương phủ, hắn thầm ghi hận Mộ Hạ, nếu mà để Hạ Vũ Mặc hắn mà bắt được nàng thì hắn sẽ khiến nàng sống không bằng chết.
Trên một cái cây cách chỗ Hạ Vũ Mặc đứng không xa có ba bóng dáng đang nôn nóng như kiến bò trên chảo, băn khoăn không biết cón nên thông báo cho gia nhà họ việc công chúa Đông Cát vào phủ hay không. Vì hình như lúc nãy gia là đi vào phủ bằng cổng dẫn đến Trúc Uyển ở phía sau mà không phải cửa chính a.
“Lăn ra đây cho bổn vương!”
Hạ Vũ Mặc tức giận gầm một tiếng khiến cho ba bóng dáng kia run rẩy mém ngã xuống đất.
Vù một cái, ba ám vệ quỳ trước mặt của Hạ Vũ Mặc đồng loạt hô: “Thuộc hạ tham kiến gia.”
Hạ Vũ Mặc hớp một ngụm trà do hạ nhân mang lên, liếc mắt nhìn ba người Băng Tử, Thanh Phong và Cảnh Dạ đang quỳ trên mặt đất: “Có chuyện mau nói.”
Thanh Phong là một nam tử hai mươi ba tuổi tuấn tú, cúi người nói: “Gia, lúc nãy công chúa của Đông Cát đã vào phủ.”
“Hửm?”
Hạ Vũ Mặc nhướn mày, để ly trà xuống nheo mắt nhìn Thanh Phong.
Băng Tử cùng Cảnh Dạ thay Thanh Phong một trận rùng mình. Thanh Phong nuốt một ngụm nước bọt, lặp lại lần nữa: “Dạ, công chúa Đông Cát vừa vào phủ. Gia có cần thuộc hạ đuổi nàng ra...”
“Ở đâu?”
Thanh Phong đang nói liền ngẩn người. Thấy gia đang vội nên Băng Tử liền chen vào nói: “Dạ, là đang ở thư phòng.”
Hạ Vũ Mạc nghe vậy liền nhếch miệng cười, ánh mắt đắc ý: “Nữ nhân, để xem bổn vương làm sao mà thu phục ngươi!”
Nói rồi hắn liền phất tay áo rời đi, để lại ba bức tượng đá đang dần cứng ngắc. Thiên a, gia của bọn họ cười sao???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT