Khi Ngự y chạy tới, vết máu dưới thân Vân Hiên đã được rửa sạch qua, chỉ lộ ra vết thương nộn hồng mà dữ tợn. Lão ngự y vẫn là tương đối lão luyện, liếc mắt liền nhìn ra là vết thương gì, vội vã mở hòm thuốc, đơn giản thượng dược cầm máu trước, rồi mới huy bút viết xuống một phương thuốc kêu dược đồng đi nấu dược.
“Vân Hiên hắn…”
“Không có gì đáng ngại.” Ngự y thấy hình dạng Cung Dư Mặc một bộ mơ màng muốn ngã, lắc đầu, “Không có thương kinh động cốt, an dưỡng trên giường một thời gian ngài ấy liền có thể khỏi hẳn, nhị… Nhị điện hạ chớ lo lắng.”
Cung Dư Mặc chắp tay thở dài nói, “Làm phiền…”
“Là hạ quan nên làm.” Ngự y gật đầu, qua hồi lâu mới than một hơi nói, “Điện hạ… Ngài cũng xin bảo trọng thân thể. Gần đây… ngày lạnh sương nhiều a…”
“…” Cung Dư Mặc nhìn lão ngự y, cười khổ nói, ” Thân thể Phụ hoàng còn nhờ cậy ngài điều dưỡng, Dư Mặc liền phái người tiễn ngài trở lại.”
Ngự y thấy thế cũng hiểu được chính mình nhiều lời vô ích, liền lắc đầu, thở dài một tiếng đi ra cửa.
“Bệ hạ… trọng bệnh là thật?” Tiêu Vân Hiên lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi. Cung Dư Mặc trầm trọng gật đầu, đi qua giúp Vân Hiên vuốt lại mái tóc, “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều… Hảo hảo ngủ một giấc, thân thể ngươi cũng sắp bị đào rỗng rồi.”
“Ta nghĩ ngươi mới là sắp bị đào rỗng đấy.” Tiêu Vân Hiên cầm tay hắn, “Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cung Dư Mặc gật đầu, lập tức đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Đêm càng thêm sâu.
Tiêu Vân Hiên cảm giác mình đã ngủ rất lâu, lâu đến khi y tỉnh lại sắc trời lại là hôn hôn trầm trầm, mà bao tử đã đói đến cô cô kêu vang.
“Hề Thiến… Tần Phong… Có người không?”
“Tiêu tướng quân.” Tần Phong đẩy cửa vào, “Ngài tỉnh rồi? Có gì không thoải mái sao?”
Tiêu Vân Hiên lắc đầu, có chút ngại ngùng cười nói, “Ta đã đói bụng rồi, có thể chuẩn bị cho ta chút đồ ăn sao?”
Tần Phong nghe lời này liền cười nói, “Sớm chuẩn bị tốt rồi, không biết khi nào ngài tỉnh, Hề Thiến vẫn luôn hâm nóng. Biết ngài đã đói đến lợi hại… Thế nhưng…” Hắn muốn nói lại thôi, vươn cổ qua nhìn một chút bàn tọa* thụ thương của Tiêu Vân Hiên, ách… vị trí rất xấu hổ a, “Ngự y đã phân phó… Ngài gần đây chỉ có thể ăn nhẹ chút thức ăn lỏng.”
(*mông)
Bị hắn nhìn có vài phần dở khóc dở cười, Tiêu Vân Hiên ghé vào trên giường, y trường kỳ chinh chiến luôn thích đồ ăn chua cay, “Được, ai kêu ta hiện tại là người bệnh chứ.”
Tần Phong nở nụ cười, gật đầu liền đi ra ngoài, một lát sau trong tay bưng một chén cháo trắng trở về.
“Tiêu tướng quân… việc này sợ rằng bất tiện.” Tần Phong khó xử cười nhìn Tiêu Vân Hiên giãy dụa muốn ngồi dậy tự mình ăn cháo, hắn bưng bát ngồi ở đầu giường, “Thuộc hạ đút cho ngài đi.” Thẳng đến lúc này Tiêu Vân Hiên mới phát hiện bảy ngày bảy đêm bôn ba, cho tới bây giờ tay y còn đang run rẩy không thể khống chế, bất đắc dĩ mà gật đầu, ngoan ngoãn để hắn đút xong.
Sau khi ăn xong Tiêu Vân Hiên mới nhớ tới hỏi giờ là khi nào rồi, Tần Phong nói y ngủ chỉ một ngày đêm y mới gật đầu, lập tức hỏi, “Dư Mặc đâu?” Đúng vậy, nơi này là phủ đệ của nhị hoàng tử, người đút cháo cho y hẳn là Cung Dư Mặc mà không phải Tần Phong, hắn đã đi nơi nào?
Nhắc tới danh tự Cung Dư Mặc, mặt Tần liền tối sầm lại, “Chủ tử… Chủ tử còn chưa trở về…”
“Còn chưa trở về?”
“Tiêu tướng quân! Cầu ngài, cứu chủ tử a!” Tần Phong đột nhiên quỳ xuống bên giường lớn tiếng kêu, vừa nói vừa hướng Tiêu Vân Hiên dập đầu.
“Cái gì?” Tiêu Vân Hiên bị bộ dạng này của hắn hù dọa đến, vội vã bò đến mép giường dìu hắn, “Ngươi đừng… Tần Phong ngươi nói rõ ràng! Cái gì bảo muốn ta cứu Dư Mặc? ! Dư Mặc xảy ra chuyện gì! ?” Tần Phong bị y túm chặt cánh tay, quỳ trên mặt đất con mắt hồng như sắp khóc, “Từ sau khi bức vua thoái vị… Chủ tử ban ngày cùng Trữ đại nhân thương thảo quốc sự ổn định triều đình, ban đêm… ban đêm thì quỳ gối bên ngoài tẩm cung hoàng thượng. Tiêu tướng quân, thời điểm ngài trở về có thể thấy chủ tử ở trong phủ là bởi vì ngày hôm qua chủ tử té xỉu ở ngự thư phòng… Là Trữ đại nhân phái người đuổi về đây!”
Tiêu Vân Hiên cơ hồ ngây dại ── y nghĩ tới Cung Dư Mặc có lẽ sẽ dằn vặt chính mình, nhưng không nghĩ tới hắn muốn làm đến trình độ này!
“Vậy… vậy hiện tại hắn…”
“Chủ tử lúc này lại… sợ rằng lại quỳ gối tại Càn Thanh cung a.”
“Các ngươi sao không khuyên ngăn hắn! ?”
“Khuyên… dùng mệnh khuyên đều vô dụng… Chủ tử nói nếu trong chúng ta có người theo hắn, chúng ta quỳ một canh giờ hắn liền quỳ hai canh giờ… Chúng ta nếu dám để cho chính mình thụ thương, hắn khiến chính mình thụ thương gấp bội.” Tần Phong nói lại nói, hai giọt nước mắt lớn rớt xuống, hắn vội vã gạt đi, “Chúng ta cũng không dám… Tiêu tướng quân ngài cũng biết, tính tình của chủ tử…”
“Cầm y phục đến!” Tiêu Vân Hiên từng ngụm từng ngụm thở dốc, ngón tay nắm chặt mép giường đã trở nên trắng bệch, trên mặt một tia huyết sắc cũng không có, y nói với Tần Phong, “Mau cầm y phục đến cho ta, ta muốn đi ra ngoài!” Dứt lời liền muốn xuống giường.
“Không được a Tiêu tướng quân!” Tần Phong vội vã ngăn cản hắn, ” Vết thương của ngài… Hơn nữa chủ tử nếu thấy ngài nhất định sẽ mất hứng!”
Tiêu Vân Hiên chống đỡ mình miễn cưỡng đứng vững, y lắc đầu, “Không phải… Ta không phải đi tìm Dư Mặc. Chuẩn bị kiệu… Ta muốn đi Thiều vương phủ… Ta muốn gặp Phó bá gia, muốn gặp Thiều Vương gia!”
Khi Tiêu Vân Hiên lảo đảo đến Thiều vương phủ, sắc trời đã đen, Phó Thanh Y cùng Cung Mộc Thiên đều đang ở thư phòng. Phó Thanh Y thấy y câu đầu tiên nói đó là, “Ta nghĩ… Lúc này ngươi cũng nên tới tìm ta rồi, chỉ là ngươi so với ta tưởng tượng còn chật vật hơn.”
“Phó thúc thúc…” Lập tức chỉ có ba người, Tiêu Vân Hiên bước qua, một quỳ lạy ngã xuống trước mặt Phó Thanh Y, “Phó thúc thúc… Ta biết giờ đây nếu như còn có ai có thể cải biến cục diện này, người nọ nhất định là ngươi, đúng hay không… Van cầu ngươi, nói cho ta biết phải làm sao đây…”
Phó Thanh Y nhíu mày dìu y đứng lên, lắc đầu, “Vân Hiên, ta đoán đến ngươi sẽ tìm đến ta… Nhưng ta chỉ có thể nói, ngươi tìm đến ta vô ích.”
“Thế nhưng! ──” không đợi Tiêu Vân Hiên mở miệng, Phó Thanh Y lại nói, “Ngươi lúc này không nên tại Thiều vương phủ, ngươi hẳn là đi Hoàng cung.”
“Không… Ta đi rồi Dư Mặc sẽ tức giận, ta biết…”
Phó Thanh Y như cũ lắc đầu cười khổ nói, “Ngươi hẳn là đến hoàng cung, nhưng không phải đi tìm nhị hoàng tử, người ngươi muốn tìm, là Hoàng thượng.”
“Thanh Y!” Nghe được hắn nói lời này, Cung Mộc Thiên một bên ngồi không yên, đứng lên đi qua, “Ngươi đang nói gì? … Vân Hiên sao có thể đi tìm hoàng huynh! ? Hoàng huynh… Hoàng huynh còn chờ y đến cần vương chi quân* a! Ngươi bảo y đi…” Nói xong nhìn mắt Tiêu Vân Hiên, thấp giọng nói, “Hoàng huynh chẳng phải là càng thương tâm? !”
(*tận trung xả thân vì vua, cứu vua)
“Thế nhưng việc đã đến nước này… Chỉ có hai người có thể khuyên hoàng thượng tha thứ cho nhị hoàng tử, Vân Hiên chính là thứ nhất.”
“Ta?” Tiêu Vân Hiên không dám tưởng tượng… Y có thể khuyên hoàng thượng! ? Chỉ sợ theo như lời Thiều vương…y đi rồi, hoàng thượng trái lại càng hận Dư Mặc! Thế nhưng Phó Thanh Y từ trước đến nay đều… Y do dự một chút, hỏi, “Ta đi diện thánh… Nhưng muốn ta nói gì đây?”
Phó Thanh Y cười nói, “Cái này ta cũng không thể dạy ngươi.”
“Ta đây nói ──” cái gì.
“Ngươi vì cái gì hồi kinh? Ngươi là đến làm gì? Ngươi dựa vào cái gì mà làm vậy?” Phó Thanh Y đỡ y đi ra ngoài, một đường đi một đường hỏi, “Hiểu rõ những điều này, sau đó nói cho hoàng thượng.” Cung Mộc Thiên đi theo bọn họ, cước bộ dừng lại phút chốc, nhưng chỉ một cái chớp mắt, sau lại cùng đi tới.
“… Như vậy là được?” Tiêu Vân Hiên nửa tin nửa ngờ.
Phó Thanh Y lắc đầu, “Có thể chưa đủ, thế nhưng khẳng định có hiệu quả. Mặc dù không thể nói động hoàng thượng, ngươi cũng có thể khuyên nhị hoàng tử thôi dằn vặt chính mình a.” Hắn cười dìu y lên xe ngựa, “Nhị hoàng tử dùng tự thân để uy hiếp các ngươi, mà ngươi không thể dùng chính mình uy hiếp trở lại sao?” Dứt lời nói với Tần Phong đang đánh xe “Đi hoàng cung” .
Tần Phong nửa tin nửa ngờ mà quay đầu nhìn Tiêu Vân Hiên, đột nhiên Tiêu Vân Hiên dường như suy nghĩ cẩn thận gì đó mà nở nụ cười, y hướng Tần Phong gật đầu, “Đi hoàng cung!”
Một trận tiếng ngựa hý vang dài, xe ngựa chở Tiêu Vân Hiên từ Thiều vương phủ chạy nhanh về phía hoàng cung.
“Trời lạnh rồi, vào đi thôi.” Phó Thanh Y quay đầu lại, lôi kéo ngoại y trên người Cung Mộc Thiên, Cung Mộc Thiên bất đắc dĩ cười cười lắc đầu, “Hoàng huynh lần này cũng bị ngươi tính kế.”
Phó Thanh Y cúi đầu cười, “Ta là đang giúp hắn.” Nói rồi hai người sóng vai đi vào trong phòng.
“Ngươi biết rõ Tiêu Hoài Viễn là cái giằm trong lòng hắn nhổ không xong… Còn muốn mượn Tiêu Vân Hiên đi kích thích hắn, không sợ phản hiệu quả sao?”
“Ta mới vừa nói rồi, muốn cho hoàng thượng cải biến tâm ý, có hai người trọng yếu.”
“Thứ nhất là Tiêu Vân Hiên.” Cung Mộc Thiên nhìn Phó Thanh Y bên người, cảm thán gia khỏa này tuổi tác càng lớn, trái lại tính tình càng tinh ranh hơn, “Mà một người, là ta, đúng không?”
Phó Thanh Y nở nụ cười, một đôi nhãn châu như mực mang theo ý cười nhìn hắn, “Đương nhiên. Đến hôm nay, chỉ có nhi tử của Hoài Viễn hắn cảm thấy thua thiệt, cùng hoàng đệ hắn tín nhiệm nhất, mới có thể nói động hắn.”
“Ngươi muốn giúp Dư Mặc?” Trở lại trong phòng, Cung Mộc Thiên trở tay đóng cửa lại, hỏi, “Cho nên hiện tại ngươi thuyết phục ta trước.”
Phó Thanh Y gật đầu, ngồi vào trước bàn tròn bắt đầu pha trà, “Ta muốn giúp nhị hoàng tử, cũng muốn giúp Tiêu Vân Hiên.”
“Quản sự tình này… không phải tác phong của ngươi.” Cung Mộc Thiên đi qua ngồi xuống, “Nói cho ta biết, vì cái gì.”
“Bởi vì ta thiếu Tiêu gia một nhân tình rất lớn.” Phó Thanh Y cười nói, bắt đầu nấu nước, cầm tay Cung Mộc Thiên, “Hơn nữa ta hiểu được ngươi yêu thương Dư Mặc, hài tử kia là ngươi nhìn lớn lên. Hiện tại hắn như vậy, ngươi kỳ thực rất khó chịu…”
Cung Mộc Thiên nhéo nhéo bàn tay trong tay mình, yên lặng gật đầu ── hắn lúc trước lựa chọn Phó Thanh Y thì biết chính mình sẽ không có con nối dòng, cho nên xem tiểu nhi tử của hoàng huynh như thân nhi tử mà sủng ái.
“Được rồi… Vậy ngươi nói một chút, ta vì cái gì sẽ là người trọng yếu thứ hai.”
“Ân? Ngươi không phải đã đã biết sao?”
“Biết gì?” Cung Mộc Thiên suy nghĩ một chút, “Vừa ta nói ta là người thứ hai, là nhìn ngươi cười nên sinh nghi như vậy.”
“… Ta cười thành loại nào?”
“Ân.” Cung Mộc Thiên trầm trọng gật đầu, “Chính là dáng dấp mỗi khi ngươi đem chủ ý đánh tới trên người ta.”