Ánh nắng mặt trời lấp lánh phủ xuống tòa dinh thự nguy nga. Bên
trong, cảnh tượng ngọt ngào ấm áp thực khiến người ta muốn mỉm cười.
– Viễn Kỳ!!! – Nữ nhân xinh đẹp mặc một kiện bạch y ôm lấy cổ nam nhân
anh tuấn đang chăm chú xem công văn, nàng lắc nhẹ người hắn – Viễn Kỳ…
– Ừ! – Nam nhân kia mặc kệ nàng lạm loạn trên người mình, mặt không đổi tay không dừng lấy thêm một tập công văn khác.
Người trước mặt không chút nào biểu hiện là để ý đến mình, tiểu mỹ nhân nhăn mũi phụng phịu – Em muốn xuất phủ một chút.
Đúng như dự đoán, nam nhân kia không cần suy nghĩ nhiều buông ra một câu – Không được!
Nàng đừng có vọng tưởng ở đằng sau lưng hắn làm loạn.
– Nhưng mà…
– Không được! – Tần Viễn Kỳ đặt tờ công văn xuống nghiêng người lại nhìn nàng, cực kỳ bình tĩnh nhắc nhở – Nàng đang bị phạt.
Chuyện này đúng là có thật!
Cách đây 3 ngày Hàn Băng Băng trốn ra khỏi vương phủ cùng với Bạch Diễm
Tuyết đi lễ hội. Tần Viễn Kỳ cũng dung túng để cho nàng đi. Ai ngờ nàng
lại chơi vui như vậy, bị Bạch Diễm Tuyết lôi kéo đến tận tối mịt mới về.
Khỏi phải nói, lúc nàng đi về phòng mình Tần Viễn Kỳ vẫn ngồi đợi nàng như
cũ, gương mặt xám xịt so với bầu trời đêm ngoài kia có lẽ còn đen hơn.
Vậy nên nàng liền bị phạt ngoan ngoãn ở trong vương phủ 7 ngày
không được ra ngoài. Còn hắn, đi ra đi vào chờ nàng cả đêm cuối cùng lại ngoại lệ bị bệnh, cảm mạo mấy ngày.
– Tiểu thư! – Tiểu nha hoàn Liễu Nhi hốt hoảng nhìn theo bóng
trắng quent huộc đang lẫn trong dòng người tấp nập giữa con
đường lớn, luống cuống gọi vọng theo – Tiểu thư, tiểu thư đợi
nô tì với.
Bóng dáng yểu điệu của nữ tử ấy chạy đi vội vã, tiếng cười của nàng tựa như tinh linh ghé xuống trần gian
khiến bao người mê muội, khiến biết bao người không nhịn được
mà đưa ánh mắt đuổi theo bóng dáng của nàng,
Hai nam nhân
chậm rãi đi phía sau cẩn thận nhìn hai bóng nhỏ đang đuổi theo nhau phía trước. Nam nhân mặc lam y liếc mắt nhìn sang nam nhân
tuấn tú mặc trên người một bộ trường bào màu bạc cao quý,
thốt lên lời cảm thán.
– Tiểu thư sau khi tỉnh lại thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Người con gái đứng trong cơn mưa tuyết vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo
đó dường như chỉ còn lại trong trí nhớ. Minh Vũ nhiều lúc
cũng tự hỏi chính mình, liệu sự lạnh lùng đó có phải chỉ
là tấm lá chắn đề phòng của Hàn tiểu thư đối với Vương gia
khi đó hay không?
Bây giờ nàng lại sống động hoạt bát như vậy, quả thực cũng khiến Vương gia lo lắng không ít lần.
Nữ nhân này tốt nhất là nên khôn ngoan một chút.
Biết được tâm tình của hắn trở nên không tốt, Chi Hương lập tức
thức thời mà cúi đầu – Vậy thiếp xin phép cáo từ, không ở
lại làm hỏng nhã hứng của công tử nữa.
Những nữ nhân đi
cùng nàng ta đều tỏ vẻ không cam lòng mà liếc nhìn Tần Viễn
Kỳ. Nhưng cuối cùng cũng lũ lượt cúi đầu rời đi. Chi Hương
nhìn đôi nam thanh nữ tú bên hồ Ái Vọng ân ái hòa hợp kia,
khóe môi mơ hồ cong lên rồi xoay người đi mất.
Minh Vũ cảm
giác không khí hiện tại không thích hợp cho lắm, liền imlawngj
nắm lấy Liễu Nhi kéo ra xa, để lại sự tiêng tư cho hai vị chủ
tử.
– Băng nhi! Chúng ta…
– Họ là nữ nhân của chàng có phải không? – Hàn Băng Băng ngước đầu nhìn vào mắt hắn. Lời nói ra, nàng lại cười khổ trong lòng. Hỏi thì có ích gì chứ? Không phải nàng đã
biết từ lâu rồi sao?
– Băng Nhi! Nàng đừng nghĩ ngợi lung tung –
Tần Viễn Kỳ ôn nhu vuốt nhẹ trên bờ má nàng, ánh mắt kiên định trấn an
nàng – Ta bây giờ chỉ có mình nàng.
Tâm nàng chùng xuống, cúi đầu tránh đi bàn tay ấm áp của hắn.
– Băng Nhi?
– Em… – Hàn Băng Băng ngắm nhìn tuấn nhan của hắn. Hắn yêu nàng, điều
này nàng biết rất rõ. Nhưng khi nghĩ đến những động chạm âu yếm
của hắn với nàng, hắn cũng đã từng dùng với những nữ nhân
khác, trong lòng nàng lại không khỏi dâng lên khó chịu. Khi
chứng kiến các nàng đối với hắn thân thiết tiếp cận như thế,
nàng lại không nhịn được mà ghen tuông.
Đúng vậy! Là ghen tuông.
Dù biết rằng nàng không thể như vậy, nhưng nàng vẫn ghen.
Nàng không muốn bất cứ nữ nhân nào chạm vào hắn, một chút cũng không được.