Tôi cáu gắt... hừ hừ... lên mặt với ai chứ? Rõ ràng là tôi đang thể hiện thiện ý của mình dành cho hắn, vậy mà cái tên cao ngạo này lại tỏ thái độ như vậy thật chẳng coi ai ra gì mà!

Tôi tắt màn hình... ngẫm nghĩ trong đầu.

Để ngày mai ta đây phơi cái áo trắng của nhà ngươi lên, sau đó ta trét bột màu vào nhé... trét đến khi nó mất màu trắng thì thôi! Đồ đáng ghét!!

...

Ở một nơi nào đó...

Kha nằm trên giường, nhìn dòng chữ vừa nháy lên trước mặt mình mà sửng sốt...

'Quần áo của ông để tui giặt, mốt đem lên trường trả cho.'

Tại sao Hạ lại nhắn như vậy cho Khải.

Rốt cục giữa hai người đó đang có chuyện gì xảy ra, mối quan hệ giữa họ là gì chứ? Nếu không phải Kha hứng lên đột nhiên thích vào nick Khải đi trêu ghẹo người khác, thì đâu có thấy tin nhắn này.

Kha lỡ tay nhấn vào tin nhắn, bên máy của Hạ hiện dòng chữ 'seen'. Trong một khoảnh khắc, cậu đã ích kỉ nghĩ là, nếu mình làm vậy, có khi nào Hạ sẽ giận sự lạnh lùng của Khải... mà có ác cảm với bạn của cậu? Thật ra ban đầu chỉ là lỡ tay, nhưng sau đó mới thấy, thật ra lỡ tay đó không có hại gì cho mình.

Bụng Kha nhói lên một cái, dạ dày hình như lại lên cơn. Cảm giác tội lỗi bức bối cậu đến mức Kha khẽ nhăn mặt vì đau. Cậu có cảm giác là dịch axit trong bụng mình đang từ từ đục khoét dạ dày để trôi nổi vào toàn bộ mạch máu.

Trong đầu Kha đột ngột hiện lên hình ảnh Khải cùng với Hạ, hai người họ đứng bên cạnh nhau ở nhà Hạ... ngôi nhà mà ngay của Kha cũng chưa hề đặt chân vào... cảm giác khó chịu dâng lên, dù ban nãy Khải đã giải thích rõ ràng với Kha, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại thấy mình thật ích kỉ như một đứa trẻ.

Kha khó chịu vặn vẹo mình trong chăn, cuối cùng lại nhắn cho Hạ một chữ: 'Ừ.'

Nhắn xong, Kha lập tức đăng xuất nick Khải và đăng nhập vào nick mình. Cậu nhắn cho Hạ:

'Hi Hạ. Đang làm gì vậy?'

...

Lại một nơi nào đó,...

Lâm ngồi yên lặng, tay vô thức khuấy khuấy ly nước trước mặt mình. Ban nãy... khi cùng ba mẹ đến nhà hàng dùng bữa tối như thông lệ hàng tuần áp dụng sau khi Lâm dọn ra ở riêng, cô nhìn thấy ba mẹ Hạ ngồi đối diện một cặp vợ chồng trung niên khác.

Cô liền kéo ba mẹ mình lại chào hỏi. Ba mẹ Hạ cười vui vẻ giới thiệu cặp vợ chồng kia là thông gia của họ. Lâm cũng vui vẻ chào mọi người. Sau khi về bàn của mình mới bí mật lôi điện thoại ra tìm kiếm cái người con trai độc nhất của tập đoàn gì kia ban nãy mẹ Hạ đã nói.

Hình ảnh Minh trong chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt đen sọc đỏ, bên ngoài khoác vest đen vô cùng lịch lãm và trưởng thành, như một con dao đâm vào tay Lâm.Lâm dường như không tin vào mắt mình, cô những tưởng chắc vì mình nhớ Minh quá nên mới bị ảo giác nhìn đâu cũng thấy anh. Lâm liền tắt màn hình, đồng thời dụi dụi mắt rồi mới mở lên xem. Ngón tay trắng trẻo bấm hàng mật khẩu đã trở nên quá quen thuộc, những động tác kéo lên vuốt xuống như đã trở thành thói quen, không hiểu tại sao hôm nay lại run rẩy như vậy.

Tuy nhiên, mọi thứ không như Lâm nghĩ, hình ảnh người con trai kia vẫn rất đỗi quen thuộc, mà cũng khiến trong lòng Lâm trào lên một nỗi niềm khó nói.

Buồn?

Ừ phải, người con trai mình thích lại chính là hôn phu của bạn thân mình, người mà mình xem như chị em ruột, người mà mình xem như chính bản thân.

Nhưng đó không phải lí do chính, Lâm cảm thấy buồn hơn, khi cả hai người Hạ và Minh không ai tiết lộ cho Lâm biết hai người họ đã đính hôn, dù cho Hạ ngồi bên trái Lâm, và Minh ngồi bên phải Lâm.

Cái Lâm buồn nhất chính là việc họ che giấu Lâm chuyện này. Cô thấy như thể mình là người hết sức thừa thãi chen vào giữa hai người họ. Dù biết là Hạ không hề thích Minh, nhưng vì bản tính ích kỉ của con người, Lâm không khỏi buồn trong lòng, cũng có chút tức giận.

Lâm phải làm sao đây nhỉ? Thức ăn trước mặt có muốn ăn cũng không vô nổi, chỉ nhìn màu sắc của chúng cũng đủ khiến cô trở nên buồn nôn. Bàn tay cô run rẩy nắm chặt nhau dưới bàn, khiến khuôn mặt Lâm tái đi trông thấy.

Ba mẹ Lâm nhận ra sự lạ thường của con gái, liền quan tâm hỏi, nhưng đáp lại chỉ có nụ cười gượng của Lâm, cùng với mấy hành động gắp thức ăn hết sức máy móc.

Sau khi rời bàn ăn, tạm biệt ba mẹ, Lâm phóng thẳng đến một trong những quán cà phê mà cô thương lui tới, tên là gì cô cũng chẳng quan tâm. Lúc này, chỉ có bản thân cô mới có thể tự đem lại niềm vui cho chính mình, chỉ có cô mới có thể tự an ủi bản thân.

Quán cà phê này có không gian khá tối và âm u, nhưng phù hợp với tâm tình lúc này của Lâm. Cô bước thẳng đến một cái bàn trong góc, cởi đôi giày cao cả mười phân ra cho thoải mái rồi gọi hai ly cà phê.

Bạn đừng ngạc nhiên, Lâm có sở thích và thói quen kì lạ như vậy đấy. Những lúc cảm thấy bản thân mình thật cô đơn, Lâm thường đến quán cà phê này, gọi hai ly, một ly đặt trước mặt mình, ly kia để đối diện, giống như có một người bạn vô hình đang ngồi ở đó, sẵn sàng lắng nghe hết tâm sự của Lâm. (không hiểu sao khi viết đoạn này, Mi thấy có chút rờn rợn ==”)

Nhưng lần này, Lâm không thể thốt lên lời nào, chỉ có thể trầm mặc ngồi đó nhìn vào khoảng không xa vời. Bên ngoài, xe vẫn đang chạy, nhưng tại sao Lâm lại có cảm giac 1nhu7 thời gian của mình đã dừng lại.

Mười giờ tối... Lâm vẫn ngồi đó, lặng lẽ nhìn ra ngoài, người phục vụ khó xử lại gần cô, trước sự trầm ngâm của Lâm, anh ta bất chợt khẽ giọng nói, giống như sợ là chỉ cần mình mạnh bạo hơn một chút, người con gái trước mặt sẽ trầm mình vào không khí: “Tôi xin lỗi, nhưng đã đến giờ quán chúng tôi đóng cửa.”

Lâm giật mình như tỉnh khỏi giấc mộng, ly nước trước mặt đã nguội lạnh từ lâu, vậy mà cô vẫn khuấy khuấy trong vô thức, đến lúc bừng tỉnh thì đã thấy hai tay mình mỏi nhừ còn làn khói mờ mờ đã không còn nữa. Cô bối rối đứng dậy, hơi cúi đầu rồi lẩm bẩm: “Xin lỗi, xin lỗi.”Đến khi đứng dậy, Lâm mới phát hiện đôi giày đã bị mình vứt qua một bên, còn cô đang đứng trực tiếp xuống đất. Nền gạch lạnh giá khiến Lâm giật cả mình.

Chẳng hiểu sao lúc này cô chợt nhận ra. Minh dù có là hôn phu của Hạ đi chăng nữa, thì vài ngày trước cậu ta đã thể hiện như thể cậu ta thích cô... một tia hy vọng nhỏ bé len lỏi trong Lâm. Cô bất giác mỉm cười với người phục vụ: “Cho tôi một ít thời gian mang giày vào, tôi sẽ rời đi ngay.”

Lâm cũng nhận ra, chỉ cần cả cậu và cô vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại, thì không gì là không thể, cô không cần phải tiếp tục buồn phiền như vậy, cô phải tự mình đấu tranh, hoặc chí ít là đứng lên.

...

“Ê Hạ! Mau lên tao chở mày đi học!”

Tôi lăn qua, lầm bầm với con nhỏ nằm kế bên tôi, nhưng mà đã đồng phục chỉnh tề: “Sáng sớm mày hâm dở! Tự nhiên hôm nay sang chở tao đi học vậy?”

“Mày lẹ đi lẹ đi, không cả hai cùng trễ bây giờ.” Lâm vừa nói vừa kéo tôi dậy rồi đẩy tôi xuống giường, xong nó cười toe toét “Hôm nay tao đang có chuyện vui.”

“Hôm qua ba mẹ mày nói gì hả? Nhìn mặt phởn vậy?”

“Mày có nhanh lên không thì bảo?”

“Ơ con này lạ, ai bảo mày chở tao đi học đâu. Lết xác qua đây rồi chửi tao.”

“Thôi được rồi. Mày đi chuẩn bị đi. Tao đợi. Được chưa?!!” nó thể hiện thái độ với tôi chứ...

“Ờ. Ngồi chờ đi mày. Tập luyện tính kiên nhẫn theo Bác Hồ nha mày.” Tôi nháy mắt với nó rồi chui tọt vào nhà vệ sinh đóng cửa cái rầm trước khi nó kịp quăng cái gối vào mặt tôi.

Tôi ở trong nhà vệ sinh không yên, cứ hét vọng lên: “Ê. Rốt cục mày có chuyện gì vui vậy? Kể nghe coi.”

“Mày lo làm lẹ đi. Tao đốt nhà mày bây giờ con Đầu Tôm.”

“Ê mày! Ai cho mày đụng vô nỗi đau của tao!!!”

Tôi bức xúc vừa đánh răng vừa lò mặt ra ngoài, ú ớ mấy từ, mà câu hoàn chỉnh là câu trên.

Lâm quen tôi bao lâu rồi, dù cho tôi có không nói rõ ràng ra, thậm chí chỉ cần nói nữa câu là nó đã hiểu hết, Lâm cười khẩy: “Biệt danh của mày hồi cấp hai. Hôm nay tao ôn lại kỷ niệm với mày, mày còn ý kiến hả?”

Tôi thở dài thầm than oán trong lòng. Cái biệt danh đáng xấu hổ đó mà lan truyền ra khắp lớp 11A4 thì tôi chắc chắn nát như tương. Cái lớp tôi được cái nhây và lầy, tụi nó mà biết cái biệt danh đó thì tôi chỉ có chết lên chết xuống vì bị tụi nó hành. Đặc biệt là Jenifer! Nó là lớp trưởng mà nhây ôi thôi.

Sở dĩ tôi có biệt danh là đầu tôm vì hồi còn cấp hai, tôi chưa có điệu đà như bây giờ, mái tóc đen thẳng mượt như bây giờ chưa có tồn tại. Lúc đó tôi để tóc xù lên như mấy cọng mì tôm, hơn nữa, thời lớp bảy lớp tám gì đó, khi học sinh học, cô giáo có nói não và phân con tôm nằm cùng một chỗ.

Kết quả là lớp tôi đúc kết rằng, nhưng đứa đầu tôm là những đứa ngu ngốc, và cái kết quả thứ hai là, tụi nó dựa vào 'kiến thức' này mà gọi tôi là Đầu Tôm luôn từ đó. Ngoài miệng thì bảo là vì đầu tóc tôi xoăn như mì tôm, thật ra tất cả tụi nó đều ngấm ngầm nhau hiểu là tôi... e hèm... não và phân ở cùng một chỗ.Ây da... thật là có chút tổn thương. Đến tận khi lên cấp ba, tôi mới thoát khỏi cái nạn Đầu Tôm. Kết quả là hôm nay, Lâm lại nhắc đến hai từ cấm kị đó trước mặt tôi chứ...!

“Ê! Cấm mày nhắc tới cái tên đó trước mặt mấy đứa trong lớp nghe chưa! Bằng không tao từ mày!” tôi sau khi đồng phục chỉnh tề đứng chống nạnh liếc Lâm một cái.

“Mày từ tao thì có ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới không? Thôi đi. Không thèm tán gẫu với mày nữa.” Lâm ngay lập tức đứng lên, phủi phủi lưng áo cho đỡ nhăn nhúm rồi xoay xoay chìa khóa trên tay, đi thẳng.

Tôi nhìn theo bóng lưng nó mà cảm thấy thật nguy hiểm.

...

Tôi ngáp một cái, nhìn Lâm và Minh ở bên cạnh khẽ cười.

Lâm đột nhiên ngồi một cách nghiêm túc:

“E hèm... hôm qua mình tình cờ biết một việc rất vui nha.”

“Hử?” tôi chồm qua nhiều chuyện, tất nhiên không hề biết mình đang rơi vào nguy hiểm.

“Phát hiện ra, người bên phải tui cũng có hôn thê, còn người ngồi bên trái tui cũng có hôn phu.” Lâm vừa nói vừa cười toe toét, rất khó hiểu.

Lâm vừa dứt lời, cả người tôi run lên một cái... hình như nói đúng ra là cảm giác rợn người, mà là rợn toàn thân.

Một chút mơ hồ xuất hiện trong tôi, cả chút tội lỗi và khó xử, cũng có chút lo lắng. Tôi nhìn nhìn Lâm, mà nó không biểu lộ chút cảm xúc nào ngoài nụ cười đáng ghét đó, con này đúng là cực giỏi ở việc giấu cảm xúc của mình.

Tôi ngẩng đầu thở dài... hình như tôi và Minh bị phát hiện rồi.

Sau câu nói ban nãy của Lâm, cả ba đều rơi vào im lặng.

Bên ngoài vọng vào tiếng gọi: “Hạ ơi có đây không?”

Cũng lúc đó, Lâm lại nói tiếp, cả hai câu nói như hòa vào nhau: “Hai người đã đính hôn đúng không?”

Đoàng đoàng...

Cái câu nói kia bị chất giọng trầm khàn của Lâm lấn át hoàn toàn, tôi còn chẳng nghe ra có người đang gọi mình, lập tức lắp bắp giải thích với Lâm: “Chuyện đó mày phải nghe tao...”

Lâm đột nhiên ghé nhỏ tai tôi: “Tao biết mày muốn tốt cho tao, nên mày không cần phải giải thích đâu.”

Lâm nói xong chỉ mỉm cười, mà không hiểu sao trong lòng tôi vẫn còn rất khó chịu. Dù câu nói của Lâm chính là đã an ủi tôi, nhưng tôi vẫn thấy như có gì đó đè nặng trong bụng, cộm lên vô cùng khó chịu.

Người được an ủi ở đây đáng ra phải là nó, nhưng tôi lại thấy khó chịu là cớ làm sao chứ?

Nhìn khuôn mặt bình thản của nó, tôi biết nó đã phải suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ đó cũng chính là lí do sáng nay nó cư xử lạ như vậy.

...

Lâm biết nói ra như vậy sẽ làm cả ba khó xử. Thật sâu trong lòng Lâm, cô không hề muốn Hạ tỏ ra như vậy, cô hoàn toàn không muốn thấy Hạ khó chịu, cô cũng không giận ai, thật sự! Chỉ là cô muốn cô cũng có mặt trong mối quan hệ của hai người họ.

Nếu hai người họ đang đấu tranh với gia đình để hủy bỏ hôn ước, thì cô có thể làm gì đó để giúp đỡ bạn thân và người cô thích. Đây đâu tính là chia rẽ mối quan hệ của người ta nhỉ? Cô muốn mình có ích gì đó... bởi lẽ, khi hai người họ đấu tranh, cũng chính là gián tiếp đấu tranh cho tình cảm của cô, cô không thích đứng bên ngoài nhìn.

Nói là cô muốn nhân cơ hội ở bên cạnh Minh cũng không sai, dù sao thì khi thích người ta, chẳng có lí do gì để không nhớ đến người đó hết.

Minh trầm ngâm quan sát nhất cử nhất động của Lâm, quan sát đến từng xúc cảm một đều không qua mắt được cậu, cuối cùng lại thở dài: “Tụi này không có ý muốn giấu diếm gì đâu, chỉ là tụi này đã tìm ra cách giải quyết. Hôn ước đó sẽ sớm tan thành cát bụi.”

Lâm lại im lặng không nói.

Minh như thế có lẽ cũng biết rõ tình cảm của Lâm rồi, bây giờ nếu cô dùng một câu đại loại như chuyện đó không liên quan gì đến cô, hai người bọn họ không cần phải lo lắng như vậy... thì rõ là điêu.

Bên cạnh Minh, Hạ cũng không kém phần lo lắng cho Lâm, nó ngẩng đầu: “Đúng đó. Tụi tao không phải là muốn giấu mày đâu.”

“Thì tao đâu có nói gì đâu.” Lâm lại mỉm cười, cố gắng thể hiện cho hai người họ thấy bản thân mình rất ổn. Nhưng càng cười thì mọi người càng lo thôi... cái nụ cười thế nào mà cứng đờ như vậy chứ.

...

Tôi càng ngày càng lo, vừa sợ Lâm sẽ giận tôi, vừa sợ nó sẽ buồn. Lâm là một đứa thích giấu tâm sự vào lòng, có chuyện gì xảy ra cũng không nói, thậm chí lần trước khi mẹ nó vào viện, nó cũng chẳng nói với tôi một tiếng mà phóng thẳng ra khỏi lớp, mãi đến cuộc gọi thứ ba mươi của tôi mới chịu bắt máy mà nức nở kể. Dù cho có nói là do nó quá bối rối và sợ hãi nên mới biểu hiện như thế, nhưng lúc đó chẳng phải tôi vẫn đang ở bên cạnh nó đó sao?

Vài năm trước, nó sốt đến hoa mắt mém tí là ngã cầu thang vậy mà vẫn không nói gì...

Chuyện của nó nó đã như vậy, lần này, rắc rối của nó có liên quan đến tôi, chắc chắn nó sẽ giấu trong lòng mình mà không chịu chia sẻ với ai... đặc biệt là tôi.

“Thật ra, ý của tao khi nói ra chỉ có một mà thôi. Chẳng qua là tao muốn giúp đỡ hai người một chút. Tao biết mày không thích cái hôn ước này mà.”

Có lẽ là khi nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của tôi, Lâm nó bắt đầu thấy hối hận vì đã nói ra sự thật, cuối cùng lại thật thà nói ra mục đích của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play