“Trong lòng ngươi có toàn bộ thiên hạ, nhưng thiên hạ của ta chỉ có ngươi.”

Từ khi còn nhỏ, Tiêu Vân Hiên đã không thích có người đụng vào thân thể của hắn, vậy nên có thay y phục cũng rất ít khi gọi người hầu hạ chứ đừng nói là tắm rửa. Có điều, Cung Dư Mặc là ngoại lệ duy nhất.

Khi thị nữ hầu hạ cởi xong y phục cho Cung Dư Mặc tiến vào phòng tắm thì Tiêu Vân Hiên đã ngâm ở trong hồ rồi. Ban nãy ở ngoài không chú ý kỹ, Cung Dư Mặc cả một mùa hè không hề xuất môn, còn Tiêu Vân Hiên đều thao luyện suốt cả mùa hè, vậy nên da của Cung Dư Mặc thì trắng đến nhợt trong khi Tiêu Vân Hiên một thân màu tiểu mạch.

“Vân Hiên, sao ta cảm thấy ngươi đen hơn vậy?” Cung Dư Mặc đi xuống trì dục hỏi.

“Có sao? Ta thấy bình thường mà, trong quân doanh ta vẫn còn trắng chán.”

“Nếu lần sau trở về còn đen nữa thì đừng hỏi sao ta không gặp ngươi.”

“Ha ha, không thể nào, ta nghĩ năm nay đâu có đen như năm ngoái đâu. Tạ tướng quân cũng nói ta cũng sẽ không đen nữa.”

“Ây, ngươi đừng cử động.” Cung Dư Mặc đi tới, “Đừng lộn xộn, ta đến chà người cho ngươi.” Vừa nói vừa lấy một tấm bố mềm bên cạnh trì, “Nếu lộn xộn làm nước vào mắt thì ta mặc kệ ngươi.”

“Dư Mặc sợ ta biến thành người mù sao?” Tiêu Vân Hiên phối hợp xoay người lại, dựa vào bờ của dục trì.

“A, ngươi mù cũng tốt, ta sẽ đem ngươi vứt ra ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành.”

“Ngươi sẽ không đâu.” Vân Hiên cười nói, “Ngươi luyến tiếc.”

“Xì.” Cung Dư Mặc cười, quật khăn lên lưng Tiêu Vân Hiên, “Hay cho ngươi quá.” Không hiểu vì sao đột nhiên lại nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Vân Hiên hồi đó còn trắng trắng tròn tròn, làm hắn liên tưởng đến con búp bê, “Phơi nắng thành như vầy cũng là bị tổn thương da, còn trắng lại được không?”

“Không biết, chỉ sợ là không dưỡng lại được.” Vân Hiên dừng một chút, nghĩ hai người nam nhân bọn họ nói về vấn đề này rất nhàm chán, “Bất quá cũng không sao. Đen thì đen thôi, ha ha… Ngươi than thở cái gì chứ?”

“Nhưng ta không thích người da đen quá.” Cung Dư Mặc đưa cánh tay để lên lưng của Tiêu Vân Hiên, màu sắc khác biệt rõ rệt, “Vân Hiên, ngươi thật không nên phơi nắng nữa, nếu không ta sẽ không cần ngươi.” Rồi bấm hông của hắn một cái, “Cũng vẫn gầy.” Gần như bấm không nổi, xem ra Vân Hiên luyện tập đến tráng kiện.

“Vậy ta dưỡng thành trắng trắng tròn tròn thì ngươi sẽ muốn ta sao?” Tiêu Vân Hiên trêu ghẹo.

“Câm miệng ngươi đi.” Cung Dư Mặc cười rồi bấm hắn một cái, sau đó cầm khăn bố ướt mềm trên tay bắt đầu chà lưng cho Vân Hiên. Lúc này mới phát hiện, trên lưng của Tiêu Vân Hiên cũng có vết thương. Cung Dư Mặc đưa tay xoa lên vết sẹo hỏi, “Cái này vì sao vậy?”

Vì không muốn để hắn thấy những thứ này nên ban đầu mới cự tuyệt không cùng tắm với Dư Mặc, Tiêu Vân Hiên trong lòng thầm nghĩ, bất quá cũng có vài phần chờ mong, ho khan một tiếng rồi nói, “Cái này là do một lần truy đuổi binh của Đột Quyết, ta nghĩ rằng hắn đã chết nên tiếp tục tiến tới, kết quả bị hắn cho một đao.”

Cung Dư Mặc không nói lời nào, chỉ xoa vết sẹo kia, thấy được nó đã khép lại hoàn toàn, hẳn đã hơn một năm. “Ngươi xoay người đi, ta lau đằng trước cho.” Vừa nói vừa nắm vai của Tiêu Vân Hiên, bảo hắn dựa vào vách trì đứng vững.

Mà phía trước của Tiêu Vân Hiên có một vết thương dữ tợn trên ngực phải kéo dài đến thắt lưng, nhìn thấy mà giật mình.

Bầu không khí trong phòng tắm đột nhiên ngưng trọng. Tiêu Vân Hiên cảm thấy mình rất khẩn trương, hắn nuốt nước miếng, muốn nói gì đó, có lẽ là giải thích về vết sẹo này nhưng cuối cùng mở miệng cũng không nói được tiếng nào. Hắn cảm giác như mình đang bị một cổ bóng tối dày đặc bao phủ khiến người không thể thở. Tuy rằng mắt hắn đã không nhìn thấy được một đoạn thời gian, nhưng đến bây giờ mới phát giác hóa ra bóng tối có thể mang đến cho người sự áp bách lớn đến như vậy.

“Dư… Dư Mặc?”

Đẩy ra bàn tay của Tiêu Vân Hiên muốn đưa đến gần mình, âm thanh của Cung Dư Mặc rõ ràng mà băng lãnh, “Ngươi xem đây là cái gì?” Ngón tay của hắn thuận theo vết sẹo ở thắt lưng di động lên trên, không bất ngờ khi nghe được thanh âm Tiêu Vân Hiên đè nén trong cổ họng, “Hóa ra ngươi cũng biết đau, cũng hiểu được vết thương này nặng hơn một chút thì ngươi có thể chết.” Ngón tay đi thẳng lên, rồi hắn giơ hai bàn tay, ngón tay quấn trên cổ Tiêu Vân Hiên, “Tiêu Vân Hiên, ta ghét bị uy hiếp.” Khi nói trong đôi mắt như ngọc lưu ly của hắn phản chiếu một mảnh lạnh lùng, “Nếu để ngươi dùng cái chết uy hiếp ta, không bằng ta hiện tại liền bóp chết ngươi.”

“Ta không có…” Cảm giác được đôi tay trên cổ đột ngột siết chặt, cương quyết như không có một chút hồi chuyển, Tiêu Vân Hiên vội vã nắm lấy tay Cung Dư Mặc, “Dư Mặc… Ngươi… khụ, ngươi hãy nghe ta nói… Ta…”

“Ngươi không có cái gì?” Ngươi không có ý uy hiếp ta?” Hắn đã từng không thích Tiêu Vân Hiên cũng không thích Tiêu Hoài Viễn. Hắn chán ghét tính cố chấp và dai dẳng của bọn họ. Bởi vì đó là cách suy nghĩ, tư tưởng, phương thức sinh tồn hoàn toàn bất đồng với hắn. Nhìn thần sắc trên mặt Tiêu Vân Hiên dao động liền hiểu được hắn hiểu ý của mình, Dư Mặc không khỏi tức giận hơn, “Ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ rất thông minh. Ta cho rằng để người ở ngoài cửa đợi một buổi tối sẽ giúp ngươi thông suốt ra được. Ta nghĩ rằng lần thứ hai ngươi gửi thư cho ta thì đã bỏ đi ý nghĩ viễn vông đó… Ta thậm chí nghĩ đến ngươi liều mạng luyện binh thật sự là để báo thù cho phụ thân ngươi! Kết quả thì sao… Tiêu Vân Hiên, ngươi muốn làm Tiêu Hoài Viễn thứ hai sao?”

“Ta sẽ không!” Tiêu Vân Hiên dùng hết toàn lực kéo cổ tay của Cung Dư Mặc ra, cúi người dựa vào bên cạnh tường trì ho khan, chờ mình bình tĩnh hơn một chút rồi mới mở miệng nói, “Ta sẽ không theo bước của phụ thân, bởi vì ngươi không phải hoàng thượng…. Ngươi so với hắn… còn bạc tình hơn. Phụ thân chết ở biên quan có thể đổi lấy hoàng thượng cả đời thương nhớ… Còn ta chết đi, đổi được từ ngươi những gì?”

Cung Dư Mặc nhìn bàn tay của mình, đến bên cạnh Tiêu Vân Hiên vỗ lưng giúp hắn thuận khí, “Ngươi nếu biết…”

“Cung Dư Mặc, ta sẽ không chết.” Tiêu Vân Hiên run run nói, “Quân y bảo ta bị thương nặng như vậy có thể cứu sống được thật sự là một kì tích. Nhưng ta biết, không phải vì kì tích, không phải vì mạng lớn, không phải vì cha phù hộ ta, mà là vì ngươi.”

“Ta biết, nếu ta chết ở ngoài kia ngươi sẽ chỉ vì ta mà đau khổ một chút, rồi chỉ có ngày giỗ hằng năm cùng tiết Thanh minh mới lại nhớ đến ta. Lấy một đời đổi lấy vài giây tưởng niệm của ngươi, ta không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng.”

“Sỡ dĩ ta tự nói với bản thân, không thể chết được, tuyệt đối không thể chết.” Tiêu Vân Hiên nghiêng người, cầm lấy tay của Cung Dư Mặc. Đối phương giật lại một cái nhưng không thực sự gạt ra, nên hắn mừng rỡ mỉm cười, “Dư Mặc, ta thật có thể uy hiếp ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng tính mạng cùng cơ thể của mình ra uy hiếp ngươi.” Nói rồi dừng một chút, ho khan một tiếng, nhỏ giọng thì thầm, “Sao lại nói giống như đàn bà thế này?” Kết quả là bị Cung Dư Mặc đá một cước trong nước.

“Ta cũng không nói tâm tư của ngươi như nữ nhân,” Vừa giải thích một cái lại lãnh thêm một cước, Tiêu Vân Hiên ủy khuất đành giữ mồm giữ miệng, nói tiếp, “Ta đang suy nghĩ, đến một ngày ta nắm trong tay binh quyền lớn nhất Hi triều, ngươi liệu có thể quay đầu lại nhìn ta không, cho dù là nhìn ta đầy phòng bị đi chăng nữa. Ta biết… Ngươi xưa nay là kẻ không muốn làm gì cả, nhưng ý thức trách nhiệm của ngươi đối với Hi triều còn cao hơn bất cứ ai khác, thậm chí chính vì bản tính của ngươi cũng tương khắc với thứ trách nhiệm đó khiến ngươi mệt mỏi muốn chết.” Hắn cúi đầu hôn một ngón tay mình đang cầm lấy, “Ngươi biết mà, ta ăn nói vụng về không thể giải thích, nhưng ngươi biết ý tứ của ta muốn nói gì.”

Cung Dư Mặc im lặng thật lâu, “Đây là uy hiếp mà ngươi nói với ta?”

“Đúng vậy.” Vân Hiên ngẩng đầu cười, “Ta đã nghĩ, cha ta suốt đời đều sống rất mệt mỏi. Hắn muốn rất nhiều thứ. Hắn muốn bảo vệ giang sơn của hoàng thượng, bảo vệ danh dự của hoàng thượng, bảo vệ vinh quang của hoàng thượng. Hắn, thậm chí còn muốn bảo vệ con dân của hoàng thượng. Vậy nên, hắn vì những thứ đó mà chết.”

“Còn ta, ta chỉ muốn bảo vệ ngươi.”

“Cho nên, ta hiểu ngươi hơn tất cả mọi người. Ta biết ngươi cái gì cũng không thiếu, cũng không cần kẻ nào phải làm gì đó vì ngươi, chỉ cần ngươi thích, ngươi có thể vì bất cứ ai làm gì đó. Mà bản tính của ngươi là thiện lương mà từ bi, nên ngươi đối với mỗi người đều ôn nhu tận tâm, cho nên ngươi luôn đối xử với tất cả mọi người như nhau, đồng thời cũng chứng minh, không ai đối với ngươi đặc biệt. Ngày hôm nay nếu ta chết, ngươi sẽ đau khổ vì ta. Ngay mai diễn viên trong gánh hát chết, ngươi cũng sẽ vì nàng mà đau khổ.”

“Cho nên, Dư mặc. Từ trước đến giờ theo đuổi ngươi, điều khiến ta vui mừng nhất cũng khiến ta khó khăn nhất chính là lúc ngươi bắt ta một người chờ ở trước cửa một buổi tối, cùng với khoảng khắc lúc nãy ngươi muốn bóp chết ta…”

“Bởi vì như thế chứng tỏ… ngươi quan tâm. Ngươi cảm giác được tâm ý của ta, đồng thời cũng để ý đến nó… Đồng thời, ngươi cũng tránh né, ngươi muốn bỏ qua.”

“Dư Mặc… Ta không thông minh được như ngươi, ta không biết được ngươi suy tính gì, cũng không đoán ra được tâm tư của ngươi. Cầu xin ngươi nói cho ta biết, ta phải làm sao ngươi mới chịu nhìn ta, nhìn thẳng vào ta mà không cự tuyệt nữa?”

Cung Dư Mặc hít sâu vài lần, cuối cùng cười hanh một tiếng, “Ngươi không thông mình bằng ta? Ta tự cho mình có khả năng nhìn thấu được tâm tư của mọi người nhưng đều không hiểu nổi ngươi đến cuối cùng là suy nghĩ cái gì.”

“Không giống.” Tiêu Vân Hiên nâng mặt của Dư Mặc, tiến đến hôn một cái, bởi vì không nhìn thấy nên cũng không biết hôn trúng chỗ nào, “Trong lòng ngươi có toàn bộ thiên hạ, nhưng thiên hạ của ta chỉ có ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play